Xà Hạt Nam Tử

Chương 19: Thề làm nữ kim cương (Hạ)

Fahrenheit

08/06/2017

Trọng Hoa không tiếng động rơi xuống đất. Lại nhảy lên, đứng trước mặt Vọng Thư, sắc mặt âm trầm, hỏi, “Là thật sự?”

Hành Thư xoay người, cúi đầu về phía Trọng Hoa, sau ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười, lấy lòng, “Nguyên công tử, phương diện này sợ là có chút hiểu lầm.”

Cửu Huyên, Hi Hòa vội lắc mình đến, che trước người Hành Thư, Vọng Thư thấy thế, trong lòng tán thưởng mấy người huynh đệ tình thâm, Cửu Huyên trước khom người chắp tay, “Việc này Hành Thư trước phạm sai.”

Hi Hòa nói tiếp, “Nên đánh.”

Càng kì diệu là, Hành Thư đối với hai vị bán đứng hắn không có chút “Hành vi tức giận” nào, trên mặt tươi cười thủy chung không nửa điểm tan rã.

Vọng Thư nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, chỉ sợ nàng cùng Bạch Bạch mỗi ngày “Bên gối mật ngữ” một chữ nếu không lầm đều chui lọt vài mấy vị thượng tiên “Mắt tinh tai thính”. Nhưng nay trốn đều không trốn được hiện ra báo ra, mặt nàng đột nhiên đỏ lên.

Thái Bình bên cạnh nhìn thấy, chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói, “tỷ tỷ năm đó từng tranh chấp với tỷ phu, chạy về nhà, phụ vương thấy tỷ tỷ đẫm nước mắt, nhất thời giận dữ, truy đánh tỷ phu không chút lưu tình nào… Ân, xem như… Đánh tìm đường chết.

Thái Bình đây là khuyên can? Kỳ lân nghe đồn là nhân thú bình thường?

Trọng Hoa cũng không để ý tới ba vị châm ngòi thổi gió, lực chú ý đặt hết lên trên người chất nữ, thấy mặt Vọng Thư lại đỏ lại trắng, trắng lại hồng, lập tự trong lòng sáng tỏ nàng cùng Hành Thư sợ là có chân tình, chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau hồi đầu, “Vài vị thượng tiên, ta cùng Vọng Thư có chuyện muốn nói, có thể đi chỗ khác?”

Nghiêm khắc mà nói, viện này do Vọng Thư bỏ tiền mua, mấy người đến chỉ tính ở tạm, ăn nhờ ở đậu, tự nhiên phải biết vâng lời biết tiến lui. Chính là không thể ở gần xem trò hay, mọi người khó tránh khỏi vài phần mất hứng.

Cậu cháu một người một quỷ một trên ghế dưới bóng râm.

Trọng Hoa nhìn Hành Thư cách đó không xa không chịu về phòng, vẫn đứng im, chậm rãi nói, “Vọng Thư chủ định đi.”

Nàng yên lặng gật đầu.

“Bạch Hành Thư, mặc dù đã thành tiên, khó hắn đối với cháu một mảnh tình thâm, chỉ tiếc”, hắn nhẹ nhàng thở dài, “Cháu khoác lụa hổng gả cho lang quân như ý, cha nương cháu lại không thể trông thấy.”

Một câu nói đúng nỗi khổ của Vọng Thư, nàng không nói.

Im lặng thật lâu sau.

Trọng Hoa mới nói, “Ta sẽ dùng hết khả năng chống đến ngày đó.”

Nàng lại gật đầu, lại thanh họng, nói nghi vấn từ lâu, “Cậu lúc trước tìm người này bằng cách nào?”

“Ta không thể rời đi kinh thành, tâm nguyện chưa xong, chỉ phải ngày qua qua ngày dạo trong kinh thành. Trước đó vài ngày, phát hiện Bình An y quán,” — mẫu thân Vọng Thư được phong hào đúng là “Bình An quận chúa”, “Ta muốn vào trong tra xét, phát giác bên trong bị kết giới cường lực bảo hộ, bằng linh lực của ta, không thể xông vào. Đợi lúc sáng đến tối canh giữ gần đó, chờ có người đi ra mới xác nhận.”

Cũng đúng lúc Trọng Hoa trường kỳ ngồi canh, mới rước lấy người yêu thích tróc quỷ hàng mà — pháp hải đại sư.

Chỉ tiếc ngày đó Dung Nguyệt không rõ ràng mới động thân, hóa thành nguyên thân, nhất tề đem đại sư đạp một cái trọng thương nằm trên giường, “Không thể tự gánh vác”.

“Vào một đêm, phát hiện cháu,” Trọng Hoa nghẹn ngào, “Bị Bạch Hành Thư ôm vào trong lòng phi ra cửa, mới chắc chắn cháu đã vào kinh, tìm cơ hội điều tra chuyện cũ?”

Nhớ lại nàng cùng Bạch Bạch gian tình rõ ràng trong mắt cậu.

Vọng Thư bỗng nhiên giương mắt, “Cậu, phụ thân cháu hai năm trước đã mất. Ngài nên biết phụ thân từng làm thái y, luôn luôn chú trọng điều dưỡng.”

“Phụ thân cháu hắn…”

“Phụ mẫu cháu từng nói qua, năm đó vì tránh họa rời kinh thành, cậu còn tương trợ. Cho nên cháu nghĩ ngài nhất định biết rõ năm đó từ đầu đến cuối, phụ thân cháu có phải hay không…”

“Vọng Thư,” Trọng Hoa sắc mặt ngưng trọng, vỗ vỗ trán, “Ta không nghĩ tới bọn họ có thể đi xa vậy. Nay cháu cùng vài vị tiên quân lui tới, bọn họ nhất định có thể bảo hộ cháu chu toàn, cháu có thể bình an, tâm nguyện của ta đã xong hơn phân nửa.”

“Cậu?”

“Ta chỉ nghĩ nương cháu là muội muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng đi rồi tự nhiên vẫn âm thầm gửi thư cho ta, cháu sinh ra, biết đi, bi bô tập nói, tập tễnh hành tẩu, nàng đều nói cho ta.” Trọng Hoa nói đến đây, trên mặt hiện lên tươi cười ấm áp, một bộ mặt tự hào huynh muội tình thâm.

“Cháu lúc năm tuổi, cha nương cháu còn mang cháu hồi kinh ở một thời gian, ta khi đó đã chết, bộ dạng này gặp được cháu — cháu khi còn bé đã có linh lực, có thể nhìn thấy linh thể ta.”

Vọng Thư có đôi mắt âm dương tuyệt đối là do nửa khối nội đan Bạch Bạch đưa, nàng cũng lau lau cái trán, “Cậu,” nàng muốn nói từ nhỏ quỷ linh tinh vân vân gặp qua vô số, năm tuổi khi ấy nàng vui đùa đâu biết rằng quỷ nam bên cạnh đó là cậu của mình, ký ức vẫn còn mới mẻ, “Chuyện tình khi đó, cháu… Đều đã quên.”

“Ta cũng thiếu chút nữa không nhớ kỹ. Nguy hiểm thật.” Trọng Hoa tựa hồ còn vì pháp thuật “Dễ quên” của pháp hải đại sư trong lòng còn sợ hãi.

Bởi vì, quỷ không có chấp niệm sẽ quên mục đích, tự nhiên dễ thu thập hơn nhiều.

“Chuyện cũ năm xưa, phần lớn không quan hệ với cháu. Chỉ có phụ thân cháu, ta tìm cơ hội sẽ nói cho cháu.” Trọng Hoa đứng dậy, “Nay ta đã miễn cưỡng cõ thể giữa ban ngày lui tới, nhưng trước mặt vài vị tiên quân vẫn tổn hao linh lực. Ta cáo từ, lần sau đến thăm cháu.”

“Cậu… Vì cái gì?” Thân là quỷ hồn có thể trở về địa phủ, nhất định là tâm nguyện chưa xong.

Hắn xem vẻ mặt nàng, tức thì sáng tỏ nghi vấn, “Mợ cháu đã từng là. Ta nay ngay cả báo thù đều không có cửa.” Trên mặt cậu đau thương cực rõ ràng, “Không can hệ tới cháu. Việc báo thù, lại càng không cần cháu. Ta chỉ nguyện cháu bình an trường thọ, không lo cả đời. Này chỉ sợ cũng là tâm nguyện của phụ mẫu cháu” Nói xong, lại nhìn về phía Hành Thư, ánh mắt sáng quắc, “Bạch tiên quân, làm phiền.” Được Hành Thư cúi đầu vài chào, một trận gió thổi qua, cuốn hoa trong viện thơm ngát, Vọng Thư lại hoàn hồn, Trọng Hoa dĩ nhiên biến mất không thấy.



Hành Thư đi đến, đem nàng ôm vào trong lòng.

“Chàng đều nghe thấy?”

“Một chữ không lọt.”

“Nương ta kể qua, cậu Trọng Hoa là trưởng tử, tuổi nhỏ đã lập thế tử, từ nhỏ định ra hôn nhân, đối phương là nữ nhi Thái Úy đương triều. Ta còn nhớ rõ, nương nói cậu cùng ‘mợ’ sau khi thành thân luôn khắc khẩu không ngừng, rất không hợp.”

Trọng Hoa, chính là tục danh thượng cổ hiền quân Thuấn Đế, cậu hai chữ mệnh này, có thể cảm thấy thân nhân vô cùng tha thiết chờ mong.

“Nguyên công tử do thê tử làm hại?”

“Dù sao nương vẫn cảm thấy vị nhị tiểu thư kia xuất thân võ thị danh môn, làm người ngạo mạn âm ngoan, lại thêm trong lòng đã có người khác, chỉ sợ sớm muốn sẽ xuống tay với cậu.”

“Ta đoán, nương nàng năm đó đem hoài nghi nói cho phụ mẫu, đáng tiếc không ai tin tưởng?”

“Không,” Vọng Thư nắm chặt vạt áo trước ngực Hành Thư, trong lời nói thỉnh thoảng đứt quãng, “Vương phi yêu con như mạng. Nàng tin. Nhưng Vương gia không tin. Nương vì ‘mợ’ ghen ghét hận, không có ý tốt vì nương nói việc thành thân, còn làm cho nương cùng phụ thân trốn tránh họa. Nay, ta lo lắng dưới tay ‘mợ’ không chỉ tính mạng của cậu.”

“Tiểu thư nhà Thái Úy a…” Ngón tay Hành Thư chậm rãi lướt qua mái tóc Vọng Thư, ôn nhu nói, “Ta thay nàng lưu ý. Còn có, nếu nàng nhịn không được, liền khóc đi.”

Sau đó bảo trì tư thế, để cho Vọng Thư khóc ướt sũng xiêm y của hắn.

Hai ngày sau, Cửu Huyên, Hi Hòa, Hành Thư ba vị thay phiên vào bếp, việc nhà làm toàn bộ, cũng không để cho Vọng Thư đụng vào dù chỉ một đầu ngón tay.

Nàng khóc một hồi phát tiết, các nam nhân trong nhà chịu mệt nhọc, nàng có chút bất an, đi đến giữu Thái Bình trong dọn dẹp sân, đứng giữa trời, mới mở miệng, “Có mệt không?”

Thái Bình ngửa đầu, khuôn mặt tươi cười như hoa nở rộ, “Sẽ không.”

“Tiên quân ở trên trời, đều không làm mấy chuyện vụn vặt đi?”

“Không phải a. Chúng ta dù sống lâu, cho nên mấy chuyện vụn vặt phức tạp càng nguyện ý làm. Vọng Thư yên tâm, chúng ta không có quen chiều chuộng như vậy. Còn có, nhân gian truyền lưu sách nói về thân tiên, ngươi vẫn là thiếu tin chút cho thỏa đáng.” Vẫn là kỳ lân mỹ mạo thiếu niên, vẻ mặt còn thật sự, “Ngươi tâm tình không tốt, nhất định phải làm chuyện làm cho mình vui vẻ.”

Bởi vì tâm tình không yên, y quán tạm thời đóng cửa, việc nhà Cửu Huyên mấy người thống nhất với nhau, cũng không chịu để nàng động thủ — thậm chí ngay cả Thái Bình đều có thể làm nàng á khẩu không trả lời được, lúc này thật sự không có việc gì, đành phải trở lại thư phòng, tìm mấy sách y, cẩn thận đọc, dời đi cú ý.

Buổi tối, thừa dịp mấy người đều chong đèn phê duyệt công văn, nàng vào phòng bếp, tìm vừng cùng đường, bắt tay làm điểm tâm kẹo đường tiêu thực.

Đến giai đoạn cuối cùng dùng dao cắt thành từng khối trên thớt, bỗng nhiên phát hiện sau lưng có ánh mắt nóng cháy.

Nàng quay đầu, Thái Bình bám vào khung cửa, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm nàng, khen, “Thơm quá.”

“Ngươi đến bao lâu rồi?”

Hắn càng ngượng ngùng, “Từ lúc ngươi ngào đường.”

Nàng vui vẻ. Một đao đi xuống, cắt một khối, đưa cho Thái Bình.

Tiểu kỳ lân tiếp nhận, còn nghi vấn, “Trước cho ta?”

“Nếm thử.”

Hắn há mồm cắn, cách một tiếng, bởi vì phát ra tiếng, hắn che miệng lại, ngượng ngùng không thôi.

“Ăn ngon?”

Kỳ lân còn che miệng không ngừng gật đầu, “Ừ.”

“Thái bình thường không ăn ẩm thực tầm thường dới nhân gian đi.”

“Hấp thụ linh khí liền đủ sống qua. Cho nên, tộc nhân chúng ta phần lớn không vì cái bụng mà đả thương gia súc cây cỏ. Nhưng là,” hắn nóng lòng giải thích, chỉ vào mấy khối đường phiến còn vương mùi vừng trên thớt, “Cái này không có tính mạng.”

Nàng càng vui vẻ, “Thái Bình, ngươi thích đồ ngọt?”

Bị nàng vạch trần, Thái Bình cúi đầu, nên không nghe thấy tiếng “Ồ”.

“Kỳ thật, ta cũng thích. Chẳng qua bọn họ đều thích cay.” Cửu Huyên, Hi Hòa, Hành Thư trước sau đều xuống bếp, trên bàn đồ ăn đầy đủ hương vị thuyết minh khẩu vị đều tốt. “Cho nên,” Vọng Thư cực hào phóng, “Không có phần bọn họ, hai ta mỗi người một nửa.”

Thái Bình nghe vậy, hai mắt phát sáng.

Chờ hắn ăn xong khối đường kia, lại trông mong nhìn chằm chằm trên bàn, không nói lời nào.



Vọng Thư thoáng chốc mềm lòng, đem mấy khối đều cắt xong, tìm đĩa dọn lên, đưa cho Thái Bình.

Tiểu kỳ lân không nhân, nói, “Đây là phần của ngươi.”

“Ta sẽ tiếp tục làm. Nói sau ăn nhiều, ta sẽ ngủ không được.” Nàng cười thầm, chính mình giống như đang hống tiểu hài tử nhà bên.

“Kia, cám ơn ngươi.” Thái Bình bưng đĩa, trịnh trọng giống cầm bài vị, hai chân không chạm đất, bay về sương phòng.

Vọng Thư trở về phòng ngủ, vẫn không giấu đắc ý, thoáng rửa mặt, lên giường. Nghiêng người đối mặt với Hành Thư còn chong đèn, “Thái Bình thật đáng yêu.”

Hắn đặt bút lông xuống, khéo công văn, trong lòng nói khó trách chữa khỏi khúc mắc biện pháp tốt nhất đều không phải là lý giải cùng an ủi, mà đưa đối phương sủng vật, thuận tiện cười, “Hắn có thể nghe thấy.”

Nàng gần như đem “Bên gối mật ngữ bù đắp nhau” quên sạch sẽ, lúc này nhắc tới, đột nhiên ngồi dậy, “Có kết giới hay không, bọn họ có thể không nghe thấy chúng ta nói hay không?”

“Có.” Hành Thư gật đầu, “Đối với nàng sẽ không.”

“…”

“Hi Hòa sẽ.” Hắn cười xấu xa lại gần, đáp lại hắn là gối đầu của Vọng Thư.

Ngày hôm sau, Vọng Thư hoàn toàn khôi phục lại nhiệt tình. Y quán một lần nữa mở cửa tiếp nhận bệnh nhân.

Giữa trưa Tam nướng tới cửa thăm hỏi, thấy nàng không việc gì, tán gẫu vài câu, đề cập tới mỡ bò thiếu gia đã thông qua khảo hạch, chuẩn bị làm nam sủng cho Bình Dương công chúa, liền chủ động cáo từ.

Bởi vì vị mỡ bò thiếu gia trúng tuyển, lại đặt tú phẩm nhà Tam nương bao nhiêu tú phẩm quý bausm trên vải còn đính minh châu, đại sinh ý này cần tài liệu Tam nương muốn phu quân nhà khóc ra, vẫn là điều hai đứa nhỏ nhà mình đánh vài cái liền đơn giản, Vọng Thư vẫn tương đối tò mò.

Buổi tối, ăn cơm xong, mọi người lại trong viện hóng gió.

Vọng Thư nhìn lên trời, vừa vặn thấy sao băng xuất hiện, xẹt qua thiên không, cuối cùng rơi xuống…. Trong viện nhà mình.

Bạch quang tán đi, vẫn là vị bạch y tiên hạc, đối mặt mọi người hành lễ, nhận lấy công văn mọi người vất vả hoàn thành, sau đó từ trong ống tay áo… Biến ra một xấp “Bài tập” cao bằng chính mình, sau lại vái chào thật sâu, nhanh chóng xoay, chột dạ dưới chân chạy trối chết thoát thân.

Hi Hòa mắt lanh tay lẹ, duỗi tay ra giữ cổ áo bạch hạc tiên, “Sao lại thế này?”

Phượng Hoàng là vương trăm điểu, bạch hạc đối với Hi Hòa tự nhiên có kính sợ trời sinh, hắn rụt cổ, “Nói lời thật, các thượng tiên không thể nói tại hạ lắm miếng nói cho biết.”

Hi Hòa gần như không kiên nhẫn, “Chúng ta vài người từ lâu không trở lại thiên đình, nếu có thể biết tình hình cụ thẻ, ai đoán không được thì khẳng định ngươi tố cáo mật.”

“Hi Hòa thái tử điện hạ…” Tiên sử lã chã chực khóc, “Ngài đều nói vậy, tại hạ làm sao dám…”

Phượng Hoàng trừng mắt, “Hoa gia, ngươi luôn luôn nghe thấy đi. Công tử nhà đó còn không có thành tiên. Không nói, ta liền đưa ngươi cho hắn.”

Đây là hồng quả quả uy hiếp.

Dung Nguyệt thích ăn gà, đối với tiên hạc cũng có khẩu vị hứng thú.

Vọng Thư đè thấp tiếng nói, “Hi Hòa cũng có lúc độc như vậy?”

Bạch Bạch cầm tay nàng, cười tươi, “Hắn lúc tức giận thức có đạo lý.”

Tiên hạc run rẩy nói, “Lâm tiên quân thủ hạ của Trường sinh đại đế có chuyên vui. Đế quân chúng ta nhận được thiếp cưới, sắc mặt bất ngờ, lập tức phân phó tại hạ, đem mấy công văn tạm hoãn xuống hạ giới, giao cho các thượng tiên đến xử lý.”

“Này có quan hệ gì?” Vọng Thư lại hỏi.

“Lâm tiên quân ở thiên đình nổi tiếng có tướng mạo xấu. Hắn thế nhưng cũng cưới được tiên nữ làm bạn.”

“Ta đoán cũng không quá xấu xí đi. Thần tiên phép thuật có thể tu chỉnh chính dung mạo mình phải không? Nếu còn không đủ, ảnh hưởng đến thần uy.”

“Đó không phải chỉ dương cương một chút thôi. Người ta tân hôn có tò mò gì.”

“Vọng Thư, Lâm tiên quân là võ quan. Hắn nguyên thân là lợn rừng đen. Mặc dù hóa thành hình người, nàng cảm thấy mặt có thể đẹp chỗ nào?”

Này… Lâm tiên quân chỉ sợ dù có cố gắng biến thế nào cũng không xứng với mấy vị trước mắt tướng mạo “Thuận mắt” này.

Hi hòa buông bạch hạc ra, “Đã biết. Ngươi trở về đi.”

Tiên sử đảo mắt liền không thấy bóng dáng.

Trước mặt chồng công văn, Cửu Huyên, Hi Hòa, Thái Bình không hẹn mà cùng chuyển hướng Vọng Thư, trong ánh mắt tha thiết chờ mong, vừa nhìn biết ngay.

Vọng Thư nuốt nuốt nước miếng, tức thì cảm thấy áp lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xà Hạt Nam Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook