Vân Ngạo Cửu Thiên

Chương 6: Tiêu Hàn

Nghiên Âm

01/09/2016

Chuẩn bị vài ngày, Vân Dạ rốt cục căn cứ theo trí nhớ kiếp trước,từ việc trang hoàng khách sạn,chế độ quản lý, đến huấn luyện người bán hàng..vân..vân đều viết ra,sau khi đưa cho Vân lão gia tử xem qua, Vân lão gia tử liền lôi kéo nàng đi Tiêu gia.

Đối với tính cách hấp tấp của Vân lão gia tử, Vân Dạ thật là bất đắc dĩ.

Nhưng mà, bên kia Tiêu gia lúc này đang gặp chuyện không may .

Thiên tài Tiêu Hàn cũng là hy vọng tương lai của Tiêu Gia,thời điểm tu luyện hai ngày trước đột nhiên ói ra một búng máu, sau đó hôn mê bất tỉnh. Tiêu lão gia tử thỉnh rất nhiều dược sư, mục sư, đều không làm nên chuyện gì, Tiêu gia hiện tại đang rất loạn .

Vân Dạ cùng Vân lão gia tử gần đến Tiêu gia liền cảm nhận được không khí bất thường. Vân lão gia tử cũng không kêu thông báo cái gì liền trực tiếp lôi kéo Vân Dạ thẳng đến nội viện mà đi.

“Lão dối trá, đây là làm sao vậy?”

“Người bảo thủ, Hàn nhi đã xảy ra chuyện.” Tiêu lão gia tử vẻ mặt u sầu, sắc mặt cũng tiều tụy rất nhiều.

“Hàn tiểu tử xảy ra chuyện gì?” Vân lão gia tử cũng khẩn trương lên.

“Hàn nhi mấy ngày hôm trước trong lúc tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma . Bây giờ còn hôn mê bất tỉnh.”

“Tại sao có thể như vậy?”

“Ta cũng không rõ ràng, thỉnh rất nhiều dược sư cũng không thấy hiệu quả”

••••••

“Tiêu gia gia, có thể cho ta xem được không?” Một bên Vân Dạ vẫn không lên tiếng mở miệng nói.

Kiếp trước, từng thành viên Long tổ cũng đều học qua một ít kiến thức về y học, hơn nữa hỗn độn thần bí quyết có nói về đủ loại thảo dược, hiện tại Vân Dạ cũng có thể xem như một cái thần y.

Hai lão nhân đều đem ánh mắt hướng về phía Vân Dạ.

“Tiểu Dạ nhi, ngươi biết y thuật sao?” Tiêu lão gia tử trầm mặc sau một lúc lâu, hỏi.

Vân Dạ gật gật đầu:“Biết một chút.”

Tiêu lão gia tử trầm ngâm một chút liền dẫn theo Vân Dạ đi vào. Bên trong, Tiêu Hàn vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường, sắc mặt trở nên trắng bệch, người ngoài rõ ràng cảm giác được một cỗ linh khí tán loạn ở trong cơ thể Tiêu Hàn. Trách không được Tiêu lão gia tử nói Tiêu Hàn tẩu hỏa nhập ma . Nhưng trực giác nói cho Vân Dạ biết cũng không có đơn giản như vậy, Vân Dạ trực giác luôn luôn chính xác, có vài chuyện trực giác đều cứu Vân Dạ một mạng.

Vân Dạ đến gần bên giường, cầm tay Tiêu Hàn, dùng hỗn độn linh khí trong cơ thể cẩn thận dò xét. Phát hiện trong cơ thể Tiêu Hàn tựa hồ có một loại nguyên tố khác,là nguyên nhân làm cho linh khí trong cơ thể Tiêu Hàn tán loạn, phần lớn là cái loại nguyên tố này tồn tại sẽ phá hủy cân bằng trong cơ thể Tiêu Hàn, thế giới này người tu luyện đều là từ ngoài vào trong, cho nên đối với tình huống bên trong cơ thể con người cũng không phải thực hiểu biết, cho nên y sư ,mục sư mới tìm không ra được nguyên nhân chân chính.

Tìm được kết quả, Vân Dạ liền buông tay Tiêu Hàn ra.

“Thế nào?” Tiêu lão gia tử vội vàng đi tới.

“Hắn là bị hạ độc , trong cơ thể hắn có một loại nguyên tố khác tồn tại, có thể là do bị hạ dược ở trong thức ăn của hắn. Xử lý không tốt nhẹ thì tu vi hoàn toàn biến mất, từ nay về sau không thể tu luyện, nặng thì...” Vân Dạ dừng lại một chút,“Nặng thì, nổ tan xác bỏ mình.”



“Oanh” Giống như thiên lôi đánh xuống, Tiêu lão gia tử trực tiếp đứng hình.

Vân lão gia tử trong lòng cũng cũng không hơn gì, nhưng hắn vẫn là hỏi:“Dạ nhi, ngươi có biện pháp sao?”

Vân Dạ trầm mặc trong chốc lát, gật đầu:“Có, nhưng chỉ có xác xuất thành công một nửa.”

“Biện pháp gì? Dạ nhi ngươi nói mau.” Tiêu lão gia tử vừa nghe có biện pháp, liền vội vội hỏi.

“Gia gia, Tiêu gia gia, các ngươi biết ta là hỗn độn thể chất, biện pháp của ta chính là đem nguyên tố kia trong cơ thể Tiêu Hàn dẫn vào trong cơ thể ta, như vậy hắn sẽ không có việc gì .” Vân Dạ thản nhiên nói.

Kỳ thật, lấy tu vi hiện tại của Vân Dạ làm loại chuyện này rất nguy hiểm, không cẩn thận, tu vi sẽ phế. Nhưng nếu không trị liệu cho Tiêu Hàn, về sau cho dù có đem nguyên tố dẫn ra bên ngoài cơ thể, Tiêu Hàn cũng sẽ là một phế nhân. Tiêu lão gia tử cùng gia gia Vân Dạ là bằng hữu thân thiết, đối với Vân gia cũng không đối nghịch , cho nên Vân Dạ cũng nhận định Tiêu lão gia tử, đối với người mình nhận định nàng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

“Kia, làm như vậy ngươi có thể hay không có cái gì nguy hiểm?” Tiêu lão gia tử tuy rằng rất muốn cứu Tôn tử của mình,nhưng cũng không nghĩ muốn Vân Dạ gặp nguy hiểm.

Lời nói của Tiêu lão gia làm cho Vân Dạ đối với hắn hảo cảm lại sâu thêm một tầng:“Sẽ không, thân thể ta là hỗn độn phế thể, cho dù phế thêm một lần nữa cũng không có việc gì .” Vân Dạ cũng không muốn để cho bọn họ lo lắng,“Chính là xác xuất thành công chỉ có một nửa.”

“Dạ nhi, có gia gia ở đây cho dù ngươi là người bình thường cũng không ai dám khi dễ ngươi.” Vân lão gia tử nghe Vân Dạ nói xong trong lòng một trận đau lòng, cháu gái này của hắn cái gì cũng tốt chính là không thể tu luyện.

“Dạ nhi, Tiêu gia gia tin tưởng ngươi, ngươi bắt đầu đi.” Tiêu lão gia tử cũng hướng Vân Dạ một ánh mắt tín nhiệm.

Khoé môi Vân Dạ nhếch lên, lộ ra một cái tươi cười tuyệt mỹ:“Yên tâm đi, chúng ta không có việc gì . Gia gia, các ngươi gọi người tới cửa canh gác, đừng để người khác tiến vào quấy rầy.”

Lời nói của Vân Dạ không quá nhiều cảm tính, nàng chỉ biết dùng hành động để chứng minh : Người đối tốt với nàng, nàng có thể vì hắn hy sinh.Ngược lại, thương tổn người nàng coi trọng, nàng sẽ trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần, ngàn lần đòi lại!

Cửa phòng đóng lại, Vân Dạ đem Tiêu Hàn nâng dậy, cởi áo hắn ra, chính mình cũng khoanh chân ngồi xuống, dùng hai tay để ở phía sau lưng hắn.

Một cỗ tinh tế hỗn độn linh khí từ tay Vân Dạ truyền vào trong cơ thể Tiêu Hàn,ở trong cơ thể hắn chậm rãi chuyển động,từng chút từng chút hấp thu nguyên tố dư thừa trong cơ thể Tiêu Hàn, hết thảy đều không có trở ngại.Nhưng mà,khi hỗn độn linh khí tiến vào đan điền của Tiêu Hàn, dị biến xuất hiện,linh khí trong đan điền Tiêu Hàn đột nhiên quay cuồng, giống như hưng phấn khi gặp được hỗn độn linh khí.

Cùng lúc đó, hỗn độn linh khí trong cơ thể Vân Dạ không chịu khống chế hướng tới bên trong cơ thể Tiêu Hàn dũng mãnh tiến vào. Nguyên bản Tiêu Hàn đang bình tĩnh lộ ra thần sắc thống khổ, trên mặt mồ hôi lạnh một giọt một giọt chảy xuống. Vân Dạ lúc này cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nguyên bản tu vi đang ở tầng thứ hai trung kỳ từng chút một giảm xuống.

Tầng thứ nhất cao kì, tầng thứ nhất sơ kì... Cuối cùng linh khí không ngừng giảm xuống đến nỗi không còn linh khí cung ứng, sinh cơ trong cơ thể Vân Dạ cũng bắt đầu xói mòn.

Vân Dạ mặc dù sốt ruột, lại vô lực ngăn cản, cuối cùng Vân Dạ ý thức cũng chậm chậm trôi qua, là muốn chết sao?

Ngay tại thời điểm hai người đều lâm vào hôn mê, hỗn độn chi tâm trong Vân Dạ đột nhiên phiêu khởi, bên trong hỗn độn chi tâm bên trong chảy ra rất nhiều lượng sương mù màu xám, rất nhanh nhập vào trong cơ thể Vân Dạ, sinh cơ trong cơ thể Vân Dạ bắt đầu được chữa trị, cùng lúc đó đan điền của Tiêu Hàn cũng đình chỉ hấp thu, bắt đầu chảy trở về.

Ngay tại một khắc hỗn độn chi tâm xuất hiện, Trong một toà cung điện hoa lệ ngoại thiên. Một nam tử mặc hoa phục bưng một ly rượu hồng, tao nhã uống, đột nhiên nam tử tay cầm ly rượu dừng lại một chút, bên môi xẹt qua một nụ cười yêu diễm:“Ha ha, rốt cục xuất hiện , lần này, ngươi chạy không thoát .”

“Ba” Ly rượu bị niết bể nát.

Hỗn độn chi tâm, Vân Dạ, Tiêu hàn ba người hình thành một cái tuần hoàn, thể chất hai người bất tri bất giác đã xảy ra thay đổi kinh thiên.

Một ngày, hai ngày, ba ngày... Mười ngày trôi qua, trong phòng một chút động tĩnh cũng không có,mọi người bên ngoài đều lo lắng. Vợ chồng Vân Khiếu Thiên cũng đến đây, Lam Linh Nhi gấp đến muốn khóc, Vân Tiêu lại tựa vào cửa phòng, ai khuyên cũng không trở về.

Ngày thứ mười một, hỗn độn chi tâm đã phiêu trở về trong cơ thể Vân Dạ. Hôn mê hơn mười ngày Tiêu hàn dẫn đầu tỉnh lại, vừa mở mắt, liền nhìn thấy một nữ hài tử tuyệt mỹ đang nằm bên người mình mà tay nàng đặt ở trên lưng mình.



Tiêu Hàn thế này mới phát hiện chính mình không có mặc áo! Lại nhìn đến nữ hài tử bên cạnh,trên mặt lãnh tuấn lần đầu tiên xuất hiện lên một chút đỏ bừng. Tiêu hàn quay đầu qua, vạn phần mất tự nhiên dời tay nữ hài tử.

Nhưng mà thời điểm lướt qua nữ hài tử, tâm không chịu khống chế nhảy lên, trên mặt càng thêm đỏ bừng, cơ hồ muốn thiêu chín .

“Ngô...”

Vân Dạ ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, chính mình còn chưa có chết sao?

Lúc này Vân Dạ trong mắt lộ ra vài phần mê mang, vài phần ngây thơ. Tiêu Hàn ánh mắt lập tức giống như nhựa cao su, dính vào trên mặt Vân Dạ không chịu dời đi.Khuôn mặt lộ ra thật đẹp! Tiêu hàn cảm thấy giờ phút này tâm mình đã muốn không thuộc về chính mình .

Sau khi khôi phục lại tiêu cự, Vân Dạ mới phát hiện phía trên hé ra khuôn mặt tuấn tú dừng lại cách mình rất gần, Vân Dạ thậm chí có thể nghe được một chút hô hấp hỗn loạn cùng tiếng tim đập của đối phương.

Phản xạ có điều kiện , Vân Dạ một cước đá bay, sau đó chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Tiêu Hàn đã bay đến trên tường. Chờ thời điểm Vân Dạ kịp phản ứng đã là bi kịch .

Tiếng vang trong trong bừng tỉnh mọi người canh giữ ngoài phòng, mọi người đẩy cửa ra, nhìn đến tình cảnh trong phòng lập tức ngây dại.

Chỉ thấy Tiêu Hàn chật vật quỳ rạp trên mặt đất, đau đến nhe răng, mà Vân Dạ thì vẫn còn duy trì tư thế đá người đứng ở trên giường.

Đây là...cái tình huống gì a?

“Xì ~”

Không biết bắt đầu là ai, sau đó trong phòng liền cười thành một mảnh.

Tiêu lão gia tử một bên cười một bên nói:“Các ngươi đây là làm sao vậy? Đánh nhau sao?”

Tiêu Hàn thẹn quá thành giận đi lên, sau đó thời điểm nhìn về phía Vân Dạ, khuôn mặt tuấn tú lại biến thành đỏ bừng, chính mình cư nhiên lại xem nàng đến ngây người, thực là dọa người! Tiêu Hàn một trận ảo não.

Vài vị đại nhân chú ý tới, cười dần dần có chút ái muội:“Nga ~ nguyên lai Hàn tiểu tử coi trọng Dạ nhi nhà ta a ~”

Tiếp theo, mọi người rất có hứng thú xem mặt Tiêu Hàn biến sắc ~

Chỉ có một người là Vân Tiêu,từ lúc tiến vào đến bây giờ cũng chỉ nhìn Vân Dạ, một câu cũng chưa nói.

Vân Dạ biết lần này làm cho mọi người lo lắng . Vừa rồi vui đùa cũng bất quá là phương thức mọi người phát tiết lo lắng thôi ~ mà Vân Tiêu, từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh nàng, phỏng chừng lần này rất sợ hãi.

Vân Dạ đi qua, nhìn Vân Tiêu, nói:“Ta không sao .”

Tức giận trong mắt Vân Tiêu chậm rãi ngưng tụ, hoàn toàn không có nhu thuận như ngày xưa:“Vân Dạ, ngươi cho là ngươi là thần sao? Sự tình gì đều có thể một người giải quyết? Ngươi ngu ngốc này, ngươi cho là ngươi bây giờ còn là một người sao? Chuyện gì đều có thể bất kể hậu quả? Ngươi đã luôn cho rằng ngươi là một người vậy lần sau đừng quản chuyện của ta ~ ta chán ghét ngươi, ta chán ghét ngươi! Ô...ô... Tỷ tỷ thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tiêu Nhi không phải cố ý muốn mắng tỷ tỷ , Tiêu Nhi chính là không muốn rời xa tỷ tỷ ~ thực xin lỗi... thực xin lỗi ~” Vân Tiêu không biết chính mình đang nói cái gì , chính là nhào vào trong lòng Vân Dạ, gắt gao ôm lấy Vân Dạ.

Vân Dạ trong lòng một trận xúc động, thì ra chính mình đã thật lâu không còn độc thân như trước, chẳng qua là chính mình vẫn không chịu tự giác phát hiện mà thôi.

Ở đây mọi người nghe Vân Tiêu nói xong đều xúc động. Nhất là vợ chồng Vân Khiếu Thiên, này... đây là lần đầu tiên Vân Tiêu tức giận, cũng là hắn lần đầu tiên không kêu Vân Dạ là tỷ tỷ. Vợ chồng cũng ý thức được, hai tiểu hài tử của bọn họ, bọn họ cư nhiên cũng không hiểu biết.Đối với người làm cha mẹ như bọn họ, có phải hay không rất vô trách nhiệm?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vân Ngạo Cửu Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook