Xin Lỗi, Người Em Yêu Không Phải Là Anh

Chương 22

H.Y

21/06/2014

- đồ đáng ghét! Cả ngày không có 1 cái tin nhắn- nó nhìn chăm chăm vào cái màn hình điện thoại đen thui, hét to giữa nhà.

- mày lên cơn lắm rồi nha, nhớ thì qua công ty gặp hắn đi, ngồi đó mà mắng vu vơ- Linh nạt giỡn với nó.

- đừng tự ái cáo quá, lại xảy ra chuyện đáng tiếc- Hiếu khuyên nó.

Quay sang nhìn 2 người bạn đang tủm tìm cười mình, nó trề môi:

- muốn tui đi cho 2 anh chị thoải mái chứ gì, vậy thì biến đây.

Dừng xe trước công ty của Đăng Nguyên, nó đang tự hỏi giờ mà gọi anh xuống không biết có nên không, nhìn đồng hồ 11:15am, nó đánh bạo, bấm nút thực hiện cuộc gọi.

1 hồi chuông, 2 hồi chuồng, 3 hồi chuông, trống ngực nó cũng đánh liên hồi.

- anh nghe nè- giọng Bin lơ đãng.

- anh xong việc chưa?- nó nghe thấy tiếng anh đánh máy trong điện thoại.

- chưa xong em à, có việc gì không?

- à, không có gì, anh làm việc đi, em cúp đây.

Bấm nút kết thúc, nó thấy anh thật đáng ghét.

Anh nhìn vào điện thoại, suy nghĩ thật nhanh, bấm nút gọi lại.

- gọi lại làm gì- giọng nó đầy hờn dỗi.

- em đang ở ngoài đường à? Ăn cơm chưa? Anh qua đón em đi ăn nhé?

- chưa ăn cơm, đang đứng trước ITSG building- nó nói cộc lốc.

- sao không nói, trời ơi, em thật là, anh xuống liền.

Nhìn mặt Nấm nhăn nhăn, Bin biết Nấm đang giận lẫy, nhẹ nhàng, Bin trêu:

- cơm ngon ghê, mà có người chê không thèm ăn.

- Anh đó, hay lắm!- nó súc 1 muỗng cơm to đưa vào miệng, ăn với tâm trạng bực bội.

- Anh biết lỗi rồi, tại dạo này công việc nhiều quá, em thông cảm cho anh nha- Bin làm nũng

- ….- nó liếc Bin 1 cái sắc lẹm, không nói gì, khẽ cười vì cách trẻ con của Bin.

Anh biết Nấm đang giận vì dạo này anh ít quan tâm, nhưng thật sự cũng rất khó cho anh khi công việc quá nhiều. Nhiều lúc anh quên cả ăn, và ngủ khi trời đã sáng. Tính chất của công việc khiến anh không còn nhiều thời gian suy nghĩ cho những việc khác. Đôi khi mệt mỏi, anh cũng muốn nhận được sự động viên, muốn gọi cho Nấm nhưng lúc đó đã quá khuya.

Nhiều khi đồng nghiệp của anh vẫn hay đùa, lấy chồng IT thì chỉ tội cho mấy bà vợ, héo hon chờ chồng ngủ sớm.

Nhìn gương mặt xanh xao, gầy rộc, râu mọc lổm chổm của Bin, nó thấy thương, nhưng vì tự ái, nó quyết không nhân nhượng, vẫn đóng mặt lạnh cho tới khi đưa anh về công ty.

- đừng giận anh nữa nha, tối nay anh sẽ cố gắng làm xong sớm, qua đưa em đi chơi nhé- Bin véo má nó.

- Anh vào làm đi, em chờ anh ở nhà- nó cho xe chạy đi.

Bin suy nghĩ, nhà?! Chẳng lẽ, em về lại chung cư, mỉm cười, Bin quay vào công ty.

Mở khóa, chiếc chìa và ổ khóa vẫn y vậy, lâu lắm rồi mới về lại chung cư, kéo chốt cửa xong, nó nhìn khắp, mọi thứ chẳng hề thay đổi từ khi nó đi, nhìn xuống chân, đôi dép đi trong nhà hình gấu trúc của nó vẫn y nguyên, cười, lòng vui phơi phới.

Bắt tay vào dọn dẹp sơ căn nhà, nó phát hiện ra chồng đĩa nhạc của Bin toàn những bài nó thích, hóa ra hắn ta cũng bị lây bệnh thích nhạc xưa từ nó.

Đưa tay xoay chốt cửa phòng mình, nó không ngờ mọi thứ vẫn như xưa, từ chiếc bàn đến giường, drap vẫn y nguyên.

Sang phòng Bin, nó vội vàng mở cửa sổ, lôi đống đồ của Bin cho vào máy giặt.

Sau khi phơi đồ nơi ban công, nó đứng ngắm nhìn, khung cảnh khác xưa đôi chút, nhưng vẫn thấy lòng hạnh phúc, tràn đầy niềm vui.

Tắt bếp, nó đã nấu xong bữa tối, nắm dài trên sopha, nhìn đồng hồ đã 07:00pm, Bin vẫn chưa về.

Mệt, nó thiếp đi lúc nào không hay.

Bin mở cửa, kết thúc công việc khi đã hơn 09:00 pm, vội vàng về nhà, đèn vẫn sáng, chứng tỏ Nấm vẫn chưa về, nhẹ nhàng mở cửa, ló đầu vào trong, tiếng tivi từ phòng khách vọng lại, đóng cửa thật khẽ, nhón chân, anh đi vào phòng khách.

Trên sopha, Nấm nằm thả dài, mắt nhắm, tay gối đầu. Cử động nhẹ nhàng, anh ngồi xuống sát sopha.

Mái tóc rủ xuống che 1 phần khuôn mặt, anh nhẹ nhàng vén tóc Nấm, vuốt nhẹ má, hôn thật khẽ lên môi Nấm, mỉm cười, lâu lắm rồi, anh mới thất ngôi nhà này thật ấm áp, không còn trống vắng, lạnh lẽo. Cảm giác sau 1 ngày làm việc mệt mỏi, muốn về nhà thật nhanh vì biết rằng có người đang chờ đợi mình, lòng rộn ràng, hạnh phúc, Bin nhìn ngắm Nấm thật kỹ, như thể sợ để sót đi hình ảnh nào.

Khẽ cựa mình, nó bật cười khanh khách, mắt vẫn nhắm:

- hôn trộm nhé, hư!

- Em thức rồi à- Bin ngạc nhiên- thế sao nãy giờ nằm im re, gian lận nhá- Bin chọc vào hông nó.

- Đừng, nhột lắm, anh này- nó cố sức tránh né, cười giòn tan.

Bin ôm nó vào lòng, nó để yên như thế, lâu lắm rồi mới tìm lại được cảm giác thân quen, gần gũi đến vậy. Hơi thở của Bin phà vào gáy, đều đặn, tay anh đang vuốt tóc nó, người nóng ran, nó vội vàng đẩy anh ra, đứng dậy đi vào bếp, mặt đỏ lên



Thấy thái độ của Nấm, Bin bật cười, anh không ngờ cô nhóc của anh vẫn còn rất trẻ con, còn ngại ngùng trước những cử chỉ yêu thương của mình. Bin đứng dậy, đi vào bếp, lại gần Nấm, anh đưa tay ôm từ phía sau, gá cắm trên vai em, anh nói:

- Đến giờ mà vẫn ngại à!

- Tự nhiên hôn như thế, ai mà chuẩn bị được- nó cắn môi.

- Đâu phải lần đầu!- Bin cười.

- ừ, vì nụ hôn đầu của em là với người khác- nó gật gù.

- Sai, là anh đó- Bin cười đắc chí.

Buông đôi đũa xuống chảo, nó quay người nhìn vào Bin, vô cùng ngạc nhiên. Chưa kịp lên tiếng, nó đã bị Bin chặn môi bằng 1 nụ hôn khác, cố gẳng đẩy anh ra, nhưng vô ích, nó cũng bị cuốn theo.

- Anh đã hôn em đầu tiên, lúc đó em đang ngủ, lâu rồi- Bin nhìn vào mắt nó, tràn đầy yêu thương.

- Anh thật là!- nó cười, nụ cười của niềm hạnh phúc.

……………..

Nhìn 1 lần nữa trước gương, nó thấy mình khá ổn, hít 1 hơi thật sâu, nó bước ra khỏi nhà.

Bin đã đợi nó ở trước cửa.

Sau 30’ trên đường, xe dừng lại trước 1 nhà hàng nhỏ, nằm cuối con đường ít người qua lại.

Xưa- tên nhà hàng chỉ vỏn vẹn 1 chữ, nó đứng quan sát phía bên ngoài nhà hàng.

Nhìn thấy Nấm đứng im lặng, Bin tiến tới, đưa tay ôm hờ eo Nấm, đi vào trong, vì biết thế nào bệnh nghề nghiệp, Nấm sẽ còn đứng quan sát rất lâu.

- không điện thoại, không công việc, cho tất cả qua 1 bên, chỉ có anh và em- Bin vừa nói vừa tắt điện thoại.

Nó cười, cũng rút điện thoại ra tắt nguồn.

Không gian của nhà hàng không lớn, những chiếc bàn 2 người được xếp 1 cách khéo léo giữa những hồ cá cảnh, tiếng nhạc thính phòng du dương.

1 bông hoa hồng trắng nằm lẻ loi, nhưng nỗi bật giữa những lá trầu bà, trong chiếc gạt tàn được tận dụng làm lọ hoa. 2 ngọn nến lung linh, làm nổi bật hẳn phong cách châu âu xưa của quán, ngồi nhìn xung quanh, nó không hề để ý rằng Bin đã rời khỏi bàn, tiến đến bên chiếc đàn Piano.

Khúc nhạc được Bin thể hiện trong sự ngạc nhiên của nó, không hề biết rằng Bin biết chơi nhạc, nó bật cười, ngắm Bin nghệ sĩ, bàn tay anh lướt nhanh trên từng phím đàn, gương mặt rất có hồn, mọi sự chú ý đêu dồn về góc sân khấu. Bin kết thúc trong tiếng vỗ tay của mọi người, nó mỉm cười hạnh phúc.

Vừa kéo ghế ngồi xuống, Bin vừa hỏi nó:

- em biết bài đó tên gì không?

Nó lắc đầu, vốn nhạc của nó khá ít.

- Kiss the rain- Bin nhìn nó nồng nàn.

Vờ suy nghĩ, nó nhăn mặt.

- em nhớ là 2 đứa mình có chạy dưới mưa, chứ chưa hôn dưới mưa bao giờ

- thế thì bây giờ nhá- Bin tinh ranh

- hâm! Có mưa đâu

- muốn là được.

Nó không nói gì, chỉ cười. Tập trung hết sức vào việc thưởng thức món ăn, nó không hề để ý rằng Bin đang nhìn nó rất chăm chú.

1 suy nghĩ vụt qua trong đầu, nó ngẩng lên nhìn Bin:

- có gì đó hơi lạ!

- đồ ăn sao hả em?- Bin dò hỏi

- không, em đang nói anh đó- nó khịt mũi- có mùi lạ

- mùi!- Bin vội vàng đưa 2 tay lên ngửi, khịt mũi- anh có thấy gì lạ đâu.

- em có nói anh có mùi đâu mà ngửi- nó cười khúc khích- ý em là tự nhiên hôm nay anh lại lãng mạn thế này, đừng nói là anh…- nó bỏ lửng câu nói, cúi mặt, mỉm cười.

Bin cũng cười, anh biết là Nấm đã đoán ra ý nghĩa của buổi tối hôm nay, nhưng vẫn làm mặt lạnh

- anh thấy quán này hay, dắt em ra cho biết, bữa trước có cô bé dẫn anh vào đây, anh mới biết đó.

- Cô bé à- nó cười cười, nói chậm rãi- thế sao không dẫn cô bé ấy vào đây lại, dẫn em vào làm gì.

- Em ghen à?- Bin cười nheo mắt

- Ai thèm- nó khoanh tay

- Rõ ràng là đang ghen- Bin tiếp tục

- Không rãnh vậy- nó quay mặt đi

- Trông em ghen mới yêu làm sao- Bin nịnh.



Nó bật cười, đúng là Bin mà.

Rời khỏi nhà hàng, ngồi sau lưng Bin, nó siết chặt vòng tay, vùi mặt vào lưng anh, ấm!

- em xem thằng nhóc kia xinh không kìa?- Bin đập nhẹ vào tay nó, rồi chỉ về chiếc xe phía trước.

Nó ngẩng đầu lên nhìn, 1 thằng cu khoảng 1 tuổi, được mẹ cho đứng trên xe, cái mặt trắng hồng, múp múp trông thật dễ thương, nhìn là muốn véo má, nó reo vang:

- ôi, dễ thương quá đi!

- Dễ thương thua anh- Bin tự cao

- Xì, anh già rồi, đẹp lão- nó trề môi

- Trời ơi, người ta mới có 30 mà la già- Bin la lên

- Già rồi, lo lấy vợ rồi sinh 1 thằng nhóc tì dễ thương như thế đi cho ba má vui lòng- nó châm chọc.

- Hay em sinh cho anh 1 đứa nhá- Bin đề nghị.

- Mơ đi! Em không lấy anh đâu, ở đó mà ham hố- nó tự cao.

- Anh có nói lấy đâu, sinh cho anh 1 đứa thôi- Bin ma mãnh.

- Anh điên quá- nó ngắt vào hông Bin

- Ái, đau anh.

Nụ cười hạnh phúc của họ hòa lẫn vào trong tiếng gió.

Dừng xe trước nhà, nó bước xuống, vẫy tay chào Bin, quay đi.

Bin nắm lấy tay nó kéo ngược lại.

Chớp mắt, nó nhìn Bin, chờ đợi.

Anh nắm lấy bàn tay của nó, vuốt nhẹ, mỉm cười, anh nói:

- ngón này nó bị sao vậy em?

- Đâu sao đâu?- nó vội vàng nhìn xuống bàn tay mình.

- Nó bị sao đó em?- Bin vẫn nhìn chăm chăm vào bàn tay trái của nó, vẻ mặt hơi suy nghĩ.

- Em thấy bình thường mà- suy nghĩ, chợt nó cười, rút tay lại- em đi ngủ, bye anh.

Nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Nấm, Bin bật cười, cánh cửa đóng lại, ánh đèn phòng lầu 2 của Nấm đã bật. Bin dựng chân chóng xe, anh bước tới, đẩy cửa bước vào khuôn viên. Đứng dưới sân, Bin ngóng lên ban công, anh hét to:

- Bảo Nguyên, anh yêu em!

Nó đứng trong nhà, nghe thấy tiếng anh, bật cười, mở cửa ban công, bước ra, dựa vào lan can, nhìn xuống.

- khuya rồi, anh về ngủ đi

- không ngủ được, nếu chưa làm xong việc này- Bin cười cười nhìn nó.

- Việc gì?- nó ngạc nhiên.

- Em nhắm mắt lại đi- Bin đề nghị.

Nó cười, mím môi, nhắm mắt.

- không được ti hí đâu nhé- Bin nói.

- Không thèm- nó trả lời.

- Xong rồi, em mở mắt ra đi

Nó mở mắt, nhìn xuống, 1 quả bóng bay đang lên, đưa tay nắm lấy sợi dây, phía dưới quả bóng màu hồng là 1 chiếc hộp nhỏ màu tím. Gỡ chiếc hộp khỏi sợi dây, nó cột quả bóng vào lan can, từ từ mở sợi dây ruy băng, rồi mở nắp hộp, nó mỉm cười.

- ý gì đây?

- Thì anh đã nói là tay em thiếu 1 thứ, và anh mang đến cho em rồi đó- Bin cười

- Chỉ có thế thôi à?!- nó chờ đợi.

- Làm vợ anh nhé, Bảo Nguyên?- Bin quỳ xuống, ngẩng lên nhìn nó.

Chạy xuống khuôn viên, đứng trước mặt anh, nó chìa tay ra

- đeo cho em đi

- tuân lệnh nữ hoàng- Bin nhẹ nhàng lồng vào tay nó chiếc nhẫn bằng bạch kim, bên trên có đính kim cương màu trắng.

Nó cười, Bin cũng cười, anh ôm nó vào lòng, cả 2 đang say trong hạnh phúc, có trăng sao, gió, cây cỏ minh chứng cho tình yêu của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Lỗi, Người Em Yêu Không Phải Là Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook