Vương Quốc Màu Xám

Chương 16: SAU BỮA ĂN

Nhất Độ Quân Hoa

18/03/2014

Tiếng bước chân của Yến Trọng Hoan mỗi lúc mỗi gần, hắn không xuống lầu ngay, mà đứng trên cầu thang nhìn xuống để quan sát hướng mà Tần Thái chạy về, sau đó mới đuổi theo.

Để xảy ra sự cố này, hắn cũng thấy bực trong lòng. Nếu giải quyết được sự việc lần này, để cô gặp Lã Liệt Thạch thì chuyện sẽ rắc rối.

Theo như phán đoán của tử vi đẩu số, phải đến sang năm tiên tri mới xuất hiện, mà tỉ lệ sai sót của tử vi đẩu số là rất thấp, nên Yến Trọng Hoan yên tâm ra nước ngoài, reo quẻ về vận mệnh của đất nước cho các vị lãnh đạo, tiện thể ‘thu dọn’ vài phiền phức mà mấy kẻ tử tủ quấy phá gây ra.

Không ngờ vừa đi chưa được bao lâu, đã nghe thông tin: Lã Liệt Thạch tìm được tiên tri về.

Không phải Yến Trọng Hoan không muốn về, chỉ có điều nước này là một trong những thế lực quan trọng đứng sau ủng hộ hắn, hắn cần phải làm tốt việc họ giao. Sau lại nghĩ, dù gì Lã Liệt Thạch cũng đã chiếm được tiên cơ trước, cuống lên ích gì? Thế là hắn chẳng màng lo lắng nữa.

Và đây là cách bù đắp mà hắn nghĩ đến: Đầu tiên phải tìm cách kéo Tần Thái về phía mình, một cô gái trẻ trung như thế, chỉ cần chịu khó dỗ dành, cho cô bé nếm mùi ngọt ngào say đắm trên giường, đến lúc muốn khống chế chẳng phải dễ như trở bàn tay?

Cho dù cô bé không chịu, cũng không tiện tố cáo hắn trước mặt mọi người. Thân mật trên giường, an ủi dỗ dành lâu dài, chỉ cần bản thân cô bé không gây chuyện, thì Lã Liệt Thạch có thể làm gì hắn?

Nhưng một khi tính toán sai lầm, chỉ sợ sẽ làm hỏng việc. Nếu Tần Thái bị Lã Liệt Thạch kích động, đem chuyện này tố cáo với các vị lãnh đạo của Trật Tự thì….

Thật có chút khó khăn.

Yến Trọng Hoan đứng lại trước cửa nhà kho, giọng dịu dàng: “Xin lỗi, lâu ngày không gặp, tôi nhất thời mất kiểm soát, làm em sợ.”

Bên trong không có phản ứng, nhưng đứng ngoài cửa, hắn có thể nhìn thấy mũi dày màu trắng của Tần Thái lộ ra, thoắt ẩn thoắt hiện, ngoài mũi giày còn có cả cây gậy chơi bóng.

Yến Trọng Hoan thấy buồn cười, “Ngoan, tin tôi đi, em sẽ rất dễ chịu.”

Đáp lại lời hắn vẫn là sự im lặng. Người ở đây, Yến Trọng Hoan cũng chẳng vội: “Em quên rồi, trước kia….chúng ta rất ân ái. Lã Liệt Thạch ghen ghét đố kị, vọng tưởng độc chiếm quyền hành trong Trật Tự, nên đã dấu tôi việc em chuyển thế quay lại, Tần Thái, đừng tin ông ta, ông ta đang gạt em đấy!”

Hắn chỉ cho rằng Lã Liệt Thạch đã nói xấu gì mình, nên mới dịu dàng dỗ dành Tần Thái như vậy. Nhưng một kẻ giảo hoạt từ trong xương cốt như Lã Liệt Thạch, sau khi điều tra kĩ càng về tính cách, bối cảnh của Tần Thái, hắn sao lại làm cái việc ngu ngốc ấy?

Người tới trước mặt bạn sinh chuyện thị phi, kẻ đó chính là người có chuyện thị phi. Mà Tần Thái là loại người nào chứ?

Cô là người Lý Ngọc Sơn dùng một vali tiền tới xin chữa bệnh mà không gật đầu, nhưng vợ Lý Ngọc Sơn chỉ cần bày màn quỳ lạy bi thương đã ngoan ngoãn theo họ lên xe.

Yến Trọng Hoan nói hết nước hết cái, cuối cùng không nhẫn nại được nữa: “Em không lên tiếng là tôi vào đấy nhé?”

Hắn ta đứng ở ngoài cửa thêm lúc nữa, rồi sau đó bước vài bước vào trong, vốn lúc nào cũng chú ý đến việc Tần Thái sẽ ra tay, song khi hắn đi vào trong, sắc mặt của một trong hai vị lãnh đạo cao cấp của Trật Tự này bỗng biến đổi dữ dội: Bên trong chỉ có một đôi giày, một cái gậy đánh bóng được buộc ngang cửa bằng dây giầy.

“………” Yến Trọng Hoan vừa tức vừa buồn cười, cùng một trò, hắn mắc lừa hai lần.

Nha đầu này khi trốn vào nhà kho, cũng đã mở cửa lớn, Yến Trọng Hoan thầm tán thưởng, mà động tác đó cũng là giả. Cô đợi Yến Trọng Hoan xuống lầu, lập tức cởi giầy rồi cố ý để lộ mũi giày ra ngoài, sau đó thì len lén chạy mất.

Lúc này cô chạy đến đâu là an toàn nhất?

Chạy ra ngoài trường thì chắc chắn là không được, đừng nói không thể ra ngoài, nếu bảo vệ cũng là người của Yến Trọng Hoan thì làm thế nào? Mà trường học cũng chỉ có từng này chỗ, chỗ nào cũng không an toàn.

Cách tốt nhất, là về phòng mình.

Lã Lương Bác từng nói, khóa cửa phòng cô là khóa mật mã ba lớp, nhất định rất an toàn. Mà đêm còn dài, quay về phòng, ít ra cô cũng có thể gọi điện thoại cầu cứu.

Tần Thái chạy như bay về tòa nhà số sáu, về vừa phòng đã đóng chặt cửa. Sau đó gọi điện thoại, Bạch Hà ở xa quá, cô gọi cho Lã Lương Bác, sau đó mới gọi cho Bạch Hà.

Lúc này chẳng còn thời gian để quan tâm xe có bị nghe trộm hay không, cô nói luôn: “Sư phụ, Yến Trọng Hoan muốn cưỡng gian tôi!”

Lã Lương Bác chỉ nói một câu: “Đợi anh.”

Còn Bạch Hà không nói không rằng, cúp máy gọi cho Lã Liệt Thạch.

Ba phút sau, Yến Trọng Hoan biết mọi chuyện hỏng bét rồi.

Lã Liệt Thạch đem theo người vội vàng chạy đến tòa nhà số sáu. Lã Lương Bác gõ cửa phòng Tần Thái, Tần Thái vốn đang rất tức giận, vừa nhìn thấy anh, nước mắt trào dâng.

Cô nhào vào lòng Lã Lương Bác, Lã Liệt Thạch không cho những người khác vào phòng Tần Thái, chỉ thay Tần Thái hạ lệnh: “Triệu tập Yến Trọng Hoan.”

Yến Trọng Hoan không chạy, hắn đang ở trong căn phòng cuối cùng trên tầng tám, pha một cốc cà phê, châm thuốc, tập trung tinh thần đọc báo cáo của các phòng ban trong Trật Tự gửi đến thời gian gần đây.



Khi Lã Liệt Thạch cùng các lãnh đạo cao cấp trong Trật Tự đến, hắn đặt cuốn ‘Thăm dò ý kiến nhân dân về việc mở lớp Như Lai thần chưởng cấp tốc’, thấy cảnh ấy chỉ điềm đạm hỏi: “Chuyện gì?”

Các lãnh đạo của Trật Tự rõ ràng ngẩn ra mất một lúc, Lã Liệt Thạch cao giọng: “Yến Trọng Hoan, cậu thật to gan, lại dám vô lễ với tiên tri đại nhân!”

Yến Trong Hoan bắt chéo chân, cất giọng thắc mắc không hiểu: “Lã trưởng lão, bổn sử vừa về tổng bộ, vẫn ở văn phòng xem báo cáo. Sợ đêm khuy vắng vẻ, làm phiền thời gian nghỉ ngơi của tiên tri đại nhân, còn chưa đến chào hỏi. Trưởng lão nói tôi vô lễ là có ý gì?” ánh mắt hắn dần trở nên sắc nhọn: “Tiên tri đại nhân đang ở đâu?”

MàTần Thái không muốn đối chất với Yến Trọng Hoan, cô hận thì hận, nhưng bị người ta lợi dụng sàm sỡ là việc hết sức mất mặt, nếu ở nhà, ngay cả nhắc cũng không dám nhắc, giờ làm sao cô chịu bóc trần việc làm của Yến Trọng Hoan trước mặt mọi người?

Cô dựa vào lòng Lã Lương Bác, không chịu mở cửa. Lã Lương Bác đương nhiên cũng không thể đi: Anh và Tần Thái cùng ở trong một phòng, lại đúng vào lúc Yến Trọng Hoan có ý đồ xấu với cô nhưng không thành, để mọi người nhìn thấy sẽ không hay.

Lã Liệt Thạch trong lòng rất căm hận, thầm nghĩ ngày mai phải làm công tác tư tưởng cho Tần Thái, đương nhiên cũng có cách để cô mang chứng cứ tới tố cáo Yến Trọng Hoan. Ông ta cố gắng kìm nén sự vui mừng trong lòng xuống.

Yến Trọng Hoan và ông ta vốn là đối thủ cũ, sao có thể không hiểu suy nghĩ của ông ta. Hắn vẫn ngồi ngay ngắn, điềm đạm nói: “Nếu tiên tri có lệnh, vậy thì ngay mai nói cũng chưa muộn. Lã Liệt Thạch, cho dù ông vội vàng muốn bôi nhọ bổn sử và tiên tri đại nhân, nhưng cũng không thể làm phiền tiên tri nghỉ ngơi chứ?”

“Cậu….” giọng Lã Liệt Thạch bình tĩnh dần, “Hừ, vậy hi vọng sứ giả sẽ không bước ra khỏi cánh cửa này, nếu không sẽ khó tránh khỏi nghi ngờ sợ tội đào tẩu. Lúc đó thì đừng trách Trật Tự có tội ắt xử.”

Yến Trọng Hoan vươn vai: “Bổn sử cũng là người của Trật Tự, quy tắc trong Trật Tự bổn sử rõ hơn ai hết. Có tội ắt bị phạt, nhưng bổn sử vô tội, hà tất phải đào tẩu?”

Lúc này Lã Liệt Thạch cũng không muốn đôi co với hắn, để lại hai tâm phúc giám sát Yến Trọng Hoan, còn mình thì về phòng.

Những người khác theo Lã Liệt Thạch rời đi, cuối cùng tầng tám cũng khôi phục lại sự yên tĩnh. Tần Thái vào phòng tắm tắm rửa, Lã Lương Bác không nói không rằng, đứng bên ngoài đợi.

Tần Thái ghê sợ cọ rửa cơ thể, mặc áo ngủ bước ra. Lã Lương Bác lặng lẽ đứng ngoài. Tần Thái nhào vào lòng anh như chú chim nhỏ, anh chỉ lặng lẽ ôm cô.

Nước mắt cô như điếu thuốc đang cháy bị giụi vào tim anh, nhưng anh chỉ là một người mù, không làm được gì cả.

Tần Thái khóc đến mệt, cô vốn không phải cô gái ưa khóc lóc, chỉ có điều khi ở trong vòng tay người mình yêu các cô gái đặc biệt yếu đuối, nước mắt cũng đặc biệt nhiều.

Lã Lương Bác từ đầu đến cuối không nói câu nào.

Tần Thái cầm gậy dò đường của anh, đưa anh tới một nơi. Lã Lương Bác giơ tay, chạm vào đệm giường mềm mại. Tần Thái đỡ anh ngồi xuống mép giường, anh lần tìm lật chăn cho cô, cuối cùng cũng nói một câu: “Ngủ đi.”

Tần Thái nắm chặt tay anh: “Em muốn anh ở bên em.”

Lã Lương Bác gật đầu: “Anh luôn ở bên em.”

Nhưng chàng mù đã thay đổi lý tưởng làm nghề xem tướng đoán mệnh nuôi sống bản thân vào đêm hôm đó.

“Năm năm nữa, anh nhất định có thể bảo vệ em.”

Sáng sớm hôm sau, Lã Lương Bác đã đi, Tần Thái còn chưa dậy, bên ngoài có người gõ cửa.

Cô bắt đầu cảnh giác: “Ai?”

Bên ngoài là một giọng nói khiến cô khó chịu, “Tiên tri đại nhân, tôi.” Tần Thái không chịu cho người đó vào, đang định nói, thì đột nhiên lại có một giọng khác vang lên: “Chị tư!!”

Là ngũ đệ Tiểu Quý!

Tần Thái đến đây đã sắp ba tháng, lần đầu tiên nghe được giọng của người nhà, sao cô có thể không kích động.

Cô vội vàng mở cửa, Tần Tiểu Quý mặc bộ đồ thể thao mới, chân đi giầy mới, cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ nhìn không hề rẻ tiền.

Gặp Tần Thái, cậu vui mừng nhào đến: “Chị Tư!”

Tần Thái ôm em, cậu đã cao lên rất nhiều, lúc này bắt đầu khoe chị: “Chị Tư, lần này em thi được hai điểm 100, cha nói đợi bao giờ tốt nghiệp tiểu học sẽ cho em vào trường trung học cơ sở tốt nhất của thành phố!”

Tần Thái vỗ vỗ lưng em, nhưng lại ngẩng đầu nhìn Yến Trọng Hoan. Trực giác mách bảo, lần này Yến Trọng Hoan đưa Tần Tiểu Quý đến, chắc chắn muốn uy hiếp cô, không ngờ Yến Trọng Hoan chỉ bình thản nói: “Xin lỗi.”

Tần Thái không muốn Tần Tiểu Quý biết chuyện ở đây, đành lên tiếng ngắt lời hắn: “Đừng nói nữa.”

Hắn cũng không có ý định nói tiếp, chỉ đáp: “Sáu giờ chiều, tôi tới đón cậu ta về.”

Hắn đi rồi, Tần Thái đưa Tiểu Quý vào phòng mình. Tần Tiểu Quý hoa cả mắt: “Chị Tư, đây là nơi chị sống à?”

“Ừ” Tần Thái lấy dưới gầm bàn ra rất nhiều bánh kẹo, đồ ăn vặt, đây là thím giúp việc chuẩn bị cho cô, dù cô ăn hay không, ngày nào cũng thay đồ mới.



Tần Tiểu Quý cắn một miếng sô cô la: “Oa, Em thấy Đại Hổ ăn cái này rồi, nói là đắt lắm!”

Tần Thái cũng không biết một thanh kẹo thì có thể đắt tới mức nào, cô cầm dao gọt xoài cho Tiểu Quý, Tần Tiểu Quý vẫn nhìn quanh: “Chị Tư, ở đây có ti vi không?”

“Có” sau khi đến đây Tần Thái chưa từng xem ti vi: Cô không biết cách mở. Lúc này cũng đành liều bước lên phía trước, đang loay hoay, bên ngoài có người gõ cửa.

Chính là thím giúp việc phụ trách việc ăn ở của Tần Thái, thím đẩy xe vào trong, có bánh ga tô, sa lát hoa quả, thịt bò khô và rất nhiều đồ ăn vặt khác, ngoài ra còn có thêm hộp chứa đồ lạnh, bên dưới để co ca, sprite, nước cam, bên cạnh là sữa, nước dừa…thím giúp việc đặt hết lên bàn, nói rõ ràng: “Sứ giả dặn mang thêm đồ cho tiên tri đại nhân tiếp khách.”

Tần Thái khẽ ngẩn người, xem ra người này đúng là người của Yến Trọng Hoan.

Tần Tiểu Quý chưa từng thấy nhiều đồ ăn như vậy bao giờ, cảm giác một phút lên tiên: “Chị Tư, chỗ chị vui quá. Em có thể ở thêm vài ngày không?”

Tần Thái dùng tăm xiên miếng Thanh long cho em: “Không biết, để chiều chị hỏi họ xem sao.”

Thím giúp việc nhanh chóng mở tivi, màu sắc chân thực mà dịu mắt, màn hình to chiếm nửa bức tường.

Lời nhận xét của Tần Tiểu Quý khiến thím giúp việc phải phì cười: “Oa, đúng là tivi màu thật.”

Tần Lão Nhị keo kiệt, ở nhà tới giờ vẫn dùng ti vi đen trắng.

Nhân lúc Tiểu Quý ăn hoa quả, Tần Thái tìm hiểu tình hình ở nhà.

“Cha mẹ khỏe không?”

“Khỏe, Giờ cha chỉ làm phần ruộng của ba người, lợn cũng nuôi ít hơn, còn mua thêm đất, chuẩn bị xây nhà. Cha nói rồi, khi anh ba kết hôn cho một căn nhà, xây thêm một căn nhà nữa cho em trên nền đất hiện tại. Người trong thôn đều nói cha chúng ta giờ oách nhất!”

“Ừ” Tần Thái thấy yên tâm hơn, sự ra đi của cô, đối với cả gia đình là một việc tốt.

Tần Tiểu Quý vừa ăn vặt vừa xem tivi, “Chị, mẹ và chị cả biết anh Trọng Hoan đưa em đến thăm chị, đã giúi tiền để em đưa cho chị.” Cậu móc ra sáu trăm tệ đưa cho Tần Thái, Tần Thái không nhận.

Chị cả không phải người nắm quyền trong gia đình, được như hôm nay cũng không dễ dàng, chỉ e sáu trăm này là do hai người phải chạy vạy vay mượn.

“Chị ở đây không thiếu tiền, em mang về trả chị cả.”

Tần Tiểu Quý gật đầu: “Em thấy cũng phải.”

Buổi trưa, thím giúp việc đưa cơm xong, Lã Liệt Thạch đến. Ông ta vốn định làm công tác tư tưởng cho Tần Thái, nhưng Tần Tháy gặp Tần Tiểu Quý, biết mọi người trong gia đình đều sống tốt, nên sự oán hận tối qua cũng giảm đi nhiều, cô ngập ngừng lên tiếng: “Nếu tố cáo Yến Trọng Hoan, anh ta sẽ thế nào?”

Lã Liệt Thạch bắt đầu nói quá lên: “Vấy bẩn tiên tri, chính là làm nhục tôn chủ, Trật Tự nhất định sẽ trừng trị cậu ta.”

Tần Thái khẽ thở dài: “Chú Lã, chú về trước đi, cháu phải suy nghĩ một lát.”

Lã Liệt Thạch ngẩn người, Tần Thái đã đóng cửa. Giờ có Tần Tiểu Quý ở bên, cục tức trong người cô cũng đã tiêu tan quá nửa.

Đến chiều, Yến Trọng Hoan đến đón Tần Tiểu Quý về. Tần Tiểu Quý không muốn đi, Yến Trọng Hoan ngồi xổm xuống dỗ dành: “Sau này anh Trọng Hoan sẽ thường xuyên đưa em tới thăm chị, được không?”

Tần Tiểu Quý đương nhiên gật đầu: “Được ạ!”

Yến Trọng Hoan cười vừa thân thiết vừa ôn hòa: “Đi thôi, chúng ta đi thăm thành phố Tam Họa.”

Hắn đưa Tần Tiểu Quý, Tần Thái nói khẽ: “Yến Trọng Hoan, chỉ cần sau này anh tỏ ra tôn trọng một chút, tôi sẽ không so đo với anh nữa.”

Yến Trọng Hoan không quay đầu lại, chỉ khẽ nói: “Xin lỗi, là tôi lỗ mãng.”

Giọng hắn thành khẩn, trong lòng Tần Thái đã có dự định của mình.

Lã Liệt Thạch hạ lệnh Yến Trọng Hoan không được ra khỏi căn phòng ở tầng tám một bước, Yến Trọng Hoan không những ra ngoài, mà còn đưa Tần Tiểu Quý đến. Đồng thời nhanh chóng chuẩn bị quần áo, đồ ăn thậm chí là đồng hồ cho Tiểu Quý.

Hành động này, có lẽ là muốn tỏ ý xin lỗi cô, nhưng liệu có phải cũng muốn uy hiếp cô không?

Ở đây cô được Lã Liệt Thạch chăm lo, được Lã Lương Bác bảo vệ, nhưng còn người nhà cô thì sao?

Một mặt cô cũng đã bớt giận, một mặt lại có lo lắng đó, đành phải tự an ủi chính mình rằng, vết thương khỏi rồi thì hãy quên mình từng đau đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quốc Màu Xám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook