Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta

Chương 69: Cạm bẫy

Hạng Lục Qua

08/09/2020

Edit + Beta: Ruby

------------------------

Ngày ấy Giang Tiểu Mãn gặp Vinh Đình, liền không còn dám ra ngoài một bước, liền tại trong nhà quả phụ giam mấy ngày.

Khoảng cách hắn rời khỏi hoàng cung đã gần một tháng, nhiệt độ càng ngày càng thấp, mơ hồ có dấu hiệu tuyết rơi.

"Tê --" Giang Tiểu Mãn cóng đến run, hắn bọc đang trong chăn, cuộn tròn giống như một con nhỏ tôm, hai tay không ngừng ma sát.

Thời điểm như thế này gia đình giàu có đã bắt đầu ở trong phòng đốt lò lửa sưởi ấm, ra ngoài cũng phải mang cái lò sưởi nhỏ. Mà nhà quả phụ này có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường, mà Giang Tiểu Mãn đi rất vội vàng, tiểu bếp lò cầm tay của hắn không cầm, thời điểm rời đi hoàng cung chưa nhập đông, trong cung không kịp chuẩn bị xong y phục mùa đông cho hắn, bây giờ hắn cũng chỉ có thể mặc một thân thu y.

"Không được..." Giang Tiểu Mãn không chịu nổi, hắn đẩy cửa ló đầu ra ngoài, "Tiểu Nguyên!"

Hắn muốn cầu xin Tiểu Nguyên đến cửa hàng thợ may mua cho hắn chút y phục mùa đông, nhưng mà vừa nhìn, Tiểu Nguyên cũng trốn ở góc nhà run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ đông đến đỏ bừng. Hắn một câu nói đến bên miệng liền nuốt trở vào, thực sự k không đành lòng để một đứa bé mạo hiểm gió lạnh đi ra ngoài làm việc cho hắn.

Hết cách rồi, hắn không thể làm gì khác hơn là đem toàn bộ y phục mang theo mặc lên trên người, ăn mặc tròn vo như viên tiểu cầu, nơm nớp lo sợ mà đẩy ra cửa lớn.

Cánh cửa vừa mở, gió rét thấu xương phả vào mặt, hắn lạnh đến giật mình một cái, thiếu chút nữa liền trốn về bên trong.

Người trên đường phố đa số đã thay y phục mùa đông, Giang Tiểu Mãn lạnh muốn chết, mà nhìn tất cả mọi người có y phục dày, đáy lòng vẫn là cao hứng. Đồng thời liền nghĩ thầm, nếu như có thể mà nói lại để cho Vinh Đình phát chút y phục cho những người nghèo khổ , Vinh Đình chắc chắn sẽ không từ chối.

Hắn nghĩ đến vui vẻ, sau đó mới liền ý thức được mình đã rời khỏi Vinh Đình .

Giang Tiểu Mãn thở dài, hơi thở phun ra hóa thành hơi nước màu trắng tiêu tan ở không trung.

Giang Tiểu Mãn cuối cùng mua cho mình một cái áo bông dày, liền mua cho quả phụ cùng Tiểu Nguyên mỗi người một cái. Đại tỷ kia mặc dù có chút bát quái, nhưng đối với hắn vẫn là thật không tệ.

Giang Tiểu Mãn thay xong áo bông không hề lạnh như lúc nãy, không nhịn được ở trong chợ lung lay thêm một vòng.

Cách đó không xa, một đám người tụ tập cùng một chỗ, Giang Tiểu Mãn hiếu kỳ tiến lên, phát hiện là đang thuyết thư.

Giang Tiểu Mãn nghe một hồi, không khỏi cười khổ, cái người kể chuyện kia nói lại còn là câu chuyện của hắn cùng với Vinh Đình. Đây đều lúc nào, hắn đã chạy gần một tháng, dân chúng dĩ nhiên còn nghĩ đến hắn cùng với Vinh Đình tương thân tương ái.

Nhưng mặc dù như thế, Giang Tiểu Mãn vẫn là không nhịn được nghe một hồi, mà vừa nghe như vậy, hắn nghe được điểm không đúng.

Lúc này kể là Vương gia cùng tiên nhân cãi nhau, tiên nhân giận hờn không để ý tới Vương gia, nhưng không ngờ Vương gia lúc này bị bệnh, bệnh sắp chết , tiên nhân còn cũng không nhìn hắn cái nào.

"Thái tử điện hạ sẽ không phải là bị bệnh?"

"Ai biết, nghe nói bệnh rất nặng."

Bách tính nghe kể chuyện thì thầm với nhau, Giang Tiểu Mãn ở trong đám người nghe được rõ rõ ràng ràng, không nhịn được hỏi người ở bên cạnh: "Đây là nơi nào nghe tới ?"

Người bên cạnh chỉ chỉ người kể chuyện, nói rằng: "Hôm nay kể không chính là cái này sao?"

Là từ chỗ người kể chuyện nghe được? Giang Tiểu Mãn choáng váng, nhưng nghĩ lại, trong thoại bản hiện nay này lưu hành có không ít nội dung đều thật phát sinh qua, cũng không biết là từ góc nào trong cung lưu truyền tới, bởi vậy Thái tử bị bệnh việc này không chắc là thật.

Giang Tiểu Mãn nghĩ đến đây, lo lắng khó nhịn, không ngừng tiếp tục nghe.



"Vương gia nhiễm phải phong hàn, ốm đau mấy ngày." Người kể chuyện nói "Hắn tư tư niệm niệm tiên nhân đến nhìn hắn một cái, chỉ cần nhìn một cái, liền đủ để làm hắn không uống thuốc mà khỏi bệnh."

"Ai biết tiên nhân kia thường ngày tri kỷ đáng yêu, phát lên tàn nhẫn lại cũng lãnh khốc dị thường, nói không nhìn Vương gia một cái, phủ Vương gia kia liền một bước cũng không chịu bước vào."

" Vương gia phong hàn càng ngày càng nghiêm trọng, cả ngày ho khan không thôi, mà ngay cả máu cũng ho ra..." Người kể chuyện nói đến đây, mô phỏng theo lên thanh âm ho khan, ho đến tê tâm liệt phế, còn không biết lấy đạo cụ gì, khăn tay vừa che ngoài miệng, tiếp theo khăn tay liền đỏ.

Màu sắc đỏ tươi kia xem ra nhìn thấy mà giật mình, Giang Tiểu Mãn không khỏi nghĩ đến trước đó vài ngày tại bờ sông nhìn thấy bộ dáng Vinh Đình.

Ngày ấy sắc trời không tốt, khuôn mặt Vinh Đình hắn xem không rõ ràng lắm, có thể nhớ mang máng vừa một bộ dáng tái nhợt, hắn trước khi rời đi còn mơ hồ nghe được thanh âm ho khan.

Vinh Đình thật sự bị bệnh?

Giang Tiểu Mãn lại nghe không vô, cúi đầu bước nhanh đi về trong nhà.

Tiểu Nguyên còn cóng đến hồ đồ, Giang Tiểu Mãn đem y phục trên tay vừa để xuống trước mặt cậu nhóc, thấp giọng nói: "Y phục này cho ngươi với ngươi nương mặc."

Tiểu Nguyên vừa nhìn là y phục mới, nhất thời hoan hô liên tục, mặc y phục vào liền muốn ra ngoài tìm mẹ cậu nhóc, vừa ra đến trước cửa lại nghĩ tới quay lại muốn cảm tạ Giang Tiểu Mãn, Giang Tiểu Mãn lại từ lâu không nói tiếng nào đem mình nhốt vào trong phòng .

Trong phòng, Giang Tiểu Mãn ngồi ở trước bàn, thần sắc nghiêm túc.

Làm sao bây giờ? Hắn có phải là nên trở về nhìn xem Vinh Đình?

Nhưng trong cung thái y nhiều như vậy, hắn đi trở về cũng không giúp đỡ được gì, không chừng vừa vào cung liền phải bị bắt lại chém đầu, trực tiếp chôn cùng Vinh Đình.

Nhưng lúc hắn bệnh Vinh Đình bồi ở bên cạnh hắn, Vinh Đình bị bệnh hắn sao có thể đặt mình bên ngoài?

Sáng sớm hôm sau, Giang Tiểu Mãn không nhịn được liền đi ra ngoài.

Hắn liền đi tới trước sạp kể chuyện, người kể chuyện hôm nay để nội dung cũng như hôm qua, đợi kể chuyện giải tán, hắn tiến lên.

"Tiên sinh." Giang Tiểu Mãn mở miệng.

Người kể chuyện kia ngẩng đầu thấy là một thiếu niên thanh tú, đầu tiên là sững sờ, sau lại hỏi: "Khách quan có gì chỉ giáo?"

Giang Tiểu Mãn hỏi: "Ngài mấy ngày nay nói đến Vương gia bị bệnh, tại hạ muốn hỏi... chính là Thái tử điện hạ cũng bị bệnh?"

"Ai, việc này đây, ta cũng là chiếu trên thoại bản kể..." Người kể chuyện đánh giá Giang Tiểu Mãn, thấy Giang Tiểu Mãn vẻ mặt sốt ruột, liền đè thấp giọng nói: "Người khác ta là không nói, nhưng nếu là công tử, ta ngược lại có thể nói một chút."

Giang Tiểu Mãn vội vàng đến gần nghe, liền nghe người kể chuyện thần bí nói: " Người viết thoại bản này ở trong cung làm việc, là người thấy tận mắt điện hạ, thoại bản hắn viết, hẳn là có bảy phần tin được."

"Hắn thật bị bệnh? Nhưng có tin tức nói hắn bệnh như thế nào? Thái y đi xem chưa?" Giang Tiểu Mãn cuống lên.

"Công tử còn thật quan tâm Thái tử."

Giang Tiểu Mãn gật đầu, lại hỏi: "Có thể thỉnh tiên sinh tiếp tục hỏi thăm một chút cho ta?"

Người kể chuyện trầm ngâm chốc lát, Giang Tiểu Mãn cho là hắn không đồng ý, vội vàng lại nói: " Sau khi hỏi thăm được tin tức, tại hạ nhất định sẽ đền đáp tiên sinh."

Giang Tiểu Mãn nói xong dứt khoát móc tiền ra, cầm bạc liền thả trong tay người kể chuyện: "Đây là tiền đặt cọc, kính xin tiên sinh nhận lấy."



"Cũng không phải không được." Người kể chuyện kia áng chừng trọng lượng bạc, gật đầu nói, "Vậy tại hạ liền đi hỏi thăm một chút."

Giang Tiểu Mãn liên tục cảm ơn, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng liền mau về nhà.

Ngày thứ hai, Giang Tiểu Mãn thời gian vừa đến, liền lại ra ngoài tìm người kể chuyện kia, muốn hỏi một chút kết quả hỏi thăm.

Nhưng mà người kể chuyện kia hôm nay cũng đi vắng, hắn không thể làm gì, cũng chỉ có thể đi về nhà, nghĩ ngày mai trở lại một chuyến.

Hắn về đến nhà, quả phụ đã ra ngoài làm công, Tiểu Nguyên có y phục mới, cũng ra ngoài chơi đùa, trong tiểu viện chỉ có một mình hắn.

Giang Tiểu Mãn ở trong sân ngồi một hồi, liền trở về phòng.

Hắn nằm ở trên giường, không nhịn được lại lấy ra khăn tay của Vinh Đình, trên tay vuốt vuốt khăn tay, đồng thời nghĩ thầm Vinh Đình không biết như thế nào.

Nếu như thật sự bị bệnh, hắn hay là hồi cung đi, mất đầu thì mất đầu, Vinh Đình vui vẻ là được rồi.

Đang nghĩ ngợi, hắn liền nghe bên ngoài có tiếng đẩy cửa, hắn nghĩ hẳn là đại tỷ hoặc Tiểu Nguyên trở lại, cũng không để ý lắm.

Tiếng bước chân tới gần, dừng ở trước bọn họ.

Hắn gọi ra ngoài cửa: "Là Tiểu Nguyên ? Bên ngoài lạnh như thế, đừng tiếp tục chạy ra ngoài, mẹ ngươi một lát sẽ trở lại."

Ngoài cửa không người đáp lại, Giang Tiểu Mãn đang buồn bực, bỗng nhiên cửa phòng của hắn bị người thoáng cái mở ra.

Gió lạnh rót vào trong phòng, Giang Tiểu Mãn ngồi dậy, chỉ thấy cạnh cửa, một hắc y nhân cao lớn đứng ở đó nhìn hắn.

-- là Vinh Đình.

Vinh Đình?

Ta đang nằm mộng sao?

Gió lạnh không ngừng thổi vào trong phòng, Giang Tiểu Mãn xác nhận mình ý thức thanh tỉnh, hắn phản ứng lại mình bị Vinh Đình phát hiện, vội đem chăn bông kéo một cái, phủ ở trên người.

"Còn muốn trốn!"

"Đừng giết ta!"

Vinh Đình bước một bước dài về phía trước, tháo ra chăn bông.

Giang Tiểu Mãn sợ đến kêu lên, hai mắt nhắm chặt, chờ Vinh Đình rút đao giết hắn. Nhưng mà một giây sau, Vinh Đình lại ôm thật chặt hắn.

"Ngươi làm sao không cần ta nữa..." Vinh Đình chui đầu vào trong lồng ngực Giang Tiểu Mãn nhỏ giọng nói.

Giang Tiểu Mãn đầu tiên là sững sờ, sau cũng không nhịn được ôm lấy Vinh Đình, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi..."

Trong phòng không hề có một tiếng động, chỉ có ngoài phòng gió Bắc vù vù thổi lên bệ cửa sổ.

Giang Tiểu Mãn cuối cùng gặp được Vinh Đình của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook