Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Chương 24: Chương 9.3

Lục Phong Tranh

26/08/2015

Anh cần cô tin tưởng tình yêu của anh!

"Tớ muốn đi Đài Bắc với cậu, tớ có thể giúp cậu giải thích." Lâm Phương Như giữ chặt Bạch Thư Duy.

"Đủ rồi . . . " Bạch Thư Duy rống to bỏ tay cô ta ra, "Đây là chuyện riêng của tôi và Kha Dụ Phân. Chuyện cô gọi điện thoại tôi sẽ không truy cứu, nhưng, xin cô đừng xen vào tình cảm của chúng tôi, bằng không cô đừng trách tôi! Hiện tại tôi muốn đi đánh xe, cô có thể rời đi."

Quẳng xuống lời nói nặng đó Bạch Thư Duy lại không muốn nhìn phản ứng của Lâm Phương Như, ba chân bốn cẳng lên lầu, ngạc nhiên phát hiện trước cửa phòng một bóng dáng nhỏ xinh ngồi chồm hổm - -

"... Dụ Phân? !" Anh quả thực không dám tin.

Nghe thấy kêu gọi, bị tranh chấp làm cho không thể nào yên giấc Kha Dụ Phân buồn ngủ mắt lim dim ngẩng đầu, mi mắt nhìn người tới.

"Dụ Phân, là cậu, sao cậu lại tới đây?" Bạch Thư Duy vui mừng vô cùng.

Phát hiện là anh, cô cũng vui vẻ nở nụ cười, trực giác liền muốn đứng dậy chạy thẳng vào trong lòng anh.

Kết quả cô vừa mới đứng lên, hai đầu gối liền chấm đất."A!" Cả người cô ngã quỳ trên mặt đất, bởi vì ngồi chồm hổm trên mặt đất lâu lắm, hai chân cô đều đã tê rần.

Thấy thế, Bạch Thư Duy tâm níu chặt, liên bước lên phía trước đỡ lấy bờ vai cô, "Làm sao vậy? Có đau không? Sao không cẩn thận như vậy?" Anhvừa mừng vừa sợ lại đau lòng.

Cô xấu hổ nhìn anh. Vốn định bảo trì vẻ ngoài xinh đẹp cho anh vu mừng, kết quả lại là chật vật quỳ trên mặt đất. Ài, có phần khổ sở, chẳng lẽ là gần đây lưu hành luống cuống sao?

Mặt cô tương đối ửng đỏ, ngây ngô cười, "Ngồi chồm hổm lâu quá, chân, chân đã tê rần..."

Gấp khúc ngón tay, anh gõ lên trên trán cô một cái, một giây sau, anh không nói hai lời bồng cô lên, động tác cực kỳ xinh đẹp.

"Cái chìa khóa bên trong túi tiền. Bên trái."

Kha Dụ Phân một bàn tay ôm lấy cổ anh, một bàn tay bướng bỉnh tìm kiếm tung tích cái chìa khóa trong túi tiền bên trái áo khoác, hai người hoàn toàn không vội, lại cực kỳ hưởng thụ.

Trái lại Lâm Phương Như phía sau nhìn thấy mi mắt phun lửa, tức ngất, hậm hực hờn dỗi nói: "Thật sự là đủ rồi." Lâm Phương Như khó chịu căn bản không người để ý.



"Tiểu thư, tay tôi mỏi quá." Thấy cô tới, lo lắng trong lòng anh đều đã buông xuống, giờ phút này rất có tâm tình trêu chọc .

"... Tìm không thấy, đừng có mà thúc giục tớ." Cô ngọt ngào, thương cảm.

"Được, không thúc giục, từ từ sẽ thấy, tớ cũng được ôm ấp cậu."

Tìm hồi lâu, Kha Dụ Phân cuối cùng tìm thấy cái chìa khóa trong truyền thuyết, vừa mở cửa ra, Bạch Thư Duy liền ôm cô vào phòng, đầu cũng không quay lại, Kha Dụ Phân cực kỳ có mặt mũi ghé vào trên vai Bạch Thư Duy, trực tiếp nhướng mày với Lâm Phương Như, vẫn không quên phất tay cúi chào cô ta.

Vừa vào nhà, anh vội vã để cho cô ngồi ở cổng vòm trên sàn gỗ, cởi giầy của cô ra, đau lòng nắm chân của cô, ra sức vuốt ve.

"A!" Cô kêu oai oái.

"Kiên nhẫn một chút, xoa bóp sẽ không tê rần nữa." Anh chuyên chú mà ôn nhu mát xa chân đang run lên của cô.

Thật sự muốn khóc. Sao anh có thể đẹp trai như vậy, ôn nhu như vậy, lại săn sóc như vậy? Mà cô thiếu chút nữa liền đưa cho Lâm Phương Như, con trai tốt như vậy chắp tay cho người khác rồi.

Đột nhiên, cô nhớ tới vừa mới ngủ nghe được lời anh nói, "Tớ có phải quấy rầy cậu rồi hả hay không? Cậu vừa mới nói muốn đánh xe đi nơi nào?"

Anh cong bờ môi lên, "Không cần đi nữa, ngươi đã đến đây rồi."

Cho nên, anh là vội vàng nhờ xe đến Đài Bắc tìm cô? Ác, bọn họ thật sự là có thần giao cách cảm!

Người con trai đẹp trai quỳ trước mặt cô, tâm được thỏa mãn. Thực bất khả tư nghị (Không thể tưởng tượng), mới hai ngày không gọi điện thoại cho anh, trong lòng cũng đã nhớ đến da diết.

Không thể tự thoát khỏi Bạch Thư Duy, CÔ chính là muốn ích kỷ hoàn toàn chiếm lấy, CÔ chính là muốn một miếng ăn vào bụng, để cho anh và chính mình hòa hợp một khối, sao? Cho Lâm Phương Như kia chết tâm hoàn toàn đi.

Trong lòng suy nghĩ, cô vứt đi rụt rè, cúi đầu đánh lén bờ môi hữu tình của anh.

Bạch Thư Duy nâng ánh mắt, thấy bộ dáng cô nhất quyết không lùi.

"Tớ rất nhớ cậu, thật sự, rất muốn rất muốn..."



Nhìn ánh mắt vô tội, đáng thương tội nghiệp nói xong nhớ, khi đó yết hầu bạch Thư Duy như bị bóp chặt, hô hấp có chút khó khăn, dù là anh có than thể cứng như thép tâm như sắt, cũng sẽ mềm nhũn trong lời nói của cô.

"Về sau không được không tiếp điện thoại của tớ."

"Uhm." Cô ngoan ngoãn hứa hẹn, liếm môi đỏ mọng, làm nũng yêu cầu, "Hôn tớ."

"Cậu..." Lại khiến anh không có cách rồi.

Cơ hồ là hai tay bưng mặt cô, Bạch Thư Duy khẩn cấp hôn lên bờ môi khiến người ta mê muội này.

Bọn họ ôm chặt lấy đối phương, nhiệt liệt hôn môi, quấn giao đầu lưỡi như si như cuồng, không khống chế được.

Cô muốn anh, muốn hòa hợp thành một khối với anh.

Kha Dụ Phân đặt hai tay phía sau cổ anh, thuận thế ngửa ra sau nằm xuống, cũng kéo cả anh xuống.

Bao nhiêu tốt đẹp, không có người không liên quan, chỉ có anh và cô, thân thể đều đã không tự chủ được nóng lên, bàn tay to tham lam dọc theo đường cong mà vuốt ve... Hoàn toàn vượt qua chừng mực giữa bọn họ, tình dục lđốt cháy lý trí còn xót lại của họ.

Anh kìm lòng không đậu mở ra vạt áo của cô, vuốt ve đỉnh mềm mại kia của cô, môi ấm áp cũng theo cổ cô mà đi xuống, hạ xuống một chuỗi hôn môi ngọt ngấy.

Kha Dụ Phân hoàn toàn không địch lại được sự càn quấy của anh, môi đỏ mọng khẽ nhếch khinh bật ra một cái vô cùng kiều mỵ thấp gọi, "Thư Duy..."

Anh sắp điên rồi. Anh muốn cô, trong phút giây này, anh kích thích muốn chôn chặt chính mình trong cơ thể cô, làm càn giữ lấy cô... Nhưng lý trí nói cho anh không được.

Cô mới mười tám tuổi, vẫn lại là một đóa hoa nhỏ bé, cô tin tưởng anh, anh nên bảo vệ cô gái nhỏ này mới đúng, mà không nên chỉ nghĩ muốn ích kỷ tháo xuống đóa hoa này của cô.

Cô đương nhiên sẽ không cự tuyệt, dù vậy, anh cũng không thể làm như vậy, bảo hộ ngừoi con gái của mình mới là người đàn ông biết chịu trách nhiệm.

Thân mật, một ngày nào đó sẽ phát sinh, nhưng không phải hiện tại, cô còn nhỏ!(28 tuổi rồi mà còn nhỏ với ai)

Nghĩ đến đây, Bạch Thư Duy bày ra ý chí, để cho lối suy nghĩ của 28 tuổi bao trùm thân thể mười tám tuổi, áp lực làm anh thống khổ thở dốc, anh vẫn kiên trì dừng lại tất cả động tác quá phận của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook