Xà Hạt Nam Tử

Chương 28: Bi kịch a

Fahrenheit

08/06/2017

Vọng Thư vội vàng buông chén trà, nhảy xuống, lấy khăn tay nhét vào trong tay Bạch Bạch, “Thật… Ngượng ngùng.”

Hành Thư chớp chớp mắt — rắn nguyên bản không có mí mắt, theo đạo lư th́ dù hóa thành h́nh người, cũng không hay nháy mắt.

Trước mắt thái độ hắn từ khác thường bắt đầu nhanh chóng vụt sáng phát ra mị nhăn, Vọng Thư có dự cảm không rơ, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.

Cũng may hắn chỉ cười cười, chính ḿnh lau sạch sẽ khuôn mặt, cầm khăn tay, “Ta ra ngoài giặt.”

— Đương nhiên chiếc khăn tay thiêu hoa lan rốt cuộc không thể trở về trong tay Vọng Thư.

Tiểu cô nương ngồi một ḿnh trong pḥng, nh́n Hành Thư ra ngoài đến thẳng giếng nước trong viện, có chút hối hận trong ḷng, sớm biết nên lấy tay áo ḿnh lau cho hắn.

Vừa vặn một đạo bạch quang chợt lóe, trong viện duyên cớ có thêm Trọng Thần.

Nàng đi tới cửa, “C̣n tưởng rằng người đêm nay không trở lại.”

Nhị vương tử vén mái tóc dài, sóng mắt vừa chuyển, “Mệt.” Lại liếc mắt nh́n khăn tay trong tay Hành Thư, chợt lộ ra hàm răng, “Ngủ ngon.”

“Ban đêm, hắn có thể tra được chút ǵ?”

“Ở giữa không trung, lẳng lặng nh́n bọn đại nhân ra vẻ đạo mạo lại hành sự cẩu thả, c̣n các phu nhân th́ miễn.” Hành Thư trở lại trong pḥng, “Trọng Thần cùng ta, đều làm chức này.”

Nàng gật gật đầu, mỉm cười, “Tin tưởng hắn chắc chắn làm việc công bằng.”

“Chẳng qua, ta c̣n có thể t́m hiểu chút, nghe khẩu phong của hắn.”

“… Kỳ thật,” nàng cúi đầu, ngừng lại mới nói, “Ta chỉ lo lắng an nguy của cậu. Mới trước đây, nương thường nhắc cậu trước mặt ta.” Vọng Thư cố ư giấu đi một nửa: thấy cậu, ta c̣n không hiểu sao thân cận.

Bạch Bạch vỗ nhẹ vai nàng, “Chờ ta.”

Cái chờ này, chính là trong chốc lát.

Hành Thư trở về, một tay xoa trên lưng, một tay xoa cổ, liếm liếm môi, “Để nàng chờ lâu. Cửu Huyên ngại Trọng Thần nói với ta ồn hắn không ngủ được.”

“Sau đó?”

“Hắn đêm nay khỏi ngủ.”

Vọng Thư im lặng.

“Nguyên công tử thân thể bị người chiếm. Cậu đức hạnh nhiều, dương thọ lại chưa hết, trạng thái sinh hồn cũng không đáng lo ngại. Trọng Thần hạ giới một chuyến này, không có liên quan tới chuyện của Nguyên công tử.”

Nàng thở nhẹ, “Vậy là tốt rồi.” Nói xong xoay người trở lại giường, chậm răi cởi áo ngoài.

Hành Thư một tay kéo lấy cổ tay, “Xoạt” một tiếng cởi ra trường bào màu trắng.

Nàng phát hiện bất thường, cau mày nh́n hắn.

“Cửu huyên tuyệt không phải địch thủ tầm thường… Cho nên ta nhéo hông.”

Đêm đó, Bạch Bạch ôm nàng gắt gao trong ngực, cuối cùng c̣n kẹp chặt nàng, nàng cũng tạm thời tùy hắn, không tỏ vẻ đặc biệt ǵ. Răn thích quấn người, để hẳn quấn đi. C̣n mạnh mẽ hơn lúc hắn hưng phấn bắt người tốn hơi thừa lời.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà tụ một chỗ ăn sáng.

Luôn luôn ham thích mỹ thực Cửu Huyên lại khoan thai đến chậm, bạch diện tuấn nam hôm nay g̣ má xanh xao, trước mắt đen thùi, lập tức vào cửa, t́m ghế ngồi, gật đầu với mọi người, không nói một lời vùi đầu ăn.

Sau khi ăn xong, Hi Ḥa rửa bát, Thái B́nh cùng Trọng Thần ngồi ở trong sân phơi nắng. Cửu Huyên uống liền hai chén trà, sau thẳng tiến đến nhà vệ sinh.

Hành Thư đem vẻ mặt kinh ngạc của nàng thu vào trong ḷng, “Ta cũng không dám cam đoan mỗi lần đếu có vận khí: nọc độc có thể chảy xuống từ vảy.” Hắn dừng một chút, khóe miệng cong cong, “Nhưng nếu nọc độc của ta vào được, cho hắn mà nói, coi như thuốc xổ.”

“Mấy người đánh nhau?”

“… Vọng Thư, ta chỉ thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, tiết nọc độc lên bữa ăn khuya của hắn. Sợ hắn phát giác, vội đứng nhanh, mới đau hông.”

Chẳng qua nàng lư luận thành chương tà ác một chút, đổi lại Bạch Bạch c̣n giải thích.

Kỳ thật, có khi mông lung một chút, lưu lại đường sống có khi tốt hơn.

Mà Trọng Thần nh́n cửu đệ của ḿnh đi theo “Đường xưa” đến nhà vệ sinh, không khỏi mỉm cười, một bộ mặt tiêu chuẩn tiểu nhân đắc chí.

Vọng Thư lại một lần nữa v́ xem thường long tộc huynh đệ “Thâm t́nh” mà ngượng ngùng không thôi.

Tiểu kỳ lân ngẩng đầu nh́n trời, “Thời tiết… Tuy rằng sáng sủa, thật lâu không có mưa.”

Sửa sang lại sửa sang rồi đi đến y quán chuẩn bệnh.

Bạch Bạch giống như một bí thư làm hết phận sự, lui xuống lấy thuốc t́m tiền, thuận tiện lấy khí thể đuổi mấy bệnh nhân không bệnh lại đến chỉ v́ muốn nh́n đại phu trẻ tuổi mỹ mạo.

Nếu nói về bên ngoài, Vọng Thư cùng Hành Thư rất xứng đôi, nếu đứng một chỗ với Hi Ḥa, Vọng Thư liền làm nền, mà nếu hào quang vạn trượng Dung Nguyệt xuất trướng, tiểu cô nương liền hoàn toàn biến thành bố cảnh.

Đan xen khẩu hiệu “Người rảnh rỗi chớ gần” mà nói, ở hậu viện một vị đều so ra với Hành Thư tuy vĩ đại nhưng phần cứng không đủ đặc biệt, do đó người theo đuổi Vọng Thư đều lấy hy vọng ít ỏi “Lăo bản lang” mạnh mẽ hơn.

Sau giờ ngọ, có khách đến cửa.

Vọng Thư chỉ cảm thấy gió lạnh thổi vào mặt, mở mắt ra, cậu đang điềm nhiên mỉm cười.

“Đêm vô t́nh gặp Ngao công tử, hắn chính miệng nói ḿnh là khách ăn cơm nhà cháu.”

Tiểu cô nương đối mặt với cậu, tự nhiên càng trắng ra, “Hắn cũng tham gia công sự, không thể tính là ăn cơm miễn phí.”

“Tốt xấu cũng là long tộc vương tử, cháu để cho hắn chút mặt. Về phần B́nh Dương, nàng đoạt công tử nhà lành bên đường đă tự làm xấu danh ḿnh, chỉ v́ tránh tai họa, quả thật mới tạo thành như thế.” Dần dà, nến ngon ngọt sau, mới trở thành vậy. Cậu muốn chưa chút mặt mũi cho biểu muội này — này vẫn tạm thời không nhắc tới.

Hành Thư yên lặng đặt chiếc ghế ra phía sau, đặt phía sau Trọng Hoa, làm động tác “Mời”, sau đó lui về phía Vọng Thư, t́m ghế ngồi, tiếp tục vùi đầu nh́n công văn.



“Hắn đối đăi rất tốt với cháu.”

Chỉ v́ một cái ghế đă mua chuộc thành công? Vọng Thư nhíu màu quyệt miệng, không tiếng động tỏ vẻ kháng nghị.

Trọng Hoa cười cười, “Nói chuyện với Ngao công tử thật lâu. Cậu không cần ngủ, đêm dài từ từ, thường xuyên trở về Vương phủ đi dạo thôi.”

Như vậy, cậu cũng t́m hiểu được trên người ḿnh đă xảy ra chuyện ǵ.

Năm tuổi nàng theo cha mẹ về kinh thành ở, ca ca ruột của ḿnh từ nhỏ yêu thương ḿnh bỗng dưng lạnh lùng làm mẹ đau ḷng không thôi.

Nghĩ đến chắc lúc đó thân thể và linh hồn sớm không phải là một.

Linh hồn của cậy thường xuyên du đăng bên ngoài phủ, thậm chí luôn chiếu cố Vọng Thư lúc c̣n nhỏ. Mà đó, mẹ hoàn toàn không biết.

Sau không biết ai âm thầm báo, cha mẹ được người khác tương trợ, suốt đêm rời kinh thành tránh họa.

Một năm sau, nương qua lời người quen biết được cậu đă chết.

Vọng Thư suy nghĩ đến đây, giương mắt, “Mẹ nghe nói cậu chết thống khổ.”

“Thân thể cậu c̣n không có xuống mồ. Đêm qua Ngao công tử báo cho cậu biết tuổi thọ của cậu chưa hết. Người báo tin cho mẹ cháu cậu chết, do ái thê kia của cậu cố ư an bài.”

“Mợ?”

“Nay ả đă vào cung. Nếu ả c̣n ở Vương phủ, cậu làm sao có thể tự nhiên quay lại.”

“Mợ tinh thông yêu pháp quỷ đạo?”

Hiện nay thế tử phi trong phủ là yêu tinh của nàng sử pháp thuật phẫn thành. Nhưng yêu tinh kia pháp lực thấp kém, không thể ngăn cậu ra vào. Mà phụ vương trúng vu thuật, cái này cậu bất lực.”

Vọng Thư cúi đầu không nói.

“Cha cháu có lẽ không phải là chết oan uổng. Nếu muốn xuống tay, lúc cả nhà cháu vào kinh là cơ hội tốt một lưới bắt hết.” Cậu đứng dậy, đến bên người nàng, khẽ vuốt lưng nàng, “Ả tiến cung mấy năm trước không ra, nhưng may mắn cháu là cô nương.”

Nữ tử không thể kế vị.

Giết Vọng Thư cũng không có ư nghĩa. Huống hồ thuở nhỏ nàng có nội đan của Hành Thư hộ thân, mặc dù mợ kia pháp lực cao cường cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Cậu?”

Hắn có chút thất thần, “Trọng Lạc thủ đoạn quá mức âm độc. Cậu sao có tâm đoạt vị.”

Trọng Lạc chính là tục danh của bệ hạ.

Hắn dừng một chút, thay vẻ mặt ôn nhu, “Bạch tiên quân đối với cháu một ḷng say mê,” hắn chỉ về phía hoàng cung, “Kia không quan hệ với cháu, nh́n cháu hạnh phúc mỹ măn, cậu liền không làm thất vọng mẫu thân cháu dưới cửu tuyền.”

Cậu im lặng không nói tới phụ thân Vọng Thư, có thể thấy hăn đối với chuyện năm đó quận chúa bỏ trốn cùng tiểu y quan vẫn canh cánh trong ḷng.

Cửu Huyên năng lực khôi phục hiển nhiên hơn ca ca hắn rất nhiều.

Cơm chiều lại sinh long hoạt hổ, tinh thần sáng láng, lượng cơm ăn cũng tăng lên.

Đêm đến trong pḥng ngủ, nàng lại bôi dược cho Hành Thư.

Hai người sóng vai nằm, lại quay đầu bốn mắt nh́n nhau, Vọng Thư mở miệng, “Bạch Bạch, nữ nhân kia…”

“Nay ả đă là quư phi.”

“Mấy người…”

Hành Thư giữ tay nàng, “Không thể, nếu là yêu quỷ hoành hành, cung đ́nh hoạn lạc, chúng ta có thể tiền trảm hậu tấu.”

“Nhưng ả là người. Đúng không?”

“Không sai. Việc này là chức trách của Trọng Thần.”

“Ta hiểu được, tin tưởng hắn có thể xử trí công bằng. Ta chỉ là bị tổn thương ḷng.”

“Hiện nay thái b́nh thịnh thế, vị đế vương này cần chính yêu dân nhưng đức hạnh có vấn đề. Bởi vậy mấy tháng nay, kinh thành vẫn chưa có mưa. Tuy nói sắp tới hắn gắng sức đào con sông, tưới nước cho ruộng đất.”

“Rơ ràng là hắn sai lầm, v́ sao phải bắt dân chúng gánh vác hậu quả? Hơn nữa lâu như vậy…”

“Chính là cảnh cáo. Trước một trận tử, tâm tư của triều đ́nh đều đặt ở chiến sự Ma giới, trước đó không lâu Trọng Thần mới từ chiến trường trở về, vẫn chưa hồi phục, liền trực tiếp tiếp nhận án tử hơn mười năm này. Chẳng qua, nếu nàng thầm muốn có chút mưa nhỏ giữa thời tiết oi nóng vẫn có thể.”

“A?”

“Có lẽ, ngày mau có người tới cửa, nàng cũng không thể không khẩn cầu hắn hỗ trợ.” Hành Thư ấn ấn cái trán Vọng Thư, ôn nhu, trong ḷng lại niệm chút ngữ, “Ngủ đi.”

Sáng sớm hôm sau, Vọng Thư chỉ huy mọi người bưng thức ăn, Trọng Thần trèo tường trở về, nàng nh́n về phía nhị vương tử, “Vất vả.”

Trọng Thần xoa xoa cái trán, ánh mắt đảo qua cái chảo trong tay tiểu cô nương, cấp tốc cười nịnh nọt, “Không dám nhận, việc chung, việc chung.”

Bữa sáng ăn đến một nửa, Vọng Thư bị Tam Nương kéo đến gốc cây dưới sân, lộ vẻ mặt khó xử, “Vọng Thư.”

“Có chuyện ǵ nói.”

“Tướng công của ta, Thanh Tuyền không dám tự ḿnh bái phỏng xin giúp đỡ.”

Vọng Thư quay đầu, ngắm ngắm Bạch Long đang ăn uống cực kỳ tinh thần, lại quay đầu, “Đúng. Khó tránh khỏi.”

“Nhưng việc này đúng là muốn kính nhờ hai vị thượng tiên. Mấy thấy nay chưa có hạt mưa, thời tiết khô nóng, người lớn c̣n có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng mấy đứa nhỏ mỗi ngày ngâm ḿnh trong hàng không thể ra, nếu không sẽ khóc nháo không thôi.”

Bạch Bạch quả thật tính toán thần kỳ.

Nàng vỗ vỗ tay Tam Nương, trấn an, “Để ta thử nói. Nhưng mà ta trừ bỏ nấu ăn ngon cũng không có thủ đoạn khác uy hiếp. Huống chi mưa rơi phải trải qua sự chấp thuận của thiên đ́nh, nếu thật sự không được, ta cũng không muốn làm khó bọn họ.”



Tam Nương nhớ tới thần thoại lưu truyền từ xưa, kết cục Bạch Long vi phạm luật thiên đ́nh tự ư ban bố mưa, thở dài, mới nói, “Tóm lại làm phiền. Đại ân đại đức…”

“Chúng ta cần ǵ khách khí. Ta sẽ cố hết sức.”

Tiễn bước Tam Nương, Vọng Thư trở lại tiền thính, mấy người kia chừng ăn no, tựa vào ghế uống trà tiêu thực. Chỉ có Hành Thư chưa động đến bát cháo, chờ nàng trở lại cùng nhau ăn.

Nàng ngồi xuống, vừa cầm đũa, chợt nghe Trọng Thần cầm tách trà, nhẹ nhàng bâng quơ, “Muốn trời mưa a?” Lại nh́n về phía huynh đệ nhà ḿnh, “Tiểu cửu, chúng ta cũng nhận được lệnh làm mưa.”

“Hai người đều có thể làm mưa rơi?” Nàng hỏi.

“Ta không được.” Cửu Huyên xua tay, “Ta chỉ có thể hạ tuyết. Nhị ca có thể.”

“Nhưng mà không có biện pháp làm mưa rơi.” Tiểu cô nương uể oải, “Nói đến cũng phải xem. Đúng rồi, Bạch Bạch, chàng quả thật bách sự thông. Tối qua chàng biết giao nhân đến cực hạn?”

Hành Thư gắp mấy món bỏ vào trong bát Vọng Thư, “Làm thần tiên quá lâu, đọc nhiều sách cũng tốt.”

“Cũng phải. Hàng xóm bên kia tặng chúng ta không ít hạt châu. Thượng đế cho mưa chính thức không có, nhưng mà,” Trọng Thần trong mắt mị khí như tơ, “Hát x́ vài cái cũng có thể thông qua.”

Long tộc coi trọng hiệu suất.

Ăn xong, một đạo bạch quang lóe lên trời, không bao lâu trời u ám, vài tiếng sấm sau một hàng mưa phùn.”

Ngoài viện đồng thời truyền đến tiếng hoan hô.

V́ xem rành mạch, Vọng Thư ngửa đầu nh́n thấy trong mây dáng người tuyệt diệu của Bạch Long.

Bỗng nhiên nhớ tới mưa này chính là “Nước mũi” trong miệng Trọng Thần, Vọng Thư giật ḿnh, một bóng đen vụt qua, nàng lại ngửa đầu, Hi Ḥa đă hóa thành nguyên thân, một con Phượng Hoàng đỏ rực đứng trước nàng, giương cánh che cho nàng, thay nàng chắn gió mưa.

Nàng quay đầu, c̣n lại vài vị đứng trong mưa, trong người hoàn toàn khô ráo.

Hia Ḥa cũng là một nam nhân ôn nhu. Nàng không khỏi nghĩ như vậy.

Nhiều nhất một khắc sau, thái dương liền từ trong mây đen hiện ra một ṿng tṛn chói lọi, Cũng qua lỗ hổng mây kia, bỗng nhiên hé ra mặt rồng, làm sáng bầu trời sau cơn mưa — chính là ánh mắt màu lam của Trọng Thần.

Tuy rằng nàng không phát hiện hắn nhếch miệng, nhưng biểu t́nh này rơ ràng là đắc ư mỉm cười.

Muốn nổi tiếng đâm chừng nghiện, Bạch Long quay đầu bay. Ánh mặt trời từ mắt rồng chiếu xuống, trên mặt đất lại hiện lên vệt đen — hiển nhiên là kiệt tác của thái đao do Vọng Thư tạo nên.

Tiểu cô nương rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp ngồi xổm xuống, cười to không thôi.

Đương nhiên, hôm nay chính mắt nh́n thấy chân thân Bạch Long dân chúng ở kinh thành thấy không ít.

Nửa tháng sau, dân chúng trong kinh tạo một tượng mộc Bạch Long kia, đoan chính đứng ở trong miểu Long vương.

Cả nhà cũng đi náo nhiệt, chạy tới thăm.

Trọng Thần c̣n thắp mấy nén hương, viếng.

B́nh tĩnh nh́n, tượng kia giống như đúc, ánh mắt lại giống như tận mắt thấy, nhất là bên trái sừng rồng có lỗ thủng cũng không quên tái tạo.

Từ trong miếu ra, Vọng thư mắt sắc, nh́n thấy tiểu đồ đệ của pháp hải đại sư bưng giấy hóa tro vội vàng đi qua.

Tiểu cô nương nâng cằm, hỏi, “Không biết là kỳ quái sao?”

Thái B́nh hóa thành con chó nhỏ đáp, “Sư phụ hắn vẫn chưa tu dưỡng hoàn toàn.”

Hi Ḥa khinh thường, “Nơi tiểu ḥa thượng đi ra là đạo quan.”

Nói thắt lưng Hành Thư cơ bản đă khỏi hẳn. Giao mùa hạ thu, ban đêm lạnh, Hành Thư c̣n không quên tự tăng nhiệt độ.

Làm cậu mỗi lần đến, cùng Bạch Bạch nói chuyện thật lâu, kết quả có chút vừa ḷng. Lại tự ḿnh lôi kéo Vọng Thư, đưa ra một ngọc bội, “Cậu hồn thể hơn mười năm, chỉ có thứ này thủy chung chưa từng rời người, nghĩ đến cũng vật phi phàm. Vọng Thư năm nay cũng đă mười tám tuổi, không bằng t́m một ngày lành, nhanh chóng thỏa nguyện của cậu?”

Nàng chỉ phải gật đầu thật mạnh.

Đêm đến, Vọng Thư trong ḷng Hành Thư, nói, “Mẹ bỏ trốn cùng cha, cậu mặc dù không nói ǵ, nhưng trong ḷng vẫn không nguyện ư; nhưng hôm nay cậu lại chủ động đề hôn sự ta với chàng, chỉ v́ chàng là thượng tiên.”

Hành Thư cười cười, “Không cần chú ư như thế. Ta chỉ hỏi nàng có đáp ứng hay không.” Hắn bỗng nhiên nghiêm túc, “Mặc dù nàng không đáp ứng, việc nhà nàng ta sẽ chắc chắn nhúng tay, để cho nàng một công đạo.”

“Ban đầu ta muốn lợi dụng chàng.”

“Ban đầu ta thầm muốn nàng yêu ta. Chúng ta đều có mục đích, tám lạng nửa cân.”

Nàng nghĩ nghĩ, mới nói, “Được…”

Nàng cảm thấy miệng bị chặn.

Sau lại mang theo vài phần mát lạnh, sau ngực từng đợt tê dại, khoái ư thong thả dâng lên, nơi đó càng thêm ướt át, khát vọng càng thêm.

Hắn động tác rất chậm. Một chút thẳng tiến. Cảm giác thấy có trở lại liền càng thêm mềm mại.

Vọng Thư cảm thấy một đợt đau đớn ngắn ngủi. Chợt sâu trong bụng cảm nhận được một cỗ nhiệt dâng.

Tiểu cô nương thật sự ngây thơ, nàng cảm thấy cái đó với đông cung và sách y xem qua không tương xứng, v́ thế lăng lăng toát ra một câu, “Cái này xong rồi?”

Tự nhiên không có khả năng trả lời.

Quá lâu không thân mật với người yêu, lúc trước Hành Thư chuẩn bị đă lâu, nhưng khi thực chiến lại căng thẳng hưng phấn, cho dù đă sớm không phải lần đầu tiên của hắn.

Dưới xúc động, gần như tất cả nam nhân đều gặp loại xấu hổ này: hắn đă ra.

Hắn như trước gắt gao ôm Vọng Thư, nhưng không dám nh́n vào mắt nàng. Ôn tồn mềm giọng lại không thể nào mở miệng.

Thật sự là bi kịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xà Hạt Nam Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook