Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Chương 7

Mục Yên

02/10/2016

"Ôi, lại có nhiều đồ như vậy à, chị dâu cả thật là may mắn." Đi kèm tiếng nói vang lên bên tai mọi người thì người nói chuyện cũng đi vào, xem ra quần áo trên người đã được lựa chọn cẩn thận, hoàn toàn khác với những kiểu dáng quần áo bình thường kia.

Mẹ Diệp cười cười: "Liễu Chi à, hôm nay nghĩ sao lại tới tìm tôi, bình thường không phải thím cũng không tới cửa sao?" Một con dao găm mềm nhũn cắm vào trên người đối diện, cũng chính là trên người của thím hai nhà họ Diệp.

Trương Liễu Chi xấu hổ cười cười: "Không phải là chị có khách à, cho nên tiện thể tới đây xem một chút, không cần nói như vậy ở trước mặt khách." Bà thật là không ngờ nhà thằng bé ngày hôm qua lại thật sự có tiền như vậy, lúc bà về cũng thấy chiếc xe kia rồi, bà biết nhãn hiệu phía trên, bởi vì nghe nói đó là hàng hiệu, cho nên bà bắt đầu thầm hối hận ngày hôm qua không cho thằng bé mượn điện thoại gọi về báo tin.

Ba người nhà họ Diêu bên kia ngoại trừ Diêu Cẩn thì hai người còn lại cũng hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói cái gì, cho nên chỉ cười nhìn hai người giao chiến, nhưng mà từ không khí tại hiện trường, bọn họ vẫn có thể nhìn ra có lẽ quan hệ này lại là không tốt lắm.

"Vậy thì cám ơn đã quan tâm." Mẹ Diệp thản nhiên trả lời, tuy là cũng coi như người một nhà, nhưng nếu như không phải đặc biệt quan trọng thì bình thường cũng sẽ không lui tới, dù sao đây chỉ là vợ của chú hai mà thôi, chứ không phải là chú hai, cũng coi là ngoài gia đình, mà lúc này phản ứng của mẹ không nghi ngờ gì là đang đuổi người.

Nhưng bàn về da mặt dày sợ rằng không ai hơn được Trương Liễu Chi, bởi vì biết ba người nhà họ Diêu có lẽ nghe không hiểu tiếng địa phương của bọn họ, cho nên cười nhìn ba người kia: "Chào anh chị, tôi là vợ của chú hai nhà này, ở xa tới chính là khách, dù thế nào cũng là người một nhà, cho nên tôi bèn tới đây xem một chút."

"Chào chị." Mẹ Diêu cười nói, chuyện xảy ra mới vừa rồi dù sao cũng là chuyện nhà người ta, bà không tiện nhúng tay.

"Mẹ." Diêu Cẩn bên cạnh đột nhiên lên tiếng, "Ngày hôm qua lúc con và Bội Bội với cô đi đến nhà của dì này mượn điện thoại thì thái độ của người này thật không tốt, còn đóng cửa thật mạnh lại, mẹ đừng nói chuyện với dì ta."

Nói toạc ra ngay mặt, nụ cười của Trương Liễu Chi cũng không nhịn được nữa.

Mẹ Diêu vội vàng ngăn Diêu Cẩn lại: "Trẻ con nhà nào cũng không nên nhiều lời, thật xin lỗi, con tôi không biết nói chuyện lắm, có thể là không quen thôi." Nói xong câu này thì mẹ Diêu không nói chuyện nữa, nhưng trong lòng chắc chắn là có không hài lòng, bây giờ chuyện thật sự là có liên quan với bọn họ.

"Ha ha, không tức giận không tức giận, tôi là người lớn thì rộng lượng." Trương Liễu Chi cười ha hả, nhưng cũng không nói là lỗi của bà, ánh mắt lại nhắm vào đồ của cha mẹ Diêu Cẩn mang tới, lúc này không khí nơi đây đã im ắng lại ngay, bởi vì có "Người ngoài" ở đây, cũng không nói chuyện gì.

Nếu như dựa theo tình huống bình thường, mẹ Diêu Cẩn nhất định là phải khách sáo một chút, hoặc là nhún nhường chia đều chút đồ này cho "Người một nhà" mang về, nhưng mà bởi vì có đoạn lời nói kia của Diêu Cẩn, mẹ Diêu đương nhiên sẽ không làm như vậy, nhưng sau này nếu như mẹ Diệp tự cầm đồ qua thì cũng không liên quan tới bà.

Một lúc lâu, Trương Liễu Chi thấy mọi người đều không nói chuyện, cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ cười cười: "A, như vậy đi, nhà tôi còn có việc, vậy tôi đi về trước nếu như rãnh rỗi cũng có thể đi dạo một chút tới nhà của tôi, điều kiện của gia đình tôi tốt hơn một chút so với nơi này." Một câu nói lơ đãng, bộ dạng tự cho là đúng của Trương Liễu Chi đã khắc thật sâu ở trong đầu mọi người, trước khi ra ngoài ánh mắt của bà ta vẫn nhìn đống đồ trên đất, trong mắt lóe lên tia sáng tính toán, dù nói thế nào thì cuối cùng bà phải lấy được một chút.

Sau khi người đi rồi, không khí trong nhà mới trở nên thân thiện lên.



"Xin lỗi, để cho anh chị chê cười rồi." Mẹ Diệp tỏ vẻ áy náy, thật vất vả người ta đến nhà mình một chuyến, mình lại để cho bọn họ chê cười.

"Không sao, không liên quan tới chị."

Diệp Bội nhìn người đã đi xa bên ngoài, nói một câu sâu xa: "Mỗi gia đình đều sẽ có vài người cực phẩm, dù là gia đình nào cũng không tránh khỏi." Chắc chắn sẽ có người khiến người ta nhìn không thoải mái, lại có một loại cảm giác tuyệt đối không muốn gặp đối phương.

Mẹ Diêu ôm bụng cười ha ha: "Bội Bội con nói chuyện đúng là sắc bén, cô lại càng ngày càng thích con rồi, không làm con gái nuôi thì làm con dâu cũng được, cô coi như nuôi lớn từ nhỏ, từ nay về sau không bằng nhà chúng ta nuôi con nhé, có con ở nhà chúng ta có lẽ sẽ không yên tĩnh như thế."

Có lẽ là mẹ Diêu nói đùa, nhưng Diêu Cẩn lại tưởng thật, anh luôn nghĩ nên làm thế nào để cho mình sống ở chỗ này, bây giờ biết rồi, tại sao mình cần phải sống ở chỗ này, để Bội Bội cùng đến nhà anh cũng tốt, đôi mắt phát ra ánh sáng: "Mẹ nói là thật ư?"

Cho tới nay Diêu Cẩn đều cho rằng người phải lo lắng nhất là Diệp Bội, vào đời trước đúng là như vậy, bởi vì khi đó chỗ làm việc của bọn họ là thành phố S quê hương của Diệp Bội, mà không phải là thành phố H quê hương của Diêu Cẩn, từ điểm này cũng có thể thấy được rốt cuộc là Diêu Cẩn yêu bà xã mình bao nhiêu.

"Cái gì thật cơ?" Mẹ Diêu hoàn toàn không phản ứng kịp ý của Diêu Cẩn, dù sao chính bà cũng không có để lời nói mới rồi ở trong lòng.

"Vợ à," Ba Diêu bên cạnh đẩy mẹ Diêu một cái, "Anh nghĩ ý của thằng con chúng ta có lẽ cũng giống như em nói vốn định nuôi con dâu nhỏ rồi, có lẽ lời của em nói thật sự đã nói lên đáy lòng của nó đó, cũng không biết có phải là thằng nhóc này có hành vi bất thường rồi hay không, sao còn nhỏ đã bắt đầu trình diễn tiết mục vừa thấy đã yêu, anh nhớ rằng lúc ấy hai chúng ta cũng đã mười lăm mười sáu rồi." Ba Diêu lắc đầu, rõ ràng rất là nghi ngờ đối với chuyện này.

"Ba con nói là sự thật à?"

"Dạ" Diêu Cẩn gật đầu, "Đúng là như vậy, không bằng để Bội Bội cùng đi học với con đi."

"Bội Bội đi học chung với con? Hiện tại Bội Bội. . . . . ." Mẹ Diêu chuyển tầm mắt sang Diệp Bội.

Diệp Bội vội vàng tiếp lời: "Lớp một."

Nghe trả lời như vậy, mẹ Diêu càng thêm hăng hái: "Bây giờ Bội Bội mới lớp một, con đã lớp ba rồi, con bảo làm sao cô bé đi học chung với con?"



"Tại sao không thể." Diêu Cẩn hỏi ngược lại, dù sao không thể tách ra, hơn nữa nếu như dùng lời trẻ con nói với giọng điệu cũng là không thể nào, nhìn ba "Đại nhân" (người lớn), Diêu Cẩn ho khan một tiếng, "Nói thật, kiến thức một hai lớp thật rất dễ, chỉ cần đi học là có thể học giỏi, con sẽ ở nhà dạy Bội Bội, nói như vậy em ấy có thể đi học chung với con rồi."

Cho dù ở mười mấy năm sau thì yêu sớm cũng vẫn cứ bị ngăn cản, nhưng thời đại này lại lạ lùng như vậy, rõ ràng đời trước vào lúc mấy ông bà cụ kết hôn cũng chỉ có mười mấy tuổi, nhưng sau này mười mấy tuổi đi yêu đương lại bị coi như lũ lụt thú dữ, vẫn luôn bị ngăn cản.

Có thể xác định chính là nếu như lúc này Diêu Cẩn và Diệp Bội là đứa nhỏ mười mấy tuổi, vậy thì chuyện này nhất định sẽ bị bác bỏ rất nhanh, nhưng hai đứa bé này mới tám/chín tuổi, thì cớ bác bỏ cũng không thể nào mở miệng, nói sâu xa thì hai đứa nhỏ nghe không hiểu, nói đơn giản lại giống như không nói, vả lại hai đứa trẻ lại có khả năng gì tốt mà nói, chỉ sợ ngay cả chuyện yêu đương chân chính gì đó cũng không biết, có lẽ chỉ là bởi vì mới lạ hoặc là mới biết hứng thú khác xuất hiện, trẻ con mà, chắc chắn sẽ có lúc không bỏ được người bạn nhỏ.

Mẹ Diệp có lẽ là người khẩn trương nhất, con gái còn nhỏ như vậy lại bị bắt cóc, đây cũng quá quái lạ, nhưng điểm quan trọng nhất là không tin tưởng, cho dù ai cũng sẽ không ký gửi niềm tin đối với mấy người mới vừa gặp, nếu như con gái nhà mình bị mang đi, mà đối phương lại một đi không trở lại, như vậy sợ rằng đây mới là đau khổ nhất: "Bội Bội, ý của con thế nào?"

"Con ư?" Diệp Bội lắc đầu, "Con còn nhỏ, hơn nữa có một số việc không vội vàng được." Bởi vì có chuyện kia, đời này tuyệt đối cô không để cho chuỵên kia xảy ra nữa, tuyệt đối không để cho cái tên kia tổn thương người nữa, tuy rằng có chút ký ức cũng không rõ ràng lắm, nhưng Diệp Bội vẫn nhớ người kia, vào lúc sang năm, cô út của cô sẽ tự sát, đây còn không kết thúc, điểm quan trọng ấy là người được cô ấy gọi là dượng út lại vào ngũ thất sau khi cô út qua đời (tập tục nông thôn, ngũ thất là chỉ ba mươi lăm ngày, một ngày rất quan trọng) còn chưa tới thời điểm đã dẫn một người phụ nữ khác về, mỗi lần Diệp Bội nhớ tới chuyện này thì hận nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Bội không muốn đi làm những thứ khác, cô chỉ muốn ngăn cản cô út của cô tự sát, sau đó bước nhanh hơn ly hôn với dượng út kia, nhận tiện để tránh cho đứa em trai kia càng lớn càng trở nên không biết điều, thì sau này nên để cho nó sống chung với cô út của mình, cô không muốn nói lời thà dỡ mười tòa miếu không hủy một cuộc hôn nhân gì đó, cô chỉ biết nếu như biết rõ sẽ xảy ra như vậy lại còn không ra tay mới là có lỗi với cô út của cô.

"Bội Bội." Diêu Cẩn lôi kéo tay Diệp Bội.

Diệp Bội lộ ra nụ cười: "Anh Diêu, không phải là em không muốn đi với anh, chỉ là nơi này của em còn có rất nhiều bạn bè, quan trọng nhất là ba mẹ của em cũng ở nơi đây, tại sao em phải rời khỏi ba mẹ của em chứ? Em nghĩ nếu như sau này ba mẹ em cũng đi qua đó làm việc thì nhất định em cũng sẽ đi qua." Thật may là Diêu Cẩn không phải họ Tần, nếu không thật đúng là Diệp Bội không kêu ra miệng được.

"Vậy anh cũng không đi, ở đây anh cũng có thể đi học." Đây không phải là Diêu Cẩn dùng tính trẻ con, chủ yếu là sống chung một chỗ thời gian dài một khi vợ chồng tách ra mới sẽ thật sự không chịu nổi, hơn nữa anh lo lắng, chỉ sợ ở chỗ là anh không thấy Diệp Bội xảy ra ngoài ý muốn gì đó, nếu không thì Diêu Cẩn cũng sẽ không vội vã tìm đến Diệp Bội như vậy.

Phương thức vợ chồng chung đụng có thể là thời gian dài chung sống ở đất khách, nhưng mà quan hệ vẫn rất tốt, cũng vẫn luôn ở chung một chỗ, nhưng một khi tách ra giống như cái loại thiếu đi một chút gì đó, rất rõ ràng Diêu Cẩn và Diệp Bội chính là thuộc về loại người sau, bởi vì cho tới nay cuộc sống đều giống như hòa làm một thể với đối phương, cho nên một khi tách ra giống như cái gì cũng khó chịu, Diêu Cẩn đã người lớn, anh có thể không sống chung một chỗ với cha mẹ, nhưng vợ là một loại người thân khác không giống với cha mẹ.

"Như vậy." Diệp Bội ghé vào bên tai Diêu Cẩn, "Ông xã, tối đa chỉ là chúng ta không ở chung một năm mà thôi, chờ sau khi cha em trở về, chờ sau khi mẹ em sanh xong em bé thì em sẽ bảo ba em dẫn chúng ta đến thành phố H, đến lúc đó còn không phải là lúc nào cũng có thể sống chung rồi, hơn nữa em sẽ mau chóng bảo mẹ em lắp xong điện thoại, đến lúc đó thì có thể gọi điện thoại, trước đó anh có thể viết thư cho em, cứ nói là đang dạy em kiến thức, chúng ta không nên đột xuất quá, mọi thứ là từng bước một tới là được, nếu để cho ba mẹ anh vì thế mà chán ghét em sẽ không tốt."

Trước kia Diêu Cẩn luôn cực kỳ có chủ kiến trong nhà, bây giờ anh cũng chỉ là quá gấp gáp để hai người ở chung mới có tình huống như vậy xảy ra, cho nên sau khi Diệp Bội nói xong Diêu Cẩn gật đầu ngay: "Anh hiểu, trước đó anh sẽ sắp xếp ổn thỏa tất cả trước khi em đến, hiện tại quả thật vẫn chưa tới lúc đó, em yên tâm đi."

"Ừ." Ông xã này không thay đổi chút nào, vẫn thành thạo về mặt chuyện lớn, về chuyện nhỏ lại quan tâm mù quáng.

Ngày hôm sau, Diêu Cẩn đã về nhà với cha mẹ anh, trước lúc trở về cố ý xin địa chỉ nơi này, nói là sau này sẽ viết thư cho Diệp Bội, cha Diêu mẹ Diêu cũng không quan tâm Diệp Bội nói cái gì với Diêu Cẩn, theo bọn họ nghĩ chỉ cần con trai có thể theo chân bọn họ về nhà, thời gian dài có lẽ cũng sẽ dần dần quên lãng mới lạ ở nơi này, kết bạn với bạn bè khác, nhưng thật sự là bọn họ đánh giá thấp sự kiên trì của Diêu Cẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook