Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 29

Kim Đại

20/06/2017

Vu Kỳ bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, mặc dù là cười nhưng giọng điệu lại không dịu dàng.

“Có phải em xem nhiều phim và kịch quá không, nghĩ rằng đàn ông thích phụ nữ đều là vì để nhận được sự cứu rỗi? Thứ cho tôi nói thẳng, người đàn ông ngay cả mình cũng không giải quyết được, thì đừng nên nghĩ đi tìm phụ nữ.”

Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc.

Anh cười nhạt một tiếng, tựa như vốn không để lời cô nói vào trong lòng, “Được rồi, em ngoan một chút, đừng nghĩ tới những điều vô ích như vậy. Tôi cần tiến hành châm cứu, nếu em buồn có thể đi ra ngoài giải khuây, chỗ này phong cảnh không tệ, có muốn tìm người cùng đi ra ngoài với em ngắm cảnh không?”

Đỗ Tiểu Nhiễm vốn muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ trong lòng khẽ chấn động.

Không nhịn được nhìn vào mặt anh, trên đầu anh ghim nhiều kim châm như vậy, nhìn thế nào cũng không giống là thử dò xét mình.

Cô hít sâu một hơi, ngày hôm qua đã từng nghĩ tới chuyện này, không nghĩ tới cơ hội lại đến nhanh như vậy, mà còn là do anh chắp tay đưa tới trước mặt.

Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh chóng nói, “Được, vậy tôi đi thu thập một chút, anh xem tìm ai đi theo tôi thì thích hợp.”

Đi vào phòng ngủ cũng không dám thu thập quá nhiều đồ, dù sao cũng chỉ là đi ra ngoài du ngoạn giải sầu, nếu thật sự mang theo cả rương hành lý đi nhất định sẽ khiến nhân viên làm việc chú ý tới.

Vội tìm áo khoác, ví tiền và giấy tờ tùy thân cũng mang theo hết.

Điện thoại di động cũng đã sạc đầy pin, để bên trong túi xách nhỏ.

Cuối cùng cô cầm dù đi ra ngoài, bên kia Vu Kỳ đã kêu nhân viên làm việc tới.

Cùng đi hình như là người phụ trách làng du lịch Ôn Tuyền này, một người phụ nữ dáng vẻ rất dịu dàng, thấy Đỗ Tiểu Nhiễm liền cười nói: “Cô Đỗ, không biết cô thích đi đâu?”

“Tùy tiện đi chỗ nào cũng được.” Đỗ Tiểu Nhiễm liếc mắt nhìn về phía Vu Kỳ, mỉm cười nói: “Tôi lập tức trở về.”

“Không sao, em có thể chơi lâu một chút.” Vẻ mặt anh từ đầu đến cuối đều rất ấm áp.

Đỗ Tiểu Nhiễm chợt cảm thấy chột dạ, vội xoay người đi theo những người đó ra ngoài.

Người dẫn đường rất nhiệt tình, không ngừng giới thiệu quanh cảnh xung quanh.

“Làng du lịch này chắc hẳn cô Đỗ đã nhìn rồi, nơi này không riêng chỉ có suối nước nóng, cảnh sắc cũng rất nổi tiếng, nhất là hang động đá vôi phía sau núi, cũng là của tập đoàn chúng tôi khai thác, nếu cô Đỗ có hứng thú có thể đi qua xem.”

“Không được, thời gian có chút gấp gáp, không biết phía trước núi có gì không?”

“Thật ra phía trước núi thì không có gì đẹp cả, ngược lại có một vườn trái cây, còn có khu vực trồng trọt xanh biếc, những trái cây thời gian qua cô Đỗ và anh Vu ăn, đều là chở từ đây qua, nếu cô Đỗ thích, có thể đi qua hái.”

Đỗ Tiểu Nhiễm gật đầu cười, “Không tệ nhỉ, đúng lúc muốn hoạt động một chút.”

Những nhân viên đi cùng thấy cô muốn đi, vội chuẩn bị đồ đạc.

Tài xế thì lái xe, và liên lạc với bên kia vườn, chờ bọn họ đi qua, người bên kia đã sớm đừng chờ phía ngoài vườn.

Đỗ Tiểu Nhiễm vốn cho rằng sau khi ra ngoài sẽ có cơ hội chạy trốn, không ngờ tới những người này thế mà theo sát vô cùng chặt chẽ.

Cô cũng không thể hiện bộ dạng gấp gáp ra ngoài, không để lại chút dấu vết nhìn phong cảnh hai bên.

Phong cảnh rất đẹp, đường đến cửa tu sửa rất tốt, hơn nữa không giống như trang viên của Vu Kỳ, cứ như vậy chỉ trong chốc lát thì đã có mấy chiếc xe đi qua đường.



Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm đã có chủ ý, chờ khi đi vào bên trong, mùa này có thể hái rất nhiều loại trái cây.

Người làm vườn khách khí giới thiệu: “Tất cả đều là tinh khiết thiên nhiên, không dùng chút thuốc trừ sâu phân hóa học nào cả, tất cả hạt giống được giữ lại từ lâu, ăn đúng là quả thiên nhiên, chất nước thì tốt hơn, chỗ này của chúng tôi và Ôn Tuyền là cùng một chủ, đặc biệt có một mảnh đất dùng nước ở Ôn Tuyền để tưới, ra quả quý ăn càng ngon hơn.”

Nói xong còn cố ý dẫn đám người bọn họ tới khu vực quả quý.

Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới tìm cơ hội nói với người bên cạnh: “Đúng là không tệ, vậy tôi đi hái, các anh đùng theo tôi, giờ ban ngày hơi nóng các anh tìm chỗ hóng mát đi.”

Phần lớn mọi người thấy nơi này cũng không có gì hay để chơi, chủ yếu nhất là đã xem rồi, tất cả đều tìm chỗ ngồi chờ.

Ngược lại người phụ trách làng Ôn Tuyền kia, vẫn không giảm bớt sự nhiệt tình, liên tục đi theo sát bên cạnh cô nói: “Không nghĩ tới cô Đỗ thích phong cảnh nông thôn, thích thân thiện với màu xanh, vậy nếu lát nữa cô Đỗ có hứng thú, có thể đi thăm vườn trái cây.”

Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm gấp gáp nhưng trên mặt không để lộ ra, chỉ cười khách sáo, sau đó ánh mắt nhìn khắp mọi nơi, vừa nhìn thì thấy bên cạnh còn có một vườn rau.

Người giẫm trên đất, rất nhiều đất dính vào dưới chân cô rồi. lequydojn

Làm sao cô còn muốn hái gì nữa chứ, còn không phải là muốn vội vàng chạy trốn.

Nhưng bên người luôn có người đi theo làm thế nào cũng không tiện để chạy, cô vội chỉ vào vườn rau nói: “Những món kia nhìn không tệ, nếu không cô vào hái một ít, tôi nghĩ nếu đi tới chỗ này không bằng hái chút ít rau mang về.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Người phụ trách nhanh chóng đi qua, cô ấy thật sự muốn làm vui mình, liền xoay người lại hái rau.

Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, chỉ là thật xin lỗi.

Cô không muốn bị nửa giam lỏng ở chỗ này nữa.

Len lén mở điện thoại di động ra, tra bảng dẫn đường, nhưng nơi này rất hẻo lánh….Đang nghĩ suy nghĩ đi như thế nào cho hợp, thì thấy cách đó không xa có một chiếc xe đỗ ở đấy, món ăn trong núi tiêu thụ rất tốt, nhất là nơi dùng nước Ôn Tuyền để tưới.

Mỗi ngày đều có xe tới vận chuyển thức ăn, lúc này món ăn đã bao bọc kỹ càng, nhưng có lẽ tài xế bị gì đó ngăn cản, còn chưa quay lại.

Bên kia người hái vườn tiếp đãi nhóm bọn họ, cũng quên nhìn qua bên này.

Đỗ Tiểu Nhiễm lờ mờ biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, cô cúi người nhìn ra phía sau lưng, có lẽ những người đó chưa phát hiện ra điều gì, không phải tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm thì đang uống trà.

Đỗ Tiểu Nhiễm thấy không ai để ý đến cô lặng lẽ đi men theo vườn rau, dùng những thứ lộn xộn kia che chắn mình, cuối cùng cô đi tới phía sau xe hàng, mở cửa sau xe hàng ngồi vào bên trong.

Gần như là vừa mới ngồi vào tài xế đã đi tới, cô sợ núp sau sọt thức ăn.

Chợt cô nghe người bên ngoài nói, “Đồ ăn đã bao bọc xong chưa, sao cửa xe không đóng kỹ cho tôi.”

“Ngại quá, hôm nay có khách quý tới, người đó đâu rồi nhỉ, vừa rồi còn nhìn thấy ở bên kia, không biết đã chạy đi đâu….”

Sau đó cửa xe phía sau bị khóa từ bên ngoài, rất nhanh có người ngồi vào chỗ ngồi tài xế phía đằng trước, trái tim Đỗ Tiểu Nhiễm như muốn vỡ ra.

Rất nhanh xe liền khởi động.

Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, lấy điện thoại điều chỉnh thành chế độ im lặng, chỉ dùng hướng dẫn vị trí đường đi.

Nhìn xe cách làng du lịch Ôn Tuyền càng lúc càng xa, trong lòng cô dần dần thả lỏng.

Sợ những người đó sẽ gọi điện tới, lúc đi đãcố ý tháo sim điện thoại ra.



Không gian bị đóng kín nên không thấy được cảnh bên ngoài như thế nào.

Nhưng khi nhìn hướng dẫn chỉ đường dường như xe đi tới thị trấn gần đó, cuối cùng khi đã vào trong thị trấn xe hàng dừng lại.

Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, cũng may là người bên ngoài mở khóa xe ra, nhưng không lập tức đi vào mà đang bàn bạc làm sao để chuyển sọt thức ăn.

Thừa cơ hội này Đỗ Tiểu Nhiễm mở cửa xe đi ra ngoài.

Thị trấn này giống như làm du lịch, trên đường khách sạn siêu thị quán ăn rất nhiều, thỉnh thoảng còn có xe bus du lịch dừng ở gần đó.

Cô nhanh chóng chen lẫn vào trong đám du khách, chợt nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu cho du khách biết: “Tất cả mọi người thấy cảnh núi rừng đẹp chứ, hang động đá vôi kia có phải rất đặc biệt hay không. Chỉ là rất đáng tiếc, ngày trước đường này chạy thẳng tới làng du lịch Ôn Tuyền chúng ta có thể chơi ở đó một ngày, nhưng thời gian này làng du lịch Ôn Tuyền đang tu sửa không tiếp khách, song nếu mọi người tới đây lần nữa nhất định phải đi làng du lịch đó ngâm nước nóng, chất nước ở Ôn Tuyền có thể nói là tốt nhất mấy tỉnh thành phố xung quanh đây, môi trường nghỉ ngơi vô cùng tốt. Như vậy hành trình lần này của chúng ta coi như kết thúc, xin mọi người thu thập đồ đạc, nhất định đừng để quên đồ gì hết, sau đó chúng ta cùng lên xe trở về thành phố D.”

Nói xong hướng dẫn viên du lịch giơ lá cờ lên hô to: “Các vị khách, mời các vị cùng tôi…”

Chợt phát hiện có một người không quen biết trong đoàn, hướng dẫn viên du lịch vội hỏi: “Tiểu thư, cô là?”

Đỗ Tiểu Nhiễm vội vàng trả lời: “Thật ngại quá, tôi vốn du lịch tự do nhưng trở về khó tìm xe quá, tôi nghĩ có thể đóng phí cho đoàn, tạm thời gia nhập đoạn đường về cùng các cô?”

Cô hướng dẫn viên du lịch chần chừ, thấy Đỗ Tiểu Nhiễm là một cô gái lịch sự, trong xe cũng có chỗ trống, liền nghiêng đầu bàn với tài xế phía sau lưng, kiểu khách vãng lai hợp vào với đoàn vốn rất bình thường.

Chờ bàn bạc xong hướng dẫn viên du lịch nhanh chóng đi tới bên cạnh Đỗ Tiểu Nhiễm, cầm hóa đơn nói: “Tôi vừa bàn với tài xế, cô đóng 120 đồng lộ phí, vừa đúng trên xe có chỗ trống.”

Nói xong xé hóa đơn đưa cho cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm vội móc tiền đưa cho hướng dẫn viên du lịch, lúc lên xe quả thực còn chỗ trống, nhưng là vị trí cuối cùng.

Cô mới vừa ngồi ổn định chợt thấy cách đó không xe có rất nhiều xe chạy nhanh như chớp đi tới.

Rất nhiều người vô cùng dữ tợn ngồi trong xe chạy tới.

Mấy khách du lịch gần cửa sổ nhìn thấy thế đều nhao nhao nhìn về hướng đó, bản năng nói cho những người đó biết nhất định là có chuyện lớn xảy ra, nếu không sẽ không có nhiều xe đột nhiên chạy tới như vậy.

Hướng dẫn viên du lịch đang kiểm tra lại số người, những du khách đó thấy không nhịn được hỏi hướng dẫn viên du lịch: “Trời ơi, người hướng dẫn cô xem bên ngoài sao chợt có nhiều người vây quanh chiếc xe hàng như vậy hả?”

Hướng dẫn viên du lịch cũng nhìn ra phía ngoài, có chút kinh ngạc, “Đúng vậy nhỉ, hay là hôm nay xe chở hàng đã đắc tội với ai?”

Nhưng chuyện như vậy chẳng ai muốn gây phiền toái, hướng dẫn viên du lịch thấy đếm đã xong người vội nói với tài xế, “Có thể chuyển bánh.” Sau đó tìm chỗ ngồi xuống.

Rất nhanh cánh cửa xe khép lại, xe bắt đầu chạy chầm chậm.

Đỗ Tiểu Nhiễm cố ý ngồi thấp đầu xuống, lấy tay che mặt mình.

Nhưng lúc đi ngang qua đầu đường, liếc mắt vẫn thấy được cảnh tượng những người đó đang ép hỏi tài xế xe hàng.

May là mình phản ứng khá nhanh, chỉ cần mình chậm một chút, hoặc là không đúng lúc gặp được đoàn khách du lịch thì đã bị bắt lại.

“Giữa ban ngày…” Cô không nhịn được oán thầm: “Những người này cho mình là ai, còn muốn cướp cô dâu dân thường sao?”

Trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, “Quên đi, cô gái tốt không đấu với tên bệnh thần kinh!”

Cô âm thầm suy nghĩ, vẫn là nên tránh đầu gió… Gặp phải chó điên chó cũng phải chạy vòng quanh, huống chi Vu Kỳ người điên kiểu đó….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook