Về Sau Bớt Ăn Cá

Chương 15: Mười bốn con cá

Lộc Linh

18/02/2020

"Nói cái gì?" Trịnh Ý Miên nhíu nhíu mày, lại bế tắc trong việc suy diễn liền quay đầu nói với Lương Ngụ: "Không có gì để nói cả, cậu mau đi tắm rửa đi, mồ hôi chảy ra nhiều không thể để gió lạnh thổi được, sẽ bị cảm đó."

Lương Ngụ nghiêng đầu, lấy mu bàn tay đỡ cằm, cười nói: "Được."

Triệu Viễn bò đến bên cửa sổ gõ gõ: "Có ai nghe tớ nói chuyện không vậy hả?"

Không một ai.

"Đúng rồi," Trịnh Ý Miên chỉ chỉ Lương Ngụ, "Cậu có bị thương không?"

Lương Ngụ lắc đầu: "Không."

"Không có thì tốt," Trịnh Ý Miên thở phào một hơi, kéo Lý Mẫn: "Chúng tớ xuống trước đây, cậu mau đi tắm đi nhé."

Nhìn Trịnh Ý Miên đi xuống lầu, Lương Ngụ cầm quần áo đi vào toilet.

Triệu Viễn:.........????

"Các cậu có phải đang nhằm vào tớ không thế hả? Tại sao lại không ai nghe tớ nói chuyện?"

...........

Sinh hoạt vẽ vật thực vào ngày hôm sau bất quá cũng như vậy, buổi sáng mọi người ngồi xe đi dạo vòng quanh viện bảo tàng, buổi chiều lại bố trí trưng bày các bức ký họa tinh xảo.

Sau khi vẽ xong kí họa một lúc, Trịnh Ý Miên đứng dậy, nói với Lý Mẫn: "Tớ đi ra ngoài mua sữa bò, sẽ lập tức trở về ngay."

"Ừ, nhớ chú ý an toàn."

.....

Sau khi Trịnh Ý Miên đi không bao lâu, lớp trưởng trở về thét to nói: "Mười phút nữa tập hợp dưới lầu, lão từ muốn tới giảng cho chúng ta về bài tập kí họa."

Lý Mẫn đáp ứng, rồi lại hỏi: "Trịnh Ý Miên cậu ấy ra ngoài mua sữa bò rồi, làm sao đây?"

Lớp trưởng có chút phẫn nộ: "Trịnh Ý Miên mà còn cần nghe mấy cái này sao?! Cậu ấy còn không phải là tấm gương của chúng ta à? Đi tới đó chẳng phải là ngồi nghe lão Từ dùng mấy lời hoa mỹ khích lệ mình đi?"Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nhiều lần, lại tiếp tục thét to nói: "Ngoài Trịnh Ý Miên, tất cả mọi người phải đến đầy đủ, mọi người thông báo cho nhau một chút!"

Mười phút sau, toàn bộ thành viên đều tập hợp dưới lầu.

Ngoài Trịnh Ý Miên ra, đều tới rồi.

Mọi người ngồi xuống sô pha trong tòa nhà, im lặng chờ chủ nhiệm khoa lão Từ xuất hiện.

Đang chờ đợi lão Từ trên đường tới, mọi người ôm bản ký họa nói chuyện phiếm.

Có một nữ sinh thấp giọng oán giận: "Nơi này so với tưởng tượng của tớ thì nguy hiểm hơn nhiều, trước đó gặp được ăn trộm trộm bức vẽ không nói, hôm qua tớ cùng người bạn đi ra bờ sông bên kia chụp ảnh, gặp được một tên đàn ông theo đuôi, mẹ nó, đem hai chúng tớ hù chết."

"Theo đuôi?" Lý Mẫn kinh ngạc, "Các cậu có bị hắn ta làm gì không?!"

"Hình như là muốn tìm phương thức gì đó, không nghe rõ, hai chúng tớ nhanh chân chạy tới đại lộ bên kia," nữ sinh kia chà xát cánh tay, "Hiện tại nghĩ tới mà sợ, tên kia lớn lên một chút cũng chẳng quen biết gì tớ, nhìn y như một tên dâm tặc...."

Lý Mẫn càng nghĩ càng không đúng, lại hỏi: "Đúng rồi, các cậu có biết siêu thị nào gần đây không?"

"Siêu thị? Không phải có một cái ở bờ sông bên kia sao...."

Nói tới đây, Lý Mẫn la nhỏ một tiếng: "Trời ơi."

"Làm sao thế?"

"Miên Miên vừa mới một mình đi qua bên kia mua sữa bò...."

Vừa dứt lời, còn không có ai kịp hỏi thêm gì, bỗng nhiên có người từ vị trí đứng lên, nhanh như gió mà đẩy cửa chạy ra.

Chuông cửa linh đinh rung động.

"Vừa rồi... làm sao thế?"

Triệu Viễn nghiêng người nằm sang một bên vở đã được thu xếp, đè người mình lên.

"Lương Ngụ mới vừa đi ra ngoài."

...........

Cảm giác được phía sau có người đang đi theo, Trịnh Ý Miên không khỏi nhanh hơn bước chân.

Con đường này dân cư yên lặng thưa thớt, siêu thị ở cuối con đường.

Trịnh Ý Miên nắm chặt di động trong tay, hồi tưởng lại một chút số điện thoại khẩn cấp của mình, lại ngẩng đầu nhìn siêu thị cách đó không xa.

Nếu thật sự không được, có thể báo nguy, cũng có thể nhờ nhân viên thu ngân giúp đỡ.

Trị an nơi này không thể so với thành thị, nhưng cũng không có rộng rãi tới mức có thể để mặc cho người muốn làm gì thì làm.

Ổn định tâm lý một chút, Trịnh Ý Miên ngẩng đầu, đi vào siêu thị.

Người đó cũng theo vào.

Cô muốn chính bản thân mình bình tĩnh một chút, tìm được đồ mình muốn mua trên kệ để hàng, ngẩng đầu, sửa bò Vượng Tử bị người ta để trên tầng cao nhất.

Cô đỡ lấy kệ để hàng, suy tư nếu như ở nơi này, làm thế nào để tránh né, giấu kín cùng với tiến hành phòng vệ chính đáng....



Tay duỗi lên trên, nhưng kệ hàng thật sự để quá cao, cô còn cần phải nhón chân.

Thời khắc đang muốn nhón chân kia, phía sau bỗng nhiên phủ lên một bóng đen.

Cô cả kinh, tiếng thét chói tai suýt nữa đã vuột ra khỏi miệng, Lương Ngụ một tay khác để ở bên trái cô, bày ra một tư thế hoàn toàn che chở cho cô.

Thanh âm anh trầm trầm khàn khàn, mang theo tràn đầy trấn an.

"Đừng sợ."

Tâm cô buông lỏng, cảm giác được khí vị quen thuộc, giống như hệ thống cảnh báo toàn thân rốt cuộc cũng xuống sân khấu, vô tri vô giác mồ hôi lạnh chảy ra, làm chân tay cô lạnh lẽo, không nhịn được run rẩy.

Anh tới rồi, có thể yên tâm rồi.

Lương Ngụ nhìn lên trên nhìn nhìn, hỏi cô: "Muốn lấy cái nào?"

Trịnh Ý Miên hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn mềm chân kia: ".... Vượng Tử...."

"Ừ." Anh trả lời lại nhanh, thay cô lấy sữa bò để trên kệ để hàng lấy xuống, đặt trong lòng bàn tay cô.

Hình như đã là một lát sau.

Lại hình như chỉ vừa trải qua vài giây.

Đại não cô hỗn độn, chỉ cảm thấy được bàn tay của Lương Ngụ đang để trên vai mình, ôn nhu chầm chập vỗ vỗ.

"Còn tốt không?"

".... Cũng được."

"Đi trả tiền đi."

"Ừ."

Lương Ngụ ôm lấy bả vai cô, ngoái đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.

Trịnh Ý Miên cũng theo ánh mắt anh nhìn qua phía sau.

Người kia đã rời khỏi.

"Người đi rồi, đừng sợ," anh lại thấp giọng trấn an cô, "Đã không có việc gì nữa rồi."

Cô cắn môi, vẫn cảm thấy có điểm sợ hãi, nhưng cảm thấy chính mình cũng nên nói cho anh, nếu anh không tới cô cũng không sao, cô cũng không có yếu ớt đến như thế, yêu cầu anh không nên dùng cách trấn an trẻ em nhỏ mà dỗ dành cô thế này.

Trịnh Ý Miên thở mạnh một cái, mở miệng nói: "Nếu cậu không tới...."Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lương Ngụ giống như hiểu sai ý cô, tức khắc lắc đầu, quả quyết mà đánh gãy lời cô.

"Sẽ không có khả năng này, thời điểm cậu cần tớ, tớ sẽ luôn ở đây."

Không khí đột nhiên tĩnh lặng, Trịnh Ý Miên cầm đồ đứng giật mình tại chỗ, cảm giác vừa rồi ở một khắc kia, chính mình giống như bắt được gì đó, lại giống như cũng không có bắt lấy cái gì.

Cô nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình, nhíu nhíu mày.

Nhân viên thu ngân cũng không biết đã xảy ra cái gì, chỉ vỗ quầy nói: "Mua xong thì đến tính tiền ở bên đây."

Lương Ngụ đứng ở phía sau cô, chờ cô hoạt động bước chân, mới đi theo.

Đi được hai bước, Trịnh Ý Miên lại quay trở về, cầm thêm một hộp sữa bò nữa.

Cô lắc lắc sữa bò trong tay, hỏi anh: "Cậu có uống không?"

Lương Ngụ thấy cảm xúc cô đã ổn định, yên tâm, lúc này mới gật đầu.

Chỉ cần là cô đưa, toàn bộ đều thật tốt.

.......

Tính tiền xong, Trịnh Ý Miên đi theo Lương Ngụ ra ngoài.

Cô nhìn chằm chằm bóng chính mình trên mặt đất đang đong đưa giao triền, bóng đen đằng trước chợt dừng lại, chờ cô tới gần, cuối cùng bóng dáng chồng lên cô.

Lương Ngụ duỗi tay, nói: "Đưa di động cho tớ."

Trịnh Ý Miên đem điện thoại đưa cho anh, nghiêng đầu hỏi: "Sao thế?"

"Quay số khẩn cấp," anh cúi đầu nhấn nhấn, "Về sau nếu có việc trực tiếp gọi cho tớ, 24 giờ đều được."

Trịnh Ý Miên cúi đầu cười cười: "Không cần đâu, thế thì phiền cậu quá...."

"Không phiền toái," anh vân đạm phong khinh, "Tớ rất rảnh."

Mở ra mục lục liên hệ khẩn cấp của cô, phát hiện trong đó một người cũng không có,

Xem ra cô có quan hệ thân mật với bạn bè nam cũng không nhiều.

Lương Ngu xoa xóa mái đầu đã xõa tung, xoay người cười cười.

......

Thời điểm trở về căn cứ vẽ vật thực, vừa vặn đụng vào lão Từ vừa mới nói xong bài tập.

Lão Từ hỏi Lương Ngụ vừa đi đâu về, mọi người đem sự tình kia một năm một mười mà nói.



"Trên đường đi có một nam nhân yêu thích theo đuổi, Trịnh Ý Miên một mình đi ra nơi đó mua nước."

Nói xong lúc sau, thật đáng sợ là rất nhiều người cũng chưa ý thức được là không đúng chỗ nào.

Cho đến một lát sau, lão Từ hỏi: "Trịnh Ý Miên có gặp được người đó không?"

"Không biết."

Lão Từ lại hỏi: "Lương Ngụ kia tại sao lại không tìm thầy, tự mình lao đi thế hả?"

Triệu Viễn rất có đầu óc của thần trợ công: "Có thể là bởi vì quá sốt ruột đi."

Mọi người trao đổi ánh mắt, tất cả đều cúi đầu cười.

Trịnh Ý Miên và Lương Ngụ trở về cùng lúc, lão Từ chắp tay sau lưng hỏi Trịnh Ý Miên: "Gặp được người theo đuôi không?"

"Dạ có." Trịnh Ý Miên nhìn Lý Mẫn một cái, lại quay đầu nói: "Nhưng đã không có việc gì."

"Không bị thương chứ?" Lý Mẫn mở miệng hỏi.

"Không bị thương, không có việc gì hết, về sau nữ sinh đừng đi một mình ra chỗ đó, rất nguy hiểm."

"Hửm...." Lão Từ ý vị thâm trường, "Này, Lương Ngụ, cậu vừa mới rồi không nghe được bài giảng của tôi, làm sao bây giờ?"

Lương Ngụ rũ mi chưa mở miệng, Trịnh Ý Miên đã tiếp lời nói: "Buổi tối em sẽ giảng bài cho cậu ấy."

Dù sao cũng là bởi vì cô, anh mới bỏ qua buổi giảng họa.

"Tốt đó," Triệu Viễn gật đầu đồng ý, "Vậy cậu buổi tối giảng bài cho Lương Ngụ nhé!"

Triệu Viễn nói chưa dứt lời, vừa nói, lớp học bộc phát ra một trận cười to.

Trịnh Ý Miên không rõ nguyên do, lão Từ phất tay xua đi cái đám bát quái này: "Được rồi, đừng cười, đều trở về vẽ ký họa đi. Nữ sinh về sau không được đơn độc đi qua bên kia nữa, đi theo đội tốt nhất là có nam sinh đi theo, nếu gặp lại thì nhớ chụp ảnh cho thầy."

Có người lúc rời đi còn cảm thán: "Đúng vậy, còn có thể làm sao bây giờ, rốt cuộc chúng ta cũng không phải là Miên Miên, thời điểm nguy cấp luôn có người "che chở" mà lao đi......."

Trịnh Ý Miên nghiêng đầu, không nhìn qua Lương Ngụ.

Che chở... một chút liền lao đi?

Anh không phải là ngẫu nhiên đi ngang qua? Anh là tới đó tìm cô?

"Ngẩn người làm gì," Lý Mẫn đi lên đỡ cô, trước sau kiểm tra đầy đủ một lượt, "Cậu thật sự không có chuyện gì? Không bị thương thật?"

Hai cô bạn cùng phòng khác cũng đang bày ra vẻ mặt lo lắng.

Suy nghĩ bị đánh gãy, Trịnh Ý Miên đơn giản không suy nghĩ, đưa tay cho Lý Mẫn nhìn: "Thật sự là không có việc gì. Thật ra cũng không phải là nguy hiểm gì lắm, rõ như ban ngày, siêu thị còn có người, hắn ta cũng không có gan làm gì."

"Nhưng vẫn quá dọa người rồi...."

"Có một chút."

Trịnh Ý Miên lắc đầu nói, "Dữ hóa lành rồi."Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thời điểm lên lầu, Lý Mẫn trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Địa phương này có phải cùng chúng ta bát tự không hợp không? Tiệc tối lửa trại thì đụng phải ăn trộm, hôm nay lại gặp được nam nhân theo đuôi." Lý Mẫn thở dài một hơi, "Thật muốn lập tức rời đi ngay mà."

Hiện tại bọn họ đang ở tại căn cứ vẽ vật thực đã được phân cho, mấy ngày nữa phải ngồi xe đi lên tổng bộ.

"Trị an chỗ tổng bộ hẳn là sẽ tốt hơn nơi này một chút, rốt cuộc náo nhiệt hơn nơi này." Lý Mẫn tổng kết nói, "Kỳ thật, ở thị cũng sẽ gặp được mấy tên trộm khác ngoài ý muốn thôi...."

Lý Mẫn lải nhải, một đường nói đến khi trở về.

......

Trịnh Ý Miên ở phòng ngủ nghỉ ngơi một lát, ăn xong cơm chiều liền ra khỏi cửa.

Bạn cùng phòng hỏi Lý Mẫn: "Miên Miên lại ra ngoài làm gì thế?"

"Còn có thể làm gì? Báo đáp ơn cứu mạng chứ còn gì," Lý Mẫn nhún vai cười, "Đáng tiếc cái báo đáp này là đi giảng bài."

Bạn cùng phòng cũng chú ý đến, khom người thảo luận cùng Lý Mẫn: "Cậu nói xem.... Chúng ta đều có thể nhìn ra, Miên Miên tại sao lại không nhìn ra? Lương Ngụ tại sao cũng bất động chứ?"

"Vậy là cậu không hiểu rồi, Miên Miên từng nói với tớ, cô ấy khi học cao trung hiểu lầm người ta thích mình, bị bằng hữu cười ba năm, hơn nữa bằng hữu cô ấy lập lời thề son sắt, nói Lương Ngụ tuyệt đối sẽ không thích cô ấy. Cậu bây giờ lại muốn cô ấy tiếp thu tình cảm này, khẳng định là rất khó, chỉ cần từ từ mà tới, nghĩ thông suốt là được rồi, tâm tư nữ hài tử tỉ mỉ như thế, thật nhanh đã có thể nghĩ thông suốt rồi." Lý Mẫn nói, "Hơn nữa cậu không thấy là Lương Ngụ cũng rất coi trọng Miên Miên sao? Cứ như là hòn ngọc quý trên tay, cầm trong tay sợ lạnh ngậm trong miệng sợ tan, quá trân trọng nên sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu! Sợ chính mình mà làm sai một chút kết quả ngay cả bạn bè đều không làm được nha!!!"

Nói đến là kích động, Lý Mẫn đập giường: "Tớ cảm thấy sự tương phản đáng yêu này thật sự quá sủng nịch mà! Đặc biệt là khi Lương Ngụ nhìn sau đó Triệu Viễn lại nhìn Miên Miên, cái ánh mắt kia quả thật là rất tự nhiên!"

Bạn cùng phòng: "Được rồi, tớ đã biết, cậu bình tĩnh một chút...."

..........

Bên này, Trịnh Ý Miên lên lầu, tìm được phòng ký túc xá của Lương Ngụ, đưa tay gõ cửa.

Bên trong truyền đến tiếng người: "..... Ai vậy?"

Tác giả có lời muốn nói: Vì lời âu yếm của Ngụ tiến hành một lần vỗ tay yêu thương.

________

HV: dạo này ngồi làm hóa bù đầu bù cổ hết:(( ra chương chậm 1 2 ngày mọi người đừng buồn nha:(((

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Về Sau Bớt Ăn Cá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook