Vẽ Nên Hạnh Phúc

Chương 17

Vương Vu Thủy

27/01/2016

Điền nguyện vọng xong, Gánh nặng trong lòng của Lâm Đồng Chi cơ bản đã gỡ xuống, ở nhà càng chịu khó hơn. Hôm nay sau khi ăn sáng xong, cô đang rửa bát, mẹ muốn đi làm, lúc gần đi lại chạy vào phòng bếp dặn dò một câu, "Trong nhà hai cây lau nhà đều không dùng được nữa, lát nữa con đi chợ Đại Kiều mua hai cây mới về." Có lẽ mẹ thật là tiến vào thời kỳ mãn kinh rồi, cả ngày luôn nghiêm mặt giống người nào thiếu tiền của mẹ vậy, tính tình cũng trở nên rất khó chịu. Lâm Đồng Chi không dám chậm trễ, đồng ý một tiếng, rửa bát đĩa xong liền lấy chiếc xe đạp cũ đạp ra chợ.

Chợ Đại Kiều vốn là một chợ lớn nhất ngũ kim bách hóa thị trường, lớn như TV tủ lạnh, nhỏ như cúc áo kẹp tóc, thậm chí là dây thừng chất dẻo trong nhà, cái gì cần có đều có, từ sáng đến tối khách hàng như dệt cửi, mà trong chợ này có hơn một ngàn quán nhỏ, thường thường có người bị lạc đường ―― cũng may con gái đều rất quen thuộc chỗ này, cô rất nhanh tìm đúng quầy hàng, trả giá xong, chọn hai cây lau nhà, lại nhờ chủ cửa hàng giúp một tay đem cây lau nhà ra xe đạp buộc chặt. Mùa hè mặt trời luôn gay gắt, mang những thứ này xếp xong, cả người cô đã ra đầy mồ hôi. Đợi cô đạp xe ra ngoài, ngõ nhỏ lối đi duy nhất trong chợ bảo tu sửa được vài năm nhưng vẫn không được tu sửa tử tế đã bị người ta bày hàng hóa rồi người ra ra vào vào chật như nêm cối.

Lâm Đồng Chi không biết làm sao, chỉ có thể đi xuống dắt xe. Cô cẩn thận né tránh người đi đường, nhưng cây lau nhà dài như vậy, nhất định không tránh được sẽ gặp rắc rối, cứ như vậy, vừa đi được vài phút, cô đã không ngừng nói vài câu xin lỗi, trên người cô mồ hôi càng chảy nhiều hơn, giọt mồ hôi lớn kéo dài từ trán rơi xuống.

Đám đông chầm chậm đi chuyển về phía trước, Lâm Đồng Chi chịu đựng, ánh mắt chú ý khe hở trong đám người, tận dụng mọi khe hở để chen tới trước. Sau đó, sau đó cô nhìn thấy một hàng bán đồ trang sức bên tay phải ở phía trước, Cố Duy Bình, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô bé bên cạnh tinh thần hào hứng. Cô bé kia đang cầm một cái lắc tay thử trên cổ tay rồi dơ lên cho cậu ấy xem, trong mắt ỷ lại, cả người ngọt ngào.

Hình ảnh này thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm cho cô ngay cả cảm giác ghen tỵ hoặc đau lòng cũng không có, cô chỉ ngẩn ngơ thưởng thức một chút, lại cúi đầu nhìn bộ dáng đầy bụi và mồ hôi của mình, lại nhìn cảnh sắc đẹp mắt kia, thẫn thờ đẩy xe từ từ đi ra ngoài.

Trưa hôm nay, mẹ về rất sớm, đi quanh nhà một vòng, không thấy Lâm Giản, sắc mặt liền không tốt, lầm bầm lầu bầu trách mắng một câu, "Bài tập cũng không làm, suốt ngày ở bên ngoài chơi bời." Lại đi vào trong phòng bếp nói Lâm Đồng Chi, "Con cũng vậy, chính mình thi lên đại học rồi cũng không quản em trai, cả nhà này không một ai làm cho người ta bớt lo!"

Lâm Đồng Chi đang ngồi trong bếp gọt khoai tây, nghe mẹ quở trách làm sao chịu được, tức giận trong lòng, liền cãi lại, "Sao con phải quản nó? Sao mẹ không bảo nó quản con?"

Mẹ không ngờ đứa con gái trung thực nhất này sẽ cãi lại, nhất thời ngây ngẩn cả người, qua một lúc mới lấy lại tinh thần mở miệng, "Thái độ gì đó! Mẹ nói con một câu cũng không được sao?"

Lửa giận ở trong lòng Lâm Đồng Chi càng như gặp được thuốc nổ, "Bùm" một tiếng nổ tung. "Con thông cảm vì mẹ đi làm vất vả, suốt ngày ở nhà làm việc, mẹ thấy con trai của mẹ đã bao giờ giúp con chút nào chưa? Nó không ở nhà mẹ lại mắng con, người sai luôn là con! A, có phải con trai chính là tâm can bảo bối của mẹ, còn con gái sinh ra đã là nơi cho mẹ trút giận phải không?"

Cô ngừng một chút, tức giận phát xong rồi, trong lòng lại chột dạ. Thấp thỏm không yên chờ mẹ nổi giận, Sau một lúc mẹ vẫn không tiếp tục nói nữa. Cô vụng trộm liếc mắt nhìn mẹ, lại giật mình thấy trong mắt mẹ lăn ra hai hàng nước mắt.

Cô biết mình nói có chút thái quá, làm bây giờ không dám nói chuyện với mẹ. Vì vậy cô đi ra ngoài một lúc, tự nhủ nói, "Hôm nay nóng muốn chết, lại muốn ăn dưa hấu." Lại chậm rì rì đi vào trong bếp. Lấy dưa hấu từ trong tủ lạnh ra, cầm một miếng dưa hấu, đưa tới trước mặt mẹ, "Ax, ừ, mẹ ăn một miếng đi, đừng tức giận nữa."

Nước mắt mẹ càng rơi nhiều hơn, Lâm Đồng Chi đến gần mẹ, giống khi còn bé cọ cọ ở trên người mẹ, cuối cùng cúi đầu nhận lỗi, "Mẹ, con sai rồi, thật xin lỗi, mẹ đừng đau lòng."

Cô cố ý và cẩn thận, rốt cuộc, mẹ vừa khóc vừa nói, "Nhà họ Lâm các người không có ai là tốt cả!"

Lâm Đồng Chi nghe kim khẩu của mẹ vừa mở, vẻ mặt càng thêm cợt nhã kéo cánh tay của mẹ làm nũng, "Mẹ - mẹ -" mẹ cũng không để ý tới cô, liên tục trách mắng, con trai ham chơi, con gái thì cãi giả, chồng lại có người khác, cô thật sự muốn chết, đợi chút.

Lúc đầu Lâm Đồng Chi còn tưởng rằng đây chỉ là mẹ thuận miệng nói ra hai câu, nhưng mẹ vẫn tiếp tục lên án, làm cho cô trong lòng rét lạnh.



Khác với rất nhiều người bạn nhỏ cùng tuổi, từ nhỏ cô đã biết ba mẹ có nhiều yêu nhau. Ba mẹ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, ba thi đại học và lên thành phố trước, sau đó ba liên tục cổ vũ, mẹ học lại hai khóa, cũng thi ra ngoài. Sau đó hai người đều có nghề nghiệp làm người ta tôn trọng, sau khi sinh Lâm Giản không lâu, ba lại bởi vì coi trọng chính sách của Giới Tri Thức. Người một nhà hòa thuận vui vẻ, ba quan tâm chăm sóc mẹ vẫn luôn là đề tài khiến mọi người hâm mộ, năm ngoái sinh nhật mẹ, ba còn mang theo chị em bọn họ cùng nhau làm một bàn đồ ăn để chúc mừng sinh nhật mẹ. Nhưng từ khi nào ba đã thay đổi? Tại sao lại thay đổi?

Một bức tường chống đỡ trong lòng của Lâm Đồng Chi ầm ầm sụp đổ. cô vẫn cho là, cô có một gia đình hạnh phúc nhất trên đời, cô vẫn tin rằng, ba mẹ đã từng là thanh mai trúc mã, đã cùng nhau chia sẻ ngọt bùi, nhất định sẽ có ngày khổ tẫn cam lai (đau khổ qua đi, hạnh phúc sẽ đến), lúc tuổi già hạnh phúc mỹ mãn. Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ ba viết thư cho mẹ, mẹ trân quý đặt trong ngăn tủ, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi lấy ra xem một chút, gương mặt lại đỏ ửng thẹn thùng. Vậy tại sao bây giờ mọi thứ đều thay đổi?

Không biết cô đã ngồi ở nhà si ngốc mấy ngày, không muốn tin những lời của mẹ là thật, muốn gọi điện hỏi ba, nhưng cô không dám hỏi, cô tình nguyện giống như chim đà điểu cũng không muốn đi đối mặt với sự thật, lại nói cô vẫn hi vọng, ngộ nhỡ là người khác bịa đặt vu khống hãm hại ba? Ngộ nhỡ đây chỉ là do mẹ suy nghĩ lung tung? Cho dù như thế nào, niềm tin vững trắc về hạnh phúc trong lòng cô đã không còn.

Trên TV đang chiếu“Một giấc u mộng” , "Ta có một mành u mộng, biển người mênh mông người nào chung?" Nhưng tại sao ngay cả trên TV người thứ ba cũng xinh đẹp tự đắc hơn vợ đầu, đúng lý hợp tình?

Thì ra vẫn là cô sai lầm rồi, thì ra logic ban đầu của tình yêu hiện đại là chỉ cần ta muốn, chỉ cần ta có thể cướp được, ta tự nhiên có thể tìm được lý do cho mình. Cô gần như rơi nước mắt cho điểm ấy nhận thức.

Không biết qua bao lâu, lầu dưới mơ hồ có người dường như đang gọi tên cô, cô không muốn trả lời. Nhưng cái âm thanh kia vẫn kiên nhẫn từ tầng một hét lên tầng sáu, một lát sáu lại từ tầng sáu vọng lại. Rất có không ai trả lời quyết không bỏ qua xu thế, Lâm Đồng Chi bất đắc dĩ, đi tới bên cửa sổ thò đầu ra ngoài nhìn xuống, lại nhìn thấy Cố Duy Bình ngước đầu đối diện với cửa sổ nhà cô cười ha ha.

Cô giật mình, vội vàng đi xuống. Cố Duy Bình mồ hôi đầy mặt, thấy cô xuống, cười với cô một cái để lộ ra hàm răng trắng. Tâm tình của cô rốt cuộc khá hơn một chút, hỏi, "Sao cậu tìm được nhà mình?" Cậu ấy ra vẻ nói, "Mình là ai chứ? Ngày đó nghe Lý Ngọc Hỉ nói nhà cậu ở khu này, hôm nay đạp xe lòng vòng nửa thành nội mới đi đến cái chỗ này."

Cô đột nhiên xụ mặt xuống, lạnh lùng, "Cậu tìm mình làm gì? Không sợ bị người khác nói lung tung sao?" Cố Duy Bình cũng không so đo thái độ của cô, gương mặt vẫn tươi cười như ánh mặt trời, "Cậu cũng quá hẹp hòi đi, coi như bạn bè tới thăm cậu cũng không được sao? Chỉ cần chúng ta đường hoàng chính đáng, để ý người khác nói xấu làm gì."

Cô vốn cho rằng chính mình có thể quên nó đi, rốt cuộc cô cũng không nhịn nổi nữa, đột nhiên cô cuồng loạn hét lên với cậu ấy, "Nhưng mình không thể, mình không thể đường hoàng chính đáng, làm sao bây giờ? Mình thích cậu, lại nên làm cái gì bây giờ? Tại sao cậu lại tìm mình? Vì muốn nhìn mình một cái rồi sau đó sẽ không lại liên lạc với mình như bạn bè bình thường nên muốn đi xa như vậy để tìm mình sao? Như vậy, có phải cậu cũng thích mình đúng không?"

Cô đã nói tất cả, cái gì cũng hỏi. Sau đó, trong lòng cô chỉ toàn đau khổ.

Biểu đạt tình yêu không phải nên do con trai nói trước sao? Tại sao một cô gái lại muốn dùng phương thức biểu đạt gây sự để nói ra những điều được giấu kín trong lòng, tình yêu xinh đẹp nhất và cũng rất khát khao có được! Cô cảm thấy xấu hổ, không biết xấu hổ, cô gái này. Cô rất muốn khóc, nhưng ánh mắt cô vẫn làm hết phận sự nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, chờ đợi một đáp án mà có thể làm cho cô sợ hãi tan nát cõi lòng nhưng lại không muốn tiếp tục kéo dài.

Nụ cười của cậu ấy biến mất, má lúm đồng tiền không thấy, buông xuống khóe mắt. Rốt cuộc cậu ấy giương mắt, "Mình. . . . . ."

"Cậu không cần nói nữa!" Lâm Đồng Chi đột nhiên dùng hết hơi sức toàn thân hét lên cắt ngang lời nói của cậu ấy, sóng âm ở trong không khí khuếch tán, âm thanh quanh quẩn bên tai cô. Cô không còn hơi sức để nói chuyện, giọng nói của cô rất chán nản, vô lực, "Cậu đi đi, sáng hôm kia mình cũng ở chợ Đại Kiều."

Cố Duy Bình sau nửa ngày im lặng, lo lắng nhìn cô một cái, rốt cuộc dắt xe đi ra ngoài, Lâm Đồng Chi không dám nhìn lâu, xoay người đi lên lầu. ( trung học đệ nhị cấp thiên hết )

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vẽ Nên Hạnh Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook