Vương Phi Vô Tâm

Chương 6: Chọn thái tử

Thỏ trắng

05/03/2017

_” uhm, đây cũng là một ý kiến khá hay, nhưng mà chúng ta làm sao để tìm được thiên nữ đây? Bên cạnh đó thì làm sao nhận biết ai là thiên sát chi nữ để mà tiêu diệt?”

Mộ Dung Thành gật gù, thầm tán thành ý kiến của Doãn Thiên, thật không hổ danh là quốc sư thần cơ diệu toán mà, vấn đề khó như thế mà cũng nghĩ ra cách giải quyết, thật không phụ lòng trẫm trông mong ở khanh mà, hắc hắc xem ra… lá thư xin cáo lão hồi hương của khanh, tạm thời ta sẽ không giải quyết vô điều kiện và vô thời hạn, khanh cứ ở đây mà an hưởng tuổi già với ta đi. Ha ha ha.

_”khởi bẩm hoàng thượng, như đã nói thiên nữ sẽ có mệnh cách phượng hoàng, như vậy ta chỉ cần cho người mang mệnh đế vương đi ra ngoài tìm là được chứ gì?”

Doãn Thiên mỉm cười mà trả lời Mộ Dung Thành, mà không khỏi một phen cảm thấy lạnh sống lưng, quái lạ, thời tiết hôm nay cũng khá đẹp cơ mà, cớ sao hắn thấy lạnh lẽo quanh người như thế nhỉ? Hắn đây là đang có bệnh sao? (o.o lll)

_”Này, này Doãn đại nhân, ngài không học nhiều quá mà dẫn đến ngu si luôn đấy chứ, Nguyệt quốc của chúng ta chưa lập thái tử thì lấy đâu ra đế vương cho ngài mà ngài bảo đi tìm thiên nữ. Hơn thế nữa, đế vương tinh tương lai sẽ là hoàng đế, mà ngài đành để hoàng đế của mình trải qua sương gió nơi nhân gian hay sao? Đó là chưa kể đến thân phận là hoàng đế tương lai sẽ khiến cho nhiều người lợi dụng, tính kế. Hậu quả này, ngài có gánh nổi không?”

_”Đúng, đúng, thừa tướng nói rất là đúng,hoàng thượng, xin ngài xem xét lại ý kiến của quốc sư đại nhân đi ạ?”

Theo lời nói của thừa tướng Tống Minh, mọi viên quan trong đây không ngừng gật đầu tán thành lời nói của hắn.

Tống Minh, cũng được xem như là một trong những nguyên lão của Nguyệt quốc, cũng giống như Doãn Thiên, hắn cũng là một con người trung quân ái quốc, nhưng trái với Doãn Thiên tùy tính, dễ gần thì Tống Minh lại là một con người cổ hủ, luôn làm theo nguyên tắc.

Đối với hắn không hề có lưu tình hay nhân nhượng chỉ có đúng hoặc sai, dù là quân vương cũng phải chịu xử phạt như dân thường, chính vì thế, mà trong triều rất ít ai đắc tội với hắn, bởi lẽ đắc tội với hắn, ngoại trừ chết ra thì không còn biện pháp nào khác nữa.

Hai con người này,bình thường được xem như là thủy hỏa khó dung, bởi lẽ từ tính tình cho đến cách làm việc thì hai người luôn trái ngược nhau, không bao giờ có cùng ý kiến với nhau, nếu có… thì trừ khi mặt trời mọc ở đằng tây đi, nhưng cũng may, cả hai đều biết lấy đại cuộc làm trọng, đặt lợi ích của quốc gia lên hàng đầu, chỉ cần một trong hai người đưa ra lý lẽ, dẫn chứng thuyết phục được đối phương thì bên kia sẽ yên lặng, không lên tiếng, xem như ngầm tán thành, nhưng xỉa xói, nói móc thì không nói là không có nha.

_”hừ, ta nói này Tống thừa tướng, nếu như ngài muốn đấu khẩu với ta thì chọn dịp khác mà đấu, Doãn Thiên ta xin tùy thời phụng bồi ngài, nhưng mà bây giờ thì ta khuyên ngài nên thuận theo ta đi. Bởi lẽ bây giờ, ngoại trừ đế vương tinh ra, thì không có một ai kiếm được thiên nữ hết đó, còn muốn biết ai là người mang mệnh đế vương thì…”

Doãn Thiên bình tĩnh đối đáp lại lời nói của Tống Minh, khi nói được giữa chừng hắn liền dừng lại, ánh mắt ngước nhìn qua mỗ hoàng đế nào đó đang ngồi ung dung, bình tĩnh thưởng trà mà không để ý gì đến không khí giương đao, múa kiếm bên này.

_”…thì ngày hôm nay, ta sẽ cùng hoàng thượng và bá quan văn võ thảo luận coi ai là người phù hợp cho vị trí thái tử đó.”

Lời nói này vừa dứt thì y như một khối bom oanh tặc vào bầu không khí này, phá vỡ sự im lặng, bình yên vốn có của nó.

Cái này là trường hợp quái quỷ gì thế hả? Chọn thái tử, một chuyện trọng đại như vậy mà nói chọn là chọn liền được sao?

Còn về phần Mộ Dung Thành thì khi nghe thấy lời nói của Doãn Thiên liền không khách khí phun ra ngay một ngụm trà, khụ khụ, chọn thái tử sao? Này… cũng là quá nhanh đi.

_”Doãn Thiên, lời..lời khanh nói là thật sao? “

_”Bẩm hoàng thượng,thế sự bắt buộc, thần không cách nào khác, xin hoàng thượng hãy nhanh chóng chọn thái tử.”

Doãn Thiên cúi người xuống, hai tay cung kính hướng về phía Mộ Dung Thành thi lễ, đồng thời bắn cho hắn ánh mắt kiên quyết, thay lời muốn nói : ngài không được từ chối.

Cổ họng Mộ Dung Thành khẽ nuốt một ngụm nuốt miếng thật lớn, ánh mắt kia, thật đáng sợ quá đi, đương lúc hắn toan định nói gì đó thì hắn thấy ,thấp thoáng từ đằng xa, có hai bóng hình đang dần tiến về phía này. Nhận thấy rõ hai người đó là ai, Mộ Dung Thành không khỏi phải một phen kích động ở trong lòng, ha ha ha cứu tinh của hắn đến rồi. Xem ra lão thiên gia đối xử cũng quá tốt với hắn đi.

_”Hoàng hậu nương nương giá đáo.”



_”Quý phi nương nương giá đáo.”

Theo tiếng hô õng ẹo của viên thái giám thì hai bóng dáng của hai nữ nhân cũng dần tiếng vào, một người gương mặt sắc xảo, đẹp tựa thiên tiên trên trời, phụng y vàng lộng lẫy, kiêu sa nhưng không tục, càng làm nổi bật lên tư thế quý phái, sang trọng, không giận mà uy của người đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ.

Người còn lại thì bạch y thanh thoắt, diễm lệ, nhìn có vẻ nhu nhược, yếu đuối như loài hoa lan trong trắng, thuần khiết,không nhiễm bụi trần, nhưng ánh mắt thì lại sắc bén, linh động, không phù hợp với khí chất nhu nhược ấy, nhưng khi phối lại với nhau, vô tình lại tạo cho ta cảm giác nguy hiểm không biết tên.

_”Chúng thần thiếp xin tham kiến bệ hạ.”

Khẽ thi lễ với Mộ Dung Thành xong, Bạch Vân dần tiến lại ngồi kế bên hắn, hai tay ôm lấy hắn khẽ nũng nịu:

_”Bệ hạ, sao người không ghé qua Ngọc Lan điện của thiếp vậy, thiếp chờ người lâu quá, nên mới đến đây luôn nè.”

_”Vân muội muội, muội không thấy người đang bận làm việc chính sự hay sao, hồi nãy ta bảo muội chờ một tý nữa rồi hãy qua, mà muội lại không chịu nghe, cứ nóng vội như vậy, thiệt là hết cách với muội.”

Ngữ khí mang theo một tia bất đắc dĩ cho thái độ của Bạch Vân, nhưng lời nói ra lại không hề mang theo một tia trách mắng nào cả, nếu có thì chỉ là bao che, nuông chiều thôi.

Trái ngược với thái độ trẻ con của nàng ta, thì Lăng Tuyết lại có vẻ trầm tĩnh, bình ổn hơn hẳn, cử chỉ ôn nhã rót lấy một ly trà đưa qua cho Bạch Vân, toàn thân bộc lộ ra khí chất lạnh lẽo, lạnh nhạt, khiến cho bá quan không khỏi rụt cổ lại. hu hu hu, hoàng hậu ơi, sao qua bao nhiêu năm rồi, người vẫn không thu lại được cái cá tính lạnh lẽo như vậy, vậy hả, người muốn đóng băng toàn bộ ngự hoa viên luôn hay sao?

Bạch Vân khẽ bĩu môi, thể hiện sự bất mãn của mình:

_” Tuyết tỷ, tỷ cứ cứng nhắc như vậy làm gì, hãy thả lỏng mình đi, tỷ cứng nhắc, lạnh như một tảng băng như thế sẽ khiến cho mọi người hãi đó.”

Tiếp lấy ly trà từ tay Lăng Tuyết, Bạch Vân mỉm cười trêu ghẹo nàng, nhưng đáng tiếc là Lăng Tuyết lại làm như không thấy gì, chỉ ngồi đó lẳng lặng ngồi đó thưởng thức ly trà trên tay.

Cảm thấy không thú vị, nàng bèn quay sang tươi cười với Mộ Dung Thành:

_”hoàng thượng, lúc mới tới thiếp nghe mọi người bàn sẽ lập thái tử, thế ngài định chọn ai?”

_”Cái này… ta vẫn chưa biết nữa, nàng thử nêu ý kiến cho ta xem.”

Mỗ nam nào đó vội đẩy hòn đá trên tay mình sang cho Bạch Vân mà không khỏi đắc ý trong lòng, Vân nhi, thật có lỗi với nàng quá, nàng chịu khó một tý đi, rồi tối nay ta sẽ hảo hảo bù đắp cho nàng nha.

Ánh mặt Bạch Vân khẽ híp lại, như có điều suy nghĩ gì đó, cái này có được tính là bóc lột công sức không ta? Xem ra tối nay…

Nhìn khuôn mặt đầy tính kế, hai mắt tỏa sáng có xu hướng sáng hơn sao trên trời của Bạch Vân, Lăng Tuyết chỉ tiếc hận là rèn sắt không thành thép, thôi đành kệ nàng ta vậy, dù sao thì Mộ Dung Thành cũng không thiệt gì, cùng lắm là thiệt cái tay hoặc cái chân thôi, dù sao thì nàng cũng có cách chữa cho hắn lành lại mà, không lo,không lo.

Bá quan văn võ thấy như vậy thì cũng không biết nói gì, bởi vì hễ là con dân của Nguyệt quốc thì không ai là không biết là hắn- Mộ Dung Thành cưng chiều hai vị nương nương này hơn cả mạng sống của mình, chỉ kém là không hái sao trên trời giao ra thôi.

Nhưng mà đây là cưng chiều xứng đáng nha , bởi lẽ hai người này đều là những tài nữ trong tài nữ, muốn dung mạo có dung mạo, muốn trí tuệ có trí tuệ, nói chung là không thể nào tìm ra được khuyết điểm của họ.

À, mà không, có đấy, ví dụ như hoàng hậu Lăng Tuyết đúng chính hiệu là một băng sơn mỹ nhân, lúc nào cũng lạnh lẽo vô cùng, khiến cho không một ai dám lại gần, còn Bạch quý phi thì… đừng dễ bị mắc lừa bởi vẻ ngoài của nàng ta nha, đừng nhìn nàng ta suốt ngày cười hi hi ha ha với ngươi mà ngươi cho ràng nàng ta là người thiện lương.



Có thể một giây trước nàng ta cười với ngươi, nhưng chưa chắc một giây sau ngươi còn đứng đó mà cười được với nàng ta, không chết là may lắm rồi đó. Trên đời này chỉ có duy nhất một người có thể trị được nàng ta thôi, đó chính là hoàng hậu đại nhân.

Cả hai người đều là những nữ tử trong giang hồ, hơn nữa còn là có quan hệ sư tỷ muội với nhau, khi còn niên thiếu, Mộ Dung Thành ra ngoài dạo chơi, thì gặp hai tỷ muội này, lạng quạng thế nào thì lại trúng tiếng sét ái tình với họ, vừa gặp là đã yêu, thế là mỗ hoàng đế nào đó bèn quyết chí phải cưới hai người này về làm thê tử của mình.

Nhưng mà phải tốn sức chín trâu hai hổ mới làm được đó nha, chứ không phải khơi khơi mà tự dưng có đâu. Nghe đồn sau khi đại hôn kết thúc, thay vì ở trong phòng động phòng hoa chúc thì mỗ hoàng đế của chúng ta phải nằm liệt trên giường gần một tháng thì gần như là mới lành toàn bộ vết thương trên người, thật là đáng thương quá đi.

Ngẫm kĩ lại thì cũng đáng thôi,ai biểu hắn yêu ai không yêu, lại đi yêu hai tỷ muội nổi tiếng như cồn trên giang hồ làm gì,đến cả diêm la điện mà biết tiếng của họ thì đủ hiểu rồi. Mọi người biết không, trong quá trình truy thê của mình, Mộ Dung Thành đúng là ăn đủ quả khổ mà, đến gần tỷ tỷ thì bị đóng băng, đến gần muội muội thì lại bị hạ độc,hắc hắc, đúng là đủ thảm mà, thế nhưng tại sao hắn lại cưới được cả hai nhỉ?

Chuyện này lạ à nha, nhưng thôi ta kệ, giờ quay lại câu chuyện nha.

Đương nhiên với thân phận là nữ tử trên giang hồ của họ thì cũng gặp phải những ý kiến bất đồng, không đồng ý đối với cuộc thành thân này, vì cho rằng họ không xứng đáng làm người chưởng quản lục cung.

Đối diện với những vấn đề đó thì Lăng Tuyết không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn sang Bạch Vân rồi nói hai chữ: " Tùy muội", rồi quay lưng đi ngủ.

Mọi người hết nhìn sang trái, rồi nhìn sang phải, người nhìn ta, ta nhìn người không ai hiểu điều chi đang diễn ra, chỉ thấy Bạch quý phi nhìn họ mà nở nụ cười mờ ám, đầy mưu kế, kết quả là ngày hôm sau, toàn bộ bá quan văn võ trong triều, nói chung là những người lên tiếng phản đối, thi nhau làm một cuộc chạy việt dã từ nhà vô nhà xí, còn có người chịu không nổi mà dựng sẵn túp lều ở đó mà ngủ luôn, đề phòng chạy không kịp.

Cuối cùng thì họ cũng hiểu lời nói của Lăng hoàng hậu và nụ cười mờ ám của Bạch quý phi đó có nghĩa là gì rồi, sau cùng vì không chịu nổi mà họ phải tán thành gật đầu đồng ý cuộc thành thân này, không phải là họ đổi ý mà là ngay cả ngự y cũng không giải được loại độc hiểm ác này và hơn hết là bọn họ cũng hết chịu nổi cảnh chạy ra chạy vô giữa nhà và nhà xí này nên đành phải gượng cười mà chúc hoàng thượng, hoàng hậu,và quý phi bách niên giai lão.

Nhưng theo thời gian, chứng kiến tài năng và trí tuệ của bọn họ, thì bá quan ai nấy cũng đều tâm phục khẩu phục, thầm ngợi khen hoàng thượng anh minh khi tìm được thê tử như ý, tài sắc vẹn toàn.

Sau những năm bên nhau, thì dưới gối bọn họ có 4 nhi tử, phân chia như sau:

Đại hoàng tử: Mộ Dung Triệt

Nhị hoàng tử: Mộ Dung Lâm Phong

Tam công chúa: Mộ Dung Linh

Tứ hoàng tử: Mộ Dung Minh Huyền

Đại hoàng tử, nhị hoàng tử là con của Lăng Tuyết, còn tam công chúa và tứ hoàng tử là con của Bạch Vân.

Cả bốn người này đều kế thừa tài trí và tính cách của phụ mẫu chúng, bao gồm cả tính không ưa quyền thế, chán ghét vương vị. Chính vì thế mà mỗ nam của chúng ta mới duy trì tới tận bây giờ không dám lập thái tử, hu hu hu hắn còn chưa muốn chết đâu, lập cho chúng xong, chắc chúng khởi binh vấn tội hắn quá, hơn nữa mẫu thân bọn chúng sẽ hùa theo bọn chúng mà cắt đứt đi phúc lợi của hắn, việc này làm sao hắn chịu nổi đây.

Bây giờ bắt buộc phải lập thì… hu hu hu, hắn đã chuẩn bị sẵn mộ phần cho mình rồi đó. Nhưng mà nếu như là chính mẫu thân chúng chọn thì chắc sẽ không sao đâu nhỉ, bởi lẽ bọn này chỉ biết nghe lời mỗi mẫu thân chúng thôi, còn phụ thân là hắn đây thì lại không thèm để vào mắt.

A a a a, hắn muốn kiện, thực sự là muốn kiện, uy quyền của phụ thân hắn đâu rồi, hắn muốn đòi công đạo cho mình nha.

Suy nghĩ được một lúc, Bạch Vân khẽ mở đôi môi anh đào, hướng về phía Mộ Dung Thành nói:

_”Nga~người cho thiếp chọn sao? Nếu vậy thì….thiếp chọn…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Vô Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook