Vô Diêm Nam Tình Sự

Chương 1: Tiết tử

Hữu Hạ

28/04/2017

Quốc gia của ta nằm ở đông bắc khu thị xử, cho nên vào mùa đông một bãi phi lao giao tiếp với một cánh rừng rộng rãi quanh năm lá rụng càng làm tăng thêm đặc điểm đặc trưng của thảm thực vật ở đây….

“Thi vũ tiên sinh, ngài lại đang bay đến tận đâu vậy?”

“Thi vũ, thi — vũ –!” Tiếng gầm giận dữ vang lên làm chấn động mọi người. Họ đang cúi đầu, lặng lẽ phiên mắt, ngắm hướng nhân vật chính đang bị rống gọi. Quả nhiên giống như mọi người tưởng tượng, người này, căn bản không nghe thấy, vẫn tư thế ấy, vẻ mặt ấy, luôn ngơ ngẩn tựa như ngàn năm không thay đổi nhìn ra bên ngoài.

“Ai, lại sắp bắt đầu rồi.” Liên tiếp tiếng thở dài tràn ngập phòng học, làm cho người ta tại đây mùa hè nóng bức cảm giác mất đi một tia sinh khí, hơn là một chút bất đắc dĩ.

“Đang đang đang” Cùng với tiếng gót giầy nện mạnh trên bục giảng, sau đó thêm một loạt thanh âm nữa của mỹ nữ lão sư đi tới phòng học cuối cùng vẫn không làm nhúc nhích Thi Vũ trước mặt.

“Ba” một tiếng, một quyển tân hoa tự điển nện lên đầu Thi Vũ, người bị đánh còn không có phản ứng, thế mà chủ nhân của quyển tự điển lại nhỏ giọng kháng nghị.

“Có thể hay không không cần mỗi lần đều dùng tự điển của ta a, mỗi lần đều đập hư, cũng không biết bao nhiêu trang bị một lần nữa niêm qua.”

“Ngươi câm miệng” Mỹ nữ lão sư lại rống giận.

Nam sinh vừa kháng nghị lui lui cổ, không cốt khí không hé răng, hắn quyết định vẫn là nhịn đi, ai.

Rốt cuộc, Thi Vũ, anh bạn đồng học siêu cấp trì độn của chúng ta cũng cảm giác đến động tĩnh chung quanh, mờ mịt ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ của lão sư, bất đắc dĩ mở miệng:

“Lại làm sao vậy a, ngài như thế nào luôn sinh khí, khi nào mới có thể khống chế một chút tính tình a!”

“Ai u, đừng mỗi lần đều nhéo lỗ tai của ta được không a, ta đi mách hiệu trưởng trách cứ ngươi dùng cách xử phạt về thể xác với đệ tử a! Đau chết đi được!”

“Ngươi đi, ngươi đi đi, nếu sớm biết ngươi chỉ biết chọc ta sinh khí, lúc sinh hạ nên đem ngươi để tại bệnh viện, làm cho người ta lấy đi, để cho người khác chịu tội này đi. Trời ạ, ta đến tột cùng là cái gì mệnh a, có một đứa con không tri kỷ như vậy đúng thật là khổ ta a!”

“Thi lão sư, thỉnh ngài chú ý ngữ khí, hiện tại ta là học trò của ngài, không phải con ngài, đều cái gì cùng cái gì, ta còn không oán giận ông trời cho ta một mẫu thân tính tình bạo lực đấy, thật sự là.”

“Ngươi… ngươi… ngươi cái đồ bất hiếu tử, không phải, ngươi tên học trò không biết nghe lời, đi học không lắng nghe giảng bài, ngươi cứ ngốc nghếch cái gì a, còn giương miệng, cúi đầu, ở ngoài kia rốt cuộc có cái gì đẹp mà ngươi…. Sắp tới kì thi rồi, ngươi có thể hay không chuyên tâm một chút, đi đem tộc trưởng ngươi gọi tới, tức chết người ta đi được, hừ!”



Thi Vũ chỉ có thể vô số lần liếc mắt xem thường, vô số lần thầm oán ông trời cho hắn như vậy bổn mụ mụ, đều nói hắn, trời biết đây là di truyền, hắn có biện pháp nào.

“Cái kia, lão sư, ngài chính là Thi Vũ tộc trưởng.” Một học viên hảo tâm nhắc nhở.

“Nga, đúng rồi, tên xú tiểu tử ngươi chỉ có ta này tộc trưởng, về nhà tái thu thập ngươi, hiện tại hảo hảo nghe giảng bài cho ta.” Trước khi đi còn đá con nhà mình một cước.

Phòng học rốt cục khôi phục trật tự.“Hô”, chỉnh tề thở dài nhẹ nhõm một hơi thanh âm, hiển nhiên tất cả học viên của lớp này đối với tình cảnh như vậy đều đã muốn nhìn quen lắm rồi, hỏa bạo nữ lão sư cùng nguội thủy nam sinh, chân tướng sự việc luôn diễn ra trăm lần như một a.

Thi Vũ kỳ thật cái gì cũng chưa tưởng, hắn chỉ là thuần túy ngẩn người, không biết vì cái gì hắn luôn bị trạng thái lơ đãng vây lấy làm cho lúc nào cũng ngẩn ngơ, cho nên bị các học viên chung lớp gọi là người tối trì độn, nói hắn là người trì độn cũng là đúng trọng tâm, hắn trên cơ bản đối sự vật gì đều hứng thú thiếu thiếu, linh hồn như luôn lơ lửng ở tận đâu đâu.

Ngày qua thật bình thản a, Thi Vũ đối với loại bình thản như thế này cũng là không có gì bất mãn. Nhưng mà nữ vương gia của hắn, mẫu thân đại nhân của hắn không muốn, luôn nói ôm sai lầm rồi con, này ngốc tiểu tử quyết không phải sinh ra từ bụng của Thi Mĩ nàng, diện mạo bình thường còn chưa tính, tính cách còn nặng nề, nào có một chút gien của Thi Mĩ nàng a.

Người ta mẫu thân là một ngày ba lượt quan ái, mẫu thân nhà hắn là một ngày ba lượt oán giận, cho nên lúc đi học đều thường xuyên tưởng còn ở nhà, làm ra bao nhiêu chuyện bạo lực, bị các học sinh đặt cho biệt danh “Nữ hỏa long”. Tan học tiếng chuông vang lên, Thi Vũ chậm rãi đứng dậy, hoà vào dòng người từ trong giảng đường đi ra phía ngoài, đến chỗ xe đạp củamình, chờ đợi “mỹ nữ” nhà hắn.

Từ năm trước hắn cũng bắt đầu 16 tuổi, vậy là mỹ nữ mẫu thân liền bắt hắn mỗi ngày chở nàng về nhà, nói là để tăng thêm tình cảm mẫu tử, ai kêu hắn luôn đối nàng hờ hững.

Hắn không có quyền lợi phản kháng, nhưng cũng nhờ vậy thật sự nhắc nhở chính mình, hắn là con của nàng chứ không phải là bố nàng, có trời mới biết bố của lão mẹ như thế nào. Ngay cả bố của hắn bộ dáng ra sao, lão mẹ cũng không một lần nhắc tới. Mà hắn cũng không có hỏi qua. Đình chỉ suy nghĩ, bởi vì lão mẹ hắn đã đến đây rồi.

“Con, ta về nhà đi.” Tự động ngồi vào sau yên xe.

“Mẹ, ngươi vẫn là lấy xe của ngươi chạy đi, xe đạp chở người trái với quy tắc giao thông.”

“Ta không cần, chẳng lẽ nuôi dưỡng con không công a.”

“Mẹ, ngươi dưỡng con vì tọa xe đạp về nhà a!”

“Đừng vô nghĩa, đi mau, về nhà mẹ làm đồ ăn ngon cho ngươi.”



“……”

Hai mẫu tử Thi Mĩ cùng Thi Vũ mỗi ngày chính là trải qua như vậy, bình thản nhưng cũng hạnh phúc, tuy rằng con rất ngốc, mẫu thân rất hỏa bạo.

“Mẹ, ngươi giảm béo đi, quá nặng ……” Thi Vũ oán giận ……

“Ngươi nói bất hiếu gì đó.” Thi Mĩ phẫn hận.“Ba……”

“Đừng đánh đừng đánh, chỉ biết đánh ta, ta như thế nào như vậy mệnh khổ a……” Thi Vũ tiếp tục oán giận lại càng ngày càng nhỏ giọng, cuối cùng biến thành không thể làm cho mỹ nữ lão mẹ nghe thấy một mình lẩm bẩm.

“Bính…… Ba…… Loảng xoảng…..” Thanh âm va chạm cùng trọng vật rơi xuống đất liên tục vang lên.

Thi Vũ thật không hiểu, cảm giác chính mình nhẹ nhàng đứng lên, trước mắt là cái gì tình trạng, hắn thấy chính mình cùng lão mẹ huyết nhục mơ hồ, thân thể ở ven đường vẫn không nhúc nhích, từ trên một chiếc xe hơi màu bạc một nam nhân tóc bạch kim quần áo kỳ quái bước ra, miệng còn niệm niệm từ.

“Lỗi Lỗi, ngươi nói Diêm Vương lái xe đâm chết người phải tính thế nào đây?.”Lại một thanh âm vang lên.

“Hắn đến số nên phải chết thôi, chính là chết do bị xe đâm trúng đấy.” Một tiểu nam hài thoạt nhìn khoảng mười tuổi cũng xuống xe.

“Đại nhân kính yêu của ta, mẹ nó cũng không đáng chết.” Nam nhân tóc bạch kim liếc mắt nhìn nam hài.

“Vậy nàng với con cùng nhau đi, vừa lúc có bạn, đến bên kia cũng không phải cô đơn.” Nam hài làm như không sao cả hừ hừ……

Thi Vũ hiểu được một chút, hắn cùng lão mẹ bị xe đâm chết, chính là do tiểu nam hài cùng nam nhân tóc bạch kim làm. Chính mình hồn phách dâng lên đến đây? Thế còn lão mẹ đâu, như thế nào không phát hiện? Hắn vừa định phát ra tiếng, nam nhân tóc bạch kim đã hướng về hắn nói:

“Cái kia, ngượng ngùng a, chết kiểu này đúng là không lịch sự lắm, bất quá ngươi cũng nên đi.” Nói xong vung tay lên.

Thi Vũ muốn nói cái gì cũng chưa nói ra khỏi miệng, liền cảm thấy một trận gió mạnh đem hắn thổi đi rồi, hồn quả nhiên không sức nặng a, người ta chỉ vung tay áo một cái, hồn Thi Vũ liền bay như không có, tự nhiên ý thức cũng không có……

“Đại nhân, ngài còn chuẩn bị thưởng thức bao lâu a, bái ngươi ban tặng, bộ dáng con người của hai chúng ta không thể duy trì lâu a, mau trở về đi thôi, nếu để cho các trưởng lão biết, ta liền thảm ……” Bên này nam nhân tóc bạch kim huy hoàn ống tay áo, chạy nhanh ôm lấy tiểu nam hài tiêu thất……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Diêm Nam Tình Sự

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook