Xà Hạt Nam Tử

Chương 27: Nam nhân a nam nhân

Fahrenheit

08/06/2017

Bạch Bạch “Mặt đã mất hết, rõ ràng không cần” cảm xúc như vò đã mẻ lại còn sứt lại làm cho tiểu cô nương cầm tay áo hắn ở trên giường lăn lộn.

Nàng xoa bụng, thanh thanh cổ họng, “Thật sự làm khó dễ chàng.”

“Ta từ đầu đến cuối chỉ thích một mình nàng.” Bạch Bạch ánh mắt sáng như ngọc.

“Ừ.” Đối mặt với hắn nóng bỏng thổ lộ, nàng nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.

“Về phần này,” hắn chỉ chỉ trán mình, “Một khi gặp chuyện phòng the sẽ biến mất.”

“Nếu nghẹn một trận sẽ xuất hiện lại?”

“… Không sai.”

“Giống như bị sởi phát ban?”

“Phải.” Tuy rằng Bạch Bạch tuyệt không muốn trực tiếp thừa nhận.

Là một nữ đại phu ngây thơ, tiểu nhân thực hành, đại nhân lý luận, nàng lập tức tính kế, cười hì hì túm tay áo hắn, “Ngủ đi.”

Nửa đêm, Vọng Thư ngủ rất không thành thật, cánh tay đặt trên lưng Hành Thư, hắn không nhịn được khẽ hừ một tiếng, tiểu cô nương ngủ rất nhẹ, bừng tỉnh, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua vết thương hắn, vẻ mặt áy náy.

Nút phong ấn, giống như độc tố, ngược lại sẽ so với lúc trước càng đau. Cho nên, trong khoảng thời gian này cho dù ngủ cùng giường, Vọng Thư an toàn như trước.

Điểm tấm cháo cùng bánh bao bánh bột mì liền dễ dàng đuổi mấy nam nhân đi.

Vọng Thư đến y quán tiếp vài bệnh nhân, tới gần chính ngọ trở về hậu viện, trong nhà con dao duy nhất đã bỏ mình, lúc chặt thịt đều phải để các tiên quân sử dụng pháp thuật hoàn thành, cũng may mấy người phân công minh xác, làm việc cũng không phiền hà.

Vọng Thư vây quanh các nam nhân vất vả cần cù công tác vòng vo vài vòng, liền lặng lẽ đến bên người Cửu Huyên, từ trong tay Phượng Hoàng đoạt lấy rau xanh trực tiếp nhét vào trong tay Thái Bình, lại thay một bộ mặt ôn nhu nói, “Hi Hòa, hỗ trợ.”

Phượng Hoàng thở dài, nhu nhu ngón tay, một cái kết giới cách âm bên người Vọng Thư cùng Cửu Huyên mở ra.

“Cửu Huyên, ta muốn cho Hành Thư bổ thân thể, ngươi có nguyên liệu bổ không?”

“Bổ… Thận?” Cửu Huyên tầm mắt đảo qua Hành Thư đang xắn tay áo rửa đồ ăn — khí sắc rõ ràng rất tốt, như thế nào nghe ý tứ trong lời Vọng Thư trong một đêm lại thụt lùi?

“Cho các ngươi thần tiên không thể dùng vật tầm thường.”

“… Hổ tiên?” [cái ấy ấy của hổ đó]

Tiểu cô nương gần như giơ chân, “Bổ thân bổ thân! Ngươi nghe cái gì thế!”

Cửu Huyên nhanh chóng phản ứng lại, cô nương người ta là đại phu, tài liệu tầm thường nào đáng giá mở miệng với hắn, “Ngươi muốn máu… Rồng?”

Thái Bình lúc này đi lên phía trước, lọt vào trong không gian nhỏ cách âm, “Trọng Thần, Cửu Huyên hai người một người điều khiển nước, một người sử dụng băng, đều là thể chất chí âm hàn, nếu tráng dương,” tiểu ký lân giơ tay chỉ Phượng Hoàng, “Máu phượng mới là vật thuần dương. Đúng rồi, máu của ta, cũng có thể, cũng là…”

“Đình chỉ. Ta muốn hỏi, Bạch Bạch phần hông cần uống cái gì mới có thể nhanh khỏi.”

“Vọng Thư, ta ăn ngay nói thật, ngươi không cần mất hứng. Hắn vết thương kia không cần uống thuốc, ngươi chỉ cần cười nhiều tự nhiên nhanh khỏi.” Tiểu kỳ lân lúc nói chuyện, tay còn không ngừng nắn tay áo mình.

“Nghe cũng có lý. Cái trán hắn kia xử lý thế nào?” Vọng Thư nhún vai, “Ta chỉ chữa bệnh cho người. Việc thần tiên, ta cũng không hiểu.”

“Hành Thư thân thể hắn cũng là một loại hi hữu… Cái điểm đỏ trên trán đúng là tượng trưng địa vị hắn.” Cửu Huyên khụ một tiếng, “Ký thật Thiên Hoàng đại đế thủ hạ đều không xuất thân tầm thường. Thiên giới danh môn, chặng sợ có vương tử tôn sư, y theo quy củ đều muốn đích thân mặc áo giáp, chính chiến chiến trường lịch lãm một phen, đại đế thống ngự vạn vật đổi qua vài vị, đều không có ai có thể ngoại lệ.”

Nói đúng ra là hưởng thụ đặc quyền cùng tôn kính phía trước, phải trả giá mồ hôi cùng máu sao?

Vọng Thư nhất thời không nói gì, gãi đầu, mới nói, “Ta đi nấu cơm.”

Cơm trưa theo thường lệ đảo cái mà sạch.

Đến phiên tiểu kỳ lân rửa bát, trên mặt hắn còn mang theo vui sướng, “Chúng ta giống như một gia đình. Có ca ca…” Hắn xoay người nhìn chằm chằm Vọng Thư, “Cùng muội muội.” Chờ hắn quay đầu lại, thấy hai Bạch Long, Phượng Hoàng cùng xà nhất trí khinh bỉ: người ta vẫn coi ngươi như muội muội, ngươi cũng có chút tự giác được rồi.

Ngẫm lại cũng phải.

Vài vị này từ nhỏ cũng chưa từng hưởng thụ gia đình ấm áp: Long gia huynh đệ có người cha lập chí trêu hoa ghẹo bướm làm sự nghiệp; kỳ lân cùng Phượng Hoàng thân là thái tử, từ nhỏ đến làm thủ hạ cho Thiên Hoàng đại đế tu hành; mà Hành Thư từ trong trứng chui ra cũng không tình ý với cha mẹ anh em.

Mấy người thiếu tình thân cùng gặp nhau, cùng ăn cùng ở cùng đồng hành, đầu tiên là đồng nghiệp, sau đó đến bạn bè, cuối cùng thành huynh đệ.

Vọng Thư có thể hiểu bọn họ vài người vì cái gì đều ở cùng một chỗ: ai đều sợ cô đơn, thần tiên cũng không ngoại lệ.

Huống chi chỉ có Bạch Bạch thời khắc dính lấy nàng, còn lại vài vị không gọi đến, không đến giờ cơm tuyệt không xuất hiện.

Nàng làm như không thấy kỳ thật thực dễ dàng.

Sau giờ ngọ không có bệnh nhân. Sớm đóng y quán, Vọng Thư kéo Hành Thư ra ngoài mua đồ ăn.

Bên đường cạnh gốc cây, có người bên ngoài huấn xà ngồi trên chiếu, bên chân một giỏ trúc, trong đó có tiểu hoa xà đẹp đẽ.

Nàng kích động kéo Hành Thư chạy tới. Ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm đánh giá tiểu hoa xà.

Rắn nhỏ hơi hơi ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ người tới, liền nhanh chóng nằm úp sấp xuống, Bạch Bạch tản ra khí tràng làm kinh sợ, một cử động nhỏ cũng không dám.

Vọng Thư quay đầu hỏi Hành Thư, “Nó sẽ không cắn ta đi?”

Người huấn xà chủ động tiếp lời, “Sẽ không. Ta đã rút răng nọc của nó.”

“Thì ra là thế, ta muốn hỏi ngài một chút,” nàng lấy tay chỉ con rắn nhỏ không có điểm đỏ ở trán, “Xà phân đực cái như thế nào?”

Nói còn chưa xong, nàng bị Bạch Bạch sắc mặt tái nhợt giựt mạnh cổ tay, “Trở về ta giảng cho nàng.”

Nàng bắt đầu làm nũng, “Không. Ta muốn nghe người ta nói.”



Hai người đối diện, trầm mặc, giằng co.

Nàng quyệt miệng, “Dung Nguyệt không hung với ta.”

Nói một cách uyển chuyển, làm cho nam nhân trở mặt chỉ đơn giản là: Thứ nhất, “Thân ái, chàng làm ta chưa cảm thấy thoải mái tý nào”; thứ hai, “Người này đối tốt với ta hơn.” Vọng Thư là một cô nương lần đầu yêu sao có thể hiểu được phương diện này ảo diệu thế nào, một cước ngay giữa tử huyệt. Bạch Bạch nháy mắt tức giận chảy ngược thành sông.

Chỉ cảm thấy cổ áo mình bị ép chặt, nàng còn chưa từ bỏ ý định phản kháng, “Ta muốn biết, vì cái gì chàng không nói ta nghe?” Mũi chân đã cách mặt đất, vẫn không bỏ qua, “Trở lại ta sẽ nhờ cậu phân xử.”

Đem trưởng bối ra, chiêu này đối với lão công có hiếu thường có hiệu quả.

Tiểu cô nương hai chân lại tiếp xúc mặt đất, xoa xoa cổ áo, lặc liếc mắt, đối mặt với người thuần hóa rắn, từ trong túi lấy ra đồng tiền đưa đến, “Làm cách nào phân biệt được đực cái, dạy cho ta?”

Người thuần hóa rắn cười hắc hắc, từ trong túi lấy ra một cây gậy, ở cuối có hình tròn nổi lên.

Con rắn nhỏ bị nắm đầu, cuốn lại đây, trên cái bụng, bị cái gậy kia trực tiếp chọc vào cúc hoa, nó trong lòng bất đắc dĩ cùng thống khổ đan xen, nhưng… Vẫn nhẫn nhục như trước, không dám nhúc nhích.

Bạch Bạch đứng một bên đỡ trán, nhẹ giọng thở dài.

“Cô xem, chỉ điểm một chút, là rắn đực. Nếu là cái, còn có thể có thêm. Nhưng phải cẩn thận, động tác phải thật nhẹ, miễn bị thương chúng nó.”

Vộng Thư không ngừng gật đầu, “Thì ra là thế.”

“Đương nhiên có càng giản tiện một chút.” Người thuần hóa thu hồi gậy, một bàn tay nắm lấy bụng rắn, dùng sức, thân rắn run lên… Mà Vọng Thư trố mắt, bởi vì kiếp này lần đầu tiên nhìn thấy JJ của xà — màu trắng, no đủ, bốn phía còn có mang rô che kín.

“Đa tạ.” Vọng Thư làm như không có việc gì, đứng lên, bỏ tay áo Hành Thư, vội chạy.

Chạy nhanh phái trước mấy trượng, tiểu cô nương phi thường lý giải kiếp trước của mình vì sao lại bị “Thương mông”, còn sợ hãi xoa xoa hông mình, “Kia muốn lưu lại bao nhiêu máu a.”

“Nàng nghĩ ta thành cái gì…” Bạch Bạch nắm mạnh bả vai nàng, “Căn bản không như nàng tưởng.”

Suốt thời gian mua đồ, sắc mặt hai người không được đẹp cho lắm.

Cửa nhà, khéo gặp nhị vương tử Trọng Thần. Mỹ mạo Bạch Long hôm nay phong tư yểu điệu như trước, mỉm cười, khoát tay, “Thật khéo.”

Vọng Thư liếc hắn một cái, không nói một lời, trực tiếp đi vào.

Trước kia cô nương này sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội cười nhạo Trọng Thần: sao hôm nay không lén lút trèo tường, mà thoải mái vào cửa?

Bởi vậy Bạch Long rất kinh ngạc, ánh mắt hỏi Bạch Bạch.

Hành Thư theo người yêu vào cửa, đưa đồ ăn cho Bạch Long, cũng chưa để ý tới hắn.

Vọng Thư trực tiếp vào phòng ngủ. Bạch Bạch theo sau, sau đó “Phanh” một tiếng đóng chặt cửa.

Các thượng tiên nghe thấy động tĩnh, không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài, Cửu Huyên là người từng trải, ló đầu ra, rất nhanh rút về.

Tiểu kỳ lân đứng trong trông, “Điểm đỏ trên trán Hành Thư chưa tan, rõ ràng còn không có…”

Phượng Hoàng mặt không chút thay đổi, đưa một đống công văn, “Làm tốt bổn sự của ngươi đi.”

Trong phòng Vọng Thư ngồi trên giường, cúi đầu, Hành Thư đứng trước mặt nàng, chân tay luống cuống, hai người ngay cả tầm mắt cũng không nhìn, chỉ còn lại bầu không khí khiến người ta hít thở không thông.

“Dọc đường ta nghĩ… Ta thật sự có chút nhận…” Tiểu cô nương bỗng nhiên ngẩng đầu.

Hắn vội vàng đánh gãy, “Ta đã nói rồi, không như nàng tưởng tượng.”

Làm một khách hàng nói đến công năng của mặt hàng, hiệu suất và ứng dụng bị hoài nghi, phương pháp đơn giản và nhanh nhất chính là để khách hàng tự mình thể nghiệm. Đay chính là chân lý từ xưa tới nay, càng không phân biệt thời gian.

Luôn bình tĩnh Bạch Bạch hành động này, cởi đai lưng, áo trắng không tiếng động rơi xuống. Đưa lưng về ánh chiều tà, chiếu lên thân thể với đường cong lung linh.

Chẳng qua Vọng Thư hiển nhiên không chú ý tới đó. Sau một lúc lâu, lấy lại tinh thần, căn bản đã quên cô nương gia cần phải đỏ mặt, “Giống như nam nhân ta thấy… Chẳng qua, nơi đó… Sao lại không có lông?”

“Ta có thể biến ra, nếu nàng thích.” Hành Thư mặt ngoài nói không chút gợn sóng — nhưng trong lòng lại rống giận: ông trời, ngài dám đánh ta một lần nữa?

“… Không cần phiền toái. Chàng,” “Ngượng ngùng” trong lòng tiểu cô nương tựa hồ có dấu hiệu thanh tỉnh, “Trước mặc quần áo vào.”

Lại khôi phục thành thượng tiên mặt người dạ thú tiến lên vài bước, trực tiếp ngồi bên người nàng. Lúc này Vọng Thư không trốn không phản kháng.

Hành Thư càng tiến thêm một bước, một tay nắm vai, một tay vòng qua eo, ôn nhu, “Lúc này tin?”

“Ừ. Chẳng qua, cái mang rô đó dùng để làm gì?”

“Buộc chặt, không cho nàng, à không, rắn cái trơn tuột.”

“Kia… điểm đỏ trên trán chàng là trời sinh sao?”

“Phải.”

“Ta cuối cùng cảm thấy…”

“Không liên quan tới nàng.”

Vọng Thư bỗng nhiên có dự cảm không rõ, nàng quyết tâm không hề tò mò nữa.

Hành Thư vẻ mặt cực kì nghiêm túc. “Không như nàng tưởng.”

Lại nói, chu sa trên trán hành Thư không phải là nhỏ, đây là dấu hiệu của giống nòi tốt nhất mới có.

Theo góc nhìn của sinh vật học, Hành Thư có gien tốt, liền gánh vác sứ mệnh truyền giống nòi, tương ứng, hắn dụng vọng cũng tương đối mạnh.



Điểm đỏ lại có công dụng khác ở chỗ, Hành Thư nếu có xuất hiện, rắn cái nhìn thấy “Trạng thái” này có thể hiểu ngay, nếu có điểm đỏ, chứng minh Hành Thư đang trong trạng thái “Sẵn sàng” , các cô nương rắn sẽ hưng phấn kích tình, mây mưa một phen, sau thỏa mãn rời đi. Mà Hành Thư sau khi làm sẽ chờ đợi hoặc tìm mục tiêu kế tiếp, không thấy điểm đỏ, tương đương không có, nói ta đang trong kì tu dưỡng.

Về phần mầm mống có phát triển được hay không, không thuộc phạm vi hắn quan tâm.

Chính là Xà quân đối với hành vi kích tình cực phản cảm: ít nhất hắn chưa bao giờ để nhân duyên định mệnh trong lòng, lại thêm tâm cao khí ngạo, còn nhỏ đã thông linh, lại càng không khuất phục dục vọng để quấn quýt si mê, cái khuôn sáo “Vốn nên như thế”, hắn không thèm để trong lòng.

Muốn tìm cô nương thật tâm yêu, như vậy. cảm tình của hắn, thân thể hắn, đương nhiên, đều toàn bộ kính dâng cho nàng — thời điểm Hành Thư còn làn rắn nhỏ, Vọng Thư còn là nam nhân mang thoại bản, đọc từng tiếng cho hắn nghe.

Bạch xà tin là thật. Huống chi khi hắn dâng toàn bộ tâm ý qua đi, nhận được hồi báo, liền làm không biết mệt, quyết chí thề không thay đổi.

Đây đúng là tri thức thay đổi vận mệnh.

Mặt khác, chữ tình này, hại không ít nhân, cũng hại cả rắn.

Tiểu cô nương uống thuốc an thần sau khôi phục sức sống, lại làm quần áo cho Hành Thư, sôi nổi ra khỏi phòng nấu cơm.

Cả nhà tụ một chỗ ăn cơm.

Trừ bỏ kỳ lân, long, xà, phượng hoàng răng đều không phải nuốt, chỉ chăm chăm vào bàn ăn với lượng cơm nhiều nhất có thể tốc chiến tốc thắng.

Sau khi ăn xong, ngồi một chỗ uống trà tán gẫu, thuận tiện cho việc tiêu hóa.

Tiểu cô nương nhàn rỗi không việc gì, mũi nhìn chỉ hướng vào nhị ca Cửu Huyên, “Trọng Thần hôm nay có hẹn? Ngày mai không làm cho ngươi điểm tâm?”

Nhị vương tử không cho là đúng, “Hom nay ta ra ngoài là việc chung. Buổi tối ra ngoài cũng sẽ nhanh về.”

“Đem không sợ sẽ ăn không tiêu sao?”

“Làm sao.” Bạch Long cười ái muội.

Vọng Thư cau mày, dự cảm biểu tình nhạt nhẽo này có chút dấu diếm.

Cửu Huyên chính sắc, “Vọng Thư, Hành Thư hôm nay không có nói gì với ngươi?”

Nàng cắn cắn môi, “Phải.”

Bạch Bạch bên cạnh lặng lẽ cầm tay nàng, miệng thì thầm bên tai, “Long tộc không có khả năng kiệt sức trên giường.”

Nàng còn chưa kịp hỏi cái gì, Trọng Thần vén ít sợi tóc dài bên tai, “Vọng Thư, Vinh vương gia là gì của ngươi?”

“Ông ngoại ta. Ta nhớ không có lui tới gì với ông.”

“cũng khó trách. Vinh vương gia bệnh nặng người biết không?”

“Đều nghị luận như vậy, nhưng cậu chưa từng đề cập với ta, ta nghĩ phương diện này không giống như lời đồn.”

“A, lão vương gia thân thể quả thật không ngại, chẳng qua trúng thuật thao túng.”

Nàng đứng lên.

“Ta đều không phải vì chuyện này mà đến. Vinh vương thế tử có chút khó giải quyết.”

“Cậu… Cậu không phải đã sớm… Không còn.” Trong lòng bàn tay nàng truyền đến cảm giác lo lắng, cúi đầu, đối diện với Bạch Bạch hai mắt sáng tỏ.

“Vọng Thư,” Cửu Huyên lên tiếng, “Nguyên công tử chính là hồn tách khỏi thân.”

“Cậu có thể khống chế ma trơi.” Vẫn là chuyên môn dùng để truy đánh Hành Thư.

“Nghe nhầm đồn bậy thôi, ma trơi chính là vật hộ thân của sinh hồn, quá tầm thường.” Bạch Bạch không nhanh không chậm, “Bằng không Nguyên công tử thường xuyên hiện thân như thế, Bạch vô thường sớm đã đạp phá cửa nhà chúng ta.”

“Đêm nay ta sẽ ra ngoài tra xét một lần.” Trọng Thần nói xong, một đạo bạch quang hiện lên, bản tôn đã không thấy.

Vào đêm, phòng ngủ.

Vọng Thư nằm trong lòng Hành Thư, hai tay cầm chén trà, “Ta có chút lo lắng.”

“Trách ta không tra tay? Trước kia biết đây là chức trách của Trọng Thần, ta chưa nhất trí, nàng không oán ta?”

“Trọng Thần là…”

“Hắn phụ trách tra khám đế vương hậu quý tộc ở nhân gian. Yên tâm, chắc chắn cho nàng công đạo.” Bạch Bạch vẻ mặt kiên định.

“Còn Bình Dương công chúa?”

Hành Thư nháy mắt nhụt chí, “… Kia thật sự là ngoài ý muốn.”

Một lục trầm mặc, nàng uống trà, lại hỏi, “Chẳng qua vừa rồi chàng nói long tộc trên giường không thể kiệt sức?”

Nhân loại có hai quả thận tinh, xà có hai bộ độc lập.

Rắn đực sau khi qua vòng, chuyển đến bộ phận khác, lại có tinh thần trăm lần tiếp tục “Vận động”. Mà xà lại họ hàng gần với long, cũng có công năng bưu hãn. Bởi vậy thanh niên long tộc như cầu đều bất mãn, tất nhiên rất dễ lý giải.

Cho nên sáng nay Cửu Huyên chần chờ, hắn thực nghĩ Vọng Thư muốn tìm hắn mượn bộ long tiên.

Cơm nước chịu người ta quản lý, long tộc đối với việc cho mượn thận tinh nhìn mãi quen mắt, dù sao bộ phận đó vẫn để đó chưa dùng, tạm thời cho mượn cũng không đến mức dày vò.

Chẳng qua, Cửu Huyên lý giải cho mượn cái đó cùng sử dụng tráng tinh, đều không phải trực tiếp nấu canh ngao dược — mà là từ bộ phận kia lấy một ít máu tươi dùng làm dược liệu quý báu. Sau Hi Hòa, Thái Bình cũng giống.

Chính là Vọng Thư muốn, lấy châm chọc vào đầu ngón tay Cửu Huyên, lấy vài giọt máu để chế thuốc giảm đau mà thôi.

Hành Thư giải thích đến một nửa, Vọng Thư thật sự không có đình chỉ, dùng một miệng nước trà, bắn đến người yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xà Hạt Nam Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook