Viễn Cổ Y Điện

Chương 21

Thanh Ca Nhất Phiến

10/06/2014

Edit: Leticia

Mộc Thanh chịu đựng cảm giác rối rắm nhịn đến nửa đêm về sáng, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý. Trùng hợp đúng lúc này Ly Mang trở mình, trong lúc ngủ mơ lại vắt cánh tay lên người cô.

Nếu là lúc trước cô sẽ không làm gì cả, cảm thấy nặng hoặc là nóng thôi, nhiều nhất chỉ là nhẹ nhàng dịch chuyển tay hắn ra mà thôi. Nhưng lúc này cũng không biết thế nào lại cảm thấy có chút buồn bực, chẳng những thở một tiếng rồi quăng cánh tay hắn ra, thuận thế còn nhấc chân dùng sức đẩy hắn ra bên ngoài.

Ban đêm, khi ngủ Ly Mang luôn luôn rất cảnh giác, hơi có chút động tĩnh là sẽ tỉnh lại. Bị cô hành hạ như vậy, tự nhiên là tỉnh giấc. Hắn đâu biết được tâm tư của cô vào giờ phút này, còn tưởng rằng nửa đêm cô ngủ không được nên đùa giỡn cùng mình, vì thế hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm mấy tiếng, rồi xoay người ôm cô vào trong lồng ngực của mình, nặng nề ngủ say.

Mộc Thanh uốn éo hai cái ở trong lồng ngực hắn, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, trong đáy lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác bất đắc dĩ và thất bại. Nghĩ lại, trừ coi mình là công cụ sinh con, cùng hắn chung đụng trong nửa tháng này, hắn đối với mình đúng là thẳng tính, tốt đến mức thậm chí làm cô sinh ra một loại cảm giác được bảo hộ và nuông chiều, đây là cảm giác mà từ trước đến giờ cô chẳng bao giờ cảm nhận được. Cô không thể quá tham lam, khắt khe với đàn ông đang ôm cô nằm ngủ ở bên cạnh lúc này, có thể hoàn toàn chiều theo tâm ý của cô mà làm việc. Cho dù cô trở lại xã hội văn minh kia, thì có người đàn ông nào có thể đạt tới tiêu chuẩn để cho phụ nữ hoàn toàn hài lòng hay không?

Nghĩ như vậy, tia ấm ức mà trong đáy lòng Mộc Thanh mới cảm thấy đã bị hòa tan chút ít, cộng thêm thật sự có chút mệt nhọc nên ngáp hai cái, uốn trong lồng ngực của hắn nhắm mắt chậm rãi đi ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai có chút việc nhỏ phát sinh, làm cho cô có chút ngoài ý muốn, cũng có chút hối hận. Thời điểm cô được Ly Mang ở bên cạnh lấy tay lay tỉnh, vừa mở mắt ra lại nghĩ tới chuyện phiền lòng kia. Mặc dù trong đêm qua đã tự khuyên mình một hồi, nhưng lúc này nhìn thấy khuôn mặt kia của hắn, không biết tại sao trong lòng vẫn có cảm giác tức giận, hừ một tiếng đẩy tay của hắn đang đặt trên ngực cô ra.

Ly Mang hẳn là có chút ngoài ý muốn, không biết tại sao đột nhiên cô lại trở mặt, thoạt nhìn vẻ mặt mờ mịt, ngượng ngùng rút tay về, có chút ngơ ngác nhìn cô thoáng nhíu chân mày..

Mộc Thanh thấy bộ dạng này của hắn, lại có chút không đành lòng. Nhớ tới đêm qua mình phơi quần áo ở ngoài, liền đẩy hắn ra, hướng ra bên ngoài kêu gào bằng miệng.

Ly Mang hiểu ý rồi, lập tức đứng lên bọc thân mình bằng da thú, đi cực kỳ nhanh ra bên ngoài lấy quần áo cho cô. Chờ hắn mang vẻ mặt đau khổ đi vào, Mộc Thanh phát hiện áo sơ mi bị hỏng do gió thổi một đêm, quần bất hạnh bởi vì dày cộm nặng nề, nên vẫn còn ẩm ướt, giầy thì càng không cần phải nói.

Ly Mang ngồi chồm hỗm ở bên người cô, thấy thần sắc cô tựa hồ không vui, thì cảm thấy có chút xấu hổ, đại khái đang nhớ lại đây là kiệt tác của mình đêm qua.

Mộc Thanh mặc y phục lên, nghĩ thầm đợi chút nữa mặt trời mọc, nhiệt độ sẽ nhanh chóng lên cao, cô mặc quần ở dưới ánh mặt trời phơi một hồi, đoán chừng không bao lâu sẽ khô. Nghĩ như vậy nên đang muốn mặc quần lên, Ly Mang ở bên cạnh đột nhiên đè tay cô xuống, lấy qua cái váy bằng da rắn mà lần trước cô gấp để trên mặt đất, đưa tới trước mặt cô, trên mặt lộ ra nụ cười.

Mộc Thanh liếc nhìn, lắc đầu, tự mình đứng lên mặc quần.



Ly Mang lộ ra vẻ mặt có chút thất vọng, ấm ức nhét tạp dề vào trong da thú, lộ ra dấu vết đã được may vá qua. Mộc Thanh tay mắt lanh lẹ nghĩ muốn giật lại, nhưng Ly Mang đã chú ý tới, giật mình ồ lên một tiếng, thoáng cái đã cầm về, lật lại mặt bên kia của tấm da, rõ ràng có thể thấy được dấu vết da rắn bị cắt rồi được khâu vá lại.

Hắn nhíu lông mày lại một chút.

Mộc Thanh có chút hối hận về sự sơ ý của chính mình. Mặc dù cô không rõ ràng lắm điểm then chố trong vấn đề này, nên chỉ nghĩ rằng ôm nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù mơ hồ đã cảm thấy chuyện của Nao Nao lần trước tốt nhất không nên để cho Ly Mang biết, hơn nữa xem ý tứ của Na Đóa, hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống cô, nếu không cô hẳn đã sớm nói với Ly Mang rồi.

Mộc Thanh đoạt lại tạp dề từ trong tay hắn, ngồi chồm hổm gấp lại một lần nữa rồi đứng lên cất kỹ. Đợi cô ngẩng đầu lên, đã không thấy Ly Mang đâu rồi. Trong lòng có chút lo sợ, vội vàng vén rèm cửa lên thò người ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy hắn đang đi về phía nhà của Na Đóa.

Còn rất sớm, bốn phía khu quần cư trong rừng còn bao phủ một tầng sương mù dày đặc, người cũng không nhiều. Thời điểm Mộc Thanh đuổi kịp đến trước lều nhà Na Đóa, thì thoạt nhìn vẻ mặt Ly Mang rất là tức giận, Na Đóa đang ngăn ở trước mặt hắn, trợn to hai mắt, lộ ra vẻ vừa kinh ngạc lại vừa sợ sệt, hai người giống như đang tranh chấp cái gì. Một bên, Do Do và đàn ông nhà Na Đóa đang nhìn nhau ngơ ngác.

Mộc Thanh không biết hai người bọn họ đang nói cái gì, nhưng cũng đoán được, tám chín phần mười là vì chuyện lần trước Nao Nao cắt phá da rắn, nhìn dáng dấp thật giống như Ly Mang muốn đi tìm Nao Nao chất vấn? Sau đó Na Đóa liều mạng cản hắn?

Na Đóa nhìn thấy Mộc Thanh, thì ánh mắt sáng lên, vội vàng chỉ về phía cô rồi nói một tràng cực kỳ nhanh, Mộc Thanh nghe được cô ta nhắc tới tên mình.

Ly Mang quay đầu lại, nhìn cô một cái.

Mộc Thanh đứng ở phía sau hắn, cách đó không xa, trên mặt mang vẻ tươi cười, trong tươi cười là trấn an trong yên lặng.

Ly Mang nhìn cô một lúc, vẻ tức giận trên mặt dần dần tiêu tan, bỏ lại Na Đóa còn đang túm tay của hắn, bước nhanh đến trước mặt cô, bắt được tay cô xăm xăm đi trở về lều nhà mình. Đi vài bước thì cúi đầu nhìn thấy cô vẫn đi chân không, hắn dừng lại suy nghĩ một chút, ý bảo cô đứng yên đừng nhúc nhích, còn mình thì quay đầu lại đi đến nhà Na Đóa gia lần nữa.

Mới vừa rồi Mộc Thanh có chút nóng lòng, vội vàng hấp tấp nên lúc chạy đến cũng không có cảm giác gì, hiện tại quả thật bản thân cũng thấy có chút lạnh. Đứng đợi một lúc, thấy hắn rất nhanh khom lưng từ trong nhà Na Đóa đi ra ngoài, trên tay cầm một đôi giày.

Đây đúng là một đôi giày, cả đôi đều là dùng da lông của động vật tạo thành, thoạt nhìn vô cùng dày cộm nặng nề, hẳn là để đi trong mùa đông có tuyết rơi. Mộc Thanh lật xem đế giày, đế cũng được làm bằng da động vật không thấm nước, được khâu với mặt trên của giày, đường may tỉ mỉ, vừa nhìn cũng biết hẳn là tay nghề của Na Đóa.

Mộc Thanh có chút cười khổ không được, trời rất nóng lại bảo cô đi loại “Giày tuyết” này, nhưng so với chân trần hoặc là đi đôi giày thể thao vừa bước vừa tạo ra tiếng lép bép của nước, đôi giày này đối với cặp chân yếu ớt của cô mà nói, thoạt nhìn là phương pháp duy nhất.



Ly Mang đã ngồi xổm xuống, cho chân của cô vào giày. Mặc dù có chút nặng nề, kích thước cũng hơi lớn so với chân cô, nhưng coi như chắc chắn, nhấc chân cũng sẽ không bị tuột chân ra. Thấy bộ dạng hắn ngẩng đầu đang nhìn mình tựa hồ có chút áy náy, thì không nhịn được đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối bời trên đầu hắn, cười khẽ.

Ly Mang đứng lên, cười ha hả ngây ngô theo cô, trong mắt cực kỳ nhanh xẹt qua một tia vui mừng.

Trận phong ba nhỏ này đã qua mấy ngày, ban đêm Mộc Thanh để ý quan sát hành động của Ly Mang, càng thêm xác nhận suy nghĩ đầu tiên của mình. Hắn vẫn ôm cô hôn môi cô, nhưng đến cuối cùng lại thủy chung không phát sinh loại chuyện tình đó.

Đối với chuyện mình lưu lạc thành bộ máy sinh đẻ, Mộc Thanh chỉ xoắn xuýt mấy ngày, rồi cũng không để ở trong lòng. Ngược lại có khi thấy hắn rõ ràng là động tình rồi, nhưng lại cố chịu đựng, thì cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, thậm chí tâm không đành lòng, sợ hắn vạn nhất nghẹn xảy ra vấn đề thì cô có lỗi rồi, nhiều lúc đùa dai mà nghĩ ngày nào đó nếu thật sự xem không được lại đi câu dẫn hắn, thì không biết sẽ phát sinh tình huống gì?

Điều này cũng chỉ là thỉnh thoảng cô muốn khỏa lấp nỗi buồn nên nghĩ thôi. Nếu Ly Mang không có ý tứ kia, cô cũng sẽ không đi chủ động làm cái gì, ít nhất trước mắt là sẽ không. So với loại chuyện này thì hiện tại cô càng quan tâm hơn chính là có một số chuyện liên quan chặt chẽ đến sinh hoạt hàng ngày của mình, mặc dù lúc trước đều coi là chuyện nhỏ không có ý nghĩa gì, nhưng đến nơi này, thật sự sẽ thấy cũng không tính là chuyện nhỏ rồi.

Đầu tiên là vấn đề giày trên chân cô. Đi đôi giày da lông vừa dày vừa nặng kia hai ngày, rốt cục Mộc Thanh có thể cởi ra đổi lại giày của mình. Chỉ có điều cô được đôi giày kia gợi ý, cô đi hái rất nhiều dây mây về, nấu qua trong nước, đây là vì gia tăng tính bền dẻo cùng độ mềm mại, chờ hong khô rồi thì cầm đi tìm Na Đóa hỗ trợ, dùng vốn từ ít ỏi đến thương cảm mà mình mới học được nói liên tục cùng khoa tay múa chân cộng thêm vẽ tranh trên mặt đất, Na Đóa mới coi là hiểu ý của cô, giúp cô bện ra được một đôi đế giày. Mộc Thanh tự mình dùng dây mây mảnh tết thành một bím rồi xuyên qua đế giày(kiểu dép xỏ ngón), dùng kim chỉ may cố định bền chắc lại, một đôi giày đi mùa mát đã xuất hiện. Tay của Na Đóa rất khéo léo, đế giày được thêu rất bền chắc. Mộc Thanh đi thử vài bước, cảm giác rất nhẹ, chân lại mát mẻ, trừ tương đối dễ dàng bị mòn, thì những thứ khác cô đều vô cùng hài lòng, vấn đề đi lại coi như tạm thời được giải quyết. Trong bộ lạc có vài phụ nữ nhìn cảm thấy mới mẻ, cũng học làm để đi, nhưng vì các cô có thói quen đi chân trần, nên không đến hai ngày đã quăng giày mát đi rồi. Mộc Thanh dứt khoát nhặt lại những đôi giày mà các cô vứt, giữ lại chờ đôi giày của mình bị mòn hỏng thì đổi.

Vấn đề giày được giải quyết, Mộc Thanh lại vì tóc mình mà buồn rầu. Từ trước mặc dù cô không đến nổi giống như loạn thế giai nhân được Hắc ma ma dạy bảo muốn xinh đẹp thì phải chải đầu một trăm cái, nhưng mỗi ngày trước khi đi ngủ chỉ cần có tinh thần, đều biết dùng cây lược gỗ đàn hương chải cho hết rối mới đi ngủ. Đến đây hơn nửa tháng, không thấy phụ nữ nào có lược, cô thấy các cô tựa hồ cũng không quá để ý đến vấn đề đầu tóc, hoặc là tùy ý dùng cành xiên và túm lên rồi vấn lên đỉnh đầu, hoặc là buộc qua loa ở sau gáy, tóc dài ra cảm thấy bất tiện, liền cầm một phiến đá vừa mài qua để cắt. Mộc Thanh không có biện pháp, chỉ có thể dùng ngón tay chải tóc miễn cưỡng gỡ rối thôi, rồi ở sau lưng bện thành bím gì đấy, cũng thấy mát mẻ, chỉ cảm thấy có chút khuyết điểm là đầu mình hơi bù xù và bẩn. Hôm nay Ly Mang cùng đồng bạn của hắn trở lại, cũng không biết ở chỗ nước nào xiên được một con cá lớn, nhìn chừng nặng khoảng mười mấy cân, rồi họ dùng bình gốm nấu canh cá, mỗi nhà được phân một chén canh và một khúc cá. Mộc Thanh không có hứng thú với canh cá cùng thịt cá nhạt nhẽo, ngày thứ hai nhìn thấy xương cá bị vứt trên mặt đất, cũng là cô nhanh trí. Lấy đoạn xương cá ở lưng vừa thô vừa rắn chắc rồi đem rửa sạch sẽ, sau đó dùng tảng đá mài những gai nhọn hoắt đến bóng loáng, cuối cùng làm ra được một chiếc lược xương cá chải đầu. Thử chải đầu tóc dài, mặc dù không dùng tốt như cây lược gỗ trước kia, nhưng so với năm đầu ngón tay thì không biết dễ dùng hơn bao nhiêu lần. Buổi tối trước khi ngủ cô lại lôi nó ra, định chải đầu rồi mới ngủ. Ly Mang liền chú ý tới đồ mới này, đầu tiên hắn không biết là dùng làm gì nên có chút ngạc nhiên, đợi cô làm mẫu một chút cho hắn nhìn xong thì lập tức đã không còn hứng thú nữa rồi, tự nằm xuống vì buồn ngủ. Mộc Thanh cũng không thuận theo, cứng rắn lôi hắn ngồi dậy, còn mình quỳ gối ở phía sau hắn, chải tóc cho hắn. Hóa ra là cô đã sớm không quen nhìn đầu tóc rối bời của hắn, lúc trước không có biện pháp, hiện tại có công cụ, tự nhiên là muốn chải mái tóc rối bời của hắn cho chỉnh tề, ít nhất mình nhìn cũng sẽ cảm thấy thuận mắt hơn một chút.

Ly Mang hiển nhiên không quá cảm kích, mỗi lần cô chải lược xuống, hắn liền nhe răng khóe miệng giật giật, uốn qua uốn lại thoạt nhìn rất không tình nguyện, mắt thấy chỉ còn vài lần chải nữa là sẽ đại công cáo thành, hắn đột nhiên quay đầu lại ôm lấy eo cô, chiếc lược xương cá mới của Mộc Thanh bỗng chốc bị gãy một răng, cô tức giận đến mức không ngừng đánh bả vai hắn. Ly Mang cười lên ha hả, vẻ mặt tựa như đứa trẻ đùa dai thành công vậy.

Đảo mắt vài ngày đã qua, cây hạt kê ở trên mảnh đất kia ngày mai có thể thu hoạch được rồi. Mộc Thanh tính ra hôm nay đã là ngày thứ hai mươi mình đến đây.

Kể từ từ khi biết mình không thể quay về, bây giờ cô cũng chỉ có hết hi vọng mà cứ ở lại chỗ này thôi. Cho nên so với lúc mới đầu còn lo được lo mất, những ngày qua ngược lại cô cảm thấy cuộc sống vừa yên ổn lại vừa đơn giản. Chỉ cần không thèm nghĩ đến tương lai xa xôi, hoặc là nó, cô cảm thấy cuộc sống của mình trôi qua cũng khoái hoạt, nhất là thời điểm ở chung một chỗ với Ly Mang. Nhưng bắt đầu từ tối ngày hôm qua, tâm tình Mộc Thanh lại có chút sa sút.

Lúc ấy sau một lúc Ly Mang cùng cô thân mật, muốn cô dùng tay cô đi nắm thật chặt chỗ đấy của hắn, đại khái như vậy sẽ làm cho hắn có cảm giác thoải mái. Tựa như lúc trước đã làm rất nhiều lần như thế này rồi. Cô cố ý trêu chọc hắn một hồi, nghe hắn thở hổn hển, lúc này mới làm theo. Thời điểm cười ha hả, đột nhiên nhớ tới, thời gian cô hành kinh còn có ba bốn ngày nữa là đến, điều kiện tiên quyết là trong hai kỳ nguy hiểm của cô lần trước, Ly Mang gieo giống không thành công. Nhưng vạn nhất hắn thành công thì sao?

Bỗng chốc tâm tình của Mộc Thanh bị làm cho rối loạn, cảm xúc lại nhớ tới những chuyện trong mấy ngày sau khi phát sinh chuyện kia liền thấp thỏm bất an.

Ly Mang rất tốt, cô thậm chí cảm thấy được mình có chút thích hắn. Nhưng hiện tại bảo cô sinh con cho hắn . . . . . , cô căn bản không có cách nào tưởng tượng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Viễn Cổ Y Điện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook