Xung Hỷ Tiểu Thiếp

Chương 5

Tâm Lam

13/05/2014

Đêm đến, trăng ẩn sao thưa, dưới mái hiên vắng vẻ yên tĩnh, thân ảnh cao lớn, ngạo mạn của Đức Tuyển vẫn cứ như mọi ngày, nhanh chóng chạy tới cửa phòng của Khương Đông Ly.

Khuôn mặt tuấn mỹ ẩn chứa những trận cuồng phong sắp nổi, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt nheo nheo lại, hắn im lặng mở cửa phòng, lướt qua hoa sảnh nhỏ (*), bước vào phòng trong, đi tới tận bên giường. (*phòng khách)

Nhấc tấm màn lên, gương mặt mềm mại trong sáng đang ngủ say của nàng lập tức đập vào mắt hắn.

Hắn ngồi xuống mép giường, nhìn lên đôi gò má trắng mịn của nàng, đôi lông mày thật dài nằm trên gương mặt, hợp thành hai vòng cung nho nhỏ đầy duyên dáng, khiến cho lúc nàng đang mơ ngủ càng nhìn càng thanh khiết ngây thơ đến mê người.

Đức Tuyển cảm thấy đáy lòng mình có một cảm giác nhu tình và thương tiếc đang xông tới, nhưng vừa nghĩ tới lúc ban ngày nàng cùng với Đức An có vẻ vô cùng nồng nàn thân thiết, khiến cho cơn thịnh nộ của hắn nhanh chóng nổi lên, thay thế cho vẻ dịu dàng và thương tiếc ban nãy.

Không chút nghĩ ngợi, hắn thô lỗ kéo lấy chăn bông nàng đang ôm trong ngực.

Người đang nằm trên giường đang mê muội say giấc theo bản năng có chút kháng cự, rồi lại nghiêng mình kéo lấy tấm đệm giường dưới thân mà tiếp tục ngủ.

Lửa giận của Đức Tuyển càng tăng, liền cho là do ban ngày nàng cùng Đức An, hai người giãy bày tâm sự, ngả vào lòng nhau đầy thân thiết hạnh phúc cho nên mới khiến nàng có thể ngủ ngon một cách bình thản đến thế.

Đáng ghét, hắn căm tức la mắng, sau đó dùng lực nắm lấy cổ tay nàng -- "Ngươi tỉnh lại cho ta!"

Cổ tay đau nhức lại bị lôi kéo, khiến Khương Đông Ly thiếu chút nữa ngã xuống giường, khoảnh khắc vừa mở mắt ra đã thấy trước mắt là đôi mắt đang giận dữ lạnh lùng của hắn. Mặc dù hắn xuất hiện nàng không hề ngạc nhiên, nhưng lại vẫn luôn ngập tràn sợ hãi hoảng hốt, nhất là bây giờ, đôi mắt đang trừng trừng dựng ngược kia, thoạt nhìn cứ như một sứ giả địa ngục, cả người hắn đang bốc cháy hỏa diệm.

Khương Đông Ly tỉnh hết cả người, cơn buồn ngủ rã rời sớm đã bị dọa cho sợ tới mức chẳng còn sót lại đến một điểm. Nàng toàn thân run rẩy ngồi lên giường, đôi lông mi rậm khẽ hạ xuống trộm nhìn Đức Tuyển một cách dò xét, sợ hãi nói thầm: "Ngươi… Ngươi đã đến rồi!"

Đức Tuyển nheo hai mắt lại, hừ lạnh một tiếng, "Đêm nay xem ra ngươi ngủ rất ngon nha. Có phải là đang có mộng đẹp gì không?" Trong giọng nói nhu mềm trầm thấp thoáng mơ hồ mang theo một mối nguy hiểm.

Mí mắt Đông Ly khẽ cụp xuống, mím miệng cắn mạnh môi dưới mà lắc đầu, "Không… Không có, ta làm gì có mộng đẹp gì!" Chỉ có đêm nay dường như có kỳ tích nên trong mơ mới không nhìn thấy hắn, mới khiến nàng có thể say giấc yên bình đến như thế.

Đối với nàng, một giấc mộng không có Đức Tuyển tồn tại mới đích thực là mộng đẹp! Hắn không chỉ quấy rối nàng yên giấc buổi đêm, mà hàng đêm còn chiếm cứ trong mộng, khiến nàng không có cách nào mà ngủ yên.

Thật vất vả lắm giấc mộng đêm nay mới không có hắn, nhưng lại vẫn phải đối mặt khi hắn viếng thăm.

Đức Tuyển lại hừ lạnh một tiếng, bỗng chốc vươn tay kéo nàng lại phía hắn, một tay kéo lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, một tay giữ chặt lấy cằm của nàng "Nói! Cả ngày hôm nay, ngươi ở cùng một chỗ với ai?" Lòng ghen tỵ bị đè nén cả ngày nơi đáy lòng rốt cục cũng không thể kiềm chế mà bộc phá ra.

Khương Đông Ly kinh hoàng trợn tròn đôi mắt hồng thủy nhìn hắn, vẻ mặt ủy khuất, "Ta… Ta hôm nay đều ở cùng một chỗ với An ca ca!"

Nàng thản nhiên trả lời. Trong nhận thức đơn giản của nàng, An ca ca giống như là một ca ca thân thiết, ở cùng một chỗ với hắn, nàng cảm thấy thực an tâm, thật thoải mái, căn bản không hề xét kỹ xem có chỗ nào không ổn.

Đức Tuyển sắc mặt càng khó coi. "Ai cho phép ngươi có thể cùng một chỗ với hắn?" Thanh âm lạnh lẽo của hắn tra hỏi, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn vững chắc phong kín trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.

Khương Đông Ly căn bản không hiểu hắn đang tức khí chuyện gì, nàng và An ca ca luôn luôn cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau đi dạo vườn, cùng ngắm hoa hoặc chơi cờ, có gì không đúng?

"Ta cùng An ca ca từ nhỏ đến lớn đều chơi đùa cùng một chỗ với nhau, A mã và Ngạc nương chưa từng nói không thể!" Nàng ngây thơ hỏi.

Lời này này làm cho lửa giận trong lòng Đức Tuyển càng cháy rực, hắn ghen tị những năm tháng Đức An cùng nàng chung sống, cảm giác buồn bực khi bị gạt bỏ sang một bên bỗng nhiên nổi dậy, khiến hắn không thể khống chế mà gầm nhẹ với nàng: "Không cho phép ngươi và Đức An cùng nhau ở một chỗ, càng không cho phép hắn ôm ngươi, chạm vào ngươi, có nghe hay không?" Trong lời nói vừa có hàm ý chiếm hữu lại vừa nặng nề, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng lúc này hắn cũng chẳng rảnh mà xét rõ nguyên nhân.

"Vì sao lại không thể? Chúng ta trước kia cũng thường làm vậy mà!" Khương Đông Ly nghi hoặc hỏi. "An ca ca thương ta, yêu ta, cho nên mới ôm ta, vỗ về ta!"

"Trước kia là trước kia, hiện tại không được như thế!" Đức Tuyển tức giận gầm nhẹ. "Ngươi sẽ trở thành tiểu thiếp của ta, trừ ta ra, ai cũng không thể chạm vào ngươi, cho dù là Đức An cũng không được!"

"Ta không hiểu…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Đông Ly nhăn lên một đường dài.

"Ngươi không cần phải hiểu chỉ cần làm theo lời ta!" Đức Tuyển lạnh lùng quát. "Đừng có để cho ta thấy ngươi khiến nam nhân khác chạm vào ngươi, nếu không, ta sẽ nghiêm khắc trừng trị ngươi!"

Khương Đông Ly mặt chau mày nhíu, miệng không ngừng thở hổn hển, không hiểu hắn vì sao mà cứ hơi một tí lại muốn uy hiếp nàng, hắn ức hiếp nàng vậy còn chưa đủ hay sao?

"Ngươi định xử phạt ta thế nào? Đánh ta sao?" Nàng hỏi một cách tội nghiệp.

Khuôn mặt vốn đang thịnh nộ của Đức Tuyển nhất thời lại nổi lên một nụ cười tà khí "Không, ta làm sao có thể cam lòng đánh ngươi, ta có cách xử phạt rất tốt…” Nói tới đây, hắn đột nhiên ngừng lại, đem mặt hắn áp sát vào nàng.

"Nói đến xử phạt, ta tự nhiên nhớ tới một việc." Thanh âm của hắn nhu mềm trầm thấp gần như nguy hiểm. "Ngươi còn nhớ ta đã từng nói gì? Ta đã từng cảnh cáo ngươi, ngươi không được phép nói những lời ngu ngốc như không muốn làm tiểu thiếp của ta, vậy mà ngươi chẳng những đã nói, lại còn dám tuyên bố ngươi thà nguyện được gả cho Đức An chứ không muốn làm tiểu thiếp của ta, ngươi đúng thật to gan!"

Khương Đông Ly vừa nghe xong, cả người nhất thời kinh ngạc sững sờ. Sao hắn biết được nàng từng nói những lời này, chẳng lẽ hắn… “Ngươi… Ngươi nghe lén ta và An ca ca nói chuyện sao?" Nàng sợ hãi hỏi, thoáng nhìn lên sắc mặt còn đang đằng đằng nộ khí của hắn, không khỏi sợ run cả người, căng thẳng mà nuốt xuống nước bọt.

Đức Tuyển khẩy môi cười nhạt, "Hừ! Ta không chỉ nghe thấy hai người các ngươi nói chuyện, mà còn thấy ngươi và hắn ôm nhau vô cùng thân thiết ở cùng chỗ đó, hình như ngươi đã quên mất rằng ngươi là nữ nhân của ta, nam nhân khác không được phép chạm vào!"

"Nhưng mà An ca ca không phải nam nhân khác, huynh ấy là ca ca tốt của ta!" Khương Đông Ly rụt rè nói nhỏ giọng nhưng lại có vẻ kiên quyết.

"Hắn không phải là đại ca ruột của ngươi, hắn căn bản cũng không muốn làm đại ca ca của ngươi!" Đức Tuyển phát cáu quát lên. Mỗi khi nàng nhắc tới Đức An, dáng vẻ như toàn tâm tin cậy và ngữ khí ẩn chứa đầy thân thiết kia khiến hắn vừa đố kỵ vừa buồn bực.

"Ngươi nói bậy!" Khương Đông Ly hiếm khi tức giận như vậy, An ca ca đối với nàng tốt nhất, sao lại có thể không muốn làm Đại ca ca của nàng! "An ca ca thích Ly nhi nhất, Ly nhi cũng thích nhất An ca ca, ta thật muốn được ở cùng một chỗ với huynh ấy!" Tính khí bướng bỉnh ẩn giấu trong nàng liền bị kích thích.

Đức Tuyển nghe vậy hơi bực bội, trong lòng tràn ngập toàn ghen tỵ tựa sóng triều đang kéo tới, hắn bỗng nhiên cúi xuống cắn lên môi của nàng… "Đau quá a!" Khương Đông Ly lập tức nước mắt lưng tròng, đưa tay lên che miệng, vẻ mặt ủy khuất nói. "Ngươi sao lại cắn ta? Đau quá, nhất định là chảy máu rồi."

Đức Tuyển hừ một tiếng giễu cợt, "Đây là ngươi gây tội thì phải chịu tội!"

Lời tuy nói như vậy, hắn vẫn giật tay nàng ra, nhìn kĩ phần môi của nàng, quả nhiên ở đầu môi thấy rõ một giọt huyết châu*. (* một giọt máu đỏ)

Hắn đưa ngón tay khẽ vuốt lên cánh môi của nàng, tiếp đó lại cúi đầu lấy môi mình để thay thế. Cho dù đôi mắt của nàng vẫn còn đẫm lệ, hắn vẫn không chút lưu tình hôn nàng vô cùng cuồng bạo.

"Đau quá…” Khương Đông Ly khóc nức nở đứt quãng. "Vì sao ngươi cứ luôn ức hiếp ta như thế này?"

Khi dễ? Hắn đối với nàng còn chưa đủ khoan dung sao, hắn không đánh vào mông nàng đã là tốt lắm, vậy mà nàng còn dám phàn nàn!

"Ta đã từng nói không cho phép ngươi nói những lời ngớ ngẩn kia, cũng không cho phép ngươi cho phép Đức An chạm vào ngươi, ôm ngươi, là do ngươi không nghe lời, còn dám tranh cãi với ta." Đức Tuyển lạnh lùng nói, nhưng giọng điệu của hắn không thể tự chủ trước nước mắt của nàng mà trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Khương Đông Ly ủy khuất lắc đầu, "Ta không hiểu! Ngươi không phải rất chán ghét ta sao, không muốn lấy ta sao? Vì sao còn muốn ta làm thiếp của ngươi, làm nữ nhân của ngươi?" Nàng không phải là không hiểu chuyện, nàng từng nghe được bọn hạ nhân trong phủ bàn tán về hôn sự của nàng cùng Đức Tuyển đại ca, ít nhiều gì cũng hiểu biết được chút ít.

"Ngươi không cần phải hiểu!" Hắn tức giận gầm nhẹ. Ngay cả chính hắn còn không hiểu, phản ứng của hắn đối với nàng đã vượt quá giới hạn hắn có khả năng lý giải, hắn căn bản không thể hiểu rõ, mà cũng không muốn hiểu hắn đối với nàng rốt cuộc có tình cảm thế nào, khiến cho hắn chỉ muốn độc chiếm nàng, có được nàng!

"Nhưng mà An ca ca huynh ấy…”



"Ngươi không được phép nhắc đến hắn!" Đức Tuyển nghiến răng, lập tức lại thêm lần nữa ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hung hăng hôn nàng, hắn không muốn lại phải nghe từ miệng nàng thốt ra tên của một nam nhân khác, cho dù là huynh đệ của hắn cũng không được!

Nụ hôn của hắn càng lúc càng kịch liệt, đầu lưỡi nóng bỏng trong miệng nàng mà tùy tiện chòng ghẹo dây dưa, triệt để nếm khắp mùi đàn hương từ từng góc ngách mượt mà bên trong miệng nàng… Khương Đông Ly cảm thấy hô hấp của mình đang trở nên dồn dập, nàng cảm thấy vô cùng ngạt thở .

Nàng gắng gượng há miệng qua khe hở, mập mờ nói: "Ngươi sao lại cứ muốn cắn miệng của ta, An ca ca huynh ấy…"

"Cái gì?" Đức Tuyển bỗng chốc ngẩng đầu lên, gào lên giận dữ cắt ngang lời nói của nàng. "Đức An cũng từng đối với ngươi như vậy?"

"Không có." Khương Đông Ly lắc đầu. "Ta nói là An ca ca chưa từng đối xử với ta như vậy, hắn nhiều lắm chỉ có ôm ta một cái, vỗ vỗ lên đầu của ta, không giống với ngươi vừa cắn lại vừa liếm."

Sau khi nghe xong, cơn thịnh nộ của Đức Tuyển mới sụt giảm được ít nhiều, nhưng lại thấy bất mãn với chính mình, chán nản đứng lên, nàng lại một lần nữa làm cho hắn có cái cảm giác mất khống chế đến thế này.

"Ngươi… Ngươi còn chưa cho ta biết, vì sao muốn cắn miệng của ta?" Khương Đông Ly không bỏ qua mà mở miệng, đương nhiên phải nghe được câu trả lời của hắn.

"Xem ra ngạc nương không dạy ngươi chút hiểu biết về phương diện này." Sắc mặt của Đức Tuyển cười tà. "Chờ đến ngày ngươi trở thành tiểu thiếp của ta, ngươi sẽ hiểu, tóm lại, chỉ có ta mới có thể đối với ngươi như vậy, thân thể của ngươi cũng chỉ có ta có thể chạm vào, ngươi chỉ cần nhớ rõ điểm này là được."

Nói xong, tay hắn lại không chút khách khí đưa lên trượt vào ngực nàng, chậm rãi vuốt nhẹ.

Gương mặt của Khương Đông Ly thoáng chốc đỏ ửng, hắn… Hắn lại muốn khi dễ nàng. Nàng bắt đầu đẩy Đức Tuyển ra, muốn cho hắn biết nàng không phải có thể tùy tiện bị khi dễ.

Nhưng mà thân hình to lớn của Đức Tuyển vẫn bất động như núi, hắn không chỉ vừa hút vừa mút trên đôi môi nàng, mà bàn tay hắn cũng không chút kiêng nể trên eo nàng, chạy dọc quanh lưng, cuối cùng cư nhiên còn muốn luồn vào tận trong y phục của nàng – A? Kỳ quái, nàng hôm nay sao lại mặc nhiều lớp quần áo như vậy?

Đức Tuyển chợt dừng động tác, đưa mắt nhìn xuống, lúc này mới phát hiện nàng mặc cả áo khoác ngắn và ngoại y mà đi ngủ, bao bọc dày kín chính mình, không hề để lộ một chút da thịt nào.

"Ai cho ngươi mặc ngoại y đi ngủ?" Hắn nheo mắt hỏi không chút vui vẻ, nếu hắn đoán không sai, nàng làm như vậy là muốn đề phòng hắn.

"Ta… Ta…" Khương Đông Ly ấp a ấp úng hồi lâu vẫn nói không nên lời. Nàng sao dám nói cho hắn, nàng cố ý ăn mặc như vậy, ai bảo hắn mỗi đêm đều mò đến phòng của nàng, chỉ thích lột sạch nàng, trên thân thể nàng vừa dày vò lại vừa thiếu kém, hại nàng thân nhiệt lúc nào cũng thật là khó chịu.

Nàng cứ tưởng mình mặc nhiều lớp quần áo, hắn sẽ không thể làm như vậy được nữa. Nhưng Đức Tuyển giễu cợt hừ một tiếng, bàn tay to lớn nắm chặt lấy y phục của nàng, dùng sức xé một cái, ngoại y và cả lý y (*) của nàng đồng loát bị xé đến tận bên hông, lộ ra một tấm vải lụa trơn màu hồng nhạt che trước ngực. (* Áo trong)

"A!" Khương Đông Ly kinh hô, không dám tin, mà trừng to mắt nhìn hắn. "Ngươi… Ngươi phá mất bộ y phục ta thích nhất rồi!" Nàng dẹp miệng lên án.

Đức Tuyển khóe môi nhếch lên, nhướng mày cười tà nói: "Ngươi cho là như vậy có thể đề phòng được ta, ngăn cản ta sao? Ngươi thật sự quá ngây thơ, làm như vậy chỉ thêm lãng phí quần áo yêu thích của ngươi."

Dứt lời, hắn lại vươn tay đến chiếc yếm mỏng đang ngăn cách trước ngực nàng mà nhẹ nhàng chậm rãi vuốt nhè nhẹ, xoa nắn, cuối cùng lại lần tay vào tận bên trong.

Khương Đông Ly cơ hồ đã không thở nổi, toàn thân vừa nóng nực lại vừa khó chịu, rồi lại có cả cảm giác tê dại không quen. Nàng không hiểu cơ thể mình rốt cuộc là đang bị cái gì, bằng không sao lại sinh ra cái cảm nhận kỳ quặc khó có thể hình dung đến thế này?

Nàng bị bệnh phải không? Trong ý thức phập phồng mơ mơ màng màng của Khương Đông Ly hiện lên ý nghĩ này.

Nàng không biết Đức Tuyển cũng đang khó chịu như nàng, hắn quả thực chờ không nổi tới ngày được nạp nàng làm thiếp, nóng lòng muốn có nàng ngay lập tức!

Hắn không ngờ mình lại say mê nàng đến thế, một tiểu nữ nhân nguyên bản hắn không hề mong muốn lại có thể hấp dẫn hắn một cách mãnh liệt như vậy, khiến hắn mất sạch lý trí mà một bước tiến vào vòng xoáy tình dục quay cuồng.

Hắn đối với nàng tự nhiên nảy sinh ra một dục vọng cuồng say vượt xa những gì hắn có thể tưởng tượng, thế giới của hắn mơ hồ bị thay đổi tất cả, khiến hắn hầu như quên hết cái lời nói kia của ông thầy tướng mù, cam đoan gì mà mười năm quy ước, cho dù ông ta có nói trúng thật thì đã sao?

"Đức Tuyển…"

Thanh âm tội nghiệp của Khương Đông Ly khiến Đức Tuyển chú ý trở lại, cũng thức tỉnh lại lý trí của hắn vốn đang bay xa.

"Có chuyện gì sao?" Hắn lạnh lùng hỏi, vì phần thân dưới của hắn đã bắt đầu rục rịch khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn bực, hơn nữa trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại ý niệm đầu hàng với dục vọng làm cho hắn thêm phần nóng nảy.

"Tay ngươi có thể đừng nắm của ta… của ta… nữa hay không." Hai gò má Khương Đông Ly đỏ hồng như lửa, không ngừng thở gấp, thì thầm lắp bắp trong miệng, muốn nói cho hết câu, nhưng sao mà lại không nói nên lời, bởi vì cái đó thật sự xấu hổ muốn chết!

Đức Tuyển chỉ nhếch môi cười nhẹ mấy tiếng khàn khàn một cách đầy thô lỗ, tay hắn vẫn còn ở bên trong cái yếm của nàng, hơn nữa ý chí của hắn dường như lại càng mạnh mẽ nổi lên. Trời ạ! Hắn giống như là một tiểu tử lần đầu biết yêu, hắn hận không thể vứt bỏ tất cả những lo lắng băn khoăn, ngay lập tức chiếm giữ lấy nàng!

Rốt cuộc nơi nào trong đầu hắn lại trở nên kì lạ như thế, vì sao mà tất cả mọi chuyện đều phát triển càng lúc càng lệch hướng khỏi những kế hoạch ban đầu? Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác bất lực, sợ hãi, không thể khống chế nổi bản thân.

Không! Hắn không thể để cho mình lại thêm một lần mất khống chế! Nàng đối hắn mà nói, chỉ là một tiểu thiếp có cũng được mà không có cũng được, muốn có nàng, đều chỉ là vì muốn chứng minh lời tiên đoán của lão thầy tướng già kia là sai lầm, cho dù nàng có trở thành người của hắn, nàng vĩnh viễn cũng không thể là thê tử của hắn, không thể là thiếu phúc tấn của Đa La Duệ vương phủ!

Tuy nhắc nhở bản thân như vậy, nhưng bàn tay của Đức Tuyển cứ ở trên bộ ngực tròn trĩnh của nàng lưu luyến không rời, hơn nữa thấy nàng đối với mấy chuyện sắc dục xa lạ bất ngờ đều không biết phải làm sao, lộ ra gương mặt kiều diễm yếu đuối kia càng làm cho huyết mạch của hắn như vỡ tung, chút tự chủ cơ hồ cũng chẳng sót lại tí gì.

"Ngươi lại dùng cái ánh mắt này nhìn ta, ta không chắc là ta có thể đảm bảo được bản thân nhẫn nhịn cho đến ngày nạp ngươi làm thiếp đâu!" Hắn cảnh cáo nàng, giọng của hắn đã khàn đi trong lửa mê tình.

"Ta… Ta rất khó chịu, Đức Tuyển đại ca…" Khương Đông Ly nhẹ thở gấp, còn kêu lên một tiếng ừm khiến khiến kẻ khác khó dằn lòng được, nàng căn bản không nghe thấy hắn nói gì.

Thanh âm lẩm bẩm mềm mại đó đã hoàn toàn đánh đổ chút tự chủ cuối cùng còn sót lại của Đức Tuyển, vòng xoáy dục vọng cuối cùng đã trật ra khỏi đường ray của nó, hò hét mong muốn được giải thoát.

Đáng chết! Hắn rủa thầm bản thân, rốt cuộc hắn không còn tiếp tục nhẫn nhịn được nữa. Hai tay dùng sức xé một cái, đem những quần áo cuối cùng trên thân thể nàng lột xuống sạch trơn, sau đó nhanh chóng đem nàng đẩy ngã xuống giường, lập tức lấy thân thể to lớn của mình bao phủ lấy nàng… Nàng nếu đã nhất định sẽ là của hắn, có được nàng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, hắn không cần nhẫn nại nữa, không cần miễn cưỡng áp lực bản thân?

Suy nghĩ kia vừa lóe lên trong đầu, đôi môi của hắn đã nhanh chóng dán chặt di chuyển trên cơ thể của nàng… Khương Đông Ly hoảng sợ khi thấy mình bị áp đảo trên giường, còn chưa kịp kêu lên, đôi môi đỏ thắm đã bị Đức Tuyển dùng miệng phủ kín.

Cho dù nàng có giãy dụa thế nào thì vẫn cứ như bị đóng đinh chặt chẽ trên giường, cho đến tận khi thân thể hoàn toàn chẳng còn chút sức lực, đành phải tùy ý để môi hắn bá đạo áp chế.

Đức Tuyển thô bạo mà cuồng liệt hôn lên đôi môi như cánh hoa của nàng, len lỏi vào từng góc miệng thơm ngát mùi hoa lan mà không ngừng quấy nhiễu, hắn vô cùng thỏa mãn như đang được liếm láp nhấm mút thứ mật ong ngọt lịm, tinh khiết, mềm mại.

Vì sao hắn lại thích đối xử với nàng như vậy? Khương Đông Ly ảm đạm suy nghĩ.

Nhưng động tác của Đức Tuyển càng lúc càng kịch liệt, ý thức của nàng cũng càng lúc càng không rõ ràng, cả người cứ choáng váng không thôi, đừng nói đến suy nghĩ, ngay đến cả bản thân đang ở chỗ nào cũng quên sạch, chỉ có thể đắm chìm trong một nỗi hoảng hốt mù mịt mênh mông.

Vất vả lắm đôi môi của nàng mới được tự do, nhưng chiếc cổ thơm tho, trắng ngần như tuyết của nàng ngay lập tức thất thủ.

Đức Tuyển liên tục hôn cắn lên từng chỗ nhỏ trên da thịt nàng, đầu lưỡi ướt át khiến nàng thở gấp không ngừng, rên rỉ liên tục.

"Đừng như vậy… Van cầu ngươi, Đức Tuyển ca ca… Không được!" Khương Đông Ly run rẩy nói thầm, cảm giác xa lạ này khiến nàng sợ hãi, không khỏi nắm lấy y phục của hắn mà khẩn cầu.

"Đã không còn kịp rồi, ta không thể dừng lại được nữa!" Đức Tuyển thở phì phò trả lời. Hô hấp hắn trở nên dồn dập, tim đập rối tung, sắc dục trong cơ thể như nhảy vọt lên hết, báo trước một đợt phong ba sóng lớn sắp sửa dấy lên.

"Vì cái gì… Vì cái gì phải đối xử với ta như vậy? Ta làm sai cái gì sao?" Khương Đông Ly lắc đầu, bất lực hỏi.

Nàng hỏi khiến hắn tâm phiền ý loạn, hắn không kiên nhẫn gầm nhẹ lên: "Ngươi đã sai lầm từ mười năm trước, ngươi đáng lẽ nên sớm rời khỏi Đa La Duệ vương phủ, đi thật xa!" Vừa nói bàn tay to lớn của hắn lần nữa đã leo lên trên bộ ngực sữa đẫy đà ngọt ngào, vân vê vuốt ve nơi chóp đỉnh cao ngất mềm mại kia.



Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, lúc này mới ý thức được mình đang lõa thể, nàng xấu hổ đưa tay che đậy, Đức Tuyển cũng không cho phép, giật lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

"Không được che, ta muốn nhìn!" Hắn bá đạo ra lệnh.

Hắn tiếp xúc vuốt ve khiến nụ hoa hồng nhạt trước ngực nàng cứng lại, nhô cao, nhìn thấy như vậy, Đức Tuyển căn bản không cách nào thỏa mãn, đôi đồng tử đen tràn đầy dục vọng càng dấy lên ngọn lửa mãnh liệt.

"Ngươi thật đẹp…” Hắn thì thầm nói, nhịn không được đưa đầu lưỡi trêu nghịch lên đỉnh núi mỹ lệ kia.

"A--" Khương Đông Ly như bị điện giật, định đứng dậy kêu lên, lập tức bị đôi môi của hắn ngăn chặn lại.

Chuyện gì xảy ra? Loại cảm giác vừa thống khổ lại vừa dễ chịu này là cái gì?

"Không thoải mái sao?" Thanh âm của Đức Tuyển khàn khàn ồ ồ, đầu lưỡi và bàn tay hắn vẫn tiếp tục ở trên thân thể non nớt chưa rõ sự đời nhưng lại đang dấy lên ngọn lửa nóng rực của nàng.

Khương Đông Ly hoảng hốt lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn chảy. Nàng cảm thấy bản thân mình đang trở nên hiếu kỳ một cách kỳ lạ, nếu như là một người con gái đường hoàng không được phép để thân thể lõa lồ, khiến người khác khi dễ như vậy, nàng lại vẫn chưa gả cho hắn, đáng lẽ nàng phải cảm thấy nhục nhã mới đúng!

Đức Tuyển đột nhiên dừng lại những hành động giày vò khiêu khích kia, nhẹ nhàng hôn lên từng giọt lệ trên khuôn mặt nàng. Không biết tại sao, chỉ cần thấy nàng khóc, hắn mềm lòng rồi, một nỗi thương tiếc ưu tư bỗng tự nhiên nảy sinh.

"Ta… Ta cảm thấy bản thân mình trở nên thật kỳ quái." Nàng nghẹn ngào thút thít mà nói.

"Chỗ nào kỳ quái ?"

"Ta…” Nàng ngước mắt lén nhìn trộm hắn một chút. "Cả người nóng lên, giống như thân thể đang bị hỏa thiêu."

Đức Tuyển nhếch miệng cười, "Đó là bởi vì ngươi muốn ta."

"Ta muốn ngươi?" Nàng tuyệt nhiên không hiểu gì hết.

"Phản ứng của ngươi là bình thường, chuyện đó chẳng có gì phải xấu hổ." Đức Tuyển nói xong lại đóng ấn thêm một dấu hôn chiếm hữu trên ngực nàng. "Ta muốn ngươi trở thành của ta, ta muốn ngươi hoàn hoàn toàn thuộc về ta…" Hắn khàn giọng thì thầm.

"Ta không hiểu." Đôi lông mi của nàng nhíu lại. "Ta chính là ta, sao có thể trở thành của ngươi? Ta cũng đã đồng ý trở thành tiểu thiếp của ngươi, chừng đó còn chưa đủ sao?"

"Không đủ! Không đủ!" Đức Tuyển dồn dập gầm nhẹ.

"Vậy ngươi còn muốn ta làm sao nữa?" Khương Đông Ly cắn môi, thảm thương hỏi. Nàng hy vọng hắn mau nói nhanh cho nàng biết hắn muốn nàng làm cái gì, để nàng có thể làm sớm cho xong, để còn an ổn mà ngủ một giấc.

"Ngươi muốn ta sao? Ly nhi." Đây là lần đầu tiên hắn thân mật gọi nàng như vậy.

Khương Đông Ly nghi hoặc trừng mắt nhìn hắn, "Ta không rõ ý ngươi. Muốn ngươi? Ta làm sao có khả năng mà muốn ngươi?" Nàng cau mày hỏi.

Bờ môi Đức Tuyển chợt thoáng lên một nụ cười tà, "Xem ra chuyện ngươi còn phải học còn quá nhiều, tốt nhất ta nên bắt đầu dạy ngươi từ bây giờ."

"Ngươi muốn dạy ta cái gì?" Nàng hỏi.

Đức Tuyển cúi xuống nở nụ cười bí ẩn, "Ngươi không cần hỏi nhiều như vậy, chỉ cần thả lỏng thân người, ngoan ngoãn nằm xuống."

Nàng gật gật đầu, "Ta cũng không thể mặc quần áo vào sao?" Nàng đột nhiên hỏi.

"Không được!" Đức Tuyển lắc đầu. "Chuyện ta muốn dạy ngươi thì phải lõa thể mới được!"

Nói xong, hắn bắt đầu cởi bỏ y phục bản thân, quần áo trên người nhanh chóng biến mất, lộ ra một thân hình tráng kiện cường tráng.

Thấy hắn thân người trần trụi, Đông Ly xinh đẹp không khỏi đỏ hết cả mặt, nhưng nàng vẫn không hiểu, rốt cuộc làm chuyện gì mà cần lõa thể chứ?

"Vì sao thân thể ngươi cũng phải lõa lồ vậy?" Nàng nhịn không được lại hỏi."Ngươi là nam, ta là nữ, chúng ta lõa thể như vậy nằm cùng nhau hình như là không bình thường." Sắc mặt nàng nghiêm túc nhìn hắn mà nói.

Đức Tuyển mỉm cười, cảm thấy nàng đúng thực là ngây thơ đến dễ thương! Câu hỏi của nàng rất thú vị, nhưng hắn đã sắp không nhịn được nữa rồi. Lúc này hắn nôn nóng giống như một tiểu tử nếm trái cấm lần đầu, có trời chứng giám sự nhẫn nại của hắn với nàng đã vượt xa mức độ mà thông thường hắn có thể chịu đựng, đối với nữ nhân khác, hắn không thể quá kiên trì đến như vậy.

"Chúng ta như vậy không có gì là không đúng, ta muốn ngươi là chuyện chính đáng, dù sao ngươi cuối cùng cũng trở thành tiểu thiếp của ta." Hắn dồn dập khàn giọng trả lời.

"Nhưng mà…”

"Câm miệng!" Hắn tức giận cắt ngang lời nàng, hắn đã không còn kiên nhẫn trả lời nàng thêm nữa cho dù là về bất cứ vấn đề gì.

Hắn đột nhiên cúi xuống người nàng, vùi đầu lên trước ngực, khiến nàng thở dốc một tiếng.

Đôi môi hắn nhấm nháp đôi gò bồng của nàng lưu luyến mãi không rời, rồi lần lữa khiêu khích, liên tục liếm láp cắn mút rồi lại nhẹ nhàng hôn lên đôi nụ hoa đang căng cứng, Khương Đông Ly không tự chủ mà thở hổn hển, trong đầu trống rỗng, không thể nghĩ được bất cứ gì, chỉ có thể cong người theo bản năng, tùy ý hắn làm mưa làm gió trên cơ thể nàng.

Từng nụ hôn của Đức Tuyển đam mê nồng nhiệt từ từ dịch chuyển đến tận dưới bụng nàng, hai chân rồi mắt cá chân, hắn đắm chìm mê muội giống như muốn in từng dấu hôn lên trên thân thể mềm mại của nàng, hắn đưa ngón tay thon dài, đùa nghịch một vòng lên thân thể mềm mại nõn nà, ngay sau đó lại dò xét giữa hai chân nàng.

"Không… Không được…" Khương Đông Ly kêu lên, nàng đã sắp không thể chịu nổi cảm giác như bị bỏng và tê dại không quen liên tiếp diễn ra này.

"Hừ! Thả lỏng đi!" Hắn thì thầm vỗ về bên tai nàng, hai tay vẫn không ngừng cướp đoạt, khiến thân thể của nàng lại càng thêm run rẩy kịch liệt.

"Chúng ta… Có thể… Không làm không?" Thanh âm của nàng khàn đi, nghẹn ngào cầu khẩn, đôi mắt đẹp mơ màng không từ bỏ mà nhìn hắn.

Đức Tuyển căn bản đã không thể dừng được nữa, hắn cắn răng trả lời: "Không được, đêm nay ta nhất định muốn ngươi!"

Dứt lời, hắn càng thêm kích tình mà khiêu khích nàng, tiếp tục đẩy hai chân của nàng sang hai bên, khiến hai người càng thêm liền kề thân mật, sau đó chậm rãi vuốt ve.

Vì không muốn nàng còn đường mà lui về phía sau, hắn chợt khẽ nhổng người lên, nhanh chóng gọn gàng tấn công chớp nhoáng vào trong cơ thể nàng…

"A--" cảm giác như bị xé rách đau đớn tột cùng, không hề được báo trước khiến một tiếng thét chói tai bật ra, nước mắt nàng chảy ướt đôi gò má, nàng không ngừng đánh đập lên ngực hắn.

Đức Tuyển sớm đã đánh mất lý trí, hoàn toàn không thể khống chế được ham muốn mãnh liệt của cơ thể, hắn liều lĩnh tiến lên, chưa cho nàng thời gian kịp thích ứng, đã vội vã phóng túng chính mình để giữ lấy thân thể mỹ lệ của nàng.

Ngược lại Khương Đông Ly chỉ cảm thụ được từng trận đau đớn dồn dập, nàng tuyệt vọng giãy dụa, khóc lóc thảm thiết nghẹn ngào.

Đức Tuyển dĩ nhiên mê muội thân thể ấm áp dị thường của nàng, càng kịch liệt di chuyển, dục vọng mạnh mẽ đã chiếm cứ toàn bộ giác quan, làm sao chú ý tới nữ nhân trong lòng đang yếu ớt giãy giụa. Sau khi liên tục xâm nhập người nàng hết lần này đến lần khác, tiếng nam giới rên rỉ thỏa mãn tràn ngập trong chốn khuê phòng…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xung Hỷ Tiểu Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook