Yêu Thương Về Đâu?

Chương 32: Quá khứ tìm về

Mộng An Nhiên

07/04/2017

Chương 26. Quá khứ tìm về.

Hôm nay lại là tiết của Đại đứng lớp, Phúc Huy vẫn còn nhớ chuyện vừa xảy ra của hôm trước nên cậu có phần hơi lo lắng, không biết phải làm gì để đối diện với tên đó. Ngồi hững hờ như một khúc gỗ, phải đợi Ngọc gọi mấy lần mới tỉnh táo lại. Tiết học cũng bắt đầu, Đại vào lớp như bình thường không có gì xảy ra. Cứ thế mà thời gian trôi qua, cho đến khi phần bài tập anh giao cho cả lớp làm. Mọi người đều cắm đầu vào giải quyết chỉ mong được điểm cao. Khi Đại đi đến bàn của Phúc Huy thấy cậu vẫn làm nhưng có phần hơi sai liền cầm lấy viết của mình:

- Em làm sai ở phần này rồi.

- A... - Phúc Huy hơi giật mình nhưng cũng né sang để Đại hướng dẫn. Anh không nói, chỉ viết lên quyển vở, khi mọi thứ đã xong thì đi lên. Phúc Huy nhìn lại, có phần hơi bối rồi và lo sợ vì mấy chữ trên đó: "Cuối tiết gặp em sau trường". Đó là những gì Đại bỏ lại cộng với phần sửa sai của bài tập, nhưng chỉ chừng ấy đã làm cậu phải phân vân có nên đi hay không.

Tiết đã kết thúc, Đại chào cả lớp. Ở đây học viên cũng dần thưa thớt, Phúc Huy vẫn chần chừ nhưng quyết định dù gì cũng phải gặp thôi thì gặp sớm tí cũng chả sao.

Phía sau trường là một cái ao sen lớn cùng với cây cối rậm rạp nên rất mát mẻ, dù vậy nhưng cũng ít ai dám đến vì đồn ở đây có ma, những người nhát gan chắc chắn sẽ sợ, còn Phúc Huy từ lâu không tin vào ma cỏ nên mấy lời ấy chỉ là gạt con nít. Càng đi cậu càng không tin lời đồn này vì ở đây rất yên tĩnh và thơ mộng, mặc dù hơi có phần âm u nhưng nhờ vậy mà nó khác xa với thế giới bên ngoài, đúng là một nới lý tưởng để hẹn hò. Đến nơi Phúc Huy đã thấy Đại chờ sẵn ở trên một băng đá cũ, mắt nhìn ra ngoài hồ sen.

- Thầy hẹn tôi ra có chuyện gì?

- Ngồi đi! - Đại nhích qua nhường chỗ cho cậu. Đợi khi đối phương đã yên vị thì lập tức nhào đến ôm vào lòng. - Để yên!

- Thầy... thầy muốn gì? - Phúc Huy bối rồi vì tình cảnh ập tới quá bất ngờ.

- Muốn ôm em, muốn hôn em, muốn làm người yêu của em. Được không?

- Nhưng tôi không yêu thầy, tôi là con trai bình thường.

- Em lừa ai chứ em đâu lừa được anh. Lần đầu anh thấy em đỏ mặt là anh biết em có tình ý với anh rồi, hãy trả lời câu hỏi của anh, em có yêu anh không?

Phúc Huy không dám nói nhưng không thể phủ nhận cậu thích chàng trai này trong lần đầu gặp mặt cho đến tối hôm đó cậu mới phát hiện mình đã yêu anh, trong giấc mơ được anh ôm lấy, được anh trao những nụ hôn nồng nhiệt và đê mê, sáng tỉnh giấc cậu mới biết mình đã mộng tinh. Giờ Phúc Huy đã biết đối phương cũng yêu mình thì cần chi phải dè chừng, cứ thế tiến thẳng tới, cậu câu lấy cổ Đại đặt lên môi nụ hôn dài chứng tỏ ý của mình. Còn anh bị "tấn công" nên có phần giật mình nhưng cũng đạp trả lại. Điều mà anh không ngờ đến là Phúc Huy muốn nhanh đến thế khi mà cậu đưa tay xuống tìm "thằng nhỏ" của anh, nó theo kích thích mà cương lên.

- Phúc Huy... em muốn lắm sao?

- Em... chẳng phải anh nói anh là tên cuồng dâm sao?

- Không, nhưng nếu em muốn anh trìu.

- Ý em là... em...

- Nếu chưa sẵn sàng cũng được nhưng em phải...

Chưa nói hết câu thì Đại đã một lần nữa bất ngờ khi Phúc Huy lấy thằng nhỏ ra rồi nhanh chóng ngậm vào miệng. Kích thước quá to làm cậu vài lần bị sặc nhưng cậu rất thích, không nói cũng chẳng ai biết khi mà Phúc Huy đã từng mong muốn được thử cảm giác này, nhưng chỉ là của người cậu yêu thương nhất và người đó cũng yêu thương cậu. Đại được kích thích bằng miệng mà sướng không thể nói được thành lời, chỉ có thể rên thành tiếng và thúc vào trong. Cũng may ở đây ít người đến nên họ dễ hành động, nếu mà bị ai đó phát hiện thì chỉ còn nước rời khỏi trường này.

- Phúc Huy... tuyệt lắm... em tuyệt lắm... a... - Đại hai tay nắm lấy tóc của cậu, liên tục nhấn vào kéo ra, cậu vì thế mà bị sặc, nước dãi chảy dài trên thân "thằng nhỏ".

Tới đỉnh điểm Đại rên lớn phun tất cả vào miệng của Phúc Huy, do nhiều quá mà cậu nhả ra gần hết, còn anh chỉ biết mệt mỏi tựa lên ghế thở dài. Phúc Huy chòm qua ngồi lên đùi của Đại, hai đùi kẹp vào eo đối phương, tay kiềm cổ, mặt đối diện giọng ma mị hỏi:

- Anh có thích không?

- ... - Đại ôm lấy eo cậu kéo sát lại hơn. - Em là tên cuồng dâm tuyệt với nhất.

- Em... không phải, chỉ là em muốn anh vui thôi, với lại em ao ước được làm thế với người yêu của mình...

- Để chứng tỏ tình yêu của em với anh?

- À... ừm, còn chuyện kia em... - Phúc Huy không nói tiếp chỉ gục đầu nhìn thằng nhỏ của Đại đã ngủ từ bấy giờ.

- Không sao, khi nào em sẵn sàng hãy cho anh biết, anh và "nó" luôn chờ quyết định của em.

- Cảm ơn anh đã hiểu, tiện thể em cũng thích nó lắm. - Phúc Huy vút lấy của Đại đang nằm ngoài quần.

- Như thế có quá to không? Hay em muốn hơn nữa?

- Được vậy thì hay biết mấy, ha ha.

- Em đúng là...

Tại nơi hồ sen ngày ấy, đã có một tình yêu bắt đầu chớm nở, nhưng tình yêu này là bí mật là lén lút và sẽ chẳng còn gì để lại nếu nó bị chính một ai đó phát hiện...

Phúc Huy đang nằm trên giường đọc sách thì nghe thấy tiếng mở cửa, tối nay ba mẹ của cậu phải đi dư tiệc sinh nhật của khách hàng nên trong nhà chỉ còn hai anh em. Hiển nhiên sau cánh cửa được mở là Phúc Khang đang đứng đó, hắn vẫn chưa bước vào chỉ nhìn cậu ngồi trên giường. Một lúc sau hắn mới chậm rãi tiến tới:

- Mấy ngày nay không còn thấy em chờ anh về nữa?

- À... em bận phải đi học nhóm với mấy đứa bạn, tụi nó không bao giờ tha cho em cả. - Phúc Huy bịa chuyện, cậu thấy anh mình hôm nay có gì lạ lắm.

- Đi với ai? - Hắn ngồi xuống giường, giọng hơi trầm hỏi.

- À... em... em đi một mình.

- Thật?



- Ừm, thật.

Phúc Khang chỉ cười rồi đứng lên quay ra cửa đi vài bước, cứ tưởng hắn sẽ rời khỏi đây nhưng nào ngờ bất ngờ nhào đến giường nằm đè lên cậu. Phúc Huy bị một lực nặng làm đau nên rên một tiếng, cậu cố gắng giẫy giụa ra khỏi vòng kiềm chế của hắn nhưng bất thành.

- Anh làm gì thế?

- Em nghĩ em lừa được tôi à? Em nên nhớ tôi là anh trai của em. - Phúc Khang nghiến từng chữ.

- Ý anh là sao?

- Em cùng thằng giảng viên đó lén lút yêu nhau, mấy ngày nay đi chung với nó, ăn chung với nó, chỉ vì nó mà em bỏ mặt tôi, em giỏi lắm.

- Anh...

- Ngạc nhiên quá đúng không?

- Nhưng anh đâu có quyền cấm... a...

Phúc Huy bị đối phương nắm chặt tay hơn, cơn đau truyền vào từng dây thần kinh làm cậu không thể thở nổi. Chuyện này dù gì cũng bại lộ nhưng cậu không ngờ nó lại đến sớm như vậy, mà người đầu tiên biết lại là anh trai của mình. Nhưng biểu hiện của hắn là sao? Hắn đâu phải là chồng của cậu mà phải nổi điên lên như vậy? Rốt cuộc hắn muốn gì?

- Anh muốn gì?

- Muốn gì à? Được, để tối nay anh nói luôn một lần. - Hắn dừng lại nhếch môi, sau đó kê mặt gần với cậu. - Anh... yêu... em... cưng à.

- Anh điên rồi, anh quên chúng ta là gì à? - Phúc Huy vừa nghe xong giật nảy mình.

- Thế thì sao nào? Anh yêu em thì không một ai được quyền cấm. - Hắn lớn tiếng với cậu nhưng lực đạo kiềm hãm ở tay vẫn không giảm.

- Anh điên rồi, thả tôi ra.

- Được, nhưng em phải thuộc về anh đã.

Nói xong ngay lập tức Phúc Khang nhào tới hôn vào môi đối phương, vừa cắn vừa mút làm cậu rất đau mà la lớn, giẫy giụa. Nhưng lực của cậu làm sao mà bằng được một kẻ đang hứng tình, càng muốn thoát hắn càng giữ chặt, đến khi mà không còn sức thì kẻ đó đã xe rách áo của cậu. Những đường nét trên cơ thể của Phúc Huy phơi bày trước mắt hắn càng làm điên cuồng trong dục vọng. Về phía cậu chẳng còn một tí sức lực nào nữa, chỉ có thể nằm im mà bỏ mặc tên bệnh hoạn ở trên muốn làm gì thì làm. Điều mà cậu không ngờ được là sống hơn 20 năm cuối cùng lại nằm dưới thân của anh mình, như thế là vô đạo đức, như thế là loạn luân, đi trái với đạo luật làm người. Trong đầu Phúc Huy liền hiện lên cái chết, nhưng như vậy thì không giống con người thật của cậu, phải sống để mà trả thù những kẻ đã hại mình. Cậu không thể tin được trong lúc đó mình lại nghĩ như vậy, bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ hơn và căm hận hơn, mặc dù ngày thường bản thân không phải thế, có phải chính cậu cũng phải đến lúc thay đổi?

Sau những giây phút vật lộn với từng cơn đau từ dưới, Phúc Huy cũng được buông tha. Tên đó vừa cười vừa mặc quần áo vào rồi trở lại giường ôm cậu.

- Em thích không?

- Súc sinh, mày là thằng súc sinh không phải là người. - Phúc Huy hờ hững như người mất hồn.

- Em...

- Mày nên cẩn thận thì hơn, giờ thì biến khỏi mắt tao.

Hắn hơi lùi vì thái độ thay đổi của đối phương, nói đúng hơn là hắn đang sợ vì chưa lần nào chính mắt thấy em trai của mình như thế. Không muốn nhìn tiếp hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, bỏ lại một thân trần nằm đây với lòng thù hận.

...

Phúc Khang dừng câu chuyện của mình trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, nhưng không ai dám hó hé lời chê trách, chỉ có Trọng Huy mới được quyền đó nhưng hắn không nói vậy vì chính hắn cũng từng là người như thế

- Ông chỉ vì lòng ganh tị mà đã ra tay giết hại em trai của mình, ông không phải là con người nữa.

- Thế thì đã thấm thía vào đâu so với ta phải đau khổ nhìn người yêu hạnh phúc tay trong tay với kẻ khác suốt hai mươi mấy năm qua.

- Vậy là ông đã sai rồi. Sau hai tuần từ ngày ông sang Mỹ chú Đại cũng bỏ ba Phúc Huy mà đi. Ông ấy phải ở lại đất Việt Nam này chờ người yêu thương trở về hơn hai mươi năm. Vậy cho tôi hỏi ông ấy hạnh phúc như thế nào? - Giọng của Trọng Huy mang đậm nét buồn khi nhắc lại quá khứ.

Vừa nghe xong Phúc Khang liền thay đổi, ánh mắt ganh tị, gian manh giờ bị nổi buồn mang một chút hối hận chèn ép. Nhưng đối với ông như thế chẳng là gì, một khi đã đưa ra quyết định là sẽ không bao giờ hối hận. Phúc Khang quay sang nhìn thẳng vào mắt Trọng Huy, lãnh đạm nói:

- Dù gì đi nữa đó không phải là tất cả những gì ta làm đến hôm nay. Vào thẳng vấn đề, ta muốn tất cả cổ phần trong tay của mọi người. Được chứ?

- Không đời nào! - Hắn liền lớn tiếng phản đối, ba người còn lại bị trói trên ghế cũng cựa quậy thay cho lời không chấp nhận.

- Vậy thì... ổn thôi, nhưng chuyện tiếp theo ta làm gì thì ta không chắc.

Sau câu nói đó mấy tên vệ sĩ khác tiến đến cởi trói cho Quốc Huy nhưng không phải là thả mà là một ý đồ khác. Bọn chúng kiềm chế cậu đang cố giẫy giụa muốn thoát, miệng vẫn còn bị bịt kín nên chỉ có thể ậm ừ. Đến chiếc bàn trống bên kia tường, bọn tay sai nhấn Quốc Huy khom người xuống, một tên khác lại đến kéo cánh tay đang bị kiềm đặt lên bàn, những đường cơ từ lực căng nổi lên rõ mồn một, tiếng ậm ừ vẫn tiếp tục phát ra sau lớp băng keo. Mọi người nhìn cảnh đó mà nhói lòng nhưng không thể làm gì hơn.

- Ông tính làm gì em ấy? - Đôi mắt hắn hiện lên sự căm phẫn với người đàn ông trước mặt.

- Đây... - Phúc Khang chìa ra tờ giấy, đó là bản chuyển nhượng cổ phần. - Ký vào hoặc... cánh tay của nó sẽ...

- Ông dám!

- Tại sao lại không?



Gã phất tay một tên khác đến bên bàn cầm theo con dao. Quốc Huy biết chuyện gì xảy ra với mình liền liên tục cự người chỉ mong thoát khỏi bọn chúng. Nhưng chỉ là vô vọng...

Phập...

- Không!

Con dao cắm thằng lòng bàn tay phải của cậu, máu chảy như đỗ nước nhuốm đỏ xung quanh. Quốc Huy càng giẫy giụa cơn đau chuyển tới càng mãnh liệt, nước mắt lăn dài từ mắt thương tiếc cho một cánh tay từ nay bị phế bỏ. Trong cơn đau cậu không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào, chỉ còn là tiếng vô hồn, sau đó là bóng tối. Trọng Huy đau khổ nhìn người thân ra nông nổi này mà không thể làm gì thêm, lòng căm hận hướng về gã đàn ông ác độc đó.

- Thế nào? Ký hay không? Ta không chắc nhát dao tiếp theo sẽ đi đến đâu...

- Được tôi ký, nhưng ông phải thả họ ra.

- Được thôi, 40% cổ phần Huỳnh Hoa, ký!

Hắn được thả một tay ra nhưng tay còn lại vẫn bị giữ phía sau lưng. Cây bút chậm chạp ký vào phần giấy, hắn không còn lựa chọn nào hết, hắn phải làm vậy nếu không muốn người thân lần lượt rời xa mình. Mọi thứ đã xong, cây bút rời khỏi tay rơi xuống sàn nhà cũ kỹ.

- Ông phải thả họ ra.

- Chưa đâu.

- Ông...

- Còn em dâu Thảo nữa chứ, 10% đúng không?

Thảo từ đầu đã ướt đẫm nước mắt vừa nghe tới mình càng rơi nhiều hơn. Bà cũng như hắn không còn quyền tự lựa chọn, bà không muốn nhìn sau người chồng tội nghiệp sẽ đến đứa con trai buông bỏ sự sống. Họ cởi trói cho bà, cây viết được dúi vào tay, nó chầm chậm lướt những nét trên tờ giấy.

Đoàng...

Tiếng súng dưới lầu vang lên làm Thảo giật mình rơi viết. Mọi người đều hướng ra cửa. Phúc Khang nhíu mày rồi ra lệnh rút lui vì ông biết có cứu tinh bên dưới. Tiếng súng một lúc càng gần, không cần nói bên dưới đang có ẩu đả. Vài tên tay sai khác chạy nhanh qua phòng cạnh bên kéo mấy thùng Gas ra. Ai nhìn cũng biết chúng muốn làm gì, giết người. Đây là kế hoạch cuối của ông Phúc Khang, ông không thể để những kẻ thù của mình tồn tại trên đời này, bây giờ không sao nhưng về sau ai biết được chúng sẽ làm gì ông. Mọi thứ đã sẵn sàng, ông cho người rút lui nhưng chợt nhận ra điều gì đó:

- Mang thằng đó theo! - Ông ám chỉ Trọng Huy.

- Không, ông là kẻ ác độc, ông không phải người, Phúc Khang, ông không phải người.

Họ rời đi theo một hướng khác bỏ lại ba người ở đây. Bên dưới lầu là cuộc chiến giữa phe của ông Phúc Khang và băng của Thành Trung. Gã Trung đã biết trước được chuyện này dù gì cũng xảy ra nhưng mãi đến giờ gã mới tới. Trong không gian rộng lớn của nhà kho, những viên đạn lạnh vô hồn bay đầy mọi nơi, nó tạo ra những đường khói trắng như được quay chậm, sàn nhà là xác người chết nằm vất vưởng của cuộc đụng độ. Trong lúc gây cấn nhất, bỗng lồng ngực của Trung nhói lên khiến gã phải nhăn mặt.

- Quốc Huy, em không được có chuyện gì, anh sẽ đến cứu em.

- Lên!

Một tên đồng minh của gã ra lệnh cho những người phía sau nhưng họ kịp nhận ra có chuyện gì đó không ổn, mùi Gas lan tỏa ra khắp nơi:

- Rời khỏi đây, nhanh!

Họ ngay lập tức chạy ra ngoài nhanh nhất có thể.

Bùng...

Tiếng nổ lớn vang lên giữa không gian tối tĩnh mịch, ánh sáng chói cả mắt từ lửa sáng rọi cả một vùng lớn, theo sau là từng mãnh vụng cùng cát đá văng ra tứ phía, mọi người phải lấy tay che lại nếu không muốn bị mù. Thành Trung ngẩn người nhìn ngọn lửa khổng lồ bập bùng đốt cháy mọi thứ mà nó chạm tới. Chuyện này ến quá đột ngột, gã không thể làm gì hơn, tất cả đã kết thúc, Quốc Huy vẫn còn trong đó, như vậy thì... Thành Trung bất đầu thở gấp, gã không thể chịu nổi mà khụy xuống đất. Gã ân hận trách móc bản thân mình không bảo vệ được người mình yêu, để cậu giờ bị nuốt chửng trong biển lửa. Gã chính là yêu thầm cậu sau cái ngày ấy nhưng vẫn không muốn nói vì gã biết cậu không bao giờ chấp nhận. Giờ thì có muốn cũng không được, nước mắt lăn dài ướt đẫm hai bên má, đã rất lâu rồi Trung không khóc, kể cả ngày mà Quân rời đi gã cũng chẳng rơi một giọt lệ nào, ấy vậy mà... đến bây giờ chúng là vì Quốc Huy mà phải rơi nhiều như vậy...

- A...a...a...

Tiếng hét vang dội trong không gian rộng lớn, bầu trời bỗng sấm chớp báo hiệu sắp mưa. Ngay lập tức những giọt nước trĩu nặng rơi từ "thiên đường" tự nguyện hiến dâng bản thân để thấm vào lớp đất mẹ, vào gương mặt của người đàn ông đã mất đi người yêu thương...

...

Trọng Huy vẫn còn đứng bất động như pho tượng nhìn ngọn lửa cháy mãnh liệt, cho đến khi những giọt mưa lạnh lẽo rơi trúng làm hắn tỉnh lại. Cái cảm giác mà mất đi người thân không phải ai cũng cảm nhận được huống hồ gì sau vụ nổ đó, hắn hoàn toàn không còn ai trên cõi đời này nữa, nhói lên từng cơn nơi con tim đang rỉ máu, đau đến nổi hắn không thể khóc. Bây giờ không một ai hiểu được những cảm xúc lẫn lộn trong con người hắn, hai chân không thể đứng nổi mà khụy xuống đất, vài tên tay sai bước tới mạnh bạo nắm kéo hắn lên.

- Ta xin lỗi cháu, nhưng ta bắt buộc phải làm vậy. Giờ thì về nhà thôi.

Phúc Khang tay trong túi quần có phần thỏa mãn mà bước đi, mặc dù không thể lấy được tất cả như mong đợi nhưng ông vẫn cảm thấy phần nào yên tâm sau vụ này. Người chết tất nhiên không còn ai giành tập đoàn với ông, nhưng cũng không được lơ là có khi bọn họ đã được cứu, phải đợi đến ngày mai kiểm tra lại mới có thể mà toàn tâm hưởng thụ. Còn về phía cháu trai này ông chủ yếu mang hắn về để "tẩy não", sau này rất cần đến. Họ đi thẳng vào rừng sâu nơi mà bóng tối bao chùm lấy vạn vật, tại đó có một chiếc xe đang chờ sẵn. Bỗng hai tên tay sai đột nhiên ngã xuống, ở phần trán đều hiện rõ lỗ thủng, máu chảy lên lán ra ngoài, Phúc Khang liền nhận ra có bắn tỉa ở đây. Ngay sau đó hai tên còn lại cũng nhẹ nhàng chết, Phúc Khang hoang mang nhanh chóng mở cửa xe, định kéo Trọng Huy vào nhưng quay sang hắn đã biến đây mất.

- Chết tiệc.

Bang...

Tiếng viên đạn bị lệch ma sát vào xe tạo ra tia lửa nhỏ. Phúc Khang hoàn hồn trở lại sau cú bắn vừa rồi, ông không còn thời gian để suy nghĩ liền nhang chóng đóng cửa lại bảo tên tài xế lái xe đi.

Ở một nơi khác Trọng Huy vẫn cố gắng chạy thục mạng, giữa trời tối như thế này hắn không tài nào mà định vị hướng đi, cứ thế mà chạy thẳng, nhưng hắn đâu ngờ rằng chính phía trước chỉ vài chục bước nữa thôi, cuộc đời của hắn sẽ bước sang một trang mới hoàn toàn. Rồi ý trời, chuyện gì đến cũng đến...

- A...a...a...

Hắn đã bị trượt chân ngã xuống vách núi. Ở trên cành cây cao to, có một người tay cầm khẩu súng Sniper khẽ chau mày.

Hết chương 26

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thương Về Đâu?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook