Về Sau Bớt Ăn Cá

Chương 11: Mười con cá

Lộc Linh

14/02/2020

"Đã nói bao nhiêu lần rồi hả! Trong trường học cấm đốt lửa mà! Cấm đốt lửa! Xung quanh nhiều hoa lá như thế nhìn không thấy hay sao, lỡ như đốt cháy hết thì làm sao bây giờ?!"

A di quản lý ký túc xá hừng hực từ trong tòa nhà lao tới, tay cầm bình chữa cháy, đem nến đang cháy toàn bộ dập tắt.

"Cái đám người trẻ tuổi các cậu, đem nhiều hoa lá lòe loẹt như vậy làm gì thế hả? Dù gì thì cũng phải đặt vấn đề an toàn lên đầu tiên chứ," A di ho khan hai tiếng, "Về sau không được làm vậy nữa nhé!"

Tiếu Phong trừng lớn mắt, nhìn a di đem thành quả mấy giờ của mình nhanh chóng phá hủy.

Mắt thấy không khí cũng không còn, lúc này thật thích hợp để cự tuyệt.

Trịnh Ý Miên lui về sau hai bước, cười cười, nói: "Cảm ơn cậu, nhưng là, gần đây tớ không có ý định muốn yêu đương."

Những lời này chính là *dầu cao Vạn Kim, khi nào cũng có thể dùng, từ cao trung cho tới đại học đều dùng lý do này mà thoái thác.

Tiếu Phong nhìn cô: "Có phải vì ngọn nến bị dập tắt hay không? Nếu cậu thích, tớ có thể ra ngoài...."

"Không phải," Trịnh Ý Miên nói, "Cùng việc này không có quan hệ."

Tiếu Phong giật mình mà nắm chặt tay, sau một lúc lâu, mở miệng đã khô khốc nói: "Được rồi, tớ đã biết."

Trịnh Ý Miên cười cười, lôi kéo Lý Mẫn, vòng qua Tiếu Phong, đi vào trong tòa nhà.

Lương Ngụ đem toàn bộ sự việc thu hết vào đáy mắt.

Thở phào, anh thả lỏng bả vai đã căng cứng, vui mừng cười nói: "Tôi biết cô ấy sẽ không đáp ứng mà."

Triệu Viễn chỉ dám chửi thầm ở trong lòng:.... Anh vừa mới chạy nhanh như vậy mà biết cái khỉ gì hả??? Sốt ruột đến mức chỉ kém không đem tám chữ "gặp Thần giết Thần gặp Phật giết Phật" viết lên mặt thôi đấy.

Ngẫm lại, cậu ta hỏi Lương Ngụ: "Lỡ như chị dâu...."

Cậu ta còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt hình viên đạn của Lương Ngụ quét tới: "Không thể nào."

........

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Việc tỏ tình này đối với Trịnh Ý Miên hoàn toàn không tạo thành bất kì ảnh hưởng gì, cô vẫn như cũ nên làm gì thì làm cái đó.

Ký túc xá thấp hèn này chỉ có con mèo quýt, đặc biệt mềm mại đáng yêu, gặp người liền meo meo meo mà kêu, lúc cô sờ sờ nó cũng rất ngoan.

Trịnh Ý Miên lúc đi mua đồ cũng thuận tay mua luôn thức ăn cho mèo, lúc sờ sờ nó, thuận tiện cho nó ăn một chút.

Qua một thời gian, Trịnh Ý Miên cùng con mèo ngày càng thân thiết.

Nghỉ ngơi hai ngày, ngày vẽ vật thực nối gót mà tới.

Ngày hôm đó Trịnh Ý Miên 5 giờ đúng liền rời giường, vì 6 giờ rưỡi là phải tập hợp rồi.

Thời điểm kéo vali tới nhà ga, lớp trưởng tiếp đón: "Đem vali bỏ vào cốp xe đi."

Trịnh Ý Miên đứng ở chỗ cốp xe, đang chuẩn bị ném cái vali, thấy Lương Ngụ lười nhác từ trên xe bước xuống.

Lớp trưởng: "Lương Ngụ? Sao cậu lại xuống dưới này?"

Lương Ngụ nhấc mi, xoa nhẹ đầu tóc nâu trầm, bịa đặt lung tung: "Phơi nắng."

Trịnh Ý Miên nhìn thoáng qua màn trời mơ hồ trắng toát.

Lương Ngụ không biết từ bao giờ tới bên cạnh cô, duỗi tay lấy vali cô đang cầm, nói: "Để tớ cất cho."

Cất xong vali lên xe, Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn chọn vị trí ngồi xuống.

Tối hôm qua thức khuya, hôm nay lại dậy sớm, chỉ ngồi trên ghế nệm một lúc, Trịnh Ý Miên lập tức lim dim.

Cô ngồi chỗ đó nhắm mắt ấp ủ cơn buồn ngủ, ngồi phía trước là Lương Ngụ.

Xe vững vàng chạy đi.

Triệu Viễn không biết đang làm gì, duỗi tay chỉnh lại gió điều hòa, cuối cùng, ngại tốc độ gió không đủ lớn, lại trực tiếp vặn mức cao nhất.

Trịnh Ý Miên ngồi đằng sau, cảm nhận được gió lạnh "quan tâm", nhíu mày lẩm bẩm với Lý Mẫn: "Thật lạnh..."

Lương Ngụ chen chân vào, đá Triệu Viễn đang mát mẻ với điều hòa phà phà: "Nhàn quá nhỉ?"

Triệu Viễn mờ mịt nhìn anh: "Em lại làm gì nữa à?"

"Đóng điều hòa."

Triệu Viễn kinh ngạc: "Anh lạnh hả?"

Lương Ngụ không trả lời, chăm chăm thao luyện anh hùng đồng thời, không thèm liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Cậu nói xem?"

Triệu Viễn không dám tiếp lời, dưới dâm uy không giận tự uy của Lương Ngụ cúi đầu khuất phục, yên lặng đem điều hòa tắt đi."

Cậu ta cùng Lương Ngụ cũng coi như là anh em tốt mấy năm rồi, ngay từ đầu người khác ai cũng hỏi cậu ta, làm anh em với Lương Ngụ cảm giác thế nào?

Kỳ thật, Lương Ngụ người này chỉ là cường thế trên mặt ngoài miệng mà thôi, đối với bằng hữu cực kì nghĩa khí. Năm đó có người chọc Triệu Viễn, Lương Ngụ không nói hai lời giúp cậu ta ra mặt, cuối cùng đánh tới mức đối phương gãy xương, chính mình cũng nhập viện.

Bởi vì Triệu Viễn biết, cậu ta mới không thấy tức giận, cũng không cảm thấy Lương Ngụ bá đạo. Anh chỉ bá đạo đối với người ngoài, đối với bạn tốt, thực tế cũng chỉ cường thế ngoài mặt mà thôi......



Không đúng, anh ấy đối với Trịnh Ý Miên, hình như là trong ngoài như một ôn nhu.

.......

Sáu tiếng đồng hồ sau, *chính ngọ đã đến.

*chính ngọ: 12 giờ trưa.

Toàn bộ xe chỉ mới xuất phát chưa được một nửa hành trình.

Xe dừng lại ở khu nghỉ ngơi, mọi người đều xuống xe thả lỏng.

Lương Ngụ không nghe thấy động tĩnh ở phía sau, đoán là Trịnh Ý Miên đã ngủ rồi.

Anh muốn quay đầu lại nhìn xem, lại ngại với thật sự là không có cơ hội thích hợp để quay đầu.

Gõ tay vịn như suy tư, trùng hợp người phía trước làm rớt một cây bút.

Bút thuận theo lối nhỏ mà lăn, Lương Ngụ rốt cuộc chờ đến cơ hội, làm bộ không chút để ý mà cúi đầu nhìn cây bút, xoay người về phía sau, ngước mắt.

Cô ngủ rất yên ổn.

Trên người đắp một cái áo khoác màu hồng nhạt, đầu hơi hơi dựa vào đệm dựa, tư thế ngủ rất đoan chính, môi nhẹ khép, mí mắt ngẫu nhiên lại run rẩy một chút.

Có lẽ là thấy tư thế này không quá thoải mái, cô cọ cọ đệm dựa, môi tràn một cỗ âm thanh ôn nhu.

Như là tiếng mèo kêu, nhẹ nhàng ở trong lòng anh cào một chút.

Hầu kết anh khắc chế không động, nhìn cô thay đổi tư thế, mặt nghiêng sang bên trái.

Lại bởi vì cửa sổ nằm bên trái, ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời thật sự chói mắt, cô nhăn mày, không khỏe mà khôi phục lại tư thế ban đầu.

Lương Ngụ xoay người, nhìn thoáng qua bức màn.

Triệu Viễn đang vui sướng mà chơi di động.

Lương Ngụ bám vào người, duỗi tay đem bức màn phía mình cởi bỏ.

Triệu Viễn: "Anh làm gì thế?!"

"Phơi." Anh lời ít mà ý nhiều.

Thời điểm kéo bức màn, Lương Ngụ cẩn thận suy tư trong chốc lát, rốt cuộc đem bức màn kéo tới vị trí nào mới có thể thuận lợi che chắn ánh sáng cho cô.

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Ngẫm lại, anh nói với Triệu Viễn: "Cậu kéo một chút."

Thời điểm Triệu Viễn giữ chặt bức màn, cậu ta dựa vào lưng ghế, híp mắt cảm thụ ánh sáng.

"Kéo mặt sau một chút."

"Lại phía sau này."

Triệu Viễn hồ nghi mà nhìn anh: "Về sau vẫn còn che chúng ta chứ???" (VH: mơ tưởng =)))))

Lương Ngụ không kiên nhẫn mà nhíu mày, Triệu Viễn lập tức hiểu rõ, nhìn xuống phía sau: "À, ý của Túy Ông không phải ở rượu, ở chị dâu, đúng không?"

"Muốn cậu kéo thì kéo đi, nhiều lời vậy làm gì?"

Chờ đến khi bức màn che đi ánh sáng vừa lúc kéo đến mặt sau của mình, Lương Ngụ mới gật đầu, ý bảo có thể ngừng.

Triệu Viễn thật bà tám mà muốn quay đầu lại nhìn Trịnh Ý Miên một cái.

Đầu còn chưa kịp xoay, bị khuôn mặt khó chịu của Lương Ngụ ngăn trở tầm mắt.

Triệu Viễn lúng ta lúng túng, cúi đầu ngây ngô cười: "Đã biết đã biết, em không nhìn...."

.......

Không bao lâu, Trịnh Ý Miên liền tỉnh, là bị đói tỉnh.

Cô mơ mơ màng màng mà trợn mắt, chưa kịp phản ứng lại chính mình có nhiều thêm một bức màn.

Cô miệng khô lưỡi khô, ngửa đầu uống nước xong, chầm chậm mà tìm đồ ăn vặt trong túi.

Ăn xong bánh mì và cháo bát đảo mang theo, mới xem như có chút sức lực.

Bên trong Lý Mẫn cũng không sai biệt lắm tỉnh lại, đỡ cổ: "Tớ ngủ mà đầu cũng muốn chặt đứt ra rồi.... hiện tại đến đâu rồi?"

Trịnh Ý Miên nhìn ra bên ngoài: "Nhìn không ra, cậu đem bức màn kéo ra một chút."

Rồi sau đó, hai người đều ngốc một chút.

Lý Mẫn: "Nơi này thế nào lại có thêm một mảnh bức màn thế?"

Trịnh Ý Miên nhìn cô: "Không phải cậu kéo à?"

Lý Mẫn duỗi tay sờ sờ bức màn của mình: "Mảnh này mới chính là của chúng ta nè, còn mảnh này, là của bọn họ ở phía trước đi?"



"............"

Trịnh Ý Miên liếm liếm môi: "Có phải cậu ngủ tới mơ hồ hay không, liền đem màn người khác kéo tới chúng ta bên này?"

Lý Mẫn biểu tình phức tạp, còn gật đầu: "Rất có khả năng."

Triệu Viễn ở phía trước nghẹn cười.

Lý Mẫn kéo ra bức màn của mình, đẩy đến đằng trước, ngượng ngùng cười: "Thật ngại ngùng quá, không cẩn thận kéo màn của các cậu."

"Không có việc gì," Triệu Viễn tiếp ứng nói, "Tớ vẫn còn tốt, chỉ có Lương Ngụ bị phơi nắng một đường thôi.

Trịnh Ý Miên thăm dò vừa thấy, quả nhiên, toàn bộ trong xe, chỉ có hàng phía trước ánh mặt trời chiếu khắp, Lương Ngụ cả người bị ánh nắng bao phủ hơn phân nửa.

Lương tâm của cô hổ thẹn, tay men theo ghế đưa lên phía trước hai viên thạch trái cây: "Các cậu ăn thạch trái cây không?"

Triệu Viễn đang chuẩn bị duỗi tay lấy, tay đã giơ lên, duỗi đến một nửa, khó khăn lắm mới hạ xuống.

Cậu ta nhìn Lương Ngụ cười: "Anh tới lấy, anh tới lấy."

Triệu Viễn dẩu miệng, nhìn Lương Ngụ trò chơi cũng không thèm đánh, duỗi tay lấy thạch trái cây trong tay Trịnh Ý Miên.

Tư thế này Lương Ngụ đại khái là đã suy nghĩ rất cặn kẽ, mỗi đầu ngón tay cùng nhau dùng sức, khép lại, như là đang nắm lấy tay cô.

Như thế này, có thể đảm bảo mỗi đầu ngón tay đều có thể chạm vào đầu ngón tay của cô.

Chậc.

Cả người Triệu Viễn run lên một chút, bị thiếu niên tình cảm Lương Ngụ đang rối loạn lung tung không biết từ chỗ nào tới hù dọa một chút, ghé vào trước cửa kính buồn cười.

Thật vất vả mới cười xong, vừa xoay người, phát hiện Lương Ngụ đang khoanh tay để đằng trước lạnh lùng nhìn cậu ta.

Triệu Viễn: "...."

...........

Xe xóc nảy suốt một ngày.

Từ khi bắt đầu lúc 6 giờ sáng, tạm dừng nghỉ ngơi 2 giờ ở trạm xăng dầu, thời điểm bọn họ đến căn vẽ vật thực, đã là 6 giờ chiều.

Đường núi xóc nảy, bên đường cây cối so le không đồng đều, một bên bị nghiêng ra, chạm tới trên cửa sổ mà phát ra từng đợt tiếng trầm đục khó chịu.

Triệu Viễn nhịn không được mà đổi tư thế: "Mông của em cũng sắp nát nhừ rồi..."

Lương Ngụ thì thảm hại hơn, bởi vì chân dài, trong xe buýt không gian lại quá hạn hẹp, cả đôi chân của anh đều không thể nào duỗi thẳng, chỉ có thể ngồi nghiêng qua như thế.

Anh che che đôi mắt, buông tay, mặt đầy mỏi mệt.

Cái dạng này làm Triệu Viễn đột nhiên nhớ tới, bộ dáng mà anh ấy không được gặp Trịnh Ý Miên lúc trước.

"Được rồi, mọi người xuống xe thôi!" Lớp trưởng kịp thời đứng lên, "Đồ vật tạm thời cứ để ở trên xe, chúng ta đi xuống ăn cơm, cơm nước xong thì trở lên lấy đồ."

Mọi người xuống xe, duỗi cái eo đã quá tê dại, mệt mỏi mà đi tới nhà ăn.

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lương Ngụ cùng Triệu Viễn ngồi xuống trước.

Triệu Viễn ngồi ở đó nghiên cứu các món ăn hiếm lạ cổ quái ở nơi này, Lương Ngụ căng ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa.

Cô còn chưa đi vào.

Qua một lát, cô cùng Lý Mẫn cười, cầm trên tay bình nước tiến vào.

Đầu tiên là sửng sốt, nhìn nhìn những ghế trống gần đây, hỏi ý kiến Lý Mẫn: "Chúng ta ngồi ở đâu?"

"Tùy tiện."

Cô lại đi lên phía trước nhìn nhìn, như là đang tìm gì đó.

Nhưng chỉ một lát, mang theo Lý Mẫn sang bên này mà đi.

"Vậy chúng ta ngồi ở đây đi."

Cô đi theo hình tròn đi thẳng tới cái bàn phía trong, ngồi ở bên cạnh Lương Ngụ.

Thời gian dài trên hành trình bao nhiêu là không vui cùng buồn bã tích góp được, ở thời khắc mà cô bước đến kia, giống như tất cả đều tan thành mây khói.

........

Ăn cơm xong, mọi người lấy hành lý xuống, rốt cuộc đã có thể ở lại rồi.

Trịnh Ý Miên tìm được phòng, mở vali ra, lấy đồ đi ra ngoài thì Lý Mẫn lại tiến vào, thần thần bí bí mà nói thầm bên tai cô: "Lương Ngụ thật sự ở trên lầu đấy."

Tác giả có lời muốn nói: Bánh ngọt này tác giả đảm bảo, ngày mai càng ngọt:)

__________

VH: lalala ta lại có chương mới, mọi người vote xem như khích lệ ta đi. Mai valentine ta có nên tặng chương xem như tặng quà valentine không nhỉ????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Về Sau Bớt Ăn Cá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook