Vắng Anh

Chương 13

Mun Angela

28/08/2015

Lại một ngày mới nữa bắt đầu ,hiện tại tôi đang ngồi trên chiếc xe yêu quý của tôi sau 2 ngày xa cách .

-Vỹ ,nhanh lên coi - Tôi đang đứng ngoài cổng đợi nó,không hiểu đêm hôm thằng em trời đánh của tôi nó thức tới mấy giờ mà sáng nay tới 6h35 phút mới chịu dậy .

-Nhanh chứ trễ học,trời ơi là trời .-Tôi cứ thế mà than ,đáp lại những lời than của tôi chỉ là sự im lặng .

Kíttttttttttttttttttttt

Nghe tiếng thắng xe ở đằng sau,tôi quay lại ,thì ra là Đức.

-Ủa, cô lấy xe rồi sao ?-Hắn trố mắt ra nhìn tôi .

-Ừm lấy rồi,mà anh qua đây làm gì ,à định chở tôi đi học chứ gì,chà anh cuồng tôi đến vậy sao -Tôi cười đắc chí nhìn hắn.

-Tôi nghĩ là cô nên nhìn lại mình đi ,tướng thì ba mét bẻ đôi ,thân hình thì hai lưng ,xin lỗi , cô không phải là mẫu người tôi thích - Hắn bĩu môi , Không thể tin được ,tôi cao tới 1m62, số đo ba vòng cực chuẩn vậy mà hắn dám nói tôi là hai lưng.

-Anh nói ai hai lưng thế hả ,anh muốn ăn dép không? -Tôi trừng mắt lên nhìn hắn .

-Cô ...cái đồ ăn cháo đá bát,vì ai mà tay tôi như thế này hả?- Hắn vừa nói vừa đưa cánh tay bị thương ra trước mặt tôi .

-Ai bảo anh ngu ,ráng mà chịu plè plè - Tôi trêu hắn ,lúc đầu thì tôi còn thấy tội lỗi, nhưng bây giờ nhìn cái mặt của hắn tôi chỉ muốn đánh .

-Vỹ mày có ra nhanh không hả -Tôi không thèm để ý tới hắn quay mặt vào nhà kêu lớn .

- Ra rồi ,làm ơn nhỏ cái miệng lại .

-Hừ ,lên xe.

Trên dọc đường đi tôi và hắn cứ chí chóe với nhau mãi ,còn thằng Vỹ thì lúc nào cũng đứng về phía hắn ,nhiều lúc tôi nghĩ nó là em tôi hay em hắn nữa ,cái đồ phản bội,nuôi ong tay áo mà.

Tới nhà xe tôi đã thấy anh đứng đó,đáng lẽ anh phải ở bệnh viện chứ sao lại ở đây ,vôi đựng xe theo hàng rồi chạy tới chỗ anh.

-Anh,không phải là đang ở bệnh viện sao?- Tôi đánh nhẹ vai anh .

-Lâm Vy đấy à, anh xuất viện rồi ,dù sao cũng vết thương cũng nhỏ nên không đáng lo - Vẫn nụ cười đó,anh thật biết cách làm người ta tê dại mà.

- Vậy anh đứng đây làm gì ?

- À anh đợi Ngọc ,cô ấy đi vệ sinh .-Lại là Ngọc ,cứ hễ anh nhắc tới Ngọc thì trong lòng tôi có cái gì đó nổi dậy,áp cảm với chị ta chăng,hay là ganh tỵ ,tôi hoàn toàn không hóa giải được.

-Mà đây không phải cậu hôm trước giúp em sao ? -Anh quay sang chỉ hắn ,thì ra nãy giờ hắn vẫn đứng đây .



-Dạ ,cậu ấy tên Đức học 11A4 sát lớp với em,thôi em về lớp. -Thấy Ngọc từ đằng xa đi tới ,tôi vội chào anh,chắc có lẽ tôi không thích chị ta,và chị ta cũng vậy ,tôi có thể cảm nhận thấy .

Lúc tôi đi hắn cũng theo ,trên đường đi hắn cứ nói luyên thuyên nào là "Chị Ngọc rất dễ thương, lúc nào cũng nho nhã,đâu như ai đó" hắn nói như vậy không phải là đang ám chỉ tôi sao , tôi tức lắm ,nhưng không muốn lên tiếng ,hắn chưa tiếp xúc với chị ta thì làm sao mà biết chị ta có dịu dàng nho nhã hay không ,còn tôi ,tôi luôn thấy ở chị ta có cái gì đó giả tạo .

Chuông đã reo ,vậy là vào lớp rồi ,hôm nay tiết đầu là tiết chủ nhiệm của lớp tôi .

-Ê ai vậy bây .

-Nhìn lạ quá .

-Ừ chưa thấy bao giờ.

.

.

.

Những tiếng xì xào cứ quan lên mãi ,còn tôi,tôi đang chết lặng .

-Lớp ta có bạn mới nha ,bạn ấy tên Phạm Gia Quân ,có gì mấy em giúp đỡ bạn,còn giờ em xuống ngồi đằng sau Lâm Vy đi,chỗ đó còn trống.-Cô nói xong chỉ tay theo hướng tôi,cậu ta từ từ tiến lại.

"Đây không phải là người hôm qua tôi gặp sao?"-Tôi nghĩ ,tôi cứ nhìn cậu ta chầm chầm .

-Ơ thiên thần cũng học ở đây sao?- Khi cậu ta yên vị vào chỗ ngồi ,nhìn lên thấy tôi cậu cũng ngạc nhiên không kém .

-Quân khờ cậu ....

Rầm rầm rầm *đập bàn * -Bắt đâu buổi học ,còn ai muốn giao lưu với bạn mới thì hãy để ra chơi -Cô chủ nhiệm lên tiếng ,cả lớp đều im lặng, tôi đành ngặm ngùi quay lên.

Cuối cùng hai tiết cũng đã qua, chộp lấy cơ hội tôi quay xuống hỏi cậu, như lời cậu ta kể thì tôi biết được cậu ta thuê được phòng trọ cách trường cũng không xa, kể từ giờ cậu sẽ ở đây cho hết năm cấp ba .Và chuyện tôi gặp cậu ta hôm qua tôi đều kể Thảo Ly nghe hết ,nghe xong nó cười như điên ,còn luôn miệng gọi cậu là Quân khờ,cứ tưởng cậu ta sẽ giận vì bị gọi như vậy ,nhưng không hề, ngược lại còn cười rất thích thú,*haizz* tôi cũng xin bó cánh với cái độ khờ của cậu .

- Thôi xuống can tin đi ,Quân khờ đi luôn nhé.-Thảo Ly lên tiếng ,tôi và Quân cùng gật đầu.

Đi ngang qua lớp 11A4 thì hắn lại xuất hiện và đòi theo .

*Trên đường*

-Này ai đây -Hắn chỉ sang Quân .



-Học sinh mới lớp tôi ,biệt danh là Quân khờ -Thảo Ly nhanh miệng nói .

-Thế à ,cũng đẹp trai đấy,nhưng thua tôi -Hắn lại ảo tưởng rồi .-Này tôi là Trần Minh Đức học sát lớp với cậu ,từ giờ ta là bạn - Hắn đưa tay lên vai Quân .

-Này này ,Quân khờ qua đây. - Nghe theo tôi cậu gỡ tay hắn ra rồi lại chỗ tôi.-Hôm qua tôi có bảo cậu là đừng tin ai ,nay toàn là người xấu đúng không?- Tôi nói

*Gật đầu * -Quân

-Tốt ,vậy tôi nói cho cậu biết ,tên này là người xấu ,là ác quỷ ,cho nên cậu không được tin hắn ta ,biết chưa .- Tôi nhìn hắn ,hắn cũng nhìn tôi bằng ánh mắt nẩy lửa .

- Biết rồi ,Đức là ác quỷ không được tin cậu ấy .- Quân tin theo lời tôi nói .

-Đúng vậy ,thế tôi là gì ?-Tôi chỉ tôi .

-Lâm Vy là người tốt,là thiên thần .

-Phải vậy chứ -Tôi hài lòng với câu trả lời và tiện tay xoa đầu cậu ta ,rồi đi tiếp .Khỏi phải nói ,hắn nãy giờ tức nghẹn giọng .

-Cô nói ai là ác quỷ hả ,Quân khờ cậu đừng tin cô ta ,cô ta lừa cậu đó ,này này nghe tôi nói... -Tôi và Quân bỏ ngồi tai lời hắn nói .

Vậy là tôi lại có thêm một bạn mới rồi,mặc dù cậu ta hơi khờ nhưng tôi lại thấy vui vui ,hôm qua cứ tưởng là sẽ khó mà gặp lại,nhưng hôm nay không chỉ gặp lại mà còn học chung trường, cả chung lớp ,ở cậu ta tôi luôn cảm thấy có một sự ấm áp nào đó.

______________________________

-Quân ,sao em lại ở đây? .-Sau khi từ căn tin trở về ,đang đi trên đường thì gặp anh và Ngọc ,chị ta tròn mắt lên chỉ vào Quân ngay cạnh tôi .

-Quân chung lớp với em- Quân chỉ im lặng và đứng núp sau tôi ,vì thế tôi trả lời thay cậu .

-Em quen hả?-Anh quay sang hỏi chị .

-Cậu ấy lúc trước học chung trường với em ở Hà Nội - Chị nói ,nhưng ánh mắt thì nhìn Quân không rời .- Quân! Em khác quá ,nói chuyện với chị một lát được không?-Quay sang Quân .

-Không có gì để nói cả,không phải hôm qua đã nói hết rồi sao,nếu tôi biết chị học trường này thì tôi sẽ không vào đây đâu,và nhắc cho chị biết Gia Quân bây giờ đã khác,không phải là thằng nhà quê mà hôm qua chị chà đạp nữa đâu - Nói xong Quân đi thẳng về lớp ,còn chị thì đứng đơ ra, cả tôi và Thảo Ly cũng vậy ,không tin Quân khờ lại nói ra những lời đó.

Mà cũng đúng con người cũng phải có lúc khác, làm người đâu ai muốn bị người ta chà đạp mãi được .Cũng như Quân ,cậu tuy khờ nhưng có thể nhận ra được cái nào tốt cái nào xấu,mới hôm qua chị ta còn bảo không muốn thấy mặt thằng nhà quê như cậu, hôm nay thấy cậu thay đổi,đẹp ngang bằng với người yêu mình thì lại thấy tiếc nuối và muốn nói chuyện ," Thật ra đằng sau bộ mặt dịu dàng kia thì chị là người như thế nào Đoàn Linh Ngọc ?"

*************

=> "Cuộc sống vẫn vậy nếu nó lấy đi thứ gì của bạn, thì thế nào nó cũng bù lại cho bạn thứ khác, chỉ có điều là bạn có chịu đi tìm hay không thôi."

"Khi cuộc đời đẩy bạn ngã xuống, hãy cố hạ cánh bằng lực. Bởi vì nếu bạn có thể nhìn lên, bạn có thể đứng dậy. Hãy để lý trí kéo bạn dậy"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vắng Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook