Xà Hạt Nam Tử

Chương 13: Khinh thương bất hạ hỏa tuyến (2)

Fahrenheit

08/06/2017

Tiểu hồ ly hình người hiển nhiên không còn bọ chó bám trên người.

Mà lúc này Dung Nguyệt vừa xuất hiện trong tầm mắt Vọng Thư, trừ bỏ tràn ngập tưởng niệm cùng ủy khuất, nàng cũng không thấy cái gì dị thường.

Tiểu bọ chó hút máu chắc bắt nguồn từ chỗ ngõ nhỏ kia, con chó đen ôm tâm tình không an phận đối với Dung Nguyệt mới là đầu sỏ gây nên.

Bởi vì vội vàng dội qua nước lạnh, dưới kích thích dữ dội, Dung Nguyệt xuống bếp phụ không ngừng sụt sịt mũi, thỉnh thoảng liều mạng hấp khí.

Vọng Thư nấu ăn, việc trước việc sau, còn không quên vỗ vỗ bả vai tiểu hồ ly, “Không thể bởi vì ‘bổ sung’ bọ chó cho nhau cho ngươi, liền không nên lấy ‘mạng chó’ của nó hoàn lại.”

Hắn tuy rằng bĩu môi, vẫn gật đầu thuận theo.

Chẳng qua lúc thái rau tiểu hồ ly hiếm khi oán giận nói, “Vì cái gì bọn họ có thể ngồi mát ăn bát vàng? Vọng Thư nàng không cần làm này nọ.”

Nàng cầm chảo, nhếch miệng cười, “Hôm nay khó có được vài phần hưng trí. Nói sau, Hành Thư Hi Hòa có công giữ nhà hộ viện, ngẫu nhiên khao một chút cũng phải.”

Dung Nguyệt nghe vậy, ngầm để trong lòng, tự tay làm cho chính mình gà hầm gia vị sau, hai người bưng đồ ăn đến tiền thính, chuẩn bị tiệc rượu.

Hành Thư vào nhà, thấy bàn đầy thức ăn phong phú, hỉ thượng đuôi lông mày (vui mừng trên chân mày).

Bốn người, hai vị tình nhân kiếp trước lúc này vẫn như cũ là tình địch, mục tiêu nữ thanh niên một quả, cùng với một Phượng Hoàng phía trung lập, loại đội hình này muốn đem rượu say loạn căn bản là “Nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành”, y theo lời thánh nhân dạy bảo rõ ràng là lúc ăn không nói chuyện, mọi người cúi đầu trầm mặc ăn cơm.

Hi Hòa cũng không có ăn gà gì đó, Hành Thư bình thường ăn chay, ngẫu nhiên phá giới ăn trứng gà, kia một đĩa thịt gà không sai biệt lắm đều vào bụng tiểu hồ ly.

Vọng Thư thấy hắn ăn hết sức ngon miệng, cũng gặp một miếng cho vào trong miệng… Đầu lưỡi lập tức tê cứng. Đứng dậy rót chén trà, uống một hơi cạn sạch, lẩm bẩm nói, “Mặn chết.”

Nhìn xương cốt cắn sạch sẽ trên bàn, nàng nghĩ tiểu hồ ly cảm mạo sẽ tổn hại đến vị giác sao?

Buổi tối, hai sương phòng đều an trí một vị, Hành Thư ngủ trong phòng Vọng Thư.

Tiểu hồ ly ban đầu cực khó chịu, Vọng Thư duỗi ngón tay, nói lời chính nghĩa lên án, “Bởi vì Dung Nguyệt ngươi ngủ không thành thật.”

Hắn gò mà lại ửng đỏ, hai tay nắm chặt, “Ta nhất định sẽ cố gắng tu tiên,” lại bỗng nhiên ngẩng đầu, “Sau sẽ không làm… loại chuyện này.”

Phượng Hoàng không cho là đúng, vẫy vẫy tay áo, nhẹ nhàng bỏ lại một câu, “Dung Nguyệt, ngươi tu tiên cũng không phải vì tương lai đối mặt Vọng Thư có thể kiềm chế được chính mình đi?” Nói xong, xoay người trở về phòng.

Không thể không nói, Hi Hòa lúc không động kinh thường thường nhất châm kiến huyết*.

*Nhất châm kiến huyết: nói trúng tim đen.

Hành Thư phía sau Vọng Thư, âm thanh rất nhỏ, lại đủ để Dung Nguyệt nghe rõ, “Hoa công tử, chỉ mong ngươi sẽ không hối hận.”

Tiểu hồ ly nghe vậy, cắn môi nửa ngày, cuối cùng cũng yên lặng trở về ngủ.

Trở về phòng.

Vọng Thư trải chăn nằm trên giường, Xà quân bên cạnh nàng, một thân trung y màu trắng, áo khẽ hở, lộ ra một mảng ngực tuyết trắng bóng loáng.

“Dung Nguyệt sẽ hối hận?” Nàng vẫn không kiềm chế được tò mò.

Hành Thư cười khổ, nhưng cũng không tránh, “Nếu hắn chỉ vì nàng mà tu tiên, vậy nhất định hối hận. Ta là vết xe đổ.”

“Bởi vì đoạt linh lực của ta?”



“Không chỉ có vậy. Vừa vặn làm yêu hồ còn không bằng trực tiếp thành tiên.”

“Này không phải lựa chọn của Dung Nguyệt?”

“Đúng.”

Nàng ngửa mặt nhìn đỉnh giường, ngừng một lúc nói, “Bạch Bạch, so với thời gian chàng đã trải qua, một thời yêu hận, kỳ thật nhỏ bé không đáng kể.”

Hắn ngón tay bao phủ qua đầy, vừa tức vừa cười, “Cái này là từ sách nào xem vậy.” Hắn lại than nhẹ một tiếng, “Nói được thật sự tiêu sái, chỉ vì chuyện không liên quan tới mình.”

Xà quân nhìn nàng biểu tình nhíu mày, mỉm cười thay đổi tư thế, “Nghe chuyện xưa?”

Được nàng cho phép, vị này nằm bò bên nàng nói về tình nhân kiếp trước, đem lần vãng lai nói, cùng tình cảm kéo dài trộn lẫn với nhau, nói êm tai, “Lần đầu tiên khi đó gặp nàng, ta vừa trải qua thiên kiếp lần đầu, bị thương chút, lại đói khát khó nhịn, mới vào nhà nàng, nghĩ tìm chút đồ ăn.”

Hành Thư cùng Vọng Thư lần đầu gặp, mới cùng một con gà mái đoạt trứng gà.

Lúc đó Vọng Thư là một thư sinh thanh tú, nhất thời trắc ẩn, từ trong miệng gà mái cứu tiểu bạch xà.

Hành Thư lúc ấy ước chừng mới có trên dưới một trăm năm căn cơ, sớm thông nhân tính, cái gọi là hữu đạo ái, cũng muốn tri ân báo đáp, liền tìm một lỗ nhỏ góc tường nhà thư gia, từ đó ở lại, tùy thời báo ân.

Vọng Thư thế luôn đức hạnh thậm giai, mỗi lần đầu thai điều kiện luôn tốt. Đại phú đại quý cũng nhất định, đã vậy lại có chút ruộng đất. Từ nhỏ sống cực tốt, Vọng Thư tự nhiên đối với tiền tài chẳng ham thích. Hành Thư tự biết bồi tiền báo ân cách này chắc không được, mà tặng cho quan tước chức vị, Xà quân khi đó còn không có đạo hạnh này.

Không có biện pháp, còn không thể tu thành hình người tiểu bạch xà căn cứ vào nguyên tắc thiếu nợ nhất định phải trả lại, đành phải mỗi ngày dùng khả năng của mình, thay Vọng Thư dọn dẹp nhà cửa, bắt chuột, đuổi sâu.

Thời gian trôi nhanh, đảo mắt mùa đông đã đến. Hành Thư tuy rằng không nhất định phải ngủ đông, nhưng quả thực không chịu nổi giá rét trời đông gió bắc lạnh thấu xương, dưới tình thế cấp bách liền tiến vào trong phòng Vọng Thư, trên giường cuộn tròn, tại chung quanh ấm áp thoải mái, cảm giác ngủ lại đến.

Chờ hắn lại mở mắt, phát giác chính mình được chăn bông bọc lại, bắt đầu nhớ lại, đối diện hé ra khuôn mặt tươi cười, “Ngươi là bạch xà kia. Trên ót ngươi có điểm đỏ, cho nên ta nhớ rõ.”

Hành Thư ngẩng đầu, học bộ dáng mọi người, gật gật đầu.

“Quả thật có tính thông linh. Lúc trước còn nghe người ta nói ở trong sân nhìn thấy bạch xà, nuốt con chuột, cũng không ăn trộm trứng gà.” Đối phương không chút hoang mang trong tay áo lấy ra một quả trứng gà để bên người hắn, “Đói bụng?”

Hành Thư là một bạch xà hành tẩu tu tiên quang minh đại đạo có chí hướng theo đuổi đầy hứa hẹn. Làm sao có thể chịu ăn đồ bố thí. Cho dù đối mặt ân nhân cứu mạng, hắn trong lòng khách sáo đối phương vạn lần, lại lùi vào trong chăn tiếp tục ngủ.

Vừa ngủ thấy đã, Hành Thư phát hiện trước mắt mình có hai quả trứng gà, mà thư sinh đang cầm sách cách đó không xa mỉm cười về phía hắn, “Ngươi rất có khí tiết.”

Sau đó, nàng lần đầu thấy Xà quân từ trước đến nay luôn lạnh nhạt đỏ mặt thừa nhận, là khi đó “Hắn” dạy hắn nhận thức chữ đọc sách: hắn cuộn tròn nằm trên tập sách, mà Vọng Thư chỉ vào trong sách một chữ lại một chữ kiên nhẫn cẩn thận dạy hắn ý nghĩa cùng cách dùng.

Một năm sau, thư sinh mãn hai mươi tuổi chuẩn bị vào kinh thi. Hành Thư trong một năm này cũng không tìm được cách báo ân, liền rõ ràng theo đuôi thư sinh đang xuất môn.

Trên đường đi gặp cường đạo. Giết người cướp của. Vọng Thư tự nhiên không thể may mắn thoát khỏi.

Bởi vì Vọng Thư y theo ước định với Diêm Quân, nhất định không sống quá hai mươi, lần này kỳ thật cũng là trúng kiếp số nhất định.

Nhưng Hành Thư không biết.

Hắn đến là lúc, chỉ nhìn thấy bụng thư sinh một lỗ hổng to, máu tươi đầm đìa.

Hắn chỉ có thể dùng thân mình gắt gao ôm thắt lưng Vọng Thư, hy vọng có thể ngăn miệng vết thương máu đang chảy không ngừng.

Thư sinh lúc này vẫn còn thở, có thể miễn cưỡng cười cười, chính là hữu khí vô lực, “Tiểu bạch xà, ta không cứu được.”

Hành Thư lại liều mạng dùng khí lực toàn thân, từ trong miệng nhả ra nội đan mới tu luyện một trăm năm mới thành, dùng tay đỡ đầu hắn.

“Ta mới không ăn cái gì ngươi vừa nhả ra. Ta cũng có khí tiết.” Nói xong, tươi cười đọng lại trên mặt, nuốt khí.



Xà quân kể lại đến đây ngừng.

Vọng Thư lấy tay chọc chọc cổ tay Hành Thư, “Sau đó ta chết đi.”

Hắn không đáp lời.

“Đã chết lại một lần nữa đầu thai.”

Nàng lập tức bị vây trong một cái ôm có chút xa lạ, hoàn toàn bất đồng với Dung Nguyệt mềm mại ấm áp.

Cảm giác hương khí mát nhè nhẹ tràn đầy vào xoang mũi, cảm nhận được cánh tay kiên cố mà vững chắc bao quanh mình bày tỏ tình ý, phần cảm giác này thật sự khó có thể miêu tả.

Hồi ức hỗn độn đều thoáng chốc đồng loạt hiện lên, nàng hình như nhớ tới cái gì, nhưng không thực sự nhận thức, thân thủ vuốt ve mặc ngọc trước ngực, “Nghe nói, mỗi lần đầu thai qua cầu Nại Hà phải uống bát canh Mạnh bà. Ta có thể quên Hi Hòa, lại đối với chàng thân cận không hiểu được, sợ là công lao khối nội đan này.”

“Phải. Khi đó nàng không chịu nuốt, cho nên ta tìm nàng mấy trăm năm, mới tìm được nàng chuyển thế.”

Vọng Thư giả bộ đau xót, “Ta nhớ rõ chàng nói, ta lúc ấy hẳn vẫn là thân nam nhi.”

“Đúng vậy, hảo hảo phú gia công tử thích hát hí khúc, hóa trang xuống đài, thiếu chút nữa bị bọn đạo chích chiếm tiện nghi.”

“…”

“Khi đó ta đã tu thành hình người, nghĩ bị bọn họ đoạt trong sạch của nàng, còn không bằng…”

“Chàng gạt người.” Vọng Thư cầm một gối đầu đánh lên mặt Xà quân.

Hành Thư không trốn. Hai tay tự nhiên ôm eo nhỏ của nàng cũng không buông ra.

Chờ Vọng Thư đánh hết giận, hắn tóc dài tán loạn trên người, hai đồng tử mờ nhạt dưới ánh sáng nhưng lại ba quang liễm diễm (sóng nước dao động mãnh liệt), khóe miệng mỉm cười nhợt nhạt, “Được rồi, kỳ thật vừa rồi một nửa là lừa gạt nàng.”

— Thích hát hí khúc là thật, bị người khác coi trọng là giả.

Nàng tuy rằng lý giải chính xác lời nói Xà quân, vẻ mặt lại nghiêm nghị, “Quyết tuyệt” đứng lên lấy một gối đầu khác.

“… Đừng đánh, Vọng Thư, ta sai lầm rồi.”

Vận động trước khi ngủ quả thật đối với giảm béo rất có ích.

Bởi vì Vọng Thư cuối cùng ngã trên giường hình chữ đại, còn thở hổn hển.

Xà quân nàng nghiêng người bên nàng, nhìn nàng cười, “Ta tình nguyện chờ một ngàn năm. Bao nhiêu khổ, đều giá trị.”

Nàng quay đầu, thoát lực, càng bất đắc dĩ, đành phải nhỏ giọng hỏi, “Bởi vì ta vô tâm vô phế? Vẫn là ta trước kia đánh chàng, vì thế chàng mang thù muốn mò về?”

“Ý tưởng mò về khẳng định là có.” Nói xong, hắn hôn chuồn chuồn nước lướt qua, dừng lại trên gò má phái nàng.

Tiểu cô nương sửng sốt.

Chờ nàng phục hồi tinh thần lại liền nhanh chóng xoay người, đưa lưng về phía Hành Thư, cuộn tròn, này một đêm không còn trò chuyện nữa, càng không đổi qua tư thế.

Chẳng qua mọi người tốt nhất đừng đánh giá cao cảnh giới Vọng Thư.

Bởi vì cô nương này cả một đêm trong đầu lặp đi lặp lại một câu: “Bờ môi của hắn thật mềm…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xà Hạt Nam Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook