Xin Chào, Chàng Trai Của Tôi

Chương 32: Ngoại truyện 4

Mạn Mạn Hồng Đường Thủy

01/02/2016

Tôi muốn đi siêu thị mua đồ ăn, Tần Khoa nói chờ khi nào hắn nghỉ rồi cả hai cùng đi.

Tôi cảm thấy đi mua đồ ăn chỉ tốn có chút thời gian, hơn nữa bây giờ bụng cũng chưa lớn lắm, vì vậy liền tự mình đi.

Vốn chỉ tính mua vài đồ dùng cần thiết rồi về nhưng mà nhìn mấy món đồ mua một tặng một, giảm giá tôi không thể nào kìm lòng được, chỉ riêng giấy vệ sinh thôi đã mua hai lốc to.

Xách một đống đồ đi ra quầy thu ngân tôi liền đau đầu – mấy thứ này cầm về sao đây?

Ngay khi tôi đang suy nghĩ thì có người đứng cạnh nói, quả nhiên là em!

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, lập tức mắt sáng rực, Nghiêm Hoảng?

Vẫn là một cặp kính gọng vàng, vẫn là bộ dạng tao nhã trắng bóc, hệt như trước kia.

Tuy nhiên cũng không hẳn là hoàn toàn không thay đổi, ví dụ như bên cạnh anh ta có thêm một cô gái nở nụ cười ngọt ngào.

Tôi cười híp mắt nhìn về phía Nghiêm Hoảng, vợ anh hả?

Nghiêm Hoảng cười, còn chưa phải, nhưng cũng sắp rồi.

Anh ta lại nhìn quần áo của tôi nói, em hành động nhanh thật, chẳng những kết hôn, ngay cả em bé cũng có rồi.

Tôi cười há há, mặc dù bây giờ bụng tôi vẫn chưa lớn lắm nhưng vẫn mặc đồ bầu, tại sao hả, để khoe chứ sao.



Nói chuyện một lát, tôi nói phải về nhà nấu cơm.

Cô gái đứng bên cạnh cười nói, xách nhiều đồ như vậy không tiện lắm, để chúng tôi giúp cô.

Tôi vừa đưa tay ra vừa nói “Làm phiền hai người quá”, cô gái kia cười ha ha.

Nghiêm Hoảng xách mấy túi đồ, bạn gái anh ta đỡ tôi đứng ở vệ đường đón xe.

Cô gái nói với tôi, tôi tên là Thẩm Hạ, cô thì sao?

Tôi nói, tên thật của tôi là Giang Văn, chồng tôi tên là Tần Khoa, vậy nên tên đầy đủ hiện nay của tôi là Tần Giang Văn.

Một lát sau, tôi nháy mắt nói với Thẩm Hạ đang đỡ tôi như đỡ bà cụ già, thoải mái đi, quả dưa trong bụng tôi chưa lớn lắm, vậy nên không cần đỡ như vậy, không sao đâu.

Bắt xe về nhà, giữ hai người ở lại nhà tôi ăn cơm.

Tôi đứng trong bếp rửa đồ ăn, nghe thấy tiếng cửa mở, đi ra nhìn, Tần Khoa đang ngây ra nhìn Nghiêm Hoảng, sau đó hắn mới phản ứng lại cười gật đầu với Nghiêm Hoảng, lâu rồi không gặp!

Thẩm Hạ kêu nhỏ một tiếng, sau đó cúi sát tai tôi nói, da chồng cô còn trắng hơn của Nghiêm Hoảng nữa!

Tôi thật tự hào gật gật đầu.



Ở trong bếp, lúc Tần Khoa giúp tôi nấu ăn, tôi nói với hắn, em gặp vợ chồng Nghiêm Hoảng lúc tới siêu thị mua đồ ăn, hai người đó giúp em xách đồ về.

Tần Khoa gật gật đầu nói, ít nhiều gì cũng nhờ họ. Vậy nên anh mới nói muốn đi siêu thị với em, không phải sợ em không tự đi được mà là sợ em mua một đống đồ rồi xách về không nổi.

Tôi vốn đang hơi lo lắng Tần Khoa và Nghiêm Hoảng vì “Ba đấm” năm xưa mà có hiềm khích với nhau, gặp mặt sẽ không vui vẻ, không ngờ bốn người ngồi lại với nhau cũng khá hòa thuận vui vẻ.

Sau đó, Thẩm Hạ thường hay tới chỗ tôi chơi, cứ như vậy hai chúng tôi cũng dần thân nhau.

Cô ấy kể cho tôi nghe năm đó cô ấy và Nghiêm Hoảng phát triển như thế nào, tôi cũng kể tình sử của tôi và Tần thiếu gia, đương nhiên trong lúc đó bỏ đi đoạn “Yêu đương” với thầy Nghiêm có chút hoang đường kia.

Cô ấy cười nói, bạn mình ai cũng nói tình yêu của mình và Nghiêm Hoảng là kì tích. Trong trường mình Nghiêm Hoảng rất nổi tiếng, nguyên nhân không là gì khác mà là lịch sử bạn gái của anh ấy. Kể từ khi đi học cho tới khi đi dạy, anh ấy đổi bạn gái không ngừng. Truyền thuyết còn nói rằng trong Học viện âm nhạc có bao nhiêu giống cái thì anh ấy có bấy nhiêu bạn gái. Có người từng thống kê bạn gái theo khoa của anh ấy, học thanh nhạc một cái, nhạc dân gian có một cái, nhạc hiện đại có hai cái, đàn dương cầm có một cái, đại loại vậy đó, rất khoa trương.

Tôi gật gật đầu, đúng là rất khoa trương.

Cô ấy lại nói tiếp, sau đó mình và anh ấy yêu nhau, mình cũng rất lo lắng. Nhưng mình nhận ra rằng, lời đồn dù gì cũng là lời đồn, mình thấy Nghiêm Hoảng rất nghiêm túc, cảm giác khi ở bên anh ấy, mình không biết nói như thế nào, chỉ là, chỉ là rất an tâm. Mình có thể cảm giác được anh ấy đã quyết định ổn định ở mình, chính là loại cảm giác này.

Cô ấy cười ha ha nói, sau đó mình hỏi anh ấy, thì ra anh không phải là lãng tử. Anh ấy liền kể cho mình một câu chuyện, một câu chuyện về việc ăn cá. Anh ấy nói trước đây anh ấy ăn rất nhiều loại cá ngon, vậy nên mới biết được mình là con cá anh ấy cần, vậy nên lãng tử cũng cần một bến đỗ.

Buổi tối Nghiêm Hoảng tới đón Thẩm Hạ, tôi cười hì hì nói với hai người, hai người kết hôn nhanh đi, nếu tôi sinh con trai, hai người sinh con gái thì chúng ta sẽ kết làm thông gia!

Đóng cửa lại, Tần Khoa lật sách nói, rốt cuộc thì em muốn kết bao nhiêu thông gia?

Tôi dựa vào đùi hắn cắn quả táo nói, như em gọi là gieo trồng khắp nơi, sau đó sẽ tập trung thu hoạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Chào, Chàng Trai Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook