Vốn Là Nhân Duyên

Chương 5

Phạm Kiều Trang

16/07/2020

Sau khi Vân San ra về, Trịnh Hạo Vũ liền đi...rửa tay.

Anh dùng nước rửa tay chuyên dụng rửa đi rửa lại đến cả chục lần, khi cảm thấy đã tạm thời vô trùng rồi mới tiếp tục đeo một chiếc găng tay khác đi dọn dẹp nhà bếp.

Lúc đang định đổ đống đồ ăn Vân San nấu vào sọt rác, đột nhiên tầm mắt của Thiên Vũ dừng lại ở một mẩu giấy nhỏ màu vàng dán trên tủ lạnh. Trên đó ghi

"- Khử trùng dụng cụ nấu nướng + bát đĩa 3 lần, rửa rau 5 lần, rửa cá 10 lần, phải đo độ ấm của nước bằng nhiệt kế, đủ 100 độ mới được thả rau vào"

Phía bên dưới mẩu giấy còn được khoanh vùng bằng bút đỏ "đeo găng tay 24/24"

Đọc xong, trong đầu Hạo Vũ đột nhiên có cảm giác rất phức tạp. Mấy dòng chữ này có lẽ là của cô gái vừa rồi, cô ta vì sợ bản thân mình quên những việc quan trọng như vậy cho nên mới cẩn thận ghi ra một mẩu giấy.

Nghĩ đến đó, không hiểu sao, Hao Vũ lại cầm một chiếc muỗng đem đi khử trùng rồi xúc một thìa canh cá bỏ vào miệng. Sau khi nuốt trôi xuống họng, anh mới cảm nhận được thế nào mới là đồ ăn ngon đích thực. Bao nhiêu lâu nay chỉ ăn mình đồ của dì Liên nấu, mấy chục năm ăn mãi một vị, bây giờ mới thấy đồ ăn người khác nấu còn ngon hơn.

Trịnh Hạo Vũ ngẫm nghĩ một lát rồi lại xúc thêm một thìa nữa, dần dần những đồ ăn mà Vân San làm, anh đều ăn hết cả. Ăn xong, đương nhiên là đi vệ sinh răng miệng cẩn thận, sau đó mới cầm điện thoại gọi cho Trịnh Thiên Vỹ.

Ở căn nhà bên kia, Trịnh Thiên Vỹ lo lắng cho Vân San đến độ sốt ruột điên lên được, anh dự định khoảng 9 giờ sẽ sang đón cô ấy về. Không ngờ, vừa định ra khỏi cửa thì điện thoại trong túi quần đã đổ chuông.

Màn hình hiển thị tên của người anh trai mà "ma quỷ cũng phải sợ" - Trịnh Hạo Vũ

"Anh". Thiên Vỹ do dự hồi lâu mới dám nghe máy, vừa sợ bị ăn mắng, lại vừa muốn hỏi Vân San còn sống hay đã hy sinh rồi.

"Cô gái kia là ai?". Ác quỷ không thèm lòng vòng mà hỏi thẳng vào vấn đề luôn.

"À, anh...Thím Hiên bên này cũng bị ốm, nên...cô ấy là người giúp việc theo giờ của em. Anh yên tâm, cô ấy không có gì nguy hiểm đâu, em cũng dặn đi dặn lại cô ấy phải khử trùng sạch sẽ đồ trước khi nấu ăn rồi. Em đảm bảo, cô ấy sạch còn hơn dì Liên". Trịnh Thiên Vỹ nói một tràng dài không dám ngừng lại để thở. Chỉ sợ anh trai không thèm nghe tiếp mà lại đột ngột tắt máy.

Đầu dây bên kia, Trịnh Hạo Vũ im lặng một lúc, sau đó mới từ từ nói ra 7 chữ, mỗi lời nói đều lạnh lùng dứt khoát như dao sắc "Bảo cô ta ngày mai lại đến".

Sau đó, lại phũ phàng cúp máy.

Anh trai đã ngắt máy rất lâu rồi mà Thiên Vỹ vẫn đứng im như tượng, dường như không dám tin những gì Trịnh Hạo Vũ mới nói ra là thật. Anh vốn định hỏi "Vân San còn sống hay đã chết" nhưng có lẽ không cần hỏi cũng có thể đoán ra được rồi. Nhất định là "núi băng ưa sạch sẽ" này đã hài lòng với cô ấy rồi.



Như thế có nghĩa là ngày mai anh lại tiếp tục không được ăn đồ San San nấu nữa à? Thiên Vỹ có chút mất mát ở trong lòng, khẽ thở dài mấy tiếng. Dù sao thì Hạo Vũ cũng là anh trai anh, lại là cấp trên của anh, nhường San San cho anh ấy một vài ngày cũng không sao.

Nghĩ đến đây, Trịnh Thiên Vỹ cũng không hề tự nhận thức được rằng: vị trí của Vân San ở trong lòng anh đã lớn hơn một chút rồi. Có thể coi là bạn bè hơi thân thân được rồi!!!

***

Với tư cách là bạn bè "hơi thân thân", ngày hôm sau Thiên Vỹ lại tình nguyện dẫn Vân San sang căn biệt thự số 14 lần thứ 2.

Lần này anh chỉ động viên cô rằng: anh trai anh tính khí có phần hơi lãnh đạm nhưng rất ưng ý đồ ăn của cô nấu, tiền lương tháng này nhất định sẽ tăng lên gấp đôi, còn thưởng thêm 3 triệu.

Đúng là Trịnh Thiên Vỹ không có gì ngoài tiền cho nên những chuyện như thế này chỉ có thể dùng tiền giải quyết, cũng may là đúng thời điểm này Vân San đang cần tiền để đóng học phí, thế nên cô đành nhắm mắt liều chết, vì "một tương lai tươi sáng của con em" mà quyết tâm nhảy vào hố lửa.

***

Ngày thứ hai, cô nấu ăn xong liền khóa cửa rồi chuồn nhanh về nhà. Khi cô rời khỏi căn biệt thự, "tảng băng" kia vẫn chưa trở về.

Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy cũng vậy. Thỉnh thoảng Thiên Vỹ cũng lén sang nói chuyện với cô một lát rồi lập tức quay về, anh ấy nói "anh trai của anh không thích người lạ ở trong nhà mình, ngay cả em trai cũng không ngoại lệ"

Cho đến ngày thứ tám, Vân San vừa nấu ăn xong thì Trịnh Hạo Vũ trở về. Lần này anh không đứng ngược sáng cho nên cô thấy rất rõ ràng khuôn mặt của Hạo Vũ.

Có thể nói, đây là bản sao thứ hai của Trịnh Thiên Vỹ. À không, Trịnh Thiên Vỹ là bản sao mới đúng.

Hạo Vũ cao khoảng trên một mét tám, cao hơn Thiên Vỹ, đương nhiên cũng đẹp trai hơn em trai của mình rất nhiều. Khuôn mặt anh nam tính hoàn mỹ đến độ đến không thể nào nam tính hơn được nữa, ngũ quan chuẩn mực đến từng chi tiết nhỏ, sống mũi rất cao, bờ môi mỏng màu đỏ nhạt.

Tuy nhiên thứ nổi trội nhất trên con người hoàn mỹ ấy không phải là ngoại hình mà là khí chất. Khí chất toát ra từ anh ta hoàn toàn trái ngược với Trịnh Thiên Vỹ. Thiên Vỹ dễ gần, ấm áp bao nhiêu, thì Hạo Vũ lại lạnh lùng, cao ngạo bấy nhiêu. Cao ngạo đến mức kiêu bạc, nhưng trong đôi mắt kiêu bạc đến thâm sâu như biển ấy lại ánh lên một vẻ đường hoàng ngay thẳng. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể dễ dàng đoán được, Trịnh Hạo Vũ chính là dạng nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất.

Khách quan mà nói, giữa hai người đàn ông xuất chúng như vậy, Trịnh Hạo Vũ nổi bật hơn, cũng cuốn hút hơn.

Tuy nhiên, ở Trịnh Hạo Vũ, Vân San có cảm giác như anh ta vô cùng cao quý, cao quý đến nỗi thân phận như cô không có cách nào có thể ngồi chung một chỗ để nói chuyện được, chứ đừng nói là có thể kết giao làm bạn bè. Suy cho cùng, vẫn là Thiên Vỹ dễ chịu hơn.



Cô đứng ngẩn ngơ nhìn Hạo Vũ một hồi, cho đến khi anh dời ánh mắt sắc bén như dao khỏi người mình, cô mới giật mình bừng tỉnh. Vân San lí nhí, ngập ngừng nói mãi mới được một câu hoàn chỉnh

"Anh...anh...về rồi ạ? Thức ăn...tôi nấu xong rồi...tôi...về đây". Chẳng hiểu sao, dù anh ta chẳng làm gì nhưng cô vẫn cứ có cảm giác sợ. Sợ đến mức cả người run lẩy bẩy.

Trịnh Hạo Vũ không thèm để ý đến Vân San, anh đi đến giá áo, cởi áo khoác của mình móc lên đó rồi thản nhiên đi rửa tay. Nhân lúc anh đi rửa tay, một lần nữa Vân San lại lén chuồn ra khỏi cửa, chạy trối chết về phía cổng chính.

Đến lúc về tới nhà rồi mà cô vẫn tim đập chân run, sống lưng lạnh toát.

Ác quỷ đúng là ác quỷ, dù chẳng làm gì cũng dọa người ta sợ chết khiếp.

***

Tối hôm đó, một lần nữa Trịnh Hạo Vũ gọi điện thoại cho em trai mình. Câu đầu tiên anh nói

"Dì Liên nghỉ hẳn rồi. Cô gái đó, tôi thuê".

Thiên Vỹ còn chưa kịp tiêu hóa thông tin vừa nghe được thì Trịnh Hạo Vũ đã lãnh đạm nói tiếp câu thứ hai

"Ngày mai, mua cho cô ấy một chiếc xe khác".

Sau đó lại lạnh lùng cúp máy, lần này còn không cho Thiên Vỹ đến nửa cơ hội để phản bác lại nào, cứ thế mà ngắt máy luôn.

Dì Liên đã nhiều tuổi, sức khỏe già yếu, nghỉ hẳn là điều đương nhiên. Nhưng còn San San của anh?

Ok. Hạo Vũ bá đạo, độc tài thế nào, cả cái tập đoàn AON này, không một ai là không biết. Dẫu có giằng co, cướp giật San San trở lại thì cũng như trứng chọi đá mà thôi, nắm chắc đến 90% thất bại rồi.

Vậy thôi, cứ từ từ nghĩ cách lấy cô ấy lại từ tay của "tảng băng" vẫn hơn.

Còn về chiếc xe, có lẽ Hạo Vũ chê xe đạp của Vân San bẩn cho nên mới bảo anh đổi xe cho cô ấy. Nhưng Vân San đã từng nói không biết đi xe máy, lại càng không biết lái xe hơi, vậy mua xe gì được?

Trịnh Thiên Vỹ suy nghĩ hồi lâu, sau cùng nghĩ ra một cách....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vốn Là Nhân Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook