Vợ Quan

Chương 28: Chương 4.7

Đường Đạt Thiên

14/06/2016

Chung Học Văn nói: “Chủ nhiệm Mã đã nói rất rõ ràng rồi, bây giờ đến luợt các đồng chí phát biểu rồi, ai có thể nói trước?”.

Hứa Thiếu Phong biết, nhất định là ông ấy phải nói trước. Lúc nãy nghe lời phát biểu của hai vị lãnh đạo, ông đã nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề rồi, nhưng ông vẫn đang không ngừng khuyên răn mình, nhất định phải bình tĩnh, nhất định không được gục ngã.

Trong khi Chung Học Văn tìm người nói trước, ông liền tiếp lời nói: “Để tôi phát biểu trước. Xảy ra sự cố nghiêm trọng như thế này, là Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, tôi không thể không có trách nhiệm. Mặc dù nói, hôm sự cố xảy ra, tôi vẫn còn đi họp trên tỉnh, trước khi đi họp tôi đã giao toàn công việc lại cho đồng chí Phó Cục trưởng Trương Minh Hoa. Đối diện với sự cố lớn này, chúng tôi đã đưa ra những quyết định ứng phó trong thời gian nhanh nhất. Thứ nhất là Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn chúng tôi đã bỏ tiền chi trả cho người nhà hai nạn nhân tử vong để giúp họ ổn định lại cuộc sống. Sau đó, lại còn trả tiền viện phí cho những nạn nhân bị thương phải nằm trong viện, đảm bảo sự điều trị của họ không bị ảnh hưởng gì. Thứ hai, đối mặt với sự cố lớn này, chúng tôi đã tiến hành tự điều tra tự kiểm điểm nội bộ, thông qua thảo luận của Hội nghị Đảng bộ, đưa đơn từ chức của đồng chí Trần Nghệ Lâm nguyên là Trưởng ban Nghệ thuật Quần chúng lên Ban Bí thư Thành ủy và đã được phê chuẩn. Trong việc xử lý đồng chí Trần Nghệ Lâm, chúng tôi cũng từng có tranh luận, một phía ý kiến cho rằng, Trần Nghệ Lâm chuyển gói thầu cho ông chủ vũ trường là Hoàng Đắc Tài, có hợp đồng viết tay, cũng có công chứng của Nhà nước, Hoàng Đắc Tài là người chịu trách nhiệm trước pháp luật, Trần Nghệ Lâm không tham gia quản lý, sẽ không chịu trách nhiệm. Một ý kiến khác cho rằng, Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng không nên cho người khác thuê tầng hầm và đại sảnh để mở vũ trường, cho nên nhất định phải truy cứu trách nhiệm của họ. Xét theo tình hình này chúng ta nên xuất phát từ đại cục, theo mục đích xử lý nghiêm túc rút ra bài học, đưa ra quyết định cách chức đồng chí Trần Nghệ Lâm.

Bản thân tôi cảm thấy, đối với sự cố lần này, khi đó chúng ta không nên thảo luận việc đồng chí Trần Nghệ Lâm có nên cho thuê Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng làm vũ trường hay không, nếu nói có trách nhiệm, thì trách nhiệm chính là ở đây. Đương nhiên, vụ hỏa hoạn này là không ai ngờ tới được? Nếu có thể ngờ tới được, chúng tôi cũng sẽ không đồng ý, nếu có đồng ý thì Trần Nghệ Lâm cũng không cho mướn thầu. Giờ chúng tôi đã xử phạt Trần Nghệ Lâm, mặc dù anh ta vẫn kêu oan, nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo sự cố hỏa hoạn xảy ra trong phạm vi anh ta tiếp quản? Nếu như, ở trên còn muốn tiếp tục…”.

Hứa Thiếu Phong vừa nói tới đây, nghe thấy Vương Chính Tài ho nặng một hồi. Tiếng ho này khiến cho Hứa Thiếu Phong hiểu ra, anh ta đang nhắc nhở ông, lời nói của anh đang đi quá xa. Ông chợt giật mình, trong chốc lát chợt tỉnh ra. Lúc nãy mục đích của ông chính là để lãnh đạo nghe thấy, chúng ta đã xử lý một người, đã có chút oan uổng cho ông ta, chúng ta không nên tạo ra án oan hơn nữa. Không ngờ lại nói đến chỗ nhạy cảm, khó tránh khỏi chút kêu ca. Nếu không phải Vương Chính Tài nhắc nhở, câu tiếp theo ông ấy nói sẽ là: “Nếu muốn tiếp tục xử lý, khéo còn liên quan đến những lãnh đạo cao nhất của Cục, thế thì chúng tôi chỉ còn biết chịu phạt thôi”. May mà Vương Chính Tài nhắc nhở, khiến ông lập tức điều chỉnh: “Đi sâu vào tìm hiểu điều tra Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn chúng tôi, chúng tôi thứ nhất chỉ biết tích cực ủng hộ, thứ hai sẽ tạo ra những điều kiện thuận lợi, đồng thời dùng thái độ tích cực tiếp nhận sự thẩm tra của tổ chức. Bài phát biểu của tôi xin được kết thúc ở đây”.

Hứa Thiếu Phong nói xong, đưa mắt nhìn Vương Chính Tài một cái, đúng lúc cũng bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của ông ta nhìn ông, cảm giác như có sự cảm kích tâm đầu ý hợp.

Chung Học Văn nói: “Vừa rồi đồng chí Thiếu Phong cũng thể hiện rõ, như thế là rất tốt, chúng ta nên phối hợp với Tổ Điều tra Sự cố trên cả về mặt tư tưởng và mặt nhận thức, không những nên có dũng khí thừa nhận trách nhiệm, còn phải có dũng khí tiếp nhận sự thẩm tra của tổ chức, bao gồm cả tôi trong đó. Tiếp sau ai sẽ phát biểu? Minh Hoa phát biểu đi. Tiện thể giới thiệu một chút với Chủ nhiệm Mã, đây là đồng chí Trương Minh Hoa, Phó Cụ trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn”.

Trương Minh Hoa gật gật đầu với Chủ nhiệm Mã, rồi lại gật gật đầu với Chung Học Văn, sau đó mới nói: “Kính thưa đồng chí Phó Thị trưởng Chung Học Văn, kính thưa đồng chí Chủ nhiệm Mã, với cương vị Phó Cục trưởng, trách nhiệm của tôi là quản lý công tác tuyên truyền truyền thông. Đúng như Cục trưởng Hứa lúc nãy nói, sau khi sự cố phát sinh, Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn chúng tôi dưới sự lãnh đạo của Thành ủy, đã đưa ra những chính sách hiệu quả nhất trong thời gian sớm nhất, cũng đẩy mâu thuẫn xuống mức phạm vi nhỏ nhất, đương nhiên, vấn đề bây giờ không phải là để chúng ta nói phải xử lý những vấn đề còn tồn đọng như thế nào, mà là cần phải tìm ra nguyên nhân gây ra sự cố to lớn này. Cho nên tôi muốn nói cách nhìn của tôi về vấn đề này. Thứ nhất, tôi thấy nguyên nhân trực tiếp của vụ hỏa hoạn này là do ông chủ vũ trường thiếu nhận thức về an toàn mà gây ra, nhưng còn nguyên nhân sâu sa ẩn giấu đằng sau, chính là Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng vốn dĩ không nên cho thuê văn phòng của mình để làm vũ trường. Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng danh chính ngôn thuận là vốn đầu tư của Chính phủ nhằm tổ chức một số hoạt động văn hóa có ý nghĩa cho nhân dân, chúng ta lại cho người khác thuê tầng hầm và đại sảnh làm vũ trường, điều này vốn dĩ đã không đúng rồi, cho nên, Trần Nghệ Lâm chịu phạt là đương nhiên, chẳng có gì là oan ức cả, nếu có gì oan ức, cũng là tự ông ta chuốc lấy mà thôi. Ở điểm này, ý kiến của tôi lúc nào cũng rõ ràng, chưa từng mập mờ bao giờ. Thứ hai, hôm xảy ra sự cố hỏa hoạn, tôi vẫn còn trong thời hạn chịu sự ủy thác toàn quyền của đồng chí Hứa Thiếu Phong chịu trách nhiệm xử lý công việc của toàn Cục, cho nên tất nhiên là tôi có trách nhiệm không thể nào chối bỏ được. Tuy nhiên trên thực tế, công tác của tôi là quản lý đài phát thanh truyền hình, công tác về văn hóa là do một đồng chí Phó Cục trưởng khác đảm nhận, sau khi ông ấy được điều đi công tác từ năm ngoái, Cục vẫn chưa phân công lại, thực tế vẫn do đồng chí Hứa Thiếu Phong chủ quản. Tôi phụ trách toàn quyền công việc của Cục, chỉ trong thời gian có năm ngày. Mặc dù sự cố hỏa hoạn xảy ra vào thời gian đó, nhưng mà băng đá ba thước, không phải giá lạnh ngày một ngày hai mà có được. Những lỗ hổng trong quản lý hàng ngày, bắt tôi sửa đổi trong thời gian năm ngày thật không thực thi chút nào, huống hồ tôi cũng không thể vượt quá chức phận, nhân lúc anh Hứa không có nhà mà thay đổi những thứ vốn không phải thuộc quyền quản lý của tôi. Xét theo tình tiết này, tôi xin tiếp nhận sự thẩm tra của tổ chức. Điều đáng nói chính là, lúc Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng chuẩn bị cho người ngoài thuê, tôi cũng đã đề xuất ý kiến với cấp trên rằng làm như thế không được thích hợp cho lắm, tuy vậy ý kiến của tôi đã không được coi trọng. Tôi nói thế này hoàn toàn không phải muốn đùn đẩy trách nhiệm, mà quan trọng chỉ muốn thể hiện với lãnh đạo tỉnh, thành phố thấy đối với vấn đề này, tôi luôn giữ vững nguyên tắc”.

Trương Minh Hoa nói xong, Mã Trung Tân tiếp lời: “Băng đá ba tháng trước, không phải giá lạnh ngày một ngày hai, câu này đã nói trúng điểm yếu, xảy ra hỏa hoạn rõ ràng là việc chốc lát, nhưng đó hoàn toàn là hậu quả do việc quản lý không nghiêm trong một thời gian dài, đương nhiên sẽ gây ra kết quả tất yếu như thế. Lúc nãy đồng chí nói, sau khi một vị Phó Cục trưởng Cục bị điều đi, công việc ở Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng do đồng chí Hứa Thiếu Phong trực tiếp chủ quản? Đồng chí Hứa Thiếu Phong, có phải là như thế không?”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook