Vương Phi A Nam

Chương 37: Âm mưu bất thành ( Ngũ - Đệ nhất) )

Mễ Bối

20/11/2019

Đối với câu trả lời của nàng ta, A Nam vẫn như trước bình thản mà nhìn, nàng lưng thẳng cao gầy, không quản mọi chuyện xung quanh, ngay cả Yến Liễu Đào mắng chửi nước bọt tung bay cũng không thèm để ý, chỉ có đôi con ngươi đen như vực sâu vạn trượng khẽ quan sát nha hoàn đang cúi người, đầu cũng như muốn gục xuống đất, ánh nhìn như đang nhìn một con kiến hôi vô tình bò ngang, không khỏi khiến nàng ta hai tay giấu dưới áo run bần bật.

Trần A Nam âm thanh như chuông bạc, không lạnh không nóng, nhàn nhạt mở lời.

" Người tới đem y phục của bổn cô nương đi là một nha đầu gọi Vân Tiểu Nghi, nàng ta bên gò má có một vết bớt, mới đến Dật phủ cách đây một tháng, đại thiếu gia có thể cho người tới phòng quản sự lấy danh sách hạ nhân kiểm chứng. "

Còn chưa đợi Dật Lam Phong có phản ứng kêu người đi, Trần A Nam liền mở môi hồng như cánh sen nói tiếp.

" Bổn cô nương nếu nhớ không sai, Dật phủ có một bảng gia pháp, trong bảng gia pháp có một điều khoản nhỏ của gia quy, hàm là nô tài tới thu gom y phục của chủ tử đem đi đều phải lưu lại một tờ giấy chứng thực đồ dùng thế nào kèm với dấu vân tay của bản thân, trả đồ đổi giấy lấy bạc, tờ giấy đấy, ta còn giữ. "

Mọi người xung quanh lập tức ồ lên rõ ràng. Yến Liễu Đào tất nhiên nghẹn họng kinh hãi nhìn A Nam. Còn Đinh Vị Mân vốn đã thất sắc nay dung nhan xem như trắng bệch.

Trần A Nam không dấu vết trào phúng nhìn qua Đinh Vị Mân, sở dĩ lỗ hỏng này xuất hiện là do nàng ta chưa bước chân vào Dật phủ làm chủ mẫu đương gia, gia pháp kia nội dung rất nhiều, hầu hết viết đầy ba quyển sách, đa số nữ nhân gả cho Dật phủ cũng không có người quan tâm đi đọc hết gia quy, duy chỉ có mỗi Trần A Nam đời trước xem như khác người, một lòng muốn làm trọn một hiền dâu, lập tức xem đủ ba quyển gia quy, ngay cả một hạt cát cũng không để lọt. Gia quy càng nhiều, thực thi càng lỏng lẻo, tới thời của Dật Tri huyện lão gia, việc hạ nhân ghi giấy kiểm chứng tình trạng đầy đủ hay thiếu của đồ vật hầu như được bỏ qua một bên, Dật phủ cũng không như hồi xưa mới lập nghiệp mà nghiêm khắc, tiền bạc bọn họ càng không thiếu, huống chi vài ba bộ y phục? Mỗi tháng y phục mới được đem tới như nước uống mỗi ngày, nhiều đến không đếm được, nếu có hạ nhân lén ăn trộm đem đi bán cũng chẳng ai rảnh đi truy xét.

Cho nên khi Trần A Nam nói đến điều lệ đấy, Dật Lam Phong chính là cả kinh nhìn nàng, hắn mơ hồ nhớ tới thuở nhỏ lúc còn lão bà bà, vẫn có chuyện ghi giấy chứng nhận, đến đời nương hắn xem như biến mất như sương gặp nắng, đã lâu không dùng, hắn dường như không nghĩ tới.

Dật Lam Phong kinh ngạc, tra nam nhân không bình thường để suy nghĩ đến vấn đề nguyên nhân từ đâu mà một cô nương chưa gả vào Dật phủ như nàng biết rõ gia quy của Dật gia, hắn nghĩ tới suy lui, tự mình ảo tưởng, ánh mắt nhìn Trần A Nam lập tức nóng bỏng khác thường.

Trần A Nam cảm nhận được, không khỏi chán ghét mà nhăn mặt não nề 囧 , nếu không phải e sợ hạ nhân tạp vụ đem đồ nàng đi bán kiếm bạc như ngày trước, nàng cũng không nghĩ tới cách đó với Vân Tiểu Nghi.

Không sợ sự việc chưa loạn, chỉ sợ mọi chuyện không đủ loạn, Trần A Nam lập tức dưới ánh nhìn của mọi người, đem tờ giấy mỏng gần cánh ve trong ngực đi ra, giấy trắng bị kẹp bởi hai ngón tay búp măng thon dài trắng như bạch ngọc, nam nhân xung quanh đồng tâm khẽ nuốt một ngụm nước miệng dập hỏa.

Trần A Nam lắc lắc tờ giấy, ném vào trong tay Dật Lam Phong hai mắt nóng bỏng như đèn dầu ở kia, không thèm nhìn tới hắn, chỉ nhàn nhạt nói tiếp.

" Đại thiếu gia tự mình kiểm chứng đi. "

Dật Lam Phong đón lấy mảnh giấy nhỏ, nắm trên tay như muốn thâu hết khí tức còn lưu lại trên giấy của người kia, sờ sờ vài cái sau đó mới chậm chạp mà nhìn tới.

Đúng như nàng nói, đây quả thật là một tờ giấy chứng nhận, y phục hoàn toàn đầy đủ không rách không thiếu, còn có dấu vân tay của Vân Tiểu Nghi . Dật Lam Phong lúc này mới thật sự trầm mặt, lập tức sai người đi kiểm tra rõ ràng.

" Kiểm tra xem Vân Tiểu Nghi có ở trong phủ gia không, chia nhau ra tìm nàng. "



Đợi được một lúc liền thấy tổng quản của Phong viện vác cái thân ục mịch chạy tới, hướng Dật Lam Phong ồm ồm nói.

" Đại thiếu gia, đúng thật một tháng trước bên phía Cát viện có mua một nha đầu gọi Vân Tiểu Nghi ở thôn gần đây làm tạp vụ tại nhà bếp, sau đó mới chuyển người lên làm nha hoàn thu gom y phục. "

Ông ta vừa dứt lời, hạ nhân xung quanh lập tức chia nhau chạy đi kiếm Vân Tiểu Nghi.

Yến Liễu Đào mặc dù phẫn nộ nhưng không thể tiếp tục mắng chửi người như lúc nãy, với tình hình này người có chút để ý cũng có thể nhận ra, việc Ngô tổng quản chết không liên quan đến Trần A Nam, mà là có kẻ muốn đẩy họa sang cho nàng.

Đinh Vị Mân lúc này mặt mũi thập phần khó coi, nàng ta mắt nhìn đất, yên lặng khác xa lúc nãy, suy yếu dựa vào người nha hoàn bên cạnh, người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng ta vẫn đang đau lòng cho vị Ngô tổng quản nằm ở đằng kia.

Về phần Dật Lam Phong, Trần A Nam cũng như người viết truyện không muốn quan tâm đến nhân vật tra nam này.

Trần A Nam vẫn một mực nhìn chằm chằm vị nha hoàn cúi đầu trước mặt, ôn nhuận lập lại câu hỏi ban nãy.

" Tiểu Nghi đâu? "

Chỉ thấy nàng ta phịch một tiếng quỳ xuống, đầu gối va chạm mặt đất phát ra âm thanh rợn người. Nàng ta thân người run bần bật, liên tục lắc đầu kêu lên.

" Cô nương, nô tì không biết! Nô tì thật sự không biết nàng ta! "

Đôi con ngươi của A Nam mặc dù chứa lãnh ý nhưng lại kì dị sáng lấp lánh như sao, bóng lưng A Nam thẳng như cây tùng nghìn năm, khẽ nhìn nha hoàn quỳ rạp dưới đất lại như muốn xuyên qua nàng ta nhìn thấu tận chân tướng, trần trụi lột sạch mảng hắc ám, không cười không giận, ôn nhuận cất lời lại như khe khẽ than thở.

" Tiểu Nghi là người tới lấy y phục của ta, hôm nay ngươi chạy tới thay nàng nhận vật, rốt cuộc là có suy nghĩ gì? "

Trần A Nam hướng nàng dịu dàng nói, càng khiến cho người xung quanh nhịn không được mà rùng mình. Đương lúc mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, liền thấy A Nam một bước tiến đến, bàn tay bạch ngọc vung nhẹ, liền xách cổ áo nha hoàn kia, động tác ung dung, nhẹ nhàng như kiểu thứ nàng xách lên, chỉ là một phiến lá theo gió rụng xuống đất.

Trần A Nam vẻ mặt bình đạm kéo người dưới đất tới gần Ngô tổng quản, phịch một tiếng liền đẩy nàng ta vào bà ta.

Nha hoàn kia ngay lập tức đụng tới xác chết bộ dạng kinh khủng của Ngô tổng quản, kinh sợ đến gào lên thống thiết. Nàng ta dịch người muốn lùi ra xa, nhưng là trên đầu bị bàn tay nhỏ nhắn của A Nam ấn tới, ép cho khuôn mặt nàng ta kề sát bộ mặt không ra hình lẫn lộn cơ quan của Ngô tổng quản, sức mạnh như kiềm thép đống đinh xuống, muốn phản cũng không thể làm, nàng ta tâm ma sợ hãi, điên cuồng khóc thét giãy dụa.

Trần A Nam bình thản nhìn, lại kề gần bên tai của nàng, khe khẽ nói.



" Sao? Nhìn thấy Ngô tổng quản có phải sẽ nhớ ra Tiểu Nghi ở đâu đúng không? Nếu lại không nhớ thì tiếp tục hỏi bà ta, hỏi xem có thấy Tiểu Nghi đâu không? "

Nàng ta như điên dại gật đầu, nước mắt nước mũi xấu xí liên tục gào thét lên.

" Nhớ! Nô tì nhớ____! Phòng củi! Ở phòng củi___! Cô nương tha mạng___ tha mạng! "

Lúc này nàng lập tức hài lòng, buông tha cho nàng ta, sau đó hướng Dật Lam Phong cùng những người khác mặt mũi trắng bệch đằng kia, lãnh đạm nói.

" Còn đứng đó làm gì? Tới phòng củi đem người tới . "

Còn việc là phòng củi nào trong vô số phòng ở Dật phủ, là chuyện của bọn họ.

Hai tên hạ nhân lập tức loạng choạng chạy đi, nha hoàn kia sau khi được thả ra lập tức bò thật xa, điên cuồng nôn mửa.

Đám người Yến Liễu Đào cùng Đinh Vị Mân lúc này hoàn toàn chết sợ, hoa dung thất sắc ngậm chặt miệng, đặc biệt hai nha hoàn vốn kèm cặp A Nam càng khỏi nói, bộ dạng muốn khoa trương có khoa trương, các nàng không nghĩ tới A Nam khí lực trâu bò như vậy, ban đầu chính là giả bộ phối hợp diễn tuồng, nếu không một cái phất tay của nàng cũng đủ khiến người ta lăn xa rồi.

Trần A Nam như có như không nhìn tới Đinh Vị Mân, khóe miệng khẽ trào phúng nói tiếp.

" Thiết nghĩ đại thiếu gia nên nhốt ả nha hoàn kia lại tra hỏi kĩ càng, bổn cô nương muốn một công đạo, thật không biết là kẻ nào đối với ta thù hận sâu nặng nề như vậy , ngay cả mạng người cũng dám giết để vu oan giá họa, muốn người khác hốt vỏ cho mình a? "

Đinh Vị Mân đầu nhỏ cúi thấp suy yếu dựa vào trong lòng nha hoàn bên người, khiến người ta không nhìn ra được tâm trạng của nàng ta, chỉ có nàng ta biết rõ toàn thân mình trên dưới thế nào lạnh lẽo, ra sức suy tính nhưng lại thấy lỗ hỏng quá lớn, muốn vá cũng không thể, chỉ sợ kết cục chính là chó cùng cắn giậu, không khỏi bị liên lụy, vốn đang mơ hồ sợ hãi, đuôi mắt Đinh Vị Mân vô tình lướt qua Yến Liễu Đào còn đang thần hồn chấn kinh bên cạnh, đáy mắt lập tức lóe lên ánh sáng bạc lạnh lẽo.

Dật Lam Phong nghe tới âm thanh đinh đang của A Nam, liền gật đầu mấy cái, ôn nhuận hùa theo.

" Cô nương yên tâm, chuyện này bản thiếu gia nhất định làm rõ ràng, trả công đạo cho cô nương. "

Trần A Nam nghe hắn trả lời, không khỏi muốn trào phúng khinh bỉ vài cái. Nếu không phải nãy giờ nhân vật đứng giữa phong ba là nàng, nghe tới câu này của Dật Lam Phong cũng sợ nghĩ rằng hắn là quân tử đi?

Quân tử cái rắm a!

Đang lúc A Nam còn than thở chán chường về tra nam nhân, Tiểu Nghi liền được người đem tới. Thật sự là được ' đem ' tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi A Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook