Xin Lỗi... Quá Muộn Rồi Anh À

Chương 17

Shyn Sone

16/08/2016

Hôm nay là thứ 6 và tất nhiên hôm nay các học sinh vẫn phải đi học nhưng không phải tất cả , các anh chị nhà ta đang nướng khét lẹt ở Villa số 7. Haizzzz, 9h mới dậy cơ mà lại ngồi 8 chuyện.

- Này, 1000 năm trước người ta gọi vợ là Nương Tử - Thiên là người nói đầu tiên

 

- 500 năm trước người ta gọi vợ là Thê Tử - Thiên

 

- Hiện tại người ta gọi vợ là sư tử - Thiên

 

- Vậy tương lai người ta gọi vợ là gì......là gì? - Thiên

 

- Bố tao cũng không biết trả lời, đi mà hỏi vợ mày ý - Hắn

 

- Ngu, đầu thì to mà óc như quả nho, suy luận đi con - Thiên

 

- Đây nhơ, bây giờ con gái hổ, báo, cáo, chồn thì vô số kể, hiện tại người ta gọi vợ là Sử Tử thế nên tất nhiên tương lai con gái càng kinh khủng hơn - Thiên

 

- Ừ, thì sao? - Hắn

 

- Giời ơi, IQ mày để làm gì vậy? - Thiên

 

- Thì IQ cao để suy luận - Hắn

 

- Vậy chứ nãy giờ mày suy luận được gì - Thiên

 

- Ờ ha - Hắn

 

- Thôi thôi, nói nghe thử tương lai người ta gọi vợ là gì? - Huy

 

- Tương lai người ta gọi vợ là Bom Nguyên Tử, hahaha - Thiên

 

Đang cười hớn hở thì bị Vi véo một cái

 

- Aaaa - Thiên

 

- Này thì sư tử với chả bom nguyên tử nè, bây giờ thích chia tay đúng không? Thích thì đi mà yêu con khác, yêu tôi làm gì? - Vi

 

- Chồng xin lỗi, chồng yêu vợ nhất, vợ là người tuyệt vời nhất - Thiên

 

- Oẹ - Đồng thanh

 

- Này, ở đây toàn dân FA chính cống đó nha, sến súa - Nhi

 

- Không quan tâm, vợ tha cho chồng đi - Thiên

 

- Không - Vi lạnh nhạt trả lời

 

- Thôi bây giờ chơi trò chơi đi - nó

 

- Trò gì? - Huy

 

- Thì chúng ta định nghĩa từ "Yêu" bằng thơ đi, chia ra hai đội nam và nữ đội nữ sẽ chỉ định đội nam đối thơ với mình và đội nam ngược lại. Người nào mà trong 5s chưa đọc được một câu thơ thì đội của người đó sẽ thua. Đội nào thua sẽ làm theo điều kiện của đội thắng, ok? - Nó

 

- Ok - Đồng thanh

 

- Vậy bọn tôi trước nha - Tiên

 

- Mơ đi - Nhật

 

- Này, sao anh không ga lăng với con gái tí nào vậy? - Tiên

 

- Thế tôi cũng nói luôn, đâu phải thằng đàn ông nào cũng ga lăng đâu thế nên trong từ điển của tôi không có từ "ga lăng" - Nhật

 

- Thôi nhường mấy em ý đi - Thiên

 

- Rồi, em đọc trước cho - Tiên

 

- "Ai sẽ định nghĩa được chữ yêu

Có khó gì đâu một buổi chiều

Gặp cô em gái xinh xinh ấy

 

Rồi thương rồi nhớ gọi là yêu"- Tiên chỉ tay vào Nhật - Anh đối thơ lại với tôi

- Được thôi, dân chơi sợ gì mưa rơi - Nhật

 

- "Từ yêu định nghĩa đâu phải dễ

 

Nó tựa như một căn bệnh tim

 

Lúc nhói, lúc đau, lúc đập mạnh

 

Chỉ cần bị thế là đang yêu" - Nhật

 

- Ừ, mày cũng đâu có vừa - Hắn

 

- Rồi, tới lượt tôi nè - Nhi

 

- "Bên cạnh nhà có chàng hàng xóm

 

Người chi vừa đẹp vừa thông minh

 

Bảo sao ta trúng phải ái tình

 

Hằng đêm trằn trọc mãi không ngủ

 

Chỉ vì mắc phải bệnh tương tư

 

Rồi mong rồi nhớ bao đêm dài

 

Trời ơi, biết "yêu" sao nó khổ" - Nhi đọc nguyên một bài thơ

 

- Uầy, thương cả chàng hàng xóm nữa cơ đấy - Nó

 

- Bịa thôi mày, nghĩ sao nhà tụi mình sống ở đây mà có hàng xóm - Nhi chỉ Huy - Anh là người tiếp theo

 

- Tình.....- Huy chưa nói hết thì Nhi đã chen vào

 

- Huy nà, em yêu anh - Nhi nói làm cả bọn shock nặng còn Huy thì đang trên 9 tầng mây rồi còn đâu

 



- Này, thật hả mày - Nó thì thầm với Nhi

 

- Ngu thế, muốn thắng thì phải dùng tuyệt chiêu chứ - Nhi

 

- Còn 5 giây à nha - Tiên, cả bọn con gái biết được kế hoạch của Nhi nên hoàn hồn rồi

 

- Này thằng kia, còn 5 giây thôi kìa - Nhật lay tay Huy nhưng không có hiệu quả

 

- 5.....4......3.......2.........1 - Vi

 

- Hey, bọn tôi thắng rồi, yahoo - Nhi

 

- Này, bọn cô chơi đểu - Huy bây giờ mới biết mình bị lừa

 

- Không chơi đểu làm sao mà thắng được, mà tại anh dại gái chứ bộ, tưởng thế nào - Nhi

 

- Cô......cô - Huy

 

- Thôi, điều kiện gì nói đi - Hắn

 

- Anh cũng nhanh gọn phết - Nó

 

- Chuyện, tôi mà lại - Hắn

 

- Tôi không rảnh để đi sửa trần nhà đâu, xuống đi, bay cao quá rồi đấy - Nó

 

- Hahahaha - Đồng thanh

 

- Nupacachi - Hắn

 

- Được rồi, tôi sẽ đợi - Nó

 

- Điều kiện là các anh sẽ làm osin cho bọn tôi 1 tuần - Tiên nói sau khi tham khảo ý kiến của tụi nó

 

Bụp.....Bụp....Bụp......

 

- A, sao bọn mày ném tao - Huy bị lãnh trọn 3 chiếc dép vô gương mặt hoàn hảo đến từng mi-li-mét, và những người rộng lượng tặng cho Huy nhà ta 3 chiếc dép đáng yêu không ai khác ngoài 3 thằng bạn chí cốt của ổng_Thiên, Nhật và hắn

 

- Mày biết vì sao bọn tao ném mày không? - Nhật

 

- Không, tự nhiên ném tao - Huy

 

- Thằng dại gái, mày đi mà làm - Hắn

 

- Đúng á - Thiên và Nhật

 

- Tao không biết, gái đẹp thì phải dại chứ sao - Huy lỡ lời

 

- Ố ồ, cuối cùng thì anh cũng phải công nhận sắc đẹp của tôi thôi - Nhi

 

-...................... - Im lặng, mặt đang đỏ như trái cà chua chín

 

- Thôi - Thiên

 

- Các anh bắt đầu công việc osin đi - Nó

 

Thế là bọn hắn bắt tay vô phục vụ cho các thiên kim tiểu thư nhà ta. Bọn hắn dọn đến đâu, bọn nó xả rác đến đó. Vi Và Tiên thì ngồi xem phim Hàn Quốc xả bắp rang lung tung, còn Nhi và nó thì đánh bài, ipad, máy tính, điện thoại vứt lung tung, dưới đất thì toàn bài là bài, mỗi ván một bộ. Thực ra thì một bộ là đủ chơi rồi, nhưng muốn hành hạ tụi hắn nên mới xả ra đó mà.

 

- Này, bọn anh dọn mà sao bọn em cứ xả ra thế, bọn anh dọn bằng niềm tin à - Thiên

 

- Bây giờ anh thích gì, anh nên nhớ anh đang làm ôsin cho bọn em, làm ôsin phải nghe theo chứ đâu ra cái kiểu như vậy thế - Vi

 

- Ôi vợ tôi, không ngờ - Thiên

 

- Anh biết thì đã quá muộn rồi - Nó

 

- Anh không thích thì chia tay, em cần chắc - Vi

 

- A, thôi mà, anh giỡn thôi à - Thiên

 

- Thật? - Vi

 

- Ừm, thật mà, thật 1000 phần trăm luôn ý - Thiên

 

- Ừm, tạm tha - Vi

 

Ting toong .....Tinh Toong.

 

- Hoàng, anh ra mở cửa đi - Nó

 

- Sao lại là tôi mà không phải cô? - Hắn

 

- Ơ sao lại là anh mà không phải tôi nhỉ? Bởi vì anh là ôsin của tôi nên tất nhiên là anh ra mở rồi - Nó

 

- Hừ... - Hắn hậm hực ra mở cửa

 

...Cạch...

 

- Ủa, pama về nước hồi nào vậy? - Hắn

 

- Mới thôi, vừa xuống máy bay là chúng ta phi sang đây liền nè - Papa hắn

 

- Vậy pama vô nhà đi - Hắn

 

- Ừ - Mama hắn

 

- E hèm, quên chúng ta rồi sao? - Mama nó

 

- Ủa, pama vợ cũng về ạ? - Hắn

 

- Đâu phải riêng chúng ta, còn đây nữa mà - Papa nó nói rồi chỉ ra đằng sau, nguyên một tập đoàn các vị phụ huynh đại nhân đang đứng đấy, còn phụ huynh của ai thì chắc không nói mọi người cũng biết phải không ạ. Vâng, chính là phụ huynh của mấy anh chị nhà ta đấy ạ.

 

- Hé-lô con - Đồng thanh ( xì - tin dữ )

 

- Hôhô...mà con giỏi ghê đấy, gọi pama vợ vậy là tốt - Mama nó



 

- Hehe, mama quá khen - Hắn cười toe toét

 

- Êy thằng cha kia, làm gì ngoài đấy mà lâu dữ vậy? - Nó trong nhà nói vọng ra

 

- Đứa nào là thằng cha hả? - Hắn bực mình

 

- Tôi nói anh đó, có thế mà cũng không biết - Nó

 

- Thôi, ứ thèm cãi với cô - Hắn

 

- Ta già yếu mà cho ta đứng đây hóng mát thế con - Mama hắn

 

- À quên, mọi người vào đi ạ - Hắn

 

...Trong phòng khách...

 

- Hello con yêu - Papa nó và Thiên

 

- Yahhhhhh, sao pama về đây chi vậy, ở bển luôn đi - Thiên

 

- Á à, thằng ranh này, pama về đây sao mày lại nói thế hả? Mày phải như em mày này - Mama nó

 

- Pama qua chơi ạ, ở hôm nay rồi mai về nha - Nó

 

- Huhu, chồng ơi tụi nó bắt nạt em thế đấy - Mama nó ( già rồi mà sao xì tin quá vậy )

 

- Ừ, nín nín, anh thương - Papa nó

 

- Sến - Nó và Thiên đồng thanh

 

- Hai đứa tụi con hôm nay mama sẽ cho tụi con biết thế nào là lễ độ - Mama nó nói rồi xách guốc dí nó và Thiên, hai đứa con thì van xin còn mẹ thì rượt chạy vòng vòng, khán giả thì đứng cười ha hả tạo ra khung cảnh vô cùng nhộn nhịp nhưng cũng không thiếu phần ấm cúng...

 

- Stop - Mama Vi

 

......Có hiệu quả, tất cả đã dừng lại......

 

- Rồi, vậy là tốt - Mama Vi

 

- Con gái à, ta về rồi nè - Mama Vi

 

- Ta cũng vậy nè - Papa Vi

 

- Vâng, con biết - Vi

 

- Sao vậy? Thấy chúng ta về mà con trông buồn vậy sao - Papa Vi

 

- Con đâu có buồn đâu, chỉ là con không vui thôi - Vi

 

- Cũng đâu khác gì đâu con gái - Papa Vi

 

- Mà ai dám làm con buồn, nói đi, mama xử liền - Mama Vi hùng hổ

 

- Pama đó - Vi

 

- Hả? Sao lại là chúng ta? - Papa Vi

 

- Chứ pama qua đây bắt con về Pháp chứ gì, con không đi đâu, con ở đây cơ - Vi phụng phịu

 

- Đúng đó, mọi người qua đây bắt tụi con về chứ gì - Nhi

 

- A, các con nghĩ đi đâu vậy?, chúng ta qua đây giải quyết công việc làm ăn mà - Papa Nhi

 

- Vậy hả? Thế thì sướng quá - Nhi

 

- Mấy cái đứa nhóc này - Mama Tiên

 

- Ta đói rồi, có gì ăn không vậy? - Mama Nhi

 

- Hehe, mọi người về đúng lúc ghê, các anh ý chuẩn bị đồ ăn xong rồi đấy ạ - Nó

 

- Ai cơ? - Mama nó

 

- Đây nà - Tụi nó chỉ vào tụi hắn

 

- Hahaha...tụi con nấu ăn...hahaha - Mama hắn

 

- Hahaha - Tiếng cười của các vị phụ huynh đại nhân lần lượt vang lên làm tụi hắn ngượng chín mặt

 

- Mọi người đừng cười nữa, cười là khỏi ăn luôn nha - Nhật đe doạ

 

- Ừ...ừ, không cười, không cười nữa

 

Thế là mọi người cùng đi vào phòng bếp ăn, các món ăn tuy không dễ nuốt cho lắm nhưng trong đó chứa chất tất cả công sức của tụi hắn nên mọi người ai ai cũng thấy vui. Bao trùm bữa ăn là tiếng cười đùa vui vẻ khiến cho ngôi nhà vốn đã nhộn nhịp thì giờ đây còn nhộn nhịp hơn nữa, tuy vậy nhưng cả ngôi nhà rất ấm cúng và vui vẻ, đúng nghĩa một gia đình thật sự...

 

...Hạnh phúc gia đình chỉ có thế, chỉ cần mọi người đều vui vẻ, hạnh phúc thì có sao đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ dễ dàng vượt qua tất cả, chỉ cần có một hạnh phúc thật giản đơn nhưng không hề giả tạo, điều đó chính là chỗ dựa vững chắc nhất...

 

AD Shyn

 

_______________End chap 17________________

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Lỗi... Quá Muộn Rồi Anh À

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook