Vô Tiên

Chương 6: Chiếc nỏ nhỏ

Duệ Quang

11/10/2019

Sương sớm che phủ cả sơn cốc. Trên đỉnh Tiên Nhân dường như được phủ một tấm lụa mỏng.

Không biết vì sao sư phụ hôm nay không có gọi mình dậy, nhưng Tiểu Nhất cũng không quá để ý. Cậu rút bảo kiếm chạy đến bên ngoài viện, múa tám thức Huyền Nguyên Kiếm Pháp một lần. Vẫn chưa thỏa mãn, cậu muốn thử năm thức kiếm pháp sau. Nhưng trong năm thức kiếm pháp này cũng không bộ pháp, căn bản không thể nào thi triển. Cậu chỉ đành phải nhớ kỹ một lần huyền diệu trong năm thức kiếm pháp này, lúc này mới không cam lòng dừng lại.

Luyện xong kiếm, Tiểu Nhất đến phòng bếp lấy nước rửa mặt rồi chạy vào phòng nhỏ của mình, treo thanh kiếm lên trên tường. Cậu lấy rương lớn bên cạnh giường ra. Cậu đã đào một lỗ nhỏ khoảng một thước vuông, bên trong có mấy cuốn sách và một bọc quần áo nhỏ.

Gia sản đáng giá của hai thầy trò đều ở trong này. Từ khi tiểu Nhất mười ba tuổi, sư phụ lại giao những thứ này cho Tiểu Nhất bảo quản. Nhưng bình thường cũng không thể luôn mang theo mấy thứ này, cậu sợ mất lại nghĩ ra cách đào một cái lỗ nhỏ như thế. Cho dù có người nào thật sự lên trên núi, cũng không ai sẽ chú ý tới dưới cái rương trong căn phòng nhỏ đơn sơ sẽ ngầm có huyền cơ như vậy. Vì thế, Tiểu Nhất đã âm thầm đắc ý một thời gian.

Tiểu Nhất lấy ra khoảng hai mươi lượng bạc nhét vào trong ngực, còn đậy rương gỗ ở phía trên, sau đó vỗ tay phủi bụi bặm và trở lại trong viện. Thấy sư phụ còn chưa có động tĩnh gì, cậu lại chạy một mạch xuống chân núi.

Từ đỉnh Tiên Nhân đến dưới chân núi có con đường núi dài ba dặm. Bước chân Tiểu Nhất nhẹ nhàng, không bao lâu đã chạy tới dưới chân núi, di chuyển qua đã sơn môn, chạy chếch ra sau núi.

Phía sau núi là rừng cây rậm rạp, tán cây cực lớn che khuất cả bầu trời, vây kín phía sau núi. Theo đường nhỏ vào đây còn có động tiên khác. Có hai con đường nhỏ chạy tới sơn môn. Con đường bên trái là đi từ chân núi Tiên Nhân vào sâu trong sơn cốc, đường bên phải thông tới một ngọn núi nhỏ cách đỉnh Tiên Nhân không xa. lão Lư lại ở chỗ này.

Bây giờ lão Lư đã hơn năm mươi tuổi, tổ tiên của ông cũng là đệ tử của Huyền Nguyên Quan. Sau khi Huyền Nguyên Quan dần lụi bại, tổ tiên của lão Lư không đành lòng bỏ qua sơn môn nên xây nhà ở lại đây. Từ đó về sau, từ tổ tiên của ông đến đời ông đều làm thợ săn trong núi Thái Bình. Ông có con trai nhưng không cam lòng chết già ở trong vùng núi hẻo lánh giống như tổ tiên vậy. Sau khi vợ của lão Lư qua đời, người con trai ra khỏi núi làm thợ rèn, chỉ để lại có một mình lão Lư ở lại đây.

Bình thường săn bắn thú hoang, nấu món gì đó, lão Lư không ít lần chiếu cố cho hai thầy trò Tiểu Nhất. Khi hai thầy trò rời khỏi núi, lão Lư cũng sẽ đi trên núi trông coi. Hai thầy trò cũng rất thân thiết với lão Lư.

Mặc dù lão Lư sống một mình ở trong núi rừng ung dung tự tại nhưng cuộc sống cũng nghèo khó. Cho nên hai thầy trò Tiểu Nhất có chút ngân lượng đều sẽ đưa tới tiếp tế cho lão Lư, cũng xem như là có nghĩa.

Tiểu Nhất chạy nhanh lên gò đất, đến gần một căn nhà gỗ.

Căn nhà gỗ do mấy cây đại thụ che trời tạo này, sương sớm vẫn còn dăng đầy gần đó. Trong mùa này, dưới tàng cây râm mát chợt có tán cây xào xạc, nắng sớm xuyên qua kẽ lá chiếu đến trên căn nhà gỗ, trên mảnh đất trống trong rừng tạo thành từng cái bóng loang lổ lay động.

Đây là một nơi âm u tĩnh mịch.

- Lư đại thúc, Lư đại thúc có ở đây không?

Tiểu Nhất gân cổ kêu lên một tiếng, sau đó day mũi nghịch ngợm cười, nhìn xung quanh tìm kiếm.

- Là Tiểu Nhất tới à!



Một giọng nói khàn khàn vang lên, bên trong phòng nhỏ có một người đàn ông già nua đi ra. Ông để chòm râu ngắn đen, gương mặt đỏ đầy nếp nhăn, vóc dáng không cao, lưng hơi còng nhưng vai to khỏe, đôi bàn tay đầy gân xanh cầm nắm một thanh búa, cười híp mắt nhìn Tiểu Nhất.

- Lư đại thúc đang làm gì thế? Sư phụ con bảo con đến thăm ngài!

Tiểu Nhất cũng cười hì hì đáp, ánh mắt lại tò mò nhìn chằm chằm vào cái búa của lão Lư. Cậu có thể thấy được rõ ràng trên búa có một tia đỏ như máu.

- Đạo trưởng có khỏe không? Ta đã vài ngày không thấy lão đạo trưởng rồi!

Lão Lư cười vung cái búa trong tay lên, nói tiếp:

- Ha ha, hôm nay Tiểu Nhất cháu có lộc ăn rồi! Sáng nay đại thúc bắt được con dê núi, lát nữa cháu mang về cho sư phụ nửa con đi, mau vào xem đi!

Tiểu Nhất theo lão Lư đi vào trong căn nhà gỗ, bên trong hơi tối. Trên mặt đất sau cửa có một con dê núi đã bị chém đầu ở trên tảng đá. Khi Tiểu Nhất tới, lão Lư đang chuẩn bị lột da cho con dê núi.

Tiểu Nhất không thích cảnh tượng máu chảy đầm đìa như vậy nhên nhìn xung quanh phòng, khi thấy có cái nỏ nhỏ được treo trên tường, cậu tiện tay lấy xuống nghịch.

Lão Lư lại tiếp tục bận rộn lột ra cho con dê núi. Khi thấy cái nỏ trong tay Tiểu Nhất, ông cười nói:

- Đây là Lư đại ca của cháu dùng gân hươu do ta săn được để làm ra, hai ngày trước mới đưa tới cho ta. Nhưng tuổi ta cũng lớn, mắt không tinh nữa. Tiểu Nhất thích thì ta lại tặng cho cháu đấy?

Tiểu Nhất cầm cái nỏ ở trong tay, có phần yêu thích không buông tay, tính trẻ con đều thể hiện ra hết. Cậu nghe lão Lư nói vậy thì hài lòng đáp:

- Ha ha! Cảm ơn Lư đại thúc, ngài cũng cho cháu gửi lời cảm ơn Lư đại ca nhé!

Nói xong, cậu mừng rỡ ngắm nhìn cái nỏ nhỏ trong tay. Cái nỏ này được dùng gỗ màu đỏ làm ra, rất nhỏ nhắn tinh xảo. Tiểu Nhất nhìn thấy phía trước nỏ có một vòng tròn bằng thép, thử gân hương và cảm giác rất dẻo dai, vì vậy chân cậu đạp vòng tròn, cánh tay nhẹ nhàng dùng sức kéo dây cung lại. Lão Lư quay đầu thấy, nói với Tiểu Nhất:

- Trong túi da trên ghế gỗ còn có mấy mũi tên, Tiểu Nhất có thể bắn thử.

Tiểu Nhất làm sao còn có thể nhịn được nữa, cậu cầm lấy túi da nhìn cũng rất tinh xảo, nhìn thấy bên trong cắm mười mũi tên thì vội vàng đeo túi lên trên cổ, nhưng dường như nhớ tới điều gì lại đặt bạc trong người ở trên ghế, nói với lão Lư:

- Lư đại thúc, cháu đi dạo một vòng trước nhé. Trên ghế là bạc của sư phụ cháu cho ngài.

Cậu nói xong liền chạy ra ngoài.



Lão Lư nghe tiếng thì nhìn thấy một đống bạc nhỏ, vội vàng đứng dậy nói:

- Làm như vậy không được đâu!

Con trai ở bên ngoài làm thợ rèn một năm cũng chỉ kiếm được có mấy lượng bạc. Hai mươi lượng bạc chính là một khoản tiền khó có được đối với người nghèo. Biết rõ tình cảnh của hai thầy trò Thanh Vân đạo trưởng, lão Lư sao có thể nhận của đối phương nhiều bạc như vậy được.

- Không có gì đáng ngại! Sư phụ cháu phát tài, Lư đại thúc ngài cứ cầm đi! Ngài chỉ cần qua uống rượu với sư phụ cháu thêm vài lần rượu là được.

Tiểu Nhất chạy đi mà không hề quay đầu lại.

Lão Lư vội vàng hô to:

- Đừng làm bản thân bị thương đấy! Cháu nhớ quay lại lấy thịt dê nhé!

Tiểu Nhất làm sao còn có thể nghe thấy được, trong thời gian nháy mắt đã chạy xa.

Nhìn bóng lưng đi xa của Tiểu Nhất, lão Lư bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Tiểu Nhất chạy tới đầu ngã ba vừa rồi.

Nhìn con đường mòn thông với sâu trong sơn cốc, cậu nghĩ thầm, sâu trong sơn cốc xa xôi này không có người ở, chim muông lại rất nhiều, đúng là chỗ tốt để cầm cây nỏ nhỏ đi luyện tập.

Tiểu Nhất lấy ra một mũi tên từ túi da hươu và đặt lên rãnh để mũi tên. Đầu mũi tên bằng thép này chớp động ánh sáng bạc, vô cùng sắc bén. Cậu vui vẻ cười ha ha nói:

- Lư đại thúc thật tốt! Ha ha, không biết cái nỏ này mạnh thế nào.

Giơ cái nỏ nhỏ trong tay lên, Tiểu Nhất ngắm chuẩn một thân cây cách đó khoảng bốn năm mươi bước, bấm cơ nỏ. Trong tai chỉ nghe dây cung vang lên một tiếng "tách", đầu mũi tên "Vèo" một tiếng bắn ra ngoài:

Phụt. Mũi tên cắm sâu vào trong thân cây.

Ha ha! Bắn được xa như vậy à! Tiểu Nhất nhảy chân sáo, chạy tới trước thân cây, thấy đầu mũi tên đã cắm sâu vào trong gỗ ba phân. Cậu thán phục trước uy lực của cái nỏ nhỏ, cũng có chút tiếc nuối vì độ chính xác của mình. Sau khi dùng sức rút đầu mũi tên ra, cậu đi sâu vào sơn cốc mà mình ít đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook