Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh

Chương 11

Nam Thư Bách Thành

20/05/2019

Nghê Ca hơi giật mình, lập tức phản ứng lại

"Dung Tự! Chúng ta không có bằng chứng"

Dung Tự khó có được nhanh trí một lần, nhíu mày.

"Cho nên, thật sự gửi thư đến trường học?"

Nghê Ca không nói gì.

Cô trầm mặc qua ba giây. Dung Tự liền coi như cô đã ngầm thừa nhận

"Anh biết rồi"

—- Biết cái gì? Anh thì biết cái gì?

Cừu nhỏ Nghê Ca như muốn bùng nổ.

Nhưng cô lại không dám dỗi anh. Đành phải cúi đầu đi lên phía trước.

Sóng vai cùng nhau đi ra ngoài đường. Dung Tự rốt cuộc phát giác được bầu không khí không thích hợp lắm.

"Sao em không nói chuyện?"

"....Em đang suy nghĩ" Cô trầm mặc dừng bước. Đầu thu ráng chiều phủ kín bầu trời. Phía chân trời mặt trời đỏ như máu "Nếu như em những năm này không viết thư cho anh. Cũng không cùng anh liên hệ. Anh có phải vĩnh viễn sẽ không chủ động tìm em? Nếu như không có những bức thư kia....."

Giọng nói của cô thật thấp. Nửa ngày mới ngẩng đầu nói tiếp

"Sau khi em trở về, chúng ta có phải là cho tới bây giờ vẫn còn đang lạnh lùng với nhau không?"

***

—-Chúng ta có phải là cho tới bây giờ vẫn còn đang lạnh lùn với nhau không?

Thẳng cho đến khi trở lại phòng học. Bắt đầu lớp học buổi tối. Trong đầu Dung Tự còn xoay chuyển những lời này của Nghê Ca.

Cô xem ra thật không mấy vui vẻ. Anh cảm thấy. Nếu cô có thể đánh anh, hẳn là đã xông lên đánh cho anh một trận.

Nhưng mà cô không đánh lại anh.

Khi anh ấp úng không nói nên lời mà quay người vào trong. Cô vô cùng khổ sở từ tay anh lấy lại balo rồi rời đi.

Cây bút mực trong tay xoay vài vòng. Dung Tự buồn bực đỡ trán.

—- Loại vấn đề này, đáp án đương nhiên là phủ định.

Cô đáng yêu đến như vậy. Anh phải có bao nhiêu định lực lớn mới có thể cùng cô lạnh lùng đến bây giờ chứ.

Nhưng anh thật sự không kéo được mặt mình xuống mà nói câu này được.

Không có cách nào quả quyết nói rằng.

"Không. Kỳ thật từ khi chúng ta gặp lại nhau lần đần tiên. Trong lòng anh khi đó đã có quyết định. Mặc kệ em có còn nhớ đến anh hay không. Anh đều muốn trăm phương ngàn kế mà xuất hiện trước mặt em khiến em cảm nhận được sự tồn tại của anh, giống như keo dán mà bám em không tha."

"Haiz..." Dung Tự thở dài.

Lớp học buổi tối là môn ngữ văn. Thầy Tôn đang phát đề thi cho mọi người cùng làm.

Dung Tự ngay cả tâm tư trốn học cũng không có. Ở phía trước Tống Hựu Xuyên truyền đến bài thi. Thấy anh vẻ mặt mệt mỏi mà đưa đến

"Đừng thở dài nữa anh Tự. Hôm nay là thứ bảy. Chúng ta học xong tiết này là có thể về nhà" Cậu ta cười hì hì "Có hai ngày sẽ không được thấy được thầy Tôn dạy. Không gạt cậu nhưng mà tôi có điểm nhớ thầy ấy đó"

"Nói nhảm"

Vừa dứt lời thì bên cạnh vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng

"A Tự, A Tự"

Dung Tự không động đậy. Đến cái sườn mặt cũng chưa di chuyển qua nhìn cô ta.

Lê Tịnh Sơ cho rằng anh không nghe thấy

"Tớ ở đây không có bài thi. Cậu thừa bài thi có thể cho mình không?"

Dung Tự vẫn không nhúc nhích

"Anh Tự. Người ta gọi cậu đấy" Tống Hựu Xuyên thấy anh không phản ứng liền quay qua chọc anh, nhỏ giọng hô "Chẳng lẽ cậu mẹ nó mở to mắt cũng có thể ngủ?"

"A Tự..." Bên cạnh các bạn đều đang tự học. Lê Tịnh Sơ cũng không dám lớn tiếng gọi. Liền lại gần vỗ nhẹ trên cánh tay anh

"Đưa cho tớ bài thi với..."

"Được thôi"

Không biết làm sao, khi cô ta chạm vào tay anh thì Dung Tự liền sinh ra một cảm giác bực mình.

Anh đột nhiên quay qua ném tay cô ta đi. Cánh tay cô ta chạm vào chồng sách giáo khoa trên bàn, rơi ầm ầm xuống đất phát ra tiếng động lớn

"Vậy cậu trước tiên hãy mang thư đưa cho lão tử. Lão tử lập tức đưa bài thi cho cậu."

Giọng nói của Dung Tự vừa rơi xuống, trong phòng học hoàn toàn lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

Nguyên bản còn có mấy bạn học đang nhỏ giọng thảo luận đề bài cũng lập tức im lặng, quay đầu nhìn qua.

Thật lâu sau. Lê Tịnh Sơ trong trạng thái sững sờ lấy lại tinh thần, gượng cười thấp giọng hỏi "Thư gì cơ?"

"Đừng có con mẹ nó mà giả vờ" Dung Tự bị tức cười "Cậu cho rằng trước khi tôi hỏi cậu. Tôi không có đến hỏi qua người bảo vệ sao?"



Người bảo vệ thay mặt mọi người trong trường nhận chuyển phát nhanh. Biết được ý đồ của anh khi đến, anh ta liên tục xua tay "Đã lâu như vậy rồi. Khẳng định không thể tìm thấy được"

Dung Tự không cam lòng. Anh hi sinh chính thời gian ăn cơm tối. Cuối cùng mồm mép một lúc, anh ta rốt cuộc nói "Tôi đem ghi chép thư từ mấy năm nay đều cho cậu. Nhưng tôi tuyệt đối không giúp cậu tìm đâu"

Vậy là Dung Tự một mình đứng ở chỗ của người bảo vệ. Lật ra hơn hai mươi cuốn ghi chép đồ chuyển phát nhanh cùng thư tín"

Rốt cuộc ở xó xỉnh bên trong, tìm thấy được ghi chép về mấy bức thư kia.

Đều không ngoại lệ, tất cả đều là "Người nhận Dung Tự. Trang thái: đã phát"

Dung Tự đầu đều muốn tức đến nổ tung.

Anh cảm thấy bản thân đã dùng hết phong độ của mười tám năm mới không đi đánh Lê Tịnh Sơ một trận.

Trong phòng học, ánh đèn trắng xóa im lặng không tiếng động mà phát ra ánh sáng. Chiều rọi không gian giữa hai người.

"Lê Tịnh Sơ" Dung Tự lạnh giọng, nhìn cô ta chằm chằm không nhúc nhích "Cậu muốn tôi ở chỗ này nói hay là ra bên ngoài nói?"

Lê Tịnh Sơ thật lâu mà nhìn anh.

Nửa ngày, nụ cười cô ta rốt cuộc giảm đi mấy phần "Ra ngoài nói"

****

Lê Tịnh Sơ bắt đầu viết tiểu thuyết từ năm lớp 5. Bởi vì địa vị của ba mẹ, cũng bởi vì trường học giáo dục. Cô ta yêu thích từ lúc bắt đầu viết rồi duy trì thật tốt. Cô ta mấy năm nay cũng thuận buồm xuôi gió. Bạn học yêu thích cô ta, giáo viên bảo vệ cô ta. Cho đến năm mười tám tuổi cũng chưa nếm qua mùi vị của thất bại.

Chỉ có hai chuyện khiến cô ta cảm thấy không cam tâm.

Cuộc thi văn học trẻ và Dung Tự.

"Cậu cũng biết, bởi thường thường vì nguyên nhân lấy tạp chí văn học và giấy khen...Những năm gần đây, tớ cùng anh bảo vệ đã trở nên quen thuộc"

Gió đêm quất vào mặt. Bên trong ánh đèn trên hành lang mập mờ. Chàng trai trước mắt trầm mặc mà lãnh đạm. Giống như một ngọn núi lửa sẽ phun trào bất cứ lúc nào.

Lê Tịnh Sơ tận lực đem giọng nói thật nhẹ, vừa nhìn xem khoảng cách giữa cô ta và Dung Tự. Cân nhắc như thế nào để cho chính mình càng nhìn càng ôn nhu, cũng càng không có lực công kích một chút.

"....Vì vậy từ khi học cấp hai, hầu như toàn bộ các lá thư đều là tớ tiện đường thay mặt nhận. Sau đó đem về phát cho từng người"

Đây không phải là công việc phiền phúc mà thường dễ dàng tăng thêm hảo cảm đối với người khác. Vì cô ta nhờ vậy mà tích lũy được mối quan hệ tốt với các bạn cùng lớp. Lê Tịnh Sơ rất thích thú.

"Tớ để tay lên ngực tự hỏi. Những năm gần đây, chưa từng đánh mất qua đồ vật của người nào" Giây tiếp theo cô ta có chút đè nặng ngữ khí "Nhưng mà giờ cậu bị mất lá thư. Không có chứng cứ liền đẩy cho tớ. Chuyện này với tớ mà nói, không phải là quá không công bằng sao?"

"A" Dung Tự cười lạnh "Cậu đến bây giờ còn không chịu thừa nhận?"

Ngoại trừ cô ta, bên ngoài còn ai có thể đi nhận giấy chứng nhận liền thay mặt bạn cùng lớp nhận lá thư?

"Chẳng lẽ..." Lê Tịnh Sơ trên mặt biểu hiện ra một loại cảm giác mờ mịt, rất nhanh chuyển biến thành bừng tỉnh đại ngộ mà kinh ngạc

"Cậu nói chính là mấy lá thư kia?"

"....."

"Năm ngoái xác thực tớ có ở người bảo vệ thấy mấy lá thư kia gửi cho cậu. Nhưng ngoại trừ bên ngoài viết gửi cho Dung Tự cũng không có thêm cái gì khác. Cho nên tớ nghĩ là, nếu như cậu...."

"Lê Tịnh Sơ" Dung Tự nhàn nhật mà đánh gãy lời cô ta "Diễn đến nghiện rồi?"

Cô ta toàn thân cứng đờ.

"Tôi không muốn nghe quá trình, cũng không tính toán ở đây bồi cậu diễn trò. Cậu cho tôi câu trả lời chắc chắn. Mấy lá thư đó có còn không?"

Dung Tự cảm thấy bản thân sắp phiền chết. Anh càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.

Nghê Ca sau khi trở về, có thể lại vụng trộm trốn đi khóc không.

Mẹ nó.

Anh nhịn không được.

Hiện tại anh liền muốn đi tìm cô. Anh muốn lột lông con cừu non. Anh muốn đem cô lột sạch! @@@@@

"...Dung Tự" Trên hành lang rất yên tĩnh. Gió đêm mát lạnh. Lê Tịnh Sơ có chút thất bại mà rũ mắt xuống, bất đắc dĩ nói "Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu hoàn toàn không nhận ra được sao? Kỳ thật tớ..."

"Đừng nói" Dung Tự lười biếng mà đánh gãy cô ta "Đem mấy bức thư đó cho tôi là được. Cái khác, tôi không muốn nghe"

"..." Lời tỏ tình thật dài cô ta chuẩn bị nói liền anh chặn lại trong cổ họng.

Lê Tịnh Sơ nhấp môi. Không nói một lời xoay người đi vào trong phòng học lấy đồ vật.

"Lê Tịnh Sơ" Anh đột nhiên mở miệng. Cô ta dừng bước.

"Đừng mẹ nó đều đem người khác biến thành kẻ ngốc" Giọng nói Dung Tự từ sau lưng truyền đến, lạnh lẽo mà xuyên qua làn gió "Nghê Ca đúng là ngu ngốc thật, nhưng bởi vì chính là ngu ngốc..."

Giọng nói anh đột nhiên hạ xuống "...Cho nên cô ấy chưa từng gạt người"

***

Nhưng mà Dung Tự đã đoán sai.

Nghê Ca đêm nay không có khóc.

Nghê Ca đêm nay vô cùng vui vẻ.

Sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, cô rốt cuộc cũng có thể thực hiện được lời hứa, cùng anh trai đi bơi.

"Anh trai, anh trai" Nghê Ca vui vẻ nhảy khắp nơi "Em có thể đem phao bơi mang đến sao?"

Nghê Thanh xoa đầu cô "Đương nhiên có thể"



Cô từ trong nhà kho tìm ra được chiếc phao bơi khi còn bé liền dùng hơi mà thổi nó lên. Nghê Thanh kiên nhẫn giúp cô thổi.

Vừa ra đến trước cửa, mẹ Nghê lo lắng.

"Nghê Nghê, nếu nhiệt độ nước thấp thì đừng ở trong nước ngâm lâu quá"

Con gái trời sinh thể hàn, nhiều năm sức khỏe không tốt, mẹ Nghê không thể yên tâm được.

"Dạ" Nghê Ca vui vẻ mà đáp ứng, đột nhiên nghĩ ra cái gì liền nói

"Mẹ, mẹ không đi cùng bọn con sao?"

Mẹ Nghê cười "Mẹ muốn đợi ba con về nhà"

Nghê Ca có chút ngây ra.

Cô và Nghê Thanh hai người đi ra ngoài đoạn đường, cô đột nhiên ngẩng đầu hỏi

"Mẹ rất thích ba sao?"

"Sao lại hỏi như vậy?" Nghê Thanh cười "Bọn họ tự do yêu đương nên hẳn là có tình cảm cơ sở"

"Bởi vì...mẹ giống như là vĩnh viễn chờ ba" Trong trí nhớ của Nghê Ca, ba Nghê là một người không bao giờ thể hiện tình cảm ra bên ngoài. Hơn nữa đa số thời gian ông đều không ở nhà, tựa hồ như là gia đình này không quan trọng trong lòng ông.

Cô ngắn ngủi mà nhíu đôi lông mày "Thoạt nhìn tựa hồ không công bằng"

Nghê Thanh hời hợt "Có lẽ bà ấy rất thích"

Nghê Ca do dự một chút, cũng chưa nói tiếp.

Trên thực tế, cô đang suy nghĩ đến những bức thư gửi cho Dung Tự kia.

Những năm gần đây, cô gửi cho anh không phải là một hai bức thư. Coi như dễ dàng gửi đi, lại vô lý không nghĩ được một bức cũng đều không đến được tay anh.

Cô không phải là không nghĩ tới những khả năng khác. Nhưng cô căn bản chín tuổi đã rời đi. Khi đó Lê Tịnh Sơ còn chưa tới Bắc Kinh, không đạo lý gì có thể đem toàn bộ thư của cô mà chặn lại.

Vậy còn lại khả năng là ai đây? Anh trai cô hoặc là...mẹ cô chăng?

Nhưng mà....

Ngồi ở trước bể bơi, Nghê Ca biến thành một con cừu nhỏ buồn bã.

Tuy nhiên, cô hiện tại càng để ý chính là "loại phương thức tự hỏi này, giống như có chút không bình thường...."

Cô cho rằng, thân là một người bạn bè thì không có tư cách rối rắm việc "Nếu em không liên hệ anh, anh có thể chủ đông liên hệ với em không?". Suy xét lại thì bạn gái anh mới là người có tư cách hỏi câu đó.

Nhưng mà cô thật sự lại vô cùng để ý chuyện này.

Nghê Ca mờ mịt cực kỳ.

Cảnh sắc ban đêm nồng đậm. Bên ngoài bể bơi những ngọn đèn nhỏ cạnh nhau lóe lên màu sắc xinh đẹp. Sóng nước dập dờn. Tựa như ảo mộng.

Nghê Thanh đã ở dưới nước bơi qua bơi lại. Cô thì còn ôm một cái phao bơi được thổi thật lớn đứng ở trên bờ. Sau một lúc, thật cẩn thận mà thò cái chân ra. Ngón chân chậm rãi đụng vào lạn nước. Dường như thấy hơi nóng, cô lại lập tức rụt lại.

Ngừng hai giây lại dè dặt cẩn trọng mà đưa chân ra—

Dưới mặt nước đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen.

Nghê Ca "....."

Không đợi cô phản ứng. Bóng đen cấp tốc lặn đến trước mặt cô, duỗi ra một cái tay. Không có dấu hiệu nào báo trước mà nắm lấy mắt cá chân cô.

Nghê Ca giật mình. Dưới chân trượt một cái "Bùm" một tiếng rơi vào trong hồ nước.

"A..."

Cô liền hô cứu cũng không kịp phát ra.

Nước từ bốn phương tám hướng mà đến. Rót vào bên trong tai cô. Hai tay cô vùng vẫy không nắm được cái gì. Bỗng nhiên bị một sức mạnh nhấc lên.

"Phốc" một tiếng nhỏ. Cô bị mang ra khỏi mặt nước, liên tục từng ngụm mà hít thở.

"Khụ...khụ khụ" Khó khăn mới thấy lại ánh sáng. Thân thể Nghê Ca lúc này mới phản ứng. Vô ý mà gắt gao bám vào cánh tay người đó. Đầu ghé lên vai, liều mạng ho mãnh liệt.

"Con mẹ nó chứ" Dung Tự không nghĩ sẽ dọa cô như vậy. Vốn dĩ anh nghĩ chỉ muốn đùa một chút, kết quả là cô trực tiếp ngã xuống "Em như thế nào mà bị dọa đến thế này?"

"Khụ...khụ khụ khụ" Nghê Ca rũ đầu. Giống như một con gấu trúc nhỏ đang ôm đùi khách du lịch để kiếm thức ăn. Hai cái chân cũng gắt gao quấn chặt lấy anh, ho đến một câu đều không nói ra.

"....."

Dung Tự có chút chột dạ. Một cái tay rơi xuống trên cái lưng trơn bóng của cô trấn an vỗ, nhận sai "Được rồi, được rồi. Đều là lỗi của anh..."

Da thịt chạm nhau, anh nao nao...

Việc này, xúc cảm làn da của thiếu nữ....

Anh liếm liếm môi, ánh sáng trong mắt chậm rãi tối đi.

Vừa nãy còn không có cảm giác gì. Hiện tại tỉnh táo lại. Một loại xúc cảm nào đó tựa hồ phá lệ một cách rõ ràng.....

–Nghê Ca không phải không có ngực sao?

Dung Tự đầu óc ầm ầm vang lên.

Vậy hai bọn họ hiện tại lồng ngực dán vào nhau, anh cảm giác được....

Đây là cái gì???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook