Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công

Chương 57

Duyên Cầu Bán Thế

23/11/2020

Không phải hôm trước chính anh bắt lấy tay em nói em gầy hay sao?

Miệng của đàn ông chỉ để gạt người!

Nhưng bảo Hạ Tịch trước những bạn học khác đập bạn trai một trận, Hạ Tịch không nói gì nữa.

Chắc chắn cậu đâu thể ném mặt mũi của bạn trai mình đi được.

Chỉ là Hạ Tịch loáng thoáng cảm thấy hình như Tần Việt đang ghen.

Nếu không sao vị tổ tông này lại có ác ý với Diệp Nhiên lớn như thế?

Cậu nảy ra ý tưởng muốn thử Tần Việt, sau khi tan học lôi lôi kéo kéo hắn đến một cửa hàng quà tặng bên cạnh trường học.

Trong tiệm đã được trang trí thành màu sắc của Giáng sinh, trên cây thông Noel treo vài chiếc chuông nhỏ bé kèo theo đủ mọi màu sắc xung quanh, ngay cả ca khúc được phát bên trong cũng là bài Jingle Bell, mười phần không khí lễ hội.

“Hai bạn muốn mua quà để tặng sao?” Trên ngực nhân viên cửa hàng có đeo một cây thông Noel bé, vừa nhìn thấy có người đến vội vàng chạy lên tiếp đón: “Lễ Giáng Sinh có khuyến mãi.”

“Vâng.” Hạ Tịch gật đầu, đi thẳng về phía tận cùng bên trong cửa hàng.

Trên tủ đựng là muôn vàn loại quà tặng đủ màu đủ sắc, Hạ Tịch nhìn thấy mà hoa hết cả mắt.

Nhưng đẹp thì đẹp, tặng cho con trai thì không tốt cho lắm, tặng cho Lý Tư Vũ còn may ra.

Hạ Tịch cầm một món quà lên lại bỏ xuống, chạy tới chạy lui hết các tủ kính làm Tần Việt ở bên cạnh càng ngày càng tức.

Quà của hắn còn không mua, lại đi chọn kỹ cho thằng đàn em thối.

“Tần Việt, anh cảm thấy món này như thế nào?” Hạ Tịch phát hiện ra một bộ trò chơi ghép hình lập thể cùng một một cái máy chiếu phim bé xíu trông khá lạ mắt.

“Không biết.” Tần Việt thực sự rất tủi thân: “Em tự nhìn đi.”

Bạn trai ở đây cũng không quan trọng bằng một thằng ất ơ nào đấy, đồ tra nam.

“Chỗ này ngạt quá, anh ra ngoài hít thở không khí.” Tần Việt nghẹn đỏ cả mặt nhưng lại không thể nói một câu ‘em không được tặng đồ cho thằng kia’ hay đại loại thế, tức giận bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Hạ Tịch hoàn toàn xác định được, anh bạn trai nhà mình quả nhiên là ghen tị.

Cậu thực sự rất buồn cười, hóa ra nam thần lạnh lùng thực chất là một cậu trai vừa ngây thơ vừa biệt nữu.

Nhưng mà Hạ Tịch không có ác ý với Diệp Nhiên, sau khi Tần Việt đi khỏi đây cậu vẫn quyết định cầm hộp trò chơi ghép hình đi tính tiền.

Phải nhanh đuổi theo bạn trai thui, nếu không anh ấy lại cáu.

Khi đi ngang qua tủ kính khác, cậu thấy một bó hoa màu hồng xinh đẹp được bó thành hình.

“Đây là gì vậy?”

“Cái này gọi là ‘Tầm gửi’.” Nhân viên cửa hàng vô cùng kiên nhẫn giải thích cho cậu: “Cầm bó hoa này hôn người mình thích, sẽ được chúc phúc.”

[Cảm tạ 2 bạn đã giúp mình về cái bó này.]

“Hoặc nếu cậu thích ai, cầm nó đi thổ lộ thì khả năng cao sẽ thành công.”

Đúng là một truyền thuyết lãng mạn, Hạ Tịch nghĩ thế.

“Gói lại giúp tôi.”

Ở bên ngoài, Tần Việt đi lang thang khắp nơi, dù sao bạn trai hắn còn đang chọn quà cho thằng lớp dưới, hắn cũng chả rảnh háng quay lại cho ngột ngạt làm gì.

Trên đường hầu hết các cửa hàng đều mở ca khúc Giáng sinh, Tần Việt nhìn một cặp người yêu ngọt ngào, nữ sinh ôm cánh tay nam sinh làm nũng nói một câu nào đó khiến cậu ta bất đắc dĩ duỗi tay xoa xoa đầu cô, nữ sinh cười ngọt ngào nhón chân hôn lên mặt nam sinh một cái.

Đây mới là hình ảnh tiêu chuẩn của hai người yêu nhau vào lễ Giáng Sinh!

Tần Việt nhìn hai người đi qua đi lại trước mặt, chỉ cảm thấy như bản thân vừa ăn phải vài cân chanh, chua lè.

Đúng là hắn không cần hôn hôn, nhưng mà ít nhất cũng phải ôm một cái.

Chứ không phải đi chọn quà cho thằng khác.

Tần Việt căm giận đá cột điện bên cạnh một cái, kết quả chọn góc độ không đúng khiến cho chân hắn tê rần.

Núi lửa phun trào: “Hạ Tịch chọc tao còn được, em ấy có quyền, còn mày, mày là cái cột điện mà cũng dám trèo lên đầu tao ngồi!”

Cột điện: “…….”

Mắng xong Tần Việt cảm thấy mình hệt như thằng thiểu năng, cũng may là chẳng ai nhìn thấy.

Mất mặt chết đi được.

Kết quả hắn vừa mới xoay người lại đã nhìn thấy một cô bé mặc áo choàng màu đỏ, trên đầu còn có một cái bờm nai.

Tần Việt: “……..”

“Anh ơi, anh không vui ạ?” Âm thanh non nớt của bé gái vang lên: “Anh đừng buồn nha, tặng cho anh chuông nè, chúc anh Giáng sinh vui vẻ.”

Sau đó lấy ra trong giỏ một chiếc chuông nhỏ màu vàng đặt vào tay Tần Việt.

“Ờm…cảm ơn.”

Bé gái chu môi lên, sau đó nở một nụ cười tươi không thấy mắt: “Không có gì, anh đẹp trai như thế, nhìn thấy anh em rất vui.”

Không đợi Tần Việt trả lời, bé con lại nói tiếp: “Anh có thích ai chưa ạ?”

“Có rồi.” Tần Việt nghĩ nghĩ, tuy rằng tên kia khốn nạn chọc giận hắn, nhưng hai người hoàn toàn không cãi nhau.

Nói chuyện với người xa lạ, hoàn toàn có thể thẳng thắn thừa nhận.

“Anh đẹp trai như thế, chị gái đó chắc hạnh phúc lắm!” Bé con khen lấy khen để, sau đó lôi một món đồ trong giỏ ra đưa cho Tần Việt: “Anh muốn một bó tầm gửi không?”

“Lễ Giáng Sinh cầm tầm gửi hôn người yêu, có thể bên nhau vĩnh viễn.”

“Nếu chưa bên nhau, anh có thể cầm đi tỏ tình.” Bé con nói: “Cô ấy sẽ không từ chối, lại còn có thể mang đến may mắn.”

“Anh đẹp trai nên em ưu đãi cho anh.”

Tần Việt: “…..”

Làm quen nửa ngày, hóa ra là muốn đẩy mạnh tiêu thụ.

Trẻ con thời nay đều khôn khéo như thế cơ à?



Tần Việt cầm bó hoa trong tay, do dự một lúc mới quay lại tìm Hạ Tịch.

Hôn môi.

Hiện tại trong đầu hắn đều lặp đi lặp lại hai chữ này.

Hắn cùng với Hạ Tịch hình như chỉ hôn qua đúng một lần trong hẻm nhỏ, hôn xong Hạ khốn nạn còn bỏ đi nửa năm mới về.

Đến giờ hương vị như thế nào, Tần Việt cũng lãng quên rồi.

Nhưng, mới quen nhau mà đã hôn, có sớm quá không nhỉ? Hình như mới xác định quan hệ một tháng thì phải?

Hơn nữa, Tần Việt không biết nói với Hạ Tịch kiểu gì, giờ cả nhẽ bảo: “Em qua đây cho anh hôn một cái?”

Chắc điên.

Tần Việt bổ não một hồi, cảm thấy hơi ngượng, hắn không có khả năng nói mấy lời lả lướt kiểu đó.

“Nam thần, anh đây rồi.” Đột nhiên đằng sau truyền đến giọng nói của Hạ Tịch khiến cho Tần Việt luống cuống tay chân mà ném thẳng bó Tầm gửi vào túi.

“Ừ…ừ..” Hắn mất tự nhiên bỏ cánh tay xuống: “Em xong rồi?”

“Mua xong rồi! Em cảm thấy cậu ấy sẽ thích!” Hạ Tịch vừa nói vừa quan sát sắc mặt anh bạn trai, quả nhiên lại đen sì rồi.

Đang nghĩ hôn hay không hôn, Hạ Tịch lại tiêm cho hắn một mũi thuốc xổ, hừ, thằng kia thích hay không thích liên quan chó gì đến hắn.

“Đi thôi.” Hạ Tịch nhìn Tần Việt hóa thân thành con cá nóc, chỉ cảm thấy đáng yêu chết mất, quyết định không chọc hắn nữa, bằng không lát hắn phát nổ, người chịu khổ vẫn là cậu.

Vì vậy, bạn học Hạ Tịch vô cùng chủ động chạy qua nắm tay anh bạn trai.

Em em em em em đừng tưởng như vậy là có thể dỗ được anh!

Đừng tưởng bở!

Tuy trong lòng nói vậy như cơ thể của Tần Việt lại vô cùng thành thật ăn ý chống lại suy nghĩ của hắn, thả lỏng để cảm nhận bàn tay mát lạnh dễ chịu của Hạ Tịch.

Tay Hạ Tịch rất lạnh, Tần Việt nắm một lúc lâu mới có thể truyền một chút nhiệt.

“Hạ Tịch.” Hắn gọi một tiếng, sau đó bối rối nên vấn đề: “Tay em luôn lạnh như vậy à?”

Đầu tiên Hạ Tịch hơi ngẩn ra, sau đó mới nghĩ đến việc tay mình cùng tay người ta đặt chung trong túi áo, cậu có thể thoái mái nhưng người kia có thể không, Hạ Tịch hơi ngượng, sau đó định rút tay ra: “Lạnh đến anh sao?”

“Không!” Tần Việt nắm chặt hơn nữa: “Tò mò.”

“Em vẫn luôn lạnh.” Hạ Tịch giải thích cho hắn: “Năm nào đến mùa đông cũng thế này.”

“Tay chân lạnh lẽo.” Hạ Tịch buồn rầu: “Đắp chăn, đi tất cũng không ăn thua.”

Tần Việt không nói thêm gì, chỉ là cầm tay cậu chặt hơn nữa.

Nhìn một lúc, trong đầu vạch ra những thứ cần mua cho bạn trai nhỏ trong mùa đông giá rét.

Hai người trò chuyện thêm một lúc, nhưng trong lòng ai cũng mang suy nghĩ riêng nên không tránh khỏi việc thất thần.

Tay trái Tần Việt nắm tay Hạ Tịch, tay phải hắn đặt vào trong túi cầm lấy bó tầm gửi, mua cũng đã mua, nếu không tặng thì khá là phí, nhưng mà nói kiểu gì để vừa không bị ngại vừa có thể đạt được mục đích?

Lúc này Tần Việt lại có vài suy nghĩ mê tín, mày không phải bó cây tầm gửi hay sao? Vì cớ gì không thể tự phát ra uy lực hùng mạnh khiến cho Hạ Tịch muốn hôn tao?

Cho dù chỉ là thơm má, hôn trán, hôn tay cũng đều được, không chấp nhặt vụ đó.

Trong túi Hạ Tịch cũng có hoa, cậu sợ ma tất nhiên không theo chủ nghĩa duy vật nên khá là tin mấy truyền thuyết, nhưng cậu không dám hôn!

Từ bé đến lớn Hạ Tịch mới hôn người ta có một lần, chính là lần cưỡng hôn Tần Việt, nhưng lần đó chỉ đơn giản là đụng vào thôi, không có tiến sâu thêm.

Với lại cậu chỉ một lòng nghĩ đến nhiệm vụ, chưa từng yêu ai, càng miễn bàn đến kinh nghiệm mở lời đòi hôn.

Nhưng mà trong đầu Hạ Tịch lại có không ít lý thuyết suông, cũng muốn hôn anh bạn trai ngon nghẻ của mình một nụ hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn khiến người ta eo mềm chân run lắm, riết rồi nghĩ cũng là nghĩ thôi, không dám thực hành.

Giống như khi đi thi trong đầu nghĩ nghĩ 1+1 =2 nhưng lúc làm bài lại hạ bút 1+1=3 vậy.

Hạ Tịch muốn ôm mặt khóc ròng ròng, nếu cậu làm không tốt có phải nam thần có bị ám ảnh cả đời không?

Hai người đều mang ý nghĩ xấu, ai cũng không dám hạnh động thiếu suy nghĩ.

Mắt thấy sắp về đến nhà Hạ Tịch, ‘Hộc ký sinh’ trong tay Tần Việt đã nóng, nhưng không phát huy được uy lực.

Tần Việt mày có thể đàn ông hơn một chút không, ngượng gì mà ngượng!

Sắp qua Giáng Sinh mẹ nó rồi, đừng có mà phí tiền!

Đúng rồi, hắn không thể điên đến mức mua tầm gửi về tặng bố mẹ được!

Vậy nên, Tần Việt hít sâu một hơi rồi túm chặt cánh tay của Hạ Tịch.

Hạ Tịch: “???”

Tần Việt tổ chức lại ngôn ngữ: “ Chính là…anh có cái này cho em.”

Mặt hắn bắt đầu đỏ lừ, trái tim đập nhanh chưa từng có, chậm chạp lấy món quà từ trong túi ra.

Hạ Tịch nhìn thấy anh bạn trai càng ngày càng đáng yêu, cậu cũng không muốn phí ngày lễ Giáng Sinh, Lỗ Tấn từng nói: ‘Trên đời này không có đường, người đi nhiều mới thành đường.’ Không biết hôn thì có làm sao, hôn nhiều là được.

Vì thế cậu nói: “Em cũng có cái này tặng anh.”

“Anh, Anh tặng trước!” Tần Việt sợ tắc thở, không dám lề mề, một lèo túm ra bó tầm gửi tan tác trong gió nhét vào tay Hạ Tịch: “Cầm.”

Sau đó ấn lên trán cậu một cái hôn ướt ướt ấm ấm.

Cái hôn ngắn vô cùng, hôn xong tách ra luôn, Hạ Tịch nhìn hắn, người nào đỏ mặt đỏ như con cua chín, tầm mắt cũng trốn tránh không dám nhìn thẳng cậu.

Tần Việt nghĩ rất lạc quan, truyền thuyết nói là hôn, cũng không nói là hôn môi, hôn gì chả là hôn.

Chắc…vậy?

Hạ Tịch nhìn món quà giống hệt trong túi, lập tức biết được Tần Việt vốn dĩ muốn làm gì?

Chiếu theo góc độ khách quan, đây chính là ‘tâm ý tương thông’ trong truyền thuyết?

Hạ Tịch buồn cười, so với việc cậu muốn hôn môi người ta, anh bạn trai nào đó cũng chỉ dám hôn trán.

Cậu cố ý hỏi Tần Việt: “Đây là gì?”

“Tầm gửi.” Tần Việt ho nhẹ: “Cái kia, nghe nói hôn một cái sẽ gặp may mắn.”

“Thật không?”



“Anh lừa em làm gì?” Tần Việt khẩn trương muốn chết: “Nếu không hôn một cái thì sẽ bị xui, anh vì muốn tốt cho em thôi chứ có phải muốn chiếm tiện nghi của em đâu…”

“Tần Việt…”

“Gì?”

“Anh cúi xuống.”

Hạ Tịch lập tức vòng tay qua cổ hắn: “Nhưng em nghe được một truyền thuyết là phải hôn môi.”

Tâm trí của Tần Việt lập tức hoảng loạn: “Em nói…”

Chữ “Sao” còn chưa phát ra cuối cùng cũng không thể nói tiếp, thậm chí những câu tiếp theo hoàn toàn bị nuốt vào trong.

Hạ Tịch lùn hơn hắn một chút, lúc này cậu đang ôm lấy cổ hắn khiến cho Tần Việt không thể không cong người xuống, đối diện thẳng với gương mặt của Hạ Tịch.

Hai người còn chưa nhắm mắt lại, đối diện với đối phương, loại thị giác cùng xúc giác giao hòa này đều nhắc nhắc nhở Tần Việt, hắn đang hôn Hạ Tịch, hôn bạn trai hắn.

Nhận định này khiến cho toàn thân Tần Việt đều tê dại, hai cánh môi của đối phương rất mềm mại, đây là một loại trải nghiệm trước đây chưa từng có, hắn không nhịn được vươn tay, nâng đầu của Hạ Tịch lên.

Động tác này khiến cho hai người dựa gần nhau hơn, hai cơ thể dán lên nhau càng thêm khăng khít.

Trong lúc Hạ Tịch đang ngậm lấy môi Tần Việt, ký ức trước đây như được tái hiện lại, vị ngọt lại càng ngọt hơn, thì ra hôn môi với người mình thích thực sự là một trải nghiệm khiến con người ta say đắm.

Bởi vì trước lúc hôn Tần Việt đang mở miệng nói chuyện nên Hạ Tịch không có áp lực mà tiến công vào bên trong, đầu lưỡi đụng đến một thứ mềm mại, cậu chạm qua một chút, sau đó lập tức buông ra.

Trong tay Tần Việt nhiều thêm một thứ, hắn nhìn thoáng qua, cũng là một bó ‘Tầm gửi.’

“Đây, là quà em tặng cho anh.” Môi Hạ Tịch hơi đỏ lên, còn có ánh nước: “Mang đến vận may cho anh.”

Cậu còn cố tình đùa ác: “Không phải muốn chiếm tiện nghi đâu.”

Mặt Tần Việt lập tức nổ tung.

Đem lời hắn nói tặng lại, được lắm Hạ Tịch, em càng ngày càng đáng ăn đòn!

Nhưng cái này không phải điều tệ nhất, theo độ ấm thân thể, nơi nào đó bên dưới cũng dần xảy ra biến hóa.

Tần Việt phát hiện hắn không có liêm sỉ mà cứng rồi.

Đcm!

Không phải chỉ hôn một cái thôi sao?

Không có tiền đồ!!

Tần Việt ai oán phỉ nhổ chính mình, sau đó lại cảm thấy may mắn vì mình mặc áo rộng thùng thình nên không nhìn ra được gì.

Hắn đương nhiên không dám nhìn mặt Hạ Tịch thêm nữa, vạn nhất không giữ mình được ném hết liêm sỉ trước mặt bạn trai nhỏ thì khổ.

“Anh về đây, em đi lên đi.” Tần Việt nói chuyện cũng không dám nhìn Hạ Tịch, liều mạng nhìn chằm chằm phía dưới, hy vọng bản thân đừng thừa ra một thứ không nên xuất hiện: “Ngủ sớm nhé, ngủ ngon.”

“Nam thần…” Hạ Tịch gọi hắn lại: “Đêm nay anh đừng về.”

Cái gì?!

Tần Việt cảm thấy hình như hắn gặp ảo giác, trước đây hắn không có ý tứ gì với Hạ Tịch mới dám ở chung nhà với cậu, nhưng quan hệ của hai người bây giờ không giống nhau, cô nam quả nam ở chung không thích hợp cho lắm thì phải?

Hắn hơi do dự, muốn kiếm lý do để từ chối. Nhưng ông trời cứ nhất định phải hố hắn, cánh tay bị Hạ Tịch ôm chặt, cậu dán cả người lên: “Cùng em về đi mà, nhá nhá!”

Chết rồi.

Chết thật rồi.

Hạ Tịch làm nũng, mười người lôi Tần Việt cũng không đi nổi.

Đương nhiên hắn cũng không quên vị huynh đài bên dưới, vừa mở cửa đã phi với tốc độ ánh sáng vào phòng tắm, cũng chẳng quản xem hành vi vừa vào nhà người ta đã đòi đi tắm có bao nhiêu không hợp lý.

Nhưng cũng may trước kia Tần Việt cũng thường xuyên đến, đồ dùng trong phòng tắm còn ở chỗ cũ.

Tần Việt xử lý hết đống vấn đề của mình sau đó mới choàng áo ngủ ra ngoài, nhìn thấy Hạ Tịch đi chân trần ngồi trên thảm xung quanh còn có một đống đồ chơi ghép hình.

“Nam thần, anh mau đến đây!”

Mấy thứ này cậu mua khá lâu rồi, nghĩ bụng khi nào rảnh thì mang ra chơi nhưng học hành bận rộn vẫn luôn không có thời gian, vừa đúng lúc hôm nay là lễ Giáng Sinh chơi cùng Tần Việt, hì hì, vui cực kỳ.

Không phải tay chân em ấy bị lạnh hay sao? Còn dám ngồi như thế?

Tần Việt không biết nên làm gì, bèn duỗi tay qua bắt lấy chân Hạ Tịch, lạnh đến mức thiếu chút nữa hắn phải buông tay.

“Rét thế cũng không biết chú ý gì hết!” Tần Việt nhịn không được nổi giận mắng: “Đi tất vào!”

Hạ Tịch tủi thân bĩu môi, thực ra cậu còn tham cái lò sưởi hình người kia lắm, nhưng mà người ta đã bỏ đi rồi, hơn nữa còn dùng những từ ngữ không được hiền lành cho lắm mắng cậu.

“Em không quen.” Hạ Tịch cố ý chuyển chủ đề: “Này, em sắp đua thua rồi, anh giúp em mau lên.”

Cậu liều mạng nhét tay cầm hình mèo vào trong tay anh bạn trai, tiếp tục mặt dày làm nũng: “Tối hôm nay chơi cái này để đánh dấu một kết thúc hoàn hảo có được không?”

Hiện tại Hạ Tịch đang ngồi trên thảm, ngẩng đầu lên nhìn hắn bên môi còn giữ lại nụ cười, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Giống như một đứa trẻ con, nghịch ngợm không chịu nghe lời, cố gắng chuyển chủ đề để không bị người lớn mắng mỏ.

Tần Việt cảm thấy, cả đời này hắn thua thảm trong tay Hạ Tịch.

“Ngu ngốc.”

Nhịn không được mắng một câu.

Hạ Tịch: …….

Chuyển chủ đề không có tác dụng, bạn học Hạ Tịch không nản chí, chuyển sang xây bậc thang đi xuống: “Vậy bạn trai thông minh đến đua đi!”

Nhưng Tần Việt lại không cầm lấy tay chơi, mà là ngồi hẳn xuống dưới, túm mắt cá chân của cậu hướng về phía trước.

“Anh làm gì thế?”

Âm cuối của Hạ Tịch còn chưa nhả ra, Tần Việt bắt thêm chân còn lại, kéo về phía mình.

Hạ Tịch bị túm mất trọng tâm, cả người đều ngả hẳn về phía Tần Việt.

Kết quả Tần Việt đem hai chân cậu chụm vào nhau.

Sau đó Hạ Tịch trơ mắt nhìn hắn vén áo lên, để đôi chân lạnh lẽo của mình áp lên cơ bụng rắn chắc của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook