Vô Thượng Long Ấn

Chương 14: Rời khỏi Vong Linh Sơn

Thiên Đường Không Tịch Mịch

03/10/2013

Nặc Đức Hoài An nhìn về phía năm người Hắc Giáp quân còn sống.

- Thống lĩnh!

Năm người nhất tề giơ đao hành lễ.

- Tín hiệu cầu cứu là sao, vừa rồi xảy ra chuyện gì à? Các ngươi làm sao tìm được đệ đệ của ta vậy?

Hoài An ở trước mặt binh sĩ luôn có một tư thái uy nghiêm không thể kháng lại.

- Hồi bẩm thống lĩnh, chúng tôi trong lúc tìm ngũ thiếu gia ở Vong Linh sơn bị bọn vong linh vây công, là ngũ thiếu gia cứu chúng tôi.

Đội trưởng trả lời, hắn gọi là ngũ thiếu gia vì Tề Bắc là người cháu thứ năm.

Hoài An sửng sốt, Tề Bắc cứu bọn họ? Hắn nhìn về phía Tề Bắc.

- Ta cũng nhờ tín hiệu mà chạy tới, nhưng vẫn chậm một bước, năm huynh đệ là vì tìm ta mà chết, ta suốt đời sẽ không quên!

Tề Bắc buồn rầu nói.

- Hảo tiểu tử, đỡ ta một quyền!

Nặc Đức Hoài An nghe xong thì hét một tiếng, một quyền như sấm sét đánh vào ngực Tề Bắc. Quyền phong phá không mà tới, tiếng gió rít nghe rợn người. Tề Bắc không nhúc nhích, đấm trả một quyền, lấy cứng đối cứng.

“Bịch” một tiếng, thân hình hai người cùng loạng choạng.

- Đại ca, người cũng quá coi thường ta đi, tiểu đệ cũng không phải quả chuối ngày xưa nữa (DG: so sánh với quả chuối có lẽ vì quả chuối khá mềm, đè chút là nhũn ra), cứ việc thoải mái tới đây!

Tề Bắc nhếch miệng, một quyền của đại ca hắn vừa rồi hoàn toàn là ngoại công đơn thuần, không sử dụng đấu khí.

- Ha hả, hảo, xú tiểu tử, đến lúc đó đừng khóc lóc xin tha!

Nặc Đức Hoài An cười to, hắn nghĩ ra Tề Bắc có thể sống sót trong Vong Linh Sơn qua suốt mấy tháng thì chắc chắn là thu được kỳ ngộ. Nặc Đức Hoài An rút đại đao sau lưng ra, cây đao này thân đen nhánh, lưỡi đao lập lòe u quang màu lục bích, đấu khí dập dờn, quanh thanh đao mơ hồ có tiếng gầm gừ như hổ gầm. Đấu khí pháp quyết mà Hoài An sử dụng chính là Phong Ma Hổ Lệ Quyết, đấu khí pháp quyết vương phẩm.

Mà trường kiếm trong tay Tề Bắc là một thanh kiếm đen tuyền toàn bộ, kiếm quang màu vàng lúc ẩn lúc hiệm, quanh thân lại mơ hồ có tiếng long ngâm.

- Đại ca, cẩn thận đó!

Tề Bắc khẽ hô một tiếng, trường kiếm đâm về trước. Đấu khí màu vàng ngưng tụ lại mũi kiếm, như một tia chớp đâm thẳng về phía Nặc Đức Hoài An.

- Khá lắm!



Nặc Đức Hoài An cười dài một tiếng, đấu khí hóa thành một đầu hổ, hướng về phía Tề Bắc mà ngoạm. Chỉ là Nặc Đức Hoài An vừa đánh ra đòn này thì trong lòng run lên, thân thể đột nhiên hạ thấp. Mũi kiếm Tề Bắc đã đâm sát trên lưng Hoài An, đấu khí màu vàng hóa thành hình rồng uốn lượn mà tới.

- Hảo tiểu tử!

Nặc Đức Hoài An thiếu chút nữa bị ám toán, biết Tề Bắc thực lực hiện tại cho dù chưa chắc đã bằng hắn nhưng chắc chắn không kém bao nhiêu, không thể nào nương tay nữa. Thân ảnh hai huynh đệ như hai luồng gió lần lượt xuất chiêu, hai đấu khí một vàng một đen công kích vào nhau khiến đất đá vang vỡ tung tóe, hổ khiếu long ngâm rung chuyển cả đất trời.

Thiết Đầu một bên xem cuộc chiến không khỏi tự tát một một cái:

- Ta đúng là thối mồm, ngũ thiếu gia lợi hại như vậy mà lại dám nói không đáng một đồng, đáng đánh!

Trong Hắc Giáp quân có ai không biết Nặc Đức Hoài An là một mãnh hổ, tuy hắn chỉ dừng lại ở cảnh giới chiến sĩ cao cấp nhưng lại có đấu khí vương phẩm, cộng thêm sủng vật Liệt Địa Hổ cấp năm, cho dù cùng vương phẩm chiến sĩ chiến đấu cũng không thua kém. Hiện tại phế vật trong truyền thuyết Ngũ thiếu gia không ngờ có thể đánh ngang tay thống lĩnh khiến họ không thể không kinh ngạc. Ở quân đội cường giả vi tôn, nắm tay ai lớn người đó có quyền, hình ảnh phế vật ngũ thiếu này trong mắt các Hắc Giáp quân bây giờ liền trở nên cao lớn.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lớn, không khí méo mó, hai đạo thân ảnh sau khí va chạm thì tách ra. Nặc Đức Hoài An lui tới bảy tám bước, mà Tề Bắc thì khoảng hơn chục bước. Giữa hai người là một cái hố lớn đường kính mấy thước.

- Thống khoái lắm, hảo tiểu tử, mau thành thực nói xem ngươi hiện tại tiến tới cấp độ nào rồi?

Hoài An hỏi.

- Ách, chắc là trung cấp chiến sĩ!

Tề Bắc nhún nhún vai.

Trung cấp chiến sĩ?!

Năm tên Hắc Giáp nhìn nhau, trung cấp mà lợi hại vậy sao? Hoài An đã biến thái không ngờ Tề Bắc còn biến thái hơn.

- Tốt lắm, nhìn đấu khí của ngươi ta cũng đoán được, tuy là trung cấp chiến sĩ nhưng đấu khí của ngươi bền bỉ vô cùng, lực công kích cũng kinh người, khiến ta kinh ngạc nhất đó là cùng ta đánh bao nhiêu lâu như vậy mà ngươi lại không bị cạn kiệt đấu khí…Ha ha, từ nay về sau ai dám nói em ta là phế vật nữa, phụ thân mà biết chuyện này nhất định rất cao hứng.

Nặc Đức Hoài An cười to, tiếng cười tràn đầy sự sảng khoái vui mừng.

Tề Bắc cũng cười cười, hắn đánh được như vậy một nửa là nhờ Cuồng Long đấu khí là một thánh phẩm đấu khí quyết, một nửa là nhờ Thần Long quyết bơm nội lực, nếu không làm sao kéo dài được lâu như vậy.

- Hôm nay chúng ta hãy rời khỏi Vong Linh Sơn, nhổ trại về kinh thành để phụ thân bớt phiền muội!

Nặc Đức Hoài An nói, nếu không vì Tề Bắc hắn cũng không ngây ngốc ở cái nơi đầy tử khí này lâu như vậy. Tề Bắc cùng đại ca ngồi lên Liệt Địa Hổ trở về quân doanh, mà năm tên Hắc Giáp Quân cũng cùng đội ngũ cứu viện trở về. Liệt Địa Hổ gầm một tiếng, Tề Bắc liền thấy hai thân binh thanh tú tiến ra đón.

- Là nữ nhân sao, đại ca người quả thực cũng rất chăm chỉ đó!



Tề Bắc cười trêu, hắn từ hai cô gái này ngửi thấy mùi son phấn nên biết ngay, mà một trong hai người hắn lại thấy có chút quen thuộc.

Nặc Đức Hoài An lúng túng cười, đối với người thường thì đây là diễm phúc, còn với hắn thì là phiền toái.

- Thống lĩnh, ngươi về rồi.

Thụy Tuyết công chúa mừng rỡ, trong mắt chỉ có Nặc Đức Hoài An, có thể thấy một tấm chân tình của nàng với hắn.

- Ừ! Ta tìm được Tề Bắc rồi, chúng ta lập tức trở về hoàng đô thôi.

Hoài An gật đầu nói.

Tề Bắc?! Thụy Tuyết lúc này mới để ý thấy Tề Bắc, mắt lộ vẻ khó tin, đôi môi đỏ mọng hé ra muốn nói gì đó, song lại thôi.

Tề Bắc cũng đã nhớ ra thân phận Thụy Tuyết công chúa, nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết, hướng nàng cười cười. Theo lý mà nói nữ nhân của đại ca thì hắn nên gọi một tiếng chị dâu. Nhưng nàng là nữ nhân hoàng gia, tiếng chị dâu này không thể tùy tiện, một khi gọi ra thì đại ca hắn làm sao đính hôn với Phong gia đại tiểu thư được đây.

Trước kia linh hồn của thân thể này căn bản cả ngày mơ hồ, đối với chuyện gia tộc chẳng hiểu được bao nhiêu. Nhưng từ khi Tề Bắc nhập vào thì rất nhiều chuyện hắn đã rõ.

Đột nhiên lúc này thanh kiếm trong tay Tề Bắc rung lên, nó ngửi được một tia khí tức hắc ám nhàn nhạt. Hắn thoáng nhìn thị nữ bên cạnh công chúa lộ ra ánh mặt lạnh lẽo, tâm trí hắn liền vô cùng cảnh giác.

“Kì quái, chẳng lẽ kiếm này còn có công năng đặc biệt?” Tề Bắc thầm nghĩ trong lòng.

Nặc Đức Hoài An vỗ vỗ vai Tề Bắc, quỷ dị cười nói:

- Tề Bắc, mộng đẹp của ngươi sắp thành sự thật rồi!

- Sao cơ?

Tề Bắc khó hiểu hỏi lại.

- Hoàng đế đã công khai chiếu cao thiên hạ nếu ngươi còn sống trở về thì liền đem Minh Nguyệt công chúa gả cho ngươi.

Hoài An ha ha cười, hắn có thể tưởng tượng bộ mặt ngơ ngác của Mạc Tư đại đế khi nghe tin này. Nghe nói Minh Nguyệt công chúa được Thông Thiên Sơn nhìn trúng, sắp trở thành đệ tử của Thông Thiên Sơn, đây cũng là chắc chắn là một vinh dự. Nhưng Mạc Tư đại đế một lời nói ra không thể nuốt lại, nữ nhi của hắn coi như tiện nghi cho Tề Bắc rồi. Thông Thiên Sơn cao cao tại thượng, không cho phép đệ tử nhúng tay vào tranh đấu hoàng thất, nên với Nặc Đức gia tộc mà nói nàng dâu này không có chỗ nào phải kiêng kị.

Ách… Tề Bắc nhíu mày, hồi tưởng lại Minh Nguyệt công chúa kia có ánh mắt vô cùng lạnh nhạt lẫn cao ngạo, cảm giác rất không thoải mái, có lẽ nên tìm cơ hội từ chối hôn sự này, khỏi phải làm khổ bản thân.

Cuối cùng đội Hắc Giáp quân cũng về tới đại doanh, Hoàn An ra lệnh lập tức rời khỏi Vong Linh Sơn.

Sắc trời dần ảm đạm, Hắc Giáp Quân đã rời khỏi phạm vi Vong Linh Sơn.

Diệt Hồng Trần

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thượng Long Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook