Vẻ Đẹp Quyến Rũ

Chương 11

Điểm Tâm Sáng

25/03/2016

Một năm này, đối với học sinh mà nói. Chỉ đơn giản là bị phân thành hai năm học, hai ngày nghỉ.

Khi thay ống tay áo, váy dây tử mãn phố bay thì cũng sắp kết thúc một học kì.

Bình thường, ổn định.

Đêm trước kì thi, bạn cùng phòng đi liên hoan với nhau nhiều. Năm thứ nhất đại học kết thúc ý nghĩa, ~lqđ~tiếp theo phải lựa chọn chuyên ngành cho mấy năm kế tiếp. Bốn người, mỗi người chọn một chuyên ngành khác nhau. Tôi không thay đổi, vẫn chọn quản lý tài vụ. Sau đó Giang Tá và Thị Tiêu cũng bối rối, cuối cùng chọn ngành Marketing.

Quản lí tài vụ, thực ra rất quen thuộc, nói theo lối nói cũ chính là kế toán, ba mẹ đối với sự lựa chọn chuyên ngành của tôi cũng rất ủng hộ.

Mẹ tôi cảm thấy con gái nên an phận một chút, học cái này sau này cũng dễ tìm việc làm.

Trong điện thoại ba tôi không nói gì cả, nhưng tôi biết tầm nhìn của ông ấy rất cao, có lẽ đã muốn tôi vào làm trong ngân hàng, thuế đất, thuế quốc tế đi.

Đồ đạc của tôi không nhiều lắm, chút quần áo, sách vở và một số thứ linh tinh khác, chờ tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, mấy người họ còn mè nheo muốn leo lên leo xuống kéo tấm màn.

"Trần ~ Cẩn......"

Tôi tiện tay cầm lấy một tờ báo tiếng Anh cấp 4, nhét vào người cô ấy. Buồn cười nhìn cô ấy giả bộ đáng thương, kéo tay áo của tôi.

"Ai, ngày mai mình đi chuyến xe sáng sớm, các cậu thì sao?"

"Vậy tối nay bạn ngủ giường lớn à." Tôi nhìn cô ấy.

"Bạn, chắc là có chỗ ngồi rồi nhỉ." Giang Tá nói với cô ấy.

Tôi cười cười không nói gì, mỗi ngày từng giây từng phút đều phải thấy hai oan gia này cãi nhau, người khác không nên xen vào làm gì.

"Hắc, lời này của bạn sao mình nghe, cảm thấy ngứa lỗ tai quá, trong lòng không thoải mái tí nào." Cô ấy kéo băng ghế dời xa Giang Tá, nhíu mày nhìn.

Giang Tá ghét vuốt tay cô ấy: "Chương Tiểu Hữu, lỗ tai bạn to như tai thỏ, mà sao lòng lại nhỏ như lỗ kim thế."

Hai người này hợp lại, rất thú vị, làm cho người khác hâm mộ.

Tôi nhìn họ đùa giỡn, rũ mắt xuống, có chút không muốn về, a a.

"Trần Cẩn, bạn thì sao?"

"Mình đi buổi tối."

Hai khuôn mặt đột nhiên phóng đại trước mặt tôi, tôi buồn cười kéo xa khoảng cách: "Thế nào?"

"Người kia của bạn, hình như chưa bao giờ nghỉ nhỉ, mình có một người bạn chuyên nghiệp, bọn họ nghỉ trễ hơn chúng ta hai ngày.

"Bạn? Là nam hả?" Giang Tá nhìn cô ấy với vẻ mặt mờ ám.

"Đi!"

Tôi nhìn khuôn mặt muốn nói lại thôi của cô ấy, chau mày tiếp tục thu dọn đồ đạc.

"Ai nha, ai kia vẻ mặt giống như bị táo bón kìa!" Giọng nói của Giang Tá kéo cô ấy ra.

Cô ấy đi tới kế bên tôi, nhỏ giọng nói: "Trần Cẩn, dạo này ngày nào bạn cũng an ổn ngủ trong phòng, bạn cãi nhau với "chồng" của bạn sao?"



"Mình làm vậy để dễ dàng học tập thôi."

"Bạn còn cần học gì nữa, lại nói phòng này không có máy điều hòa, nóng y như ở trong cái lồng hấp, bạn cũng phải ra khỏi phòng một chút chứ."

"Muốn biết sao?" Tôi ngừng tay thấp giọng hỏi, sau đó nhìn hai người đang trong tư thế của hai con chim gõ kiến: "Không có gì để biết."

Kết quả của cuộc nói chuyện này, trở nên vô cùng kì lạ, cuối cùng hai người họ kết luận.

"Bạn không phải phụ nữ thật sự sao?"... ..."Nhìn anh ta rất nghiêm túc, bạn cũng là một người không thích nói chuyện, hai người bình thường nói gì vậy?"....."Chắc anh ta dụ dỗ bạn từ nhỏ chứ gì?" ... ..."Ngu ngốc, sao lại gọi là dụ dỗ?!".....A, Trần Cẩn, có phải chờ sau khi bạn tốt nghiệp, thì hai người sẽ kết hôn không, anh ấy không phải đang rất gấp sao?" ... ..."Sao vậy nhỉ, có phải anh ta đã sớm dòm ngó bạn từ lâu, chờ bạn lớn lên, sau đó thì ra tay." ......Trần Cẩn, ha ha, chỉ là nói sự thật thôi, nhất định là anh ta theo đuổi bạn đúng không?"....

Tôi nghiêng đầu hồi lâu: "Các bạn bình thường toàn suy nghĩ mấy chuyện này, không trách được cuối kì gặp chuyện thì toàn ôm chân phật, nhưng mà ngón tay cái của Phật cũng ôm không nổi."

Tôi nhìn ~lqđ~vẻ mặt như táo bón của hai người bọn họ, nghiêm túc nói: "Không phải, không nhiều lắm, không phải, không rõ ràng lắm, không phải, không phải."

Tôi nháy mắt mấy cái: "Trả lời xong hết rồi, có bỏ sót câu nào không?"

"......Không có." Cả hai vẻ mặt đều mờ mịt.

"Còn muốn hỏi thêm gì không?"

"Không có......"

Hai người tiếp tục lắc đầu, sau đó liền nghiến răng nghiến lợi.

"Vừa rồi chúng ta hỏi những chuyện gì"......"Để mình suy nghĩ.......A oh! Vấn đề đầu tiên hỏi là ai theo đuổi ai? Đây là mình hỏi, mình nhớ được." ... ..."Ngu ngốc! Bạn hỏi toàn những vấn đề không có đầu óc, bình thường bạn đều ăn rất nhiều đồ bổ đều dồn đến cổ, chừa một chút cho cái đầu không phải tốt hơn sao?! " ....."Này! Cổ mình mặc dù không nhỏ, nhưng cũng đâu lớn lắm."....."Đúng đúng, cổ bạn có thể so với mặt bồn cầu....."

Tôi day day trán, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Mặc dù trời đã ngả về tây, nhưng thời tiết không lạnh lắm, mấy lần đi lên đi xuống, tôi cũng đổ rất nhiều mồ hôi.

Chìa khóa sau khi mọi người đã chuyển ra ngoài hết thì giao lại cho dì dưới lầu. Mấy va li quần áo, mấy va li sách, đều đã được tôi ôm hoặc kéo, mè nheo vào được kí túc xá của Phạm Đông Ly.

Ngồi trong phòng có điều hòa, thật mát mẻ. Tôi nhìn đồng hồ, chuyến xe lửa lúc bảy giờ rưỡi, bây giờ chỉ mới năm giờ mười, còn sớm. Tôi mua một ly sữa chua, tìm chỗ trống ngồi xuống, nhìn những sinh viên đang xách bao lớn bao nhỏ về nhà.

Chỉ cần ngồi một hồi, cả người đều thoải mái, tôi mặc áo sơ mi vào. Áo sơ mi vuông to, phủ đến qua mông tôi. Đây là quần áo của Phạm Đông Ly, bây giờ quần áo nam nữ trong xã hội cũng đổi cho nhau, ngày thường anh ấy ăn mặc đơn giản, đây là cái áo trong đêm anh ấy đưa tôi về phòng ngủ, tôi ngủ quên, anh ấy dùng nó làm chăn tạm thời đắp cho tôi.

Nghe nhạc trong forum, tôi khuấy khuấy sữa chua. Học kì này, tôi thường xuyên đi kí túc xá của Phạm Đông Ly, thời gian đi cũng ngày càng nhiều. Môn đàn cổ tôi học đã đến cấp sáu, bài hát đánh ra cũng rất hay. Thường thì khi tôi luyện tập thì anh ấy đều ngồi im, giống như khi anh ấy đánh đàn dương cầm tôi ở bên cạnh nghe vậy.

Giang Tá nói không sai, đã một tháng rồi tôi không đến chỗ anh ấy.

Nơi đó cái gì cũng có, chỉ là không có anh ấy mà thôi.

Anh ấy đã đi thượng hải rồi, ngày hôm nay vừa đúng một tháng, anh ấy đi học với Tờ Hoa, tôi vẫn biết, vì trong cuộc điện thoại đêm khuya của anh ấy có nhắc tới.

Tôi thỉnh thoảng không tự chủ, bắt đầu nhớ nhung ngựa anh ấy, mùi hương của anh ấy.

Khi hai người ở cùng nhau thì bất luận đọc sách hay là xem ti vi tiêu khiển, anh ấy đều ôm tôi vào ngực mình. Tôi không biết bắt đầu từ khi nào, cơ thể của anh ấy bỗng nhiên như có ma lực? Làm tôi điều chỉnh đồng hồ sinh học, bắt tôi ngủ trưa với anh ấy, tắm cùng anh ấy.

Thói quen, là một thứ đáng sợ đến dường nào.

Đây là tự mình bồi dưỡng, hay là anh ấy dạy mình đây?

Lim dim trong xe lửa, lúc tỉnh lại thì xe lửa đã vào trạm.

Ra khỏi xe, tôi thở ra một hơi. Bệnh thích sạch sẽ hình như cũng có thể lây, từ lúc bắt đầu bị ép buộc, bây giờ tôi đã hoàn toàn chấp nhận.



Tôi không nói thêm tình tiết lãng mạn vui mừng nào nữa, lấy điện thoại ra gọi ngay cho Phạm Đông Ly.

"Em tới Thượng Hải rồi." Tôi nghe đầu bên kia điện thoại dừng lại mấy giây, tôi cong cong khóe miệng.

"Bây giờ mới xuống xe lửa."... ....."Ừ, em chờ anh." ... ...."Không mệt,"......"Hẹn gặp lại."

Tôi qua siêu thị mua một chai Bát Bảo, sau đó ngồi trong sảnh lớn ăn xong, ôm cái túi lớn trước ngực, nghiêng đầu nhìn cửa ra vào.

Chờ khi tôi tắm xong, Phạm Đông Ly đã buồn ngủ.

Tôi tắt đèn trên đầu giường, chỉnh máy điều hòa không khí, sau đó vén chăn lên, chui vào ngực anh ấy.

Anh ấy ở phòng đơn nhưng giường rất lớn. Ra giường trắng trong khách sạn, có một mùi thuốc tẩy.

Nhưng tôi lại vòng trên hông anh ấy, mũi ngửi một cái. Ừ, vẫn là mùi của anh ấy, là cái mùi mà tôi nhớ nhung.

"Tại sao em lại tới đây?"

"Buổi tối em không ngủ được." Tôi nghĩ nghĩ, hôn cằm anh ấy.

Anh ấy nâng cằm tôi lên, nhìn vào mắt tôi. Sau đó hôn một nụ hôn thật sâu, cho đến khi tôi không thể được nữa.

Tôi híp mắt hít thở lại bình thường, dựa vào ngực anh ấy nói: "Nhớ anh lắm."

Anh ấy cởi cái áo ngủ rộng thùng thình của tôi, tay mơn trớn dọc theo bắp đùi: "Em nhớ cái này so?"

Nói rồi ngón tay anh ấy chợt vào cơ thể tôi, cả người tôi lập tức căng cứng, cơ thể ngừng hoạt động.

Anh ấy không cho tôi thời gian trả lời, chặn miệng tôi lại, nằm đè lên người tôi.

Ban ngày anh ấy đi học, tôi ở lại khách sạn đọc sách hoặc xem ti vi.

Nhiệt độ bên ngoài rất cao, cảnh đẹp mặc dù rất hấp dẫn, nhưng bây giờ ra ngoài đi một vòng, đâu đâu cũng thấy toàn người, khó ngắm được cảnh gì.

Buổi tối tôi chờ Phạm Đông Ly về, sau khi ăn xong, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ cùng nhau ra ngoài tản bộ.

Đêm gió hè, đi rất nóng, nhưng gió thổi vào rất lạnh.

Có một lần đi ra ngoài tôi đụng phải Tờ Hoa. Hình như cô ấy còn nhớ tôi, vừa thấy mặt đã gọi tên tôi, tôi lễ phép gật đầu với cô ấy, rồi lui về bên cạnh Phạm Đông Ly.

Sau khi đi theo chúng tôi một lúc thì cô ấy cũng đi về, sau này cũng không gặp nữa.

Tôi cũng không hỏi Phạm Đông Ly chuyện của cô ấy, đã là người xa lạ, thì không cần thiết phải để trong lòng.

Tôi vòng tay mình vào tay Phạm Đông Ly, đầu tựa vào vai anh ấy, cùng nhau xem biểu diễn nhạc nước.

Hi vọng cô ấy không biết chúng tôi, vĩnh viễn đều là người xa lạ.

Tôi nắm chặt tay anh ấy, anh ấy cúi đầu hôn trán tôi, sau đó ôm tôi vào ngực mình.

Lòng tôi dần dần bình tĩnh lại, sau đó từ từ nhắm mắt. Chuyện gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nói.

Chỉ cần được ôm anh ấy, là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vẻ Đẹp Quyến Rũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook