Yêu Thầm Cô Ngốc

Chương 1: Gặp Bất Trắc Trong Lúc Quyết Đấu

Nguyệt Thất Nhi

24/11/2016

“Tiểu thư! Bọn họ có mai phục, nếu giờ không đi thì không kịp mất!”

“Bản tiểu thư muốn diệt sạch hang ổ của lão già Phí Nam này!!” Cô gái phương đông dựa người vào tường, gương mặt giận dữ như thể nếu không làm được thì chết cũng không nhắm mắt vậy.

“Tiểu thư, không phải cô từng nói: ‘Nữ tử báo thù, mười năm không muộn’ sao? Hôm nay chúng ta trúng phải mai phục của lão già Phí Nam vô sỉ này, nếu cô xảy ra chuyện gì thì chúng ta phải làm sao bây giờ!? Veily sẽ sụp đổ mất.” Người đàn ông mặc áo đen cũng tựa vào bên cạnh là người Italy chính gốc nhưng lại nói tiếng Trung trôi chảy đang cố gắng giúp cô gái bình tĩnh lại, mỗi lần Thiếu đương gia của bọn họ tức giận đều rất khó giữ được bình tĩnh, nhưng tình thế hiện giờ cấp bách, không thể để cô nổi giận được, nếu không tính mạng của cô thật sự sẽ gặp nguy hiểm.

“…” Cô gái nghiến răng ken két, cuối cùng vẫn rút khẩu súng bên hông, lạnh lùng nhìn người vệ sĩ ở cạnh: “Kể từ ngày tôi quyết định ở lại Veily cùng ông ngoại thì đã không nghĩ mình sẽ sống được lâu rồi!” Nói xong cô liền cầm súng xông ra ngoài.

Cô xoáy qua vô số địch thủ như một cơn lốc màu đen.

Nhóm người Veily đang liều mạng sống mái với đám người mặc áo đen kiểu Trung Sơn, khi thấy cô lao đến lập tức như đánh tiết gà hăng máu hẳn lên.

Cô đạp một cước đá văng tên đàn ông to con che trước mặt mình, sau đó giật lấy khẩu súng máy T2 cỡ lớn trong tay hắn, bắt đầu bắn quét về phía địch thủ.

Bởi vì có cô dẫn đầu nên Veily vốn đang yếu thế lập tức xoay chuyển thế cục, phản kích lại đội mai phục, đánh dập đám tiểu nhân nham hiểm xảo trá đó xuống đất, nếu bọn chúng còn không phục tùng thì trực tiếp bắn nứt sọ não của chúng.

Mà Thiếu đương gia của bọn họ lại càng lợi hại hơn, hầu như bắn phát nào trúng phát đó, không lãng phí một viên đạn, mọi người chém giết đến đỏ mắt, dù có bị thương cũng không ngại lao tới hạ gục địch thủ.

Đột nhiên bên ngoài kho hàng cũ vang lên tiếng còi cảnh sát, đám người đang lao đến chém giết lập tức ngừng lại, cả đám quay sang liếc nhau rồi bổ nhào lên kéo Thiếu đương gia của bọn họ lui về phía sau: “Tiểu thư, cảnh sát đến, chúng ta mau chạy thôi!”

Cô gái cũng biết đạo lý đã thắng thì không ham chiến nên nhanh chóng cầm súng máy và khẩu súng ngắn của mình rồi cùng với mười người vệ sĩ lui về phía cửa. Nhưng trước khi bước chân ra khỏi cánh cửa, cô ngừng lại, quay đầu hỏi người vệ sĩ bệnh cạnh: “Tranh của tôi đâu?”



“Tiểu thư, hình như… lúc nãy trước khi quyết đấu cô để nó trên ghế, bây giờ chắc vẫn còn ở chỗ đó…” Người đàn ông mặc áo đen lau mồ hôi, nhìn qua khe hở có thể thấy được đám cảnh sát đã bắt đầu tiến hành phong tỏa toàn bộ khu vực này, còn liếc mắt sang bên kia là có thể nhìn thấy một góc quyển sổ vẽ.

“Các anh đi trước đi, tôi quay lại lấy tranh.” Cô xác định vị trí quyển sổ rồi đưa khẩu súng trong tay cho người vệ sĩ bên cạnh, sau đó xoay người lao vào bên trong không chút do dự.

“Tiểu thư…” Không kịp giữ chặt góc áo thì đã thấy cô vừa ẩn nấp vừa chạy vào trong nhà kho, toàn bộ đám vệ sĩ ở cửa sau đều kiễng chân nhìn vào bên trong, không ai dám bỏ đi trước.

Vị trí cửa sau này cực kỳ bí mật, chỉ có đám người Veily bọn họ biết được, chính xác thì tiểu thư của họ biết rõ nhất, bởi vì Thiếu Đương Gia của bọn họ thường tới nơi này làm một vài chuyện bí mật. Ví dụ như hôm nay, thấy thời tiết đẹp, cô liền mang theo mười người vệ sĩ trung thành đã đi theo cô từ lúc 15 tuổi, cũng chính là bọn họ đến cái kho hàng cũ hoang vắng này lắp giá vẽ tranh.

Ai ngờ lúc bọn họ chuẩn bị uống trà sau khi vẽ tranh xong giống như ngày thường thì phát hiện lão đại Phí Nam của Thanh Long hội – một bang xã hội đen nhỏ, đang mai phục ở cửa lớn của kho hàng, Đơn giản vì lần trước không để cho bọn chúng nắm quyền khai phá mảnh đất kia mà chúng dám ghi hận, bây giờ rốt cuộc cũng đánh cho bọn chúng nhừ tử như chó rơi xuống nước rồi. Ai ngờ Thiếu đương gia của bọn họ còn coi trọng bức tranh kia hơn cả tính mạng của mình, cả đám vừa bực vừa lo tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm, lại sợ cô trách bọn họ không nghe lệnh đi trước nên đành đứng tại chỗ chú ý tới hành động của đám cảnh sát.

May mà cơ thể cô rất nhẹ nhàng, dễ dàng ẩn thân lấy được quyển sổ vẽ kia, sau đó yên lặng lui về phía cửa sau, trở về bên cạnh mười tên đàn ông Italy đang sững sờ đứng chen chúc ở cửa. Mười người áo đen đều cúi đầu không dám nhìn vào mắt cô, tuy tuổi của cô còn trẻ nhưng không có người nào dám khinh thường, bởi vì ai dám khinh thường tiểu thư Dạ Hề Hề của Veily – tổ chức mafia Hoa Kiều duy nhất ở Italy – đều phải chết!

Sáu tuổi Dạ Hề Hề đã đi theo Đương gia tiếp nhận toàn bộ huấn luyện, Cô không những là cháu ngoại của Đương gia, mà còn là đứa con lớn lên theo họ mẹ và là người thừa kế duy nhất của Veily.

Bảy tuổi nhận giải nhì cuộc thi bắn súng toàn quốc lứa tuổi thiếu niên.

Tám tuổi nhận giải nhì cuộc thi cờ vây toàn quốc lứa tuổi thiếu niên.

Mười hai tuổi giành được giải nhì toàn quốc môn Judo, Taekwondo lứa tuổi thiếu niên.

Mười ba tuổi giành giải nhì toàn quốc môn đấu kiếm cho thanh niên.



Rồi từ năm mười bốn tuổi, mười lăm tuổi cho tới hôm nay, thanh danh của cô đã lan truyền khắp nơi, trở thành một nhân vật ưu tú nổi trội của Rome.

Tuy Dạ Hề Hề là con gái và trong các giải thưởng hàng năm chỉ đứng thứ nhì, nhưng tất cả đều do cô tự nỗ lực đạt được, thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán không thua bất kỳ một người đàn ông nào. Từ lúc mười tám tuổi cô đã đánh bại tất cả các cao thủ trong gia tộc Veily, tất cả đàn ông trong gia tộc đều đem lòng nhiệt huyết của mình đến trước mặt cô, không phải để cho cô dẫm đạp mà bọn họ thực sự trung thành và tận tâm nghe lệnh cô.

Tạm thời không nói đến gia thế của cô hùng hậu như thế nào, chúng ta nên nói một chút về đối thủ một mất một còn của Dạ Hề Hề. Người đàn ông đó năm nào cũng cướp mất hạng nhất của Thiếu đương gia nhà họ, việc gì cũng đối đầu với cô, tuổi còn trẻ nhưng đã là thủ lĩnh của tổ chức mafia Mạt Lạp Mễ Kham đứng đầu Italy. Đối thủ duy nhất được anh ta thừa nhận chỉ có một mình cô. Tuy tiểu thư không mấy quan tâm, nhưng đám thuộc hạ bọn họ vẫn cảm thấy có chút tự hào.

Trở lại lúc này, sắc mặt Dạ Hề Hề trầm xuống: “Còn không đi mau!”

Đột nhiên một tay cảnh sát trẻ bất giác liếc mắt qua nơi này, đúng lúc nhìn thấy một quyển sổ vẽ đang chuyển động bèn hô lớn: “Ai đó? Đứng lại!”

Toàn bộ mọi người đều bị giật mình bởi tiếng hô đó, Dạ Hề Hề ôm lấy quyển sổ vẽ rồi nhẹ nhàng nhảy lên bờ tường giống như một chú mèo, tiếp sau đó mười người vệ sĩ đồng loạt nhảy lên theo, nhưng khi cô định nhảy xuống thì phát hiện quyển sổ bị mắc lại trên cành cây! Dạ Hề Hề không muốn bỏ lại bức tranh mà mình tốn cả buổi sáng để hoàn thành, hô hấp của cô trở nên gấp gáp, tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng gần hơn, cô biết nếu bây giờ không đi thì không còn kịp nữa, nhưng nếu để lại bức tranh này ở đây thì hoàn toàn có thể vu oan cho người trên bức tranh,…Cô không thể, càng không muốn làm như vậy!

Dạ Hề Hề không nỡ phá hủy bức tranh nên dằn lòng xoay người cẩn thận gỡ cái nhánh cây đáng chết kia ra.

Vừa kéo được nhánh cây, cô nghe thấy có tiếng cảnh sát kêu to: “Đứng lại!”

Dạ Hề Hề giật mình, cả người ngã về phía sau bức tường cao ba mét, không kịp bám lại nên cô rơi bịch xuống đất rồi nghiêng đầu mất ý thức.

Mười người vệ sĩ áo đen đứng trên mặt đất lập tức sững sờ, năm giây sau họ đồng loạt có phản ứng, cùng nhào lên ôm lấy thân thể nhẹ bẫng của cô. Jack là người đứng đầu nhóm vệ sĩ nâng đầu cô lên kiểm tra, cảm thấy dưới tay ươn ướt bèn nhìn xuống mới thấy tay mình đầy máu đỏ tươi, bên dưới đầu cô là một tảng đá chết tiệt đang dựng thẳng ở đó.

Cả mười người đều căng thẳng, lập tức ôm lấy cô rồi chạy như bay đến chỗ chiếc xe đang đậu ở đằng xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thầm Cô Ngốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook