Vương Phi Vô Tâm

Chương 4: Loạn tinh tú

Thỏ trắng

06/02/2017

Tại hoàng cung Nguyệt quốc

Giờ khắc này đây, hoàng thượng cùng tất cả bá quan văn võ đều ở ngoài ngự hoa viên thưởng hoa ngắm sao

Vì sao giữa đêm khuya vẫn còn ngắm sao ư? Lý do rất là đơn giản. Bởi vì nghe quốc sư nói hôm nay là ngày các vì sao xuất hiện trên bầu trời một cách rõ ràng nhất thêm vào đó thời tiết hôm nay cũng rất là thuận lợi để tiên đoán vận mệnh tương lai cho Nguyệt quốc.

_" Quốc sư khi nào thì đến vậy?"

Đương kim hoàng đế quay người sang hỏi vị thái giám kế bên, nãy giờ hắn chờ cũng đã lâu mà chẳng thấy quốc sư đến, hắn cũng có chút mỏi mệt rồi đó.

_"Khởi bẩm hoàng thượng, quốc sư nói là một chút nữa quốc sư sẽ tới ạ!"

Phúc An - một thái giám tâm phúc bên cạnh hoàng thượng kính cận nói.

_"ưhm vậy thì chờ thêm một lát nữa vậy."

Mộ Dung Thành thấy vậy cũng không hỏi nữa bèn ngước lên trời tiếp tục ngắm sao.

Phải nói rằng bầu trời đêm hôm nay rất đẹp những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời chẳng khác nào những viên pha lê lung linh mà huyền ảo.

Đột nhiên trên trời xuất hiện một đạo ánh sáng trắng bay tới một ngôi sao gần đó. Ánh sáng trắng ấy cứ bao bọc ngôi sao đó tới khi bạch quang dần lui đi thì ngôi sao đó dần chuyển sang màu vàng xen lẫn một vài đường vân màu trắng trông rất đẹp.

Những người chứng kiến cảnh đó không khỏi kinh ngạc lẫn chứng động, liền sau đó đem đến một hồi xôn xao.Rốt cuộc đó là thứ gì?

_"Ha ha ha xin chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng."

Một tràng cười dài kèm theo lời chúc mừng liên tục vang vọng không ngừng truyền từ xa đến, kéo toàn bộ mọi người từ trong sự kinh ngạc trở về thực tại.

Theo sau đó là một đoàn người tiến vào ngự hoa viên, dẫn đầu là một lão nhân trung niên vận một bộ bạch y khoảng tầm ngũ tuần, tuy đã có tuổi nhưng gương mặt lão nhân dường như không hề già đi mà còn tăng thêm vài phần cương nghị, trưởng thành cũng có thể khẳng định thời trẻ người này nhất định là một mỹ nam.

Còn những người theo sau thì vận bộ quan phục màu xanh biển, trên tay là những dụng cụ thuộc về thiên văn như kính thiên văn, sách chiêm tinh,....

Vâng, đúng như vậy người tiến vào không ai khác chính là quốc sư đương triều của Nguyệt quốc và theo sau đó là những người trong Thiên văn tự giám.

Doãn Thiên là một vị quốc sư rất được hoàng thượng trọng dụng bởi vì ông là một con người rất thông minh và mưu lược, nhiều lần giúp hoàng thượng giải quyết các vấn đề nan giải của đất nước, đề ra những chính sách trị quốc hay giúp Nguyệt quốc trở thành một trong tứ đại cường quốc. Bên cạnh đó ông còn hiến nhiều mưu kế hay giúp Nguyệt quốc nhiều lần chiến thắng giặc ngoại xâm.

Mặc dù công trạng nhiều như thế nhưng Doãn Thiên vẫn luôn trung thành với hoàng thương, không kiêu ngạo, không ỷ quyền thế hiếp đáp người khác chính vì thế mà địa vị trong triều không những cao mà ở trong lòng dân chúng cũng chiếm vị trí không hề nhỏ.

Ngoài ra Doãn Thiên còn có tài chiêm tinh, có thể dự đoán trước được tương lai thông qua việc quan sát thiên tượng nên hoàng thượng hạ lệnh xây nên Thiên văn tự giám và giao cho Doãn Thiên quản lý, ngoài việc quan sát thiên tượng ra, còn tuyển dạy một số môn sinh phụ trách quan sát thiên văn.

Mộ Dung Thành thấy Doãn Thiên đến mà không khỏi mừng rỡ, nói đùa, hắn đã chờ hơn một canh giờ rồi đó, rất là mỏi người rồi, thử hỏi sao mà không vui cho được.

_"Ái khanh, sao giờ này khanh mới đến vậy hả? "

Mặc dù là lời trách móc nhưng các quần thần ở đây không ai là không biết là hoàng thượng chỉ nói vậy cho có thôi, nghe là biết trong lời nói đó làm gì có sự trách móc nào chứ, nếu có thì chỉ là sự dung túng thôi.

_"Doãn Thiên, khanh thử nói ta nghe xem, khanh chúc mừng ta điều gì vậy?"

Doãn Thiên không nhanh không chậm tiến lại gần hoàng thượng, hai tay cung kính trả lời

_"Khởi bẩm hoàng thượng, chắc hồi nãy ngài cùng bá quan văn võ ở đây chắc hẳn ai cũng thấy có một vầng sáng trắng bao quanh một ngôi sao. Ngôi sao đó chính là thiên nữ tinh, điều này chứng tỏ người mang số mệnh thiên nữ đã xuất hiện, thiên nữ giáng trần, thiên hạ thái bình, vạn người kính sợ, thử hỏi không chúc mừng làm sao được đây."

Hắn mỉm cười trầm ổn nói, thanh âm không khỏi xen lẫn một chút hưng phấn, bao đời đế vương từ xưa đến nay, thời nào có thiên nữ trợ giúp đều trở thành cường quốc hưng thịnh, quốc thái dân ái, ví dụ như thời kì khai quốc đầu tiên của Nguyệt quốc đi, lúc ấy thời thế loạn lạc, chiến tranh diễn ra khắp nơi, nhân dân lầm than, không đâu là không có tiếng than khóc, tiếng ai oán, vang thấu tận mây xanh.

Nói cách khác đó chính là thời kì đen tối nhất trong lịch sử của nhân loại loài người .

Tứ quốc tranh hùng chẳng khác gì quần ngư tranh thực, trâu bò đá nhau, ruồi muỗi chết, kết cục chỉ có một mình nhân dân là gánh lấy, mẹ xa con, vợ xa chồng, con không thấy cha, nỗi niềm ấy mấy ai hay, nỗi đau ấy mấy ai biết?

Thế nhưng thời thế tạo anh hùng, có một thiếu niên xuất thân bình thường, không có gì nổi bật, lại dám đứng dậy kêu gọi nhân dân cùng nổi dậy đấu tranh.

Mặc dù nhân dân hưởng ứng nhiệt liệt, nhưng đáng tiếc thay buổi đầu xây dựng thế lực lại gặp không ít khó khăn, địch đông ta ít, hạn hán, mất mùa, vũ khí thiếu hụt, lại còn nhiều lúc bị tập kích bất ngờ... khiến cho sĩ khí mọi người giảm mạnh, nhân lực nay đã ít còn ít hơn.

Đương lúc mọi người muốn từ bỏ, buông xuôi số phận, thì lại có một thiếu nữ vận bạch y màu trắng, dung nhan khuynh quốc khuynh thành đã đến bên thiếu niên, nguyện giúp sức cho hắn bình ổn thiên hạ.

Tay phải cầm trường kiếm, tay trái lãnh đạo ba quân, trí dũng song toàn, chinh nam phục bắc, đánh đông dẹp tây, phong hoa tuyệt đại, hào quang tỏa bốn phương không còn gì để nói.



Đại quân nàng đi đến đâu, nhân dân đều hưởng ứng hết mình, kẻ thù kinh sợ, dẫn đến không lâu sao đó chiến tranh chấm dứt, thiên hạ thái bình, ranh giới tứ quốc cũng được phân chia lại.

Trong khoảng thời gian đó, người thanh niên ấy cũng đem lòng yêu nàng, không chỉ vì dung mạo còn vì tài năng của nàng, họ chung sống với nhau như vợ chồng thực thụ, cùng trải qua phong ba bão táp nơi chiến trận sa trường, cùng nhau sánh vai trong mọi cuộc chiến.

Sau khi đất nước thái bình người thanh niên đó được chọn lên làm tân đế, lập ra Nguyệt quốc, niên hiệu là Thiên Hoàng, kinh đô tại Lạc Sơn.

Năm ấy, mười vạn dặm hoa đào nở rộ trải dài từ Lạc Sơn tới Hà Bắc- nơi quân doanh họ lập ra để đánh giặc, tân đế cũng vì người thiếu nữ ấy mà mười vạn dặm hồng trang cũng theo đó mà trải dài rước nàng về đế đô để làm tân hậu.

Nhưng khi đến nơi, thì lại không thấy nàng ấy đâu, cho quân sĩ tìm kiếm thì cũng chỉ thấy dưới gốc cây hoa đào gần đó có một đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn, trên mình mang một bức thư đề gửi Mộ Dung Anh.

Nét chữ khẳng khái đầy hữu lực còn ai khác ngoài nàng ấy chứ, hắn vội mở thư gần xem thì lúc ấy mới vỡ lẽ ra tất cả.

Thì ra nàng là thiên nữ do ông trời phái xuống giúp hắn làm nên nghiệp lớn, sau khi xong việc thì nàng phụng mệnh quay về trời, đứa trẻ này chính là đứa con mà nàng để lại cho hắn, là minh chứng kết tinh tình yêu duy nhất giữa nàng và hắn.

Sau khi đọc xong lá thư ấy, hắn không nói gì cả, chỉ lẳng lặng ôm lấy đứa trẻ trở về hoàng cung.

Ngày hôm đó... được kết thúc bằng một trận mưa phùng, đào viên rơi xuống, vạn dặm hồng trang thu hồi, lệ rơi trong tâm có mấy ai hay?

Chắc có lẽ chỉ có mình hắn hiểu thôi.

Hậu nhân sau này truyền nhau rằng tân đế sau khi từ Hà Bắc trở về thì vẫn tổ chức lễ sắc phong nàng làm hoàng hậu, phế bỏ hậu cung, lập đứa trẻ ấy làm thái tử.

Họ còn đồn nhau rằng vị thái tử này thông minh hơn người, giỏi mưu lược, từ khi một tuổi đã thể hiện rõ bản lĩnh của mình khiến các phu tử phải cúi đầu chào thua, cho nên khi vị thái tử này vừa tròn mười tuổi Mộ Dung Anh đã truyền ngôi cho, trở thành Thiên Hoàng thứ 2 của Nguyệt quốc, còn bản thân mình thì an ổn lên làm thái thượng hoàng.

Nhưng không lâu sau đó đã băng hà, hưởng dương 35 năm, là vị hoàng đế chết trẻ nhất trong lịch sử, vào thời điểm ấy chính là giữa mùa đông nhưng mười vạn dặm hoa đào vẫn nở rộ xinh đẹp chẳng khác gì năm xưa, năm hắn vì nàng mà mười dặm hồng trang trải dài.

Khi mà chôn cất Mộ Dung Anh, mọi người thấy trong tay hắn cứ nắm chặt vật gì đó không buông, cố gắng lấy ra thì thấy đó chính là một cây trâm hồ điệp, cùng với một tờ giấy nhỏ ghi:

Năm ấy, mười vạn dặm hoa đào nở rộ, ta mất nàng.

Mười năm sau, cũng vào thời điểm hoa đào nở, ta tìm thấy nàng

Y là vị hoàng đế có được thiên nữ trợ giúp đoạt lấy thiên hạ, làm nên nghiệp lớn, nhưng cũng là vị hoàng đế si tình nhất thiên hạ, nhưng mà... có thể trách y không khi mà trong lúc vô tình trái tim y đã bị nàng cướp mất.

Chắc có lẽ là không, bởi lẽ... tình yêu vốn dĩ chính là một loại độc dược mà một khi đã luân hãm vào rồi, thì dù có cố gắng cách mấy cũng không thể nào mà thoát khỏi nó được.

Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm

Không tử cùng niên cùng tháng cùng ngày

Chỉ nguyện sinh đồng sàng, tử cùng huyệt

Nếu như... kiếp sau còn có duyên gặp lại

Thì xin được vĩnh kết đồng tâm

Trọn đời một kiếp một đôi.

Câu chuyện tình yêu giữa vị hoàng đế khai quốc và nàng thiên nữ đã trở thành một giai thoại lưu truyền khắp trong dân gian, cũng là bài học sau này cho các vị hoàng đế Nguyệt quốc khi lên ngôi, ai bảo gia đình bậc đế vương lãnh huyết, vô tình chứ, điều này chỉ đúng với nước khác thôi chứ riêng Nguyệt quốc thì không.

Suốt cả một đời họ chỉ độc sủng duy nhất một người là hoàng hậu của họ, nếu như họ lập phi tử thì với điều kiện họ phải chung sống hòa bình với nhau, nếu không thì sẽ bị trừng phạt.

Mộ Dung Thành nghe Doãn Thiên nhắc đến hai từ Thiên nữ mà không khỏi một hồi kích động, thanh âm có chút run run, hỏi lại

_" Là.. là thật sao? Thiên nữ giáng trần rồi sao?"

_" Thưa vâng, đúng vậy đấy hoàng thượng."

Nghe được câu trả lời chắc chắn từ Doãn Thiên, bá quan văn võ ở đây một lần nữa lại xôn xao cả lên, ai nấy đều vui mừng, hớn hở, tươi cười bàn luận với nhau, thoáng chốc cả ngự hoa viên không khỏi vang lên một hồi náo nhiệt.

_" Mọi người nhìn kìa, sao tự nhiên lại có một ngôi sao màu đỏ đứng kế bên Thiên nữ tinh vậy?"

Theo lời nói của một viên quan mọi người theo phản xạ ngước lên nhìn bầu trời, quả thật là có một ngôi sao đứng kế bên Thiên nữ tinh, tỏa một loại ánh sáng màu đỏ yêu dị, quỷ mị tựa như.... là máu vậy.

_" Không ... không thể nào như vậy được, làm sao có thể như vậy được. Đó chính là thiên sát tinh mà."

Khuôn mặt Doãn Thiên không khỏi nhíu mày lại mà lên tiếng nói cho mọi người biết đó là gì.



_" Thiên sát tinh xuất hiện đồng nghĩa với thiên sát nữ chi mệnh cũng hạ phàm, nhân gian ắt đại loạn, máu đổ thành sông, xương chất thành gò."

Nghe tới đây ai nấy cũng đều xuất hiện vẻ lo sợ, bọn họ không muốn lịch sử lại tái diễn một lần nữa đâu.

Ai nấy đều nhìn nhau mà không nói một lời nào, trong thâm tâm họ đều biết rằng thiên sát nữ chính là một mối tai họa cho nhân gian, một khi xuất hiện là không thể nào tránh khỏi thảm cảnh máu chảy đầu rơi, huyết nhuộm hồng cả thiên địa.

_"Doãn Thiên,khanh có coi lộn không? Làm sao thiên nữ chi mệnh và thiên sát nữ chi mệnh xuất hiện cùng một lúc được."

_"Khởi bẩm hoàng thượng, thần tin chắc rằng là mình không coi lầm, quả thật là cả thiên nữ tinh và thiên sát tinh đều cùng xuất hiện và đang đứng kế nhau, như là một thể vậy"

Hắn vừa nói vừa nhìn kính thiên văn mà trả lời, hắn cũng ước gì là giờ đây mình coi lầm nhưng có những thứ không phải lúc nào cũng theo ý mình được.

Haizz cả hai số mệnh cùng lúc xuất hiện là đều chưa bao giờ có xưa nay, vậy mà giờ đây lại xuất hiện, cái này là phúc hay họa đây?

Không khí xung quanh đột nhiên lại trầm mặc đến kì lạ, đến độ mà có thể nghe được tiếng hít thở của mọi người, có vẻ như thông tin vừa rồi quá ư là sốc nên giờ đây mọi người chưa ai khôi phục lại ý thức của mình, ai nấy cũng đều im lặng, lâm vào suy nghĩ riêng của bản thân mình.

Doãn Thiên tiếp tục quay lại công việc của mình, trong thâm tâm hắn không khỏi hy vọng rằng hồi nảy vì nhất thời kích động mà coi lầm.

Nhưng không coi thì thôi nhưng coi rồi thì một lần nữa hắn phải kinh ngạc trước dị tượng đang diễn ra trước mắt hắn.

Hắn kích động la lên một tiếng khiến mọi người đều quay lại nhìn hắn như thể đang nhìn một sinh vật lạ ngoài hành tinh.

_" khanh bị gì vậy Doãn Thiên? Sao tự nhiên lại la lên vậy?"

_" Hoàng.. hoàng thượng... người có thấy trên kia có bốn ngôi sao đang bao quanh lấy thiên nữ và thiên sát chi nữ không? "

_"Thấy. Thế thì làm sao chứ?"

Mộ Dung Thành vừa nhìn lên vừa trả lời Doãn Thiên mà trong lòng không ngừng thắc mắc, lại có chuyện gì nữa hay sao?

Trên bầu trời đêm đen đầy sao ấy, không biết vì sao mà lại xuất hiện 4 ngôi sao từ các phía khác nhau, từ từ rồi lại từ từ di chuyển gần về phía hai ngôi sao thiên nữ và thiên sát nữ tinh.

Chúng bao vây lấy nhau làm thành một vòng tròn, tỏa sáng mãnh liệt trên bầu trời, như để chứng tỏ bản thân mình.

_" Đó chính là đế vương tinh, đại diện cho người mang số mạng thiên tử, hay nói cách khác chính 4 ngôi sao đó đại diện cho 4 vị quân vương tương lai của tứ quốc."

_"Khi mà đế vương tinh xuất hiện thì đồng thời phượng tinh cũng xuất hiện, mà ở đây ta chỉ thấy có 2 ngôi sao thiên nữ và thiên sát chi nữ thôi. Điều đó có nghĩa là...."

Hắn ngập ngừng không muốn nói tiếp vế phía sau, bởi lẽ hắn có một chút không thể nào tiếp nhận được điều hắn đang nhìn thấy, nhưng nếu đây đã là thiên ý cũng khó thể nào tránh khỏi, sớm muộn gì nó cũng sẽ diễn ra.

Thôi thì vạn sự tại thiên, hắn cũng chỉ còn cách nhận mệnh của mình.

_" Điều đó có nghĩa là cả thiên nữ và thiên sát chi nữ đều sẽ trở thành hoàng hậu của 2 trong 4 cường quốc đó, phượng lâm uy nghiêm, vang chấn thiên hạ."

Ầmmmm!!!!!!

Đây là cái định nghĩa gì vậy hả?

Làm sao... làm sao mà có thể để cho thiên sát nữ làm hoàng hậu, hơn nữa lại còn là 1 trong 4 cường quốc chứ?

Rốt cuộc đây có phải là muốn mệnh của toàn bộ thiên hạ không?

--- ------ ------ ------ ------ ------ --------

Tinh tú loạn lạc, thiên ý khó cãi

Số trời đã định không gì có thể cản

Thế thì....

Nên thuận theo hay phản nghịch

Nên giết chết hay buông tha

Tất cả..... chỉ còn biết chờ đến tương lai thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Vô Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook