Yêu Khi Có Thể

Chương 7: Quậy

hoangbaohan1999

01/06/2016

Từ cửa lớp tới bàn giáo viên là một khoảng cách rất ngắn, với người bình thường thì chỉ cần bốn năm bước chân là tới. Mà với cô Thúy thì không! Bà ấy đang chậm rãi, yểu điệu bước từng bước theo kiểu hết sức thục nữ, bộ áo dài bảy màu như cầu vồng kia càng nổi bật dưới ánh nắng hiếm hoi xuyên qua những ô cửa sổ rọi vào. Những phụ kiện ngộ nghĩnh có vẻ hơi lố kia làm bà ấy càng già đi trong mắt chúng tôi.

- Học sinh, nghiêm!

Tùng lớp trưởng hô to, cả lớp đứng lên, mặt cười nham hiểm. Bà cô hôm nay mặt hiền không thể tả nổi, sau khi ra hiệu cho học sinh ngồi, cô cũng 'an tọa' trên cái ghế quyền lực, mở sổ điểm ra, tay nhẹ nâng gọng kính, mắt không ngừng nhìn những đứa sửu nhi bên dưới. Phán một câu thần thánh :

- Cô kiểm tra bài cũ nhé!

Cái khoảnh khắc ấy không hiểu sao tôi lại buồn cười thế không biết, chắc do cô bị dính bẫy của mình mà không hề hay biết, không nhịn được tôi cười phá lên, cả lớp nhìn tôi như một con tâm thần, giọng nói của cô Thúy trên bục giảng vọng xuống :

- Khả Lam.

Tôi như bật ngửa vì câu nói ấy, cuối gầm mặt xuống, giọng ngây thơ :

- Em lên trả bài hả cô? Nhưng thưa cô em không thuộc bài. Không phải vì em lười học đâu mà là... Cô ghi trên bảng nhiều quá em lười chép. Mà không chép thì sao học hả cô? Nên cô tha cho em đi mà, em xin cô luôn ý, hay để hôm khác thũng thĩnh rồi lại gọi em trả bài nha cô!

Đôi mày thanh tú của cô hơi nhíu lại, hình như đang suy xét. Hơ hơ, sử dụng tính chất bắc cầu này từ lười ghi nên không có để học, không có để học nên không thuộc bài suy ra không chép bài nên không thuộc bài! Sau vài giây nghĩ ngợi thì cô phán một câu xanh rờn làm tôi muốn chết quách đi cho xong :

- Không, cô chỉ kêu em trật tự thôi, thật không ngờ em không thuộc bài lại lười chép bài nên em chịu khó ra ngoài cửa lớp xách hai thùng nước hai tay và phơi nắng nhé! Mà không sao, nắng sáng tốt, tin cô đi em sẽ có một làn da khỏe mạnh!

Lúc này cô đứng lên mới phát hiện có cái gì đó không đúng, nhìn xuống thì lập tức mặt đen như đít nồi. Nghiến răng ken két, gằng giọng :

- Đứa nào bày ra trò này? Nói!



Giọng cô lúc này không còn nhỏ nhẹ như trước nữa, y như sư tử gầm vậy! Thực sự rất ghê gớm. Giờ tô mới biết vì sao cô ế, thì cái phong cách có một không hai và cái tính sư tử đến bất chợt này đây...

Trở về với hiện tại, cả lớp im thin thít, nhìn về hướng tôi đang chớp mắt ngu ngơ. Cô lặp lại câu hỏi một lần nữa :

- Ai bày ra trò này? Nếu không nói tôi buộc phải nhờ thầy hiệu trưởng kiểm tra camera để làm rõ, lúc đó đừng nói người bày trò mà cả lớp cũng sẽ bị ảnh hưởng. Chẳng lẽ các em muốn hội thao năm nay lớp 10D7 mất quyền tham gia sao?

Cô Thúy cười đểu vô cùng. Bà này cao tay vãi ra, biết nhắm vào điểm yếu của lớp tôi nữa chứ. 10D7 là cái lớp bị xem thường nhất cái trường này vì trình độ học hành không bằng ai, nhưng làm mọi người phải nể sợ vì khả năng thể thao tốt toàn diện của các thành viên trong lớp. Mà cô Thúy là người có nhiệm vụ xét đơn đăng kí của các lớp tham gia hội thao. Đụng vào bà ý là chết!

Sau câu nói đó, tất cả thành viên đều hướng tôi mà chỉ tay vào. Không khí trong lớp càng trở nên tĩnh mịch, tuy không có một lời nói nào nhưng tôi có thể cảm nhận được sức nóng phát ra từ cô Thúy phải gần 50 độ C, còn nóng hơn thời tiết, là một người yêu cái đẹp và sự hoàn hảo, bà ý rất ghét bị rơi vào tình huống như này, lần này tôi thảm rồi, chọc phải ổ kiến lửa.

- Lúc nãy cô định đùa với em thôi, thật không ngờ em lại quậy như vậy. Ra ngoài ngay cho tôi, phải xách hai xô nước ấy đến hết tiết này và giờ ra chơi cho tôi thì mới được vào lớp.

Phải, cô ấy chính là hình tượng một người phụ nữ đanh thép vô cùng, trong yếu đuối thế cơ mà... Giận quá nên bà ý xách cặp ra khỏi lớp. Tiết địa hôm ấy, lớp tôi được một phen hú vía. Nhưng đời tôi lâm vào bế tắc rồi, xách bây giờ còn được chứ ra chơi nhiều người nhục chết!

~*~

Tiết hai, Văn

Cô dạy môn này hiền lành thánh thiện lắm, bởi vậy tôi chỉ toàn ngủ thôi. Tôi cảm giác được có một không khí nặng nề trong lớp, ngẩng đầu lên quay qua hỏi Thảo Anh. Nó bảo :

- Cô ra một câu hỏi khó lắm. Tao không biết trả lời.

Tôi ngoái đầu nhìn lên bảng, một chữ đập vào mắt tôi, một cánh tay đã được giơ lên từ góc lớp. Là tôi đấy!



- Mời Khả Lam _ Cô cười

- Dạ thưa cô... Cô viết sai chính tả ạ. Chữ ''Văn hóa'' và cô lại viết thành ''Vân hóa'' ạ!

Cả lớp cười rộ lên sau câu trả lời không ăn nhập vào đâu của tôi, rõ ràng là bắt bẻ công khai, bắt bẻ có tổ chức! Cô thở dài nhìn bọn trong lớp, thầm mắng tụi này thật vi diệu, thật nhiệm màu. Giọng nhẹ nhàng :

- Cô xin lỗi, cô sửa lại ngay.

Một lúc sau, lại một cánh tay giơ lên, lại là tôi đấy!

- Thưa cô em muốn đi vệ sinh ạ.

Cô dạy văn thực sự rất bực với cái lũ giặc cỏ này, nhìn ánh mắt cô là tôi biết mà, nhưng cô vẫn nhỏ nhẹ :

- Ừ em đi đi.

Thế là tiết văn trôi qua trong tiếng cười đùa của học sinh và tiếng nghiến răng của cô...

~*~

Tiết ba, Sử, kiểm tra 45 phút.

Tiết này tôi lại xui không chịu nổi, lén dán tài liệu mượn được của đứa bạn lên lưng giáo viên và giáo viên phát hiện. Lại ăn kiểm điểm. Thật quá nhọ! Nhọ! Nhọ ứ chịu được! Lại nghĩ tới cái vụ xách hai xô nước trong giờ ra chơi, sao số tôi nó xui thế chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Khi Có Thể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook