Vương Phi Vô Tâm

Chương 3: Khế ước ma quỷ

Thỏ trắng

29/01/2017

Những tia nắng ban mai nhẹ nhàng soi sáng cảnh vật trong Tử Mạn cốc, đánh thức tất cả sinh vật nơi đây tỉnh dậy .

Từng tiếng chim hót, tiếng cây đu đưa với nhau hòa với tiếng gió tạo thành một bản nhạc nơi sơn cốc hoang vu mà êm đềm này, vừa hoang dã lại vừa mạnh mẽ nhưng cũng không kém phần tự nhiên, ngây thơ mà mộc mạc vốn có của chúng.

Trên bờ suối không xa nơi đây, chính là bóng dáng của một tiểu oa nhi đang ngồi nghịch nước. Tuy còn nhỏ, nhưng vẻ đẹp của oa nhi này phải khiến cho người khác phải ganh tỵ.

Ngũ quan hài hòa, làn da trắng như bông bưởi nhìn vào có vẻ mịn màng, tuy còn mang theo vài phần nét ngây thơ của trẻ nhỏ nhưng có thể chắc chắn một điều rằng là chỉ cần một khi tiểu oa nhi này lớn lên sẽ khiến cho thiên hạ phải khuynh đảo vì nàng.

Ba ngàn sợi tóc tùy ý đùa nghịch theo từng con gió thổi đến phất phơ lên đôi mắt của nàng đang nhắm nghiền lại hưởng thụ từng cơn gió, từng ngọn sóng nhỏ mát mẻ của dòng sông đập vào đôi chân trắng như tuyết của mình.

Đột nhiên, nàng mở mắt ra, cảnh giác nhìn về hướng phía một lùm cây nào đó đang phát ra tiếng xào xạc, xào xạc liên hồi không ngừng.

Tử mâu nhìn theo hướng đó dò xét một lúc lại tiếp tục nhắm mắt lại đùa nghịch dòng nước đang chảy nhưng nếu như để ý thì sẽ thấy cổ tay nàng khẽ chuyển động như vừa rồi mới làm gì đó. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt và tràn đầy hứng thú.

Một hồi lâu, từ lùm cây đó từ từ bước ra một lão nhân tóc tai bù xù, tay chân không ngừng gãi khắp người, quần áo theo đó mà xốc xếch hết cả lên trông rất là nhếch nhác.

_" Lãnh Tâm Băng ! Băng nhi .Con có cần đối với sư phụ như vậy không hả ? Ta chỉ đùa con một tý sao con chơi ác vậy hả? Oa oa còn đâu vẻ anh tuấn thường ngày của ta chứ? Oa oa Băng nhi con gây ra lỗi mà còn không thèm hỏi thăm ta một tiếng là sao chứ? Con còn coi ta là sư phụ không vậy? Băng nhiiiiiiii."

Vu Mộc lê lết bộ dạng thảm hại của mình đi tới chỗ của Tâm Băng đang ngồi, phải nói rằng bộ dạng của hắn bây giờ trông chẳng khác gì dã nhân cả chỉ khác một điều là dã nhân này biết nói chuyện và còn đang làm ra vẻ mặt vô cùng ủy khuất hướng mỗ nữ nào đó kể lể.

_"Tự làm tự chịu." Lãnh Tâm Băng nhàn nhạt nhìn bộ dạng của Vu Mộc mà mỉm cười hài lòng với tác phẩm của mình.

Nàng sẽ không thừa nhận rằng là hồi nãy nàng cố tình hạ độc dược có tác dụng gây ngứa, bảy ngày không khỏi này đâu, ai bảo hắn - Vu Mộc đã lớn rồi lại còn cố tình giả ma giả quỷ làm ảnh hưởng tâm trạng ngắm cảnh của nàng làm chi.

Thân là sư phụ mà lại không biết giữ thân phận lúc nào cũng giống như một lão ngoan đồng kiếm nàng gây chuyện nên nàng đây là chỉ thay hắn dạy dỗ bản thân mình một chút thôi nên chắc không bị coi là bất kính đâu nhỉ, xem như đây là một sự trừng phạt nho nhỏ đi?

Nhìn thấy Lãnh Tâm Băng một bộ dạng vân đạm phong khinh nói ra 4 chữ Tự làm tự chịu dành cho mình khiến cho trái tim mỏng manh của Vu Mộc trực tiếp vỡ tan thành từng mảnh vụn, cõi lòng dâng lên một nỗi đau xót không thể diễn tả thành lời vì sự quan tâm chăm sóc quá ư là đặc biệt của đồ nhi dành cho mình khiến hắn không khỏi lắc đầu ngao ngán.

Haizz đồ nhi nhà người ta thì quan tâm, lo lắng cho sư phụ thấy mà phát tham còn đồ nhi nhà mình thì.... haizz cạn lời để diễn tả luôn.

Nói mới nhớ, xem ra trình độ võ công của đồ nhi nhà mình lại tăng thêm một bậc rồi nhỉ, 4 cây ngân châm hồi nãy nếu như hắn không nhanh tay lẹ mắt bắt dính thì chắc là bây giờ đã thành con cóc ghẻ rồi quá, tuy vậy nhưng mà hắn vẫn để một cây sượt qua tay mình.

ẶC chỉ một cây sượt qua thôi mà hắn đã ngứa tới điên luôn nếu như mà luôn cả 4 cây châm vào mình thì chắc bây giờ không còn đại danh đỉnh đỉnh thượng tiên Vu Mộc anh dũng tiêu sái, phong độ ngời ngợi này đâu.

Nhưng mà hắn đây là thượng tiên nên mới tránh được phần lớn công kích này, thử tưởng tượng nếu như đây là một người trần mắt thịt thì chắc là không thấy mặt trời ngày mai quá.

Xem ra trình độ độc dược lại tiến bộ thêm một bậc đáng kể rồi, ô ô ô ô thế thì thảm cho hắn rồi nha nếu cứ theo cái đà chắc sau này hắn chết bằng cách nào cũng không biết luôn quá.

_" Người tìm con có việc gì không ạ?"

Nhìn vẻ mặt thay đổi kinh người của Vu Mộc không hiểu sao nàng lại thấy lành lạnh nơi sống lưng nên mới tìm cách lảng sang chuyện khác chứ cứ để vậy nàng không dám chắc mình sẽ không còn giữ được bình tĩnh mà làm ra hành động gì kế tiếp đâu nha .

Lúc này đây Vu Mộc mới bừng tỉnh, đi ra khỏi suy nghĩ của mình mà nhớ tới đại sự cần nói với đồ nhi.

_" À sư phụ tới đây là để nói cho con biết bây giờ sư phụ phải đi đến nơi này một tý, độ khoảng tháng sau sẽ về."

_" Vậy sao? Vậy thì người đi đi."

Nàng trực tiếp khoác tay làm ra vẻ đuổi người kèm theo đó là ánh mắt thay lời muốn nói : nhanh chóng đi đi cho ta nhờ.



Nhận thấy hành động như muốn đuổi người của Tâm Băng, cảm xúc vừa mới bình ổn lại một lần nữa dâng lên, nước mắt rưng rưng như chỉ cần Tâm Băng nói thẳng ra một tiếng thì sẽ trực tiếp vỡ òa

_" Oa oa oa Băng nhi !!!! Bộ con không có lời gì muốn nói với sư phụ sao hả? Sao con lại vô tâm thế hả? Oa oa"

Khẽ xoa hai huyệt thái dương nàng không khỏi bi ai cho số phận của mình, thật không biết lúc trước đầu nàng có bị vô nước hay không mà lại đáp ứng làm đồ đệ của hắn để giờ đây lại phải nhức đầu.

_" Vậy người đi thượng lộ bình an."

_" Chỉ có một câu vậy thôi sao con đúng là vô tâm mà nhưng dù sao thì cũng cám ơn tấm lòng của con. Vi sư sẽ sớm ngày trở về để cho con khỏi phụ lòng mong ngóng hắc hắc "

Dứt lời hắn thi triển phép thuật rời khỏi Tử Mạn cốc chỉ lưu lại nơi đây tàn ảnh bạch y trắng như tuyết của mình.

Tại sao hắn lại có cảm giác bất an trong lòng như thế vậy ta? Dường như sắp có chuyện gì không hay dần xảy ra thì phải? Không được, hắn phải nhanh chóng hoàn thành công việc trên thiên cung để nhanh quay lại mới được.

Đồ nhi, con phải bình an chờ ta trở về đấy, có biết không đồ nhi?

Bóng dáng của Vu Mộc cứ thế mà khuất xa dần sau những lùm cây trong Tử Mạn cốc, chỉ tiếc rằng là hắn rời đi quá nhanh nên không thể thấy được nét ngoan lệ trong đôi mắt của Tâm Băng, sát ý theo đó mà dần tản ra khắp mọi nơi khiến mọi người không khỏi run rẩy, có ai ngờ tiểu oa nhi này chỉ vừa mới mười tuổi mà đã có sát ý mạnh liệt như thế này không?

Nàng ngước lên nhìn ngắm bầu trời trong xanh, mà không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo thấu xương.

Bảy năm, đã bảy năm trôi qua rồi nhỉ.... có lẽ... cũng đã tới lúc ta đi gặp ngươi đòi nợ rồi đúng không, Lãnh Hạo Thiên?

Lời thề năm xưa chắc cũng phải nên thực hiện rồi, Lãnh gia hãy chờ ta đến huyết tẩy đi.

Từng cơn gió thổi đến khiến cho những cánh hoa bay lên rồi từ hạ xuống dòng sông, nhìn chúng trông thật là bình yên nhưng có lẽ đây chỉ là bình yên trước khi sóng gió ngày mai bắt đầu, chuyện gì đến cũng đã nên đến.

--- --------phân cách tuyến---- ---------

Vu Mộc nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi thở dài, không biết đây là lần thứ mấy hắn thở dài nhưng dẫu biết thế vẫn không thể nào dừng lại.

Một tháng trước hắn rời Tử Mạn cốc quay về thiên cung để điều tra một số việc liên quan đến đồ nhi của hắn.

Hắn nhận thấy thân thế của đồ nhi có một chút gì đó rất là đặc biệt nên tìm đến Ty Mệnh quan dò hỏi và câu trả lời của Ty Mệnh không khỏi khiến hắn cảm thấy bất ngờ.

Đồ nhi của hắn vốn là người có số mệnh là Thiên nữ.

Tương truyền người mang số mệnh thiên nữ chính là người mà do trời đất hấp thụ đủ tinh hoa nhật nguyệt trong dân gian mà tạo thành cho nên từ trí tuệ đến võ công đều xuất chúng hơn người.

Nhưng số mệnh thiên nữ này không phải ai cũng dễ gì có được phải cả vạn năm mới xuất hiện được một lần cho nên bao đời đế vương từ xưa đến nay, đều ra sức đi tìm kiếm thiên nữ bởi lẽ những người được thiên nữ trợ giúp ngoài có được thiên hạ, còn có thể bình ổn thiên hạ khiến cho mọi người quy phục, thiên hạ thái bình được xem như là phúc tinh nơi dân gian.

Đồ nhi của hắn chính là người này nhưng vào ngày nàng sinh ra cũng chính là lúc cánh cổng của địa ngục mở ra, thiên sát cô tinh mọc trên trời cho nên ngoài số mệnh thiên nữ nàng còn mang thêm số mệnh thiên sát chi nữ, người được coi là chuyển thế của tu la - ác quỷ khát máu nơi địa ngục.

Giờ thì hắn có thể hiểu vì sao khi gặp nàng hắn cảm thấy nàng có điểm gì đó rất là kỳ lạ không thể nói thành lời, hóa ra là vì nguyên nhân này.

Nhưng mà cả hai số mệnh đều xảy ra trên cùng một người, cái này là nên nói là phúc hay họa đây?

Hắn cũng không thể biết trước được, thiên sát chi nữ hay là thiên nữ thì cũng giống nhau thôi, trong mắt hắn chẳng có gì khác biệt cả, nàng vẫn sẽ luôn là đồ nhi của hắn, vĩnh viễn không thay đổi, chỉ cần biết nhiêu đó là được.



Sau khi biết được câu trả lời cần biết, hắn vội vàng rời khỏi thiên cung, quay về Tử Mạn cốc ai ngờ mọi chuyện lại sớm thành ra như thế này.

Hắn biết nàng hận Lãnh gia, hận những con người hãm hại nàng, hắn cũng biết nàng nhất định sẽ đi tìm bọn hắn để báo thù rửa hận nhưng.... điều hắn không thể ngờ nhất chính là nàng lại đồng ý ký kết khế ước ma quỷ.

Nàng không đủ thực lực báo thù, hắn có thể giúp nàng bởi vì nàng là đồ nhi của hắn, là đồ nhi mà hắn yêu mến nhất, hắn có thể dung túng nàng, chiều ý nàng, chỉ cần là điều nàng muốn làm hắn sẽ ủng hộ nàng hết mình nhưng chỉ trừ điều này.

Giờ phút này đây hắn thật sự có một chút ân hận khi đã nói cho nàng biết đến khế ước ma quỷ, để cho nàng lợi dụng lấy nó mà trả thù.

Khế ước ma quỷ là thứ gì chứ? Nó chính là một bản giao kèo với ác ma mà khi xưa quỷ vương tạo ra nó nhằm xây dựng thế lực cho riêng mình, về sau thì bị thất truyền, không hiểu sao gia chủ đầu tiên của Lãnh gia lại biết đến nó mà lưu trữ lại trong kho, trong lúc vô tình thì Lãnh Tâm Băng biết được, về sau thì nhờ Vu Mộc chỉ dạy.

Khi ký kết với khế ước ma quỷ ngươi sẽ được nó giúp thực hiện cho một nguyện vọng nhưng đổi lại ngươi sẽ phải chết, đây chính là cái giá phải trả.

Nhưng trước khi chết ngươi sẽ trải qua nhưng nỗi đau đớn gấp trăm lần khác nữa , tùy mỗi người mà có những nỗi đau khác nhau nhưng chung quy cũng chỉ trong bốn chữ thất tình lục dục của con người mà thôi.

Vậy nên mới nói điều đáng sợ nhất trên thế gian không phải là cái chết mà chính là phải trải qua những nỗi đau về mặt tinh thần, sống không được, chết cũng không xong, cái cảm giác ấy mấy ai hiểu được đây?

Chưa dừng ở đó,khế ước ma quỷ còn bắt ngươi phải hứng chịu các lời nguyền tương ứng với thất tình của con người: hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục. Mỗi cảm xúc sẽ có ba lời nguyền khác nhau, không cái nào giống cái nào nhưng điều đáng sợ như nhau cả.

Mặc dù đồ nhi của hắn đã uống thuốc độc tự vẫn để tránh khỏi khế ước này nhưng đáng tiếc là vô vọng rồi bởi vì khế ước này không cho ngươi chết một cách thoải mái, nó luôn muốn nó chính là người tự tay đưa ngươi xuống địa ngục, cho nên nó sẽ cứu sống ngươi để rồi sau đó tiến hành thực thi ba lời nguyền.

Trong lúc Vu Mộc suy nghĩ làm sao để giải trừ khế ước này thì từ thi thể của Lãnh Tâm Băng lóe lên từng đợt ánh sáng màu trắng báo hiệu đã đến lúc bắt đầu.

Bạch quang cứ tiếp tục tỏa sáng đem thi thể vốn đã trở thành huyết nhục từ từ chữa lành lại, lộ ra dung nhan tuyệt thế giống như ban đầu, những hoa văn trên người cũng theo đó mà biến mất.

Tiếp theo đó dưới chân nàng hình thành một trận pháp cổ xưa, có bảy vòng tròn khác nhau, mỗi vòng lần lượt chứa các chữ hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục, đây chính là pháp trận lựa chọn cảm xúc, rơi xuống vòng tròn nào sẽ tương ứng với ba lời nguyền của cảm xúc đó.

Các vòng tròn từ từ chuyển động xoay theo một chiều, ngày một nhanh dần, một lúc sau thì dừng lại và từ giữa không trung xuất hiện ra một chữ .....ái.

Là ái tình sao, không thể nào, từ ngàn xưa tới nay chữ tình luôn là chữ đáng sợ nhất, chưa từng ai có thể vượt qua được nó cả, trong thất tình lục dục thì ái tình là thứ khởi nguồn cho tất cả mọi cảm xúc : vui, buồn, hận, si,....

Nói chung chỉ một chữ ái này mà bao hàm cả 6 cảm xúc còn lại, ngoài mặt nói là lời nguyền ái tình nhưng thực chất chính là trong tất cả mọi cảm xúc trên, lựa ra 3 lời nguyền đáng sợ nhất mà thực thi, xem ra lần này đồ nhi của hắn trả giá thật sự không hề nhỏ.

Ba lời nguyền theo đó mà lần lượt hiện ra

Lời nguyền thứ nhất : vô cảm

Lời nguyền thứ hai : bất tử

Lời nguyền thứ ba : sẽ chết khi nào yêu một người

Chính thức bắt đầu kể từ hôm nay.

Kim quang ngày càng tỏa sáng rực rỡ, ôm lấy thân hình của nàng mà biến mất dần trong không trung, chỉ lưu lại nơi đây một mình bóng dáng Vu Mộc thẫn thờ nhìn theo hướng kim quang biến mất mà thở dài.

Hắn rất muốn đuổi theo nhưng hắn biết tất cả cũng chỉ là vô ích thôi bởi lẽ tất cả đã quá muộn rồi có trách thì chỉ trách hắn đã đến quá trễ.

Giờ chỉ còn nước quay về thiên cung tìm cách hóa giải ba lời nguyền này thôi, một khi chúng được hóa giải thì khế ước cũng sẽ tự động giải trừ, đồ nhi của hắn không cần phải đau khổ nữa.

Băng nhi con hãy ráng chờ ta nha, bằng mọi giá ta sẽ giúp con giải trừ nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Vô Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook