Vẻ Đẹp Quyến Rũ

Chương 6

Điểm Tâm Sáng

25/03/2016

Khi tỉnh lại vào buổi sáng, tôi hơi hoảng hốt một chút.

Rèm cửa sổ hơi xê dịch, d;đ'l/q;đ làm trong phòng xuất hiện một chút ánh sáng mặt trời lốm đốm. Tôi nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cơ thể lại rút vào trong ngực anh ấy.

"Lạnh sao?" Đỉnh đầu tôi truyền đến giọng nói của Phạm Đông Ly, giọng nói mới tỉnh nên hơi khàn.

Tôi cảm giác thấy cánh tay mình bị anh ấy ôm chặt thêm một chút, sau đó kéo cái mền lên cao hơn, đắp lên cái lưng trần truồng của tôi.

Tôi híp híp mắt, ngẩng đầu cắn nhẹ vào cằm của anh ấy: "Mấy giờ rồi."

"Còn chưa tới buổi trưa đâu, em ngủ thêm chút nữa đi." Anh ấy vỗ nhẹ vào mông tôi mấy cái.

"Cơ thể em không thoải mái lắm, em muốn đi tắm." Đôi tay của tôi đang vuốt ve eo của anh ấy.

"Được, anh giúp em."

Có người giúp một tay, nhưng tôi lại tắm lâu hơn. Tôi miễn cưỡng dựa vào người người của Phạm Đông Ly, anh ấy đang giúp tôi xoa bóp eo.

"Tắm ngâm lâu như vậy rồi, có thoải mái hơn không?"

Tôi lườm anh ấy: "Còn không phải là do anh giúp sao."

"Em phối hợp cũng rất tích cực." Anh ấy lấy tay véo mông của tôi, rồi nói bên tai tôi: "Cô gái nào vừa rồi vẫn nói rất thoải mái, bảo anh đừng ngừng....."

"Xin anh Đông....Ly.... ...."

Giữa trưa ánh mặt trời càng gay gắt, hai người nằm trên giường càng lười biếng.

Tôi lắc đầu không ngừng cầu xin tha thứ: "Ừ.... ........Ưmh, không cần ~ không cần!"

Tóc của Phạm Đông Ly dính trên người tôi, tiếng thở dốc của anh ấy ở bên tai tôi phập phồng, phập phồng.

"Phạm Đông Ly......" Mắt của tôi ươn ướt nước mắt nhìn anh ấy, giọng nói ra vẻ đáng thương: "Nhanh quá........Chậm một chút.......Chậm một chút......"

"Tốt." Anh ấy thở hổn hển chống lên người tôi, không nhấp nữa. Anh ấy vạch tóc trên trán tôi, từ trán, mắt, chóp mũi, tới môi, mỗi nơi hôn một cái.

Không động đậy, tôi càng cảm thấy rõ chỗ giao nhau giữa hai chúng tôi, chuyện này nhắc nhở tôi rằng tôi và người đàn ông này là một thể.

Nước mắt tôi theo khóe mắt từ từ chảy xuống, anh ấy hôn giọt nước mắt đang rơi xuống của tôi, d;đ'l/q"đ sau đó nhìn thật sâu vào mắt tôi, toàn thân tôi run rẩy, cảm thấy anh ấy đang rút ra thật chậm, rồi lại đâm vào sâu hơn.

Tiếng thở dốc của tôi ngày càng nặng, đôi tay càng ôm chặt cổ anh ấy hơn, hai chân vòng trên hông anh ấy, không ngừng gọi tên anh ấy, cả người run rẩy.

Sau khi lên đỉnh, Phạm Đông Ly để tôi nằm trên mình anh ấy, từ từ ổn định hơi thở và nhịp tim.

"Phạm Đông Ly, anh đồng ý với em một chuyện nha."

Tay của anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi: "Chuyện gì."



Cằm tôi chống lên ngực, ngẩng đầu nhìn anh ấy: "Nếu sau này anh không còn yêu em nữa.... ....không thích cơ thể của em, thì không nên miễn cưỡng tiếp tục cùng em "yêu" nữa."

Ánh mắt của anh ấy, trở nên hơi kỳ lạ.

"Hay là.......khi anh tìm được người anh yêu thật sự, phải tìm thời điểm thích hợp nói cho em biết, có được không."

Tôi càng nói....., anh ấy càng nhìn vào đôi mắt đang trở nên tối tăm im lặng của tôi.

Tôi rũ mắt xuống, không nhìn anh ấy nữa, im lặng một hồi lâu, mới nghe được giọng của anh ấy: "Được."

Đầu tôi một lần nữa lại vùi sâu vào ngực anh ấy, như trút được gánh nặng, nhưng cũng hơi khổ sở.

Chúng tôi vẫn "yêu" nhau, từ trên giường đến ghế salon, thậm chí ở trên ghế. Tôi thậm chí không biết "yêu" cũng có nhiều tư thế như vậy, chuyện nam nữ cũng có thể sung sướng như vậy.

Xem ra sự hiểu biết của tôi về Phạm Đông Ly còn rất thiếu sót.

Tôi không có đi tự học buổi tối, nhờ Giang Tá báo danh giúp tôi. Lúc tôi trở lại ký túc xá thì trời đã gần tối, cổ tôi quàng một cái khăn quàng cổ to sụ, tôi nói mình bị cảm, rồi bò lên giường.

Mặc dù đã tắm rồi, nhưng mà trên dưới cơ thể của tôi đều có dấu vết của Phạm Đông Ly.

Tôi núp trong chăn, kinh ngạc nhìn bức tường.

Mặc kệ lý do gì, nếu Phạm Đông Ly và tôi đã làm chuyện như vậy. Thì tôi liền không cần lo anh ấy và Tờ Hoa xảy ra bất cứ thứ gì nữa.

"Trách nhiệm." Tôi nhíu mày.

Nói thật, thứ quan trọng nhất của con người chính là ý thức trách nhiệm. Nhưng qua dòng chảy của thời gian, tất cả trách nhiệm đó sẽ biến thành gông xiềng.

Hôn nhân, con cái, cha mẹ, xã hội, dư luận đều là nhân chứng cho thứ gọi là trách nhiệm, nhưng trong lúc vô tình nó cũng biến thành một phần trách nhiệm nặng nề.

Tôi biết Phạm Đông Ly là một người rất có trách nhiệm, cho nên tôi mới dùng cách đó để dụ dỗ anh ấy và tôi cùng lên giường.

"Trần Cẩn ~ Trần Cẩn........Thức ăn tình yêu tới rồi......."

Cửa bành một cái bị mở ra, giọng Giang Tá oang oang truyền tới, đúng là người chưa tới giọng đã tới trước rồi.

Tôi kéo chăn, vén màn lên nhìn xuống. Giang Tá đang cầm một bát cháo, giơ cao khỏi đầu: "Anh chàng Tưởng Phong kia, đúng là thấy sắc quên bạn, vừa nghe được bạn ngã bệnh, thì sau giờ học anh ta đã chạy đi mua đồ ăn cho bạn đây nè."

"Oh?! Giang Tá, lời này của bạn, làm sao lại nghe thấy vị chua vậy." Đi sau Giang Tá là hai bạn nữ nhiều chuyện đang dựng bốn cái lỗ tai lên nghe ngóng.

"Này! Mắt mình bây giờ rất kém, sáng mai chị em mấy bạn đến bệnh viện kiểm tra đi, xem trên mặt các bạn đột nhiên xuất hiện cái gì!"

Tôi nhìn họ giương nanh múa vuốt, híp híp mắt cười: "Giang Tá, bạn thay mình cảm ơn Tưởng Phong nha, nhưng mình vừa mới ói, không thể ăn đồ ăn này được."

"À.... ...... ....Nhưng." Cô ấy vò vò tóc mình nhìn tôi: "Bạn muốn vứt sao? Rất lãng phí đó."

"Quăng cái gì mà quăng, vừa đúng lúc chúng ta đói bụng, dùng nó làm bữa khuya đi." Hai con người kia đồng loạt xông lên.



"Này! Bây giờ ăn, coi chừng béo chết bạn! Vốn mặt của các bạn đã không đẹp, bây giờ muốn cơ thể cũng xấu xí luôn sao! A này, thôi cứ để Giang Tá đại nhân tốt bụng, vô tư thay các bạn giải quyết nó đi ~!" Giang Tá nắm cổ đẩy hia người trước mặt lên.

Tôi nghiêng đầu cười, nhìn họ cãi nhau ầm ĩ.

Bây giờ đã sắp cuối kì, tuần này, tôi đều không đến chỗ Phạm Đông Ly, có thời gian rảnh tôi đều đến thư viện.

Thời tiết ngày càng lạnh hơn, mặt trời mọc sớm, hai hàng cây ngô đồng ven đường bị gió quật đâm mặt vào nhau.

Tôi choàng khăn quàng cổ phủ qua nửa khuôn mặt, cái mũ kéo xuống che lỗ tai, cái bao tay dầy ước lượng đặt túi chườm nóng gần sát bụng. Chào hỏi dì dưới lầu, tôi đẩy cửa ra.

Đi rất lâu, khi đi tới chỗ phân khu, tôi ngừng lại, hôm nay là thứ bảy đấy.

Đứng một hồi, khi cơ thể bị lạnh, tôi mới nhìn thư viện ở xa xa, rồi xoay người đi con đường khác.

Tôi dùng chân đá vào cánh cửa sắt, đợi rất lâu cũng không có ai mở cửa. Tôi do dự đá mấy cái nữa, vẫn không có phản ứng gì. Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa mấy lần, rồi mới xoay người chuẩn bị đi.

"Em đến rồi à."

Cửa mở, tôi vừa quay đầu lại đã thấy Phạm Đông Ly với mái tóc rối đang tựa vào cánh cửa. Anh ấy chỉ mặc một chiếc áo khoác, bên trong là áo ngủ, tôi vội đem túi chườm nóng đưa cho anh ấy, vào phòng đóng cửa lại.

Vừa vào nhà, tôi liền ho một cái, xung quanh mùi thuốc lá rất nồng. Tôi cau mày nhìn Phạm Đông Ly, chuẩn bị đi mở cửa sổ.

"Ngủ với anh một chút đi." Anh ấy kéo tay tôi: "Nơi này không vội."

Tay anh ấy rất nóng, lúc này tôi mới phát hiện giọng nói của anh ấy hơi bất thường: "Anh bị bệnh hả?"

"Không sao đâu, chỉ là cảm thôi."

Tôi đẩy anh ấy vào phòng ngủ, sau khi để anh ấy nằm xuống, mới nhét túi chườm nóng vào tay anh ấy, hỏi: "Sao anh không đi khám."

"Anh đi công tác, sáng nay mới về." Anh ấy kéo tôi vào chăn của mình.

Tôi rũ mi xuống, từ từ cởi áo khoác ra, vén chăn chui vào ngực anh ấy: "Trong phòng anh cũng nên mua một cái máy điều hòa không khí."

"Được."

"Anh nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đi phòng y tế với em, có được không?"

"Được." Anh ấy đẩy túi chườm nóng ra, ôm chặt tôi.

Trên người anh ấy có mùi thuốc lá rất nồng, trên cằm còn có râu ria đâm vào làm tôi hơi đau. Tôi lại rụt vào ngực anh ấy, ngẩng đầu hôn vào cằm của anh ấy một cái.

Anh ấy hôn trả lại vào trán tôi: "Nghe lời, anh sẽ lây cảm cho em mất."

"Ừ." Tôi ngoan ngoãn gật đầu, hôn một cái vào môi anh ấy.

Phạm Đông Ly, em nhớ anh lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vẻ Đẹp Quyến Rũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook