Y Sủng Cuồng Phi

Quyển 3 - Chương 22: Nói về chuyện kiếp trước, kiếp này (Vip)

Mộc Mộc Tịch Mễ

25/01/2016

Edit: Rika

“Khụ khụ……” Nguyên bản Phong Nhược Ngôn còn đang đắc ý, thật không ngờ Hiên Viên Lưu Phong thế nhưng nhắc lại chuyện vừa rồi, nhất thời nụ cười trên mặt cứng lại, một lát sau nàng mới mở miệng nói:“Cái kia, chuyện hôm nay quả thật ngoài dự đoán, nhưng, ta có thể giải thích”

“A, nghe ý của nàng là chuyện như vậy cũng có lần sau nữa sao?” Hiên Viên Lưu Phong nhíu mày, ánh mắt đột nhiên trở nên rất khó coi, tứ uy hiếp trong mắt ý hàm xúc dị thường chói mắt.

Phong Nhược Ngôn bĩu môi, nhưng cũng không lập tức phản bác, dù sao chuyện hôm nay quả thật là nàng đuối lý trước, nhưng Phong Nhược Ngôn không biết vì sao lúc đó lại làm ra chuyện như thế, bộ dáng lúc đó hẳn là rất khó coi, Hên Viên Lưu Phong yêu vợ như mạng, nhìn thấy nàng như thế ngay cả Hiên Viên Diệc Ly cũng lo lắng không thôi, nếu mọi người muốn hỏi Hiên Viên Lưu Phong khôn khéo kia đã chạy đi đâu, có thể nói là, gặp phải Phong Nhược Ngôn, Hiên Viên Lưu Phong suy nghĩ tinh tế, tính kế đa mưu, đều hoàn toàn biến mất hết.

Qua nửa ngày, Hiên Viên Lưu Phong chậm rãi bình tĩnh, Phong Nhược Ngôn mới mở miệng giải thích:“Chuyện hôm nay xảy ra, thật ra cũng có chút nguyên nhân”

Vì thế Phong Nhược Ngôn đem chuyện Tuyết Diên quận chúa nói ra, lại từ tin tức đó phỏng đoán ra, có thể nói rằng mẫu thân của Hiên Viên Lưu Phong Doãn Ngâm Sương – Doãn phi nương nương mất tích có lẽ có liên quan tới thái hoàng thái hậu Mạc Vân.

“Trước không nói mẫu thân của chàng có thể ở trong tay bà ta hay không, nhưng chúng ta cũng không nên buông tay khả năng như thế, nếu mẫu thân thật sao ở trên tay bà ta, chúng ta làm bà ta tức giận sẽ hành động bất lợi với mẫu thân, huống chi, hiện tại hết thảy thoạt nhìn đều gió êm sóng lặng, cho nên căn cứ vào tin tức này mà âm thâm đi tìm kiếm mẫu thân”

Nghe Phong Nhược Ngôn nói xong, Hiên Viên Lưu Phong ngây ngẩn cả người, tin tức này không thể nghi ngờ như một tiếng sét đánh vào đầu Hiên Viên Lưu Phong, qua nửa ngày, Hiên Viên Lưu Phong hồi phục tinh thân: “Ta tìm mẫu thân lâu như thế, vậy mà chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này”

Nói xong, vẻ mặt Hiên Viên Lưu Phong tràn đầy hối hận.

Phong Nhược Ngôn đưa tay xoa mặt Hiên Viên Lưu Phong, nhẹ giọng trấn an:“ Đây cũng không phải lỗi của chàng, cũng không phải lỗi của bất kỳ ai cả, có trách thì trách thái hoàng thái hậu Mạc Vân che giấu quá sâu, nếu không phải tâm tư bà ta thay đổi, chàng làm sao có thể chân chính biết được lòng dạ thật của bà ta, huống chi từ nhỏ bà ta đã đối với chàng rất tốt, ít nhất ở bên ngoài là như thế, nhưng bên trong thì thế nào, chàng từ nhỏ lớn lên cùng bà ta, như huynh đệ tình thâm, tất nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều lắm, huống chi tâm tư của chàng vẫn đặt trên thiên hạ, cho nên chuyện này không phải là trách chàng bất hiếu”

Hiên Viên Lưu Phong nghe Phong Nhược Ngôn nói như vậy, tâm tư không ngừng rung động, gắt gao ôm lấy Phong Nhược Ngôn, thở dài nói:“Kỳ thật năm đó vụ án của Tuyết Thiên Châu tướng quân, cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng năm đó ta đang cùng Yến Tần Ngạo kia đang giằng co ngoài chiến trường, sau khi trở về ta cũng không tìm ra manh mối gì cả, lúc đó mẫu thân mất tích, không có đầu mối, bà ta và mẫu thân có tình cảm thân thiết, không ngờ bà ta lại động tâm tư lên thân thể mẫu thân, hiện tại nghĩ lại, quả thực cảm thấy nực cười đến cực điểm, bà ta cũng mẫu thân có chung một chồng, tuy tâm tư của mẫu thân không đặt trên người phụ hoàng, nhưng bà ta lại không nghĩ như thế , bà ta chỉ biết là mẫu thân đoạt đi phu quân của bà ta, tại thâm cung đại viện này, làm sao có thể tồn tại tình thân chân chính được”

“Nhược nhi, cám ơn nàng” Vẻ mặt Hiên Viên Lưu Phong đau kịch liệt, rồi đột nhiên thay đổi, đôi mắt nóng rực nhìn Phong Nhược Ngôn.



Đôi mắt Hiên Viên Lưu Phong thẳng tắp nhìn sâu vào trong mắt Phong Nhược , ánh mắt trong suốt, thiện lương ấm lòng, là người mà hắn yêu nhất, là người mà hắn muốn mang những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này đến cho nàng, làm cho nàng sống vô ưu vô lo, làm cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trong thiên hạ, nhưng cuối cùng vẫn đẩy nàng vào vòng xoáy này, mà nàng lại không một tia oán hận, vẫn như trước am hiểu lòng người, vì hắn mà dốc hết sức mình, nàng thật ngốc nghếch, cũng đồng thời làm cho hắn càng ngày càng khắc sâu hình ảnh của nàng trong lòng.

Hai người hiểu nhau, quen biết mến nhau lâu như vậy, mỗi lần cùng một chỗ không phải liếc mắt đưa tình, thì là thay nhau châm ngòi thổi gió, mà nay không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt đối phương, đây cũng là lần đầu tiên.

Không cần nói, không cần giải thích, chỉ dùng ánh mắt là đã có thể hiểu rõ lòng nhau.

“Ta không sao”. Hai mắt Phong Nhược Ngôn ẩn tình, nhu hòa nói.

“Nàng không có chuyện gì là được rồi” Hiên Viên Lưu Phong đầu tựa hơi hơi thấp, hôn lên trán Phong Nhược Ngôn, thoáng một chút rồi buông ra, sau đó nhẹ nhàng đặt cằm mình lên trán nàng, khoảng cách rất gần, Phong Nhược Ngôn làm sao lại không nhìn ra biểu tình trên mặt Hiên Viên Lưu Phong.

Hiên Viên Lưu Phong đưa tay chỉ chỉ vào ngực mình, giọng có chút rầu rĩ: “Tim của ta, đau quá!”

“Vì sao chàng lại đau?” Phong Nhược Ngôn nghi hoặc.

“Bởi vì nha đầu ngốc nàng đó”

“Đáng lẽ ra nàng sẽ là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này, không cần để ý tới nhân tình thế thái, cũng không cần giao tiếp cùng ai, chỉ cần làm tiểu nữ nhân của ta, bên cạnh ta là tốt rồi, nhưng, hôm nay nàng lại vì ta mà phải chịu ủy khuất, lấy tính cách của nàng, thế nhưng lại phải diễn khổ nhục kế, nàng sợ ta ngăn cản, vì thế nên đem hết thảy kế hoạch vạch ra hoàn hảo, mà cái kế hoạch này, đáng lẽ phải để cho ta làm mới đúng”

Trong lòng Phong Nhược Ngôn lúc này đầy đủ dư vị, giờ phút này nàng không biết biểu tình trên mặt của mình như thế nào, là vui cười, là hạnh phúc, lại có chút chua xót.

Phong Nhược Ngôn đột nhiên cảm thấy, hết thảy tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, cái gì mà Lam Thiến Huyên, cái gì là ba ba, cái gì là phản bội, cái gì là kiếp trước kiếp này, hết thảy đều không quan trọng nữa.

“Lão công, ta là vì lo cho chàng mà thôi, cho nên không cảm thấy ủy khuất cũng không đau đớn gì cả. Có lẽ có thể nói, đau đối với ta đã thành một loại chết lặng. Huống chi, ta Phong Nhược Ngôn đã một lần trải qua cảnh bị người thân nhất của mình vùi dập vào mười tám tầng địa ngục, Hiên Viên Lưu Phong, ta là sao có thể để chàng lại rơi vào vết xe đổ của ta như thế?”



Phong Nhược Ngôn nói xong, Hiên Viên Lưu Phong lúc này liền nghi hoặc, mặt nhăn lại, hắn không thích Phong Nhược Ngôn như vậy, bàng quang thờ ơ, giống như hư ảo, Hiên Viên Lưu Phong vừa muốn nói cái gì đó, Phong Nhược Ngôn lại mở miệng ngăn cản lời Hiên Viên Lưu Phong sắp sửa nói, nàng nói tiếp:

“Lão công, nghe ta kể chuyện xưa không, có lẽ chàng sẽ biết được rốt cuộc thê tử của chàng là loại người như thế nào, từ đâu mà đến, đây là bí mật lớn nhất của ta đó”

Hiên Viên Lưu Phong càng thêm nghi hoặc, vật nhỏ nàng là dạng người gì, hắn đương nhiên hiểu, nhưng rõ ràng trong lời nói của nàng có chuyện, Hiên Viên Lưu Phong lúc này gật gật đầu.

Phong Nhược Ngôn nhất thời nở nụ cười, trong sáng đến chói mắt.

“Ta gọi là Phong Nhược Ngôn, nhưng kiếp trước, ta tên là Lam Thiến Huyên, ta đến từ thế kỷ hai mươi mốt, có lẽ là mấy ngàn năm sau so với thời đại này của chàng, cũng có lẽ là một thời không khác, cho nên ta khó có thể giải thích rõ ràng để cho chàng hiểu. Nhưng kiếp trước ta cũng có một gia đình hạnh phúc, mẹ rất yêu thương ta. . .Nhưng sau đó, ta lại bị hỏa thiêu. . . Kỳ thật ta là một nữ nhân không tốt, mọi người đồn địa ta là một nữ ma quỷ, giết người không chớp mắt, ta đối với máu tanh đã sớm chết lặng, có lẽ là do lần đầu tiên ta cầm dao giết người, cũng có lẽ là lúc nhà của ta bị thiêu trụi, người muốn mạng của ta, đối nghịch với ta, chỉ có một cái kết đó là chết, chết trên tay ta, khi đó, ta liền hiểu rõ, ta đã đi trên một con đường không có lối về, cũng biết rằng, người giết người, thế nào cũng gặp quả báo, có lẽ có một ngày, ta sẽ chết trên tay một trong những kẻ thù của mình, nhưng, cuối cùng, ta chưa kịp chết trên tay những người đó, bởi vì chết trên tay bọn họ, đối với ta là một loại giải thoát, thế nhưng, rõ ràng ông trời không muốn ta được giải thoát, ta chết trên tay cấp trên của mình, nguyên nhân bởi vì ta biết quá nhiều chuyện, ta cản trở ông ta, buồn cười hơn làn, người đó, lại là cha, là phụ thân của ta, là ruột thịt của ta. . .”

Phong Nhược Ngôn cảm giác được thân hình Hiên Viên lưu Phong run lên, nhưng trên mặt nàng cũng không hiện lên sự bi ai, thật giống như đang kể chuyện xưa của người khác, trên mặt nụ cười quỷ dị càng sâu, nàng nói tiếp: “Sau đó, ta chết, có thể thấy thân thể của mình bị lửa thiêu đốt, ta thậm chí còn có thể thấy linh hồn của cũng muốn bị tan thành mây khói, thế nhưng ta lại không chết, ta biến trở thành Phong Nhược Ngôn, ha ha, về sau chàng cũng biết, ta quả thực là một người không an phận, mắt lạnh nhìn Tây Lưu quốc rối loạn, nếu Quân Dật Hiên không thay đổi, vẫn như giao tình ban đầu, ta cũng sẽ không để cho chàng đoạt đi ngôi vị hoàng đế của hắn, nhưng ta lại nhìn thấy sau này hắn sẽ gây bất lợi cho ta, vì thế ta không ngăn cản hành động của chàng, kỳ thật ta đúng như lời của người dân Đông Thần quốc nói, Phong Nhược Ngôn ta đúng là hồng nhan họa thủy, chàng nói ta là một người tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết vô tình, thì ta làm sao lại sợ một chút lời nói cũng như đau đớn này?”

Ánh mắt Phong Nhược Ngôn nhìn xa xăm, như tan vào hư vô, trên gương mặt tuyệt mỹ, lộ ra vài phần sầu thảm.

Phong Nhược Ngôn nói xong, liền lẳng lặng như vậy, lẳng lặng nhìn Hiên Viên Lưu Phong, nàng muốn biết Hiên Viên Lưu Phong rốt cuộc sẽ phản ứng như thế nào, có còn muốn ở cùng nàng nữa không?

Hiên Viên Lưu Phong ngây ngốc nhìn Phong Nhược Ngôn nửa ngày, tựa hồ muốn xem thử lời nàng là nói thật hay nói dối.

“Nàng, thật sự…… Thật sự là……”

“Ừ, đúng vậy, nói một cách khác, ta là một quỷ hồn nhập vào thân thể này.” Phong Nhược Ngôn nói thẳng ra.

Nói xong, Hiên Viên Lưu Phong thế nhưng hít một ngụm khí lạnh, ngay tại lúc lòng Phong Nhược Ngôn trầm xuống, Hiên Viên Lưu Phong thế nhưng lại bá đạo hôn lên môi Phong Nhược Ngôn, làm cho Phong Nhược Ngôn sửng sốt, thực sửng sốt, nửa ngày sau hắn mới buông nàng ra, sau đó kiên định nói:“Ta mặc kệ nàng là Lam Thiến Huyên hay là Phong Nhược Ngôn, ta chỉ biết nàng là thê tử duy nhất của bổn vương, nếu nàng là cái người gì của mấy ngàn năm sau – Lam Thiến Huyên, về sau nàng cũng chỉ có thể đứng ở bên người ta, thần tiên quỷ quái cũng đừng mơ tưởng mang nàng rời khỏi ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Y Sủng Cuồng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook