Vạn Giới Vĩnh Tiên

Quyển 16 - Chương 7: Tỉnh lại

Thạch Tam

29/07/2014

Bóng tối đặc quánh như dầu thô, tựa hồ tại đây thì nháy mắt cũng mất gấp ba lần sức mạnh.

Tôn Lập mệt mỏi, muốn ngủ luôn, không cần nghĩ tới gì nữa.

Nhưng gã vẫn thấy mình còn việc gì đó chưa hoàn thành.

"Oàng - - "

Tiếng nổ chói tai vang lên, Tôn Lập thống khổ vô cùng.

"Tôn Lập!" Võ Diệu gọi.

"Tôn Lập!" La Hoàn gọi.

Lại tiếng động khiến người ta đau đớn đó vang lên, Tôn Lập lăn lộn, hồi lâu tất cả mới bình tĩnh, chỉ có bóng tối, không có ánh sáng hay âm thanh nào.

"Oàng - - "

Âm thanh đó lại xuất hiện, Tôn Lập thấy mình kêu lên nhưng không nghe rõ, trong tiếng nổ có ánh sáng lóe lên trong bóng tối, như có bóng người lắc lư.

Tiếng nổ dừng lại, ánh sáng tan đi, tất cả quay về tối tăm, Tôn Lập thở phào.

Dằng dặc, im lặng, trống rỗng...

Bóng tối sáng lên, treo trên đầu, ánh sáng càng lúc càng rõ, đến mức nhất định mới nhìn rõ là huyết sắc quang điểm.

Quang điểm to dần, huyết nguyệt treo cao trên không!

Trong huyết sắc quang mang, thế giới từ từ hiện rõ hình hài, từ xa đến gần, ở Liên Hoa Đài thôn, phụ mẫu chăm chỉ lao động, tiểu đệ đã lớn, ngày nào cũng bị phu tử trách mắng.

Trên đỉnh núi cao, Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi đứng lặng, vẫn phong hoa tuyệt đại, chỉ có thể nhìn từ xa.

Trong phường thị phồn hoa, Triệu Thục Nhã đứng trên lầu cao, chăm chú nhìn sổ sách.

Ngoài xa là Tố Bão sơn, Kim Phong Tế Vũ lâu, Qua Lam phường thị...

Chợt chính giữa huyết nguyệt biến thành màu đen, rồi chiếm hơn nữa huyết nguyệt, là một vòng sáng đỏ.

Như khoét được một lỗ, hồng thủy tràn ra, bao trùm khắp nơi, hắc sắc hồng thủy rơi xuống, không phải nước mà là vô số hung thú!

Hung thú còn hung mãnh hơn hồng thủy, tung hoành tứ phương...

Trong huyết nguyệt tràn ra càng lúc càng nhiều hung thú, thế giới tựa hồ không chịu nổi, bắt đầu sụp đổ.

Mặt đất tan nát, không gian vỡ vụn, cùng trôi vào hắc sắc hư vô vô biên vô tận.

Lan tới tận Kim Phong Tế Vũ lâu, Đại Lương thành, Tố Bão sơn, Qua Lam phường thị...

Rồi lan tới Thanh Việt phường thị, đến chỗ Triệu Thục Nhã. Lan đến ngọn núi cô độc, đến chỗ Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi. Lan đến Liên Hoa Đài thôn, đến chỗ phụ mẫu tiểu đệ!

Tôn Lập gầm lên: "Không!"

Bao nhiêu người thân quen, yêu dấu cùng tan theo, rơi vào hư không vô tận.

"A - - " Tôn Lập gầm lên, cả thế giới tan nát, chỉ có huyết nguyệt và hung thú cuồng triều treo cao khiến mắt gã đau nhói!

Tôn Lập nắm chặt tay như bóp nát thép, gầm to: "Không!"

"Oàng - - "

Âm thanh cổ quái vang lên. Tôn Lập đau như nứt đầu, ý thức chìm vào tối tăm.



Không biết bao lâu sau, lại có tiếng gọi từ xa vọng về.

"Tôn Lập!" Tô Tiểu Mai lo lắng xuất hiện trong ánh sáng.

Rồi lại tới bóng đêm.

"Oàng..."

"Tôn Lập!" Lần này là Giang Sĩ Ngọc. Rồi tới Chung Lâm, Sùng Bá, Sùng Dần, Đông Phương Phù, Lý Tử Đình...

Mỗi người đều gọi gã.

Tiếng động càng lúc càng chói tai, Tôn Lập thấy như sắp điếc, ánh sáng rộng ra.

"A!" Gã rống lên thê thảm, mở mắt.

Chúng nhân hớn hở: "Tôn Lập, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh!"

Tôn Lập nhìn chúng nhân, nhãn thần hoang mang rồi ho sặc sụa, Tô Tiểu Mai vội đấm lưng cho gã, Đông Phương Phù bưng nước, tất cả xúm vào khiến gã ấm lòng.

Chợt thấy khác lạ, gã sờ vào ngực thì một con vật xù lông đang nằm trong lòng ngủ say, bất mãn kêu khẽ.

Tiểu Hắc!

Tôn Lập bật cười, huynh đệ vẫn còn, cảm giác thật dễ chịu!

Chúng nhân thở phào, cùng cười.

Tô Tiểu Mai sụt sịt: "Ta tưởng ngươi không tỉnh lại..."

Tôn Lập mắng: "Phỉ phui nha đầu, sau này ai dám lấy nữa! Mau lấy nước, khát chết rồi."

Tô Tiểu Mai nghiến răng, quay đi rót trà, vừa đi vừa nói: "Y đang trọng thương, không nên chấp..."

"Ha ha ha!" Chúng nhân đều cười.



Gió thổi tới, Tôn Lập đứng trên dốc núi nhìn thinh không xanh biếc, trường bào phất phới trong gió, Tiểu Hắc đang ngủ say, lớp lông dài khiến gã thấy ấm áp.

Mây trắng trên không bị xé thành sợi dài như tơ tằm, thiên địa linh khí lẫn trong gió mỏng hơn.

Còn thể nội Tôn Lập, linh nguyên còn mạnh hơn trước khi thụ thương.

Liên tục dùng linh đơn mở rộng kinh mạch, Tôn Lập thụ thương cực nặng, nhưng có Võ Diệu và La Hoàn chỉ dẫn, lại có Kim nhưỡng dược điền và Tam túc kim ô đỉnh, nên luyện chế được vô số linh đơn sử dụng, mấy tháng này không chỉ thương thế hoàn toàn hồi phục, mà kinh mạch cũng gấp rưỡi trước, coi như nhân họa đắc phúc.

Gã tuy vẫn Đạo nhân cảnh đệ lục trọng nhưng thêm một thời gian nữa, chuyên tâm tu luyện thì đột phá đến Đạo nhân cảnh đệ thất trọng không khó.

Sùng Dần đi lên núi, Tôn Lập quay lại khẽ mỉm cười: "Giảng tập."

Sùng Dần quan sát y: "Coi như ngươi khỏi rồi..." Ngữ khí nhẹ hẳn khiến Tôn Lập cảm thụ được niềm quan tâm.

"Sùng Bá đưa Tiểu Ngọc ra ngoài, không biết đang ở đâu, nếu chúng ta còn ở Đại Tùy thì nên cẩn thận. Còn không phải thì nghe ngóng phong thổ nhân tình."

Tôn Lập nhìn xuống dốc núi, có một cổ miếu đã hoang phế.

Những tảng đá đổ nát như kể lại chuyện cổ miếu huy hoàng khi xưa, chính giữa có không ít truyền tống trận pháp bị tổn hại - - họ từ trận pháp đó chui ra.

Quanh đó cây cối lá to hơn, rễ mọc vào trong đá, cây và đá tạo thành kiến trúc vững chắc.

Cấy cối ở đây khác xa Đại Tùy, Tôn Lập cho rằng họ đã rời cương vực Đại Tùy.



Tiểu Hắc chưa tỉnh, Tôn Lập không thể hỏi nó đưa bọn gã tới đâu.

Gã cũng đoán là Tiểu Hắc không biết...

"Đi thôi, về đã."

Giang Sĩ Ngọc nhổ cọng cỏ trong miệng ta, nhìn về phía khu rừng, lau tay lên trán.

Kỳ thực y toát mồ hôi vì trong núi nóng ẩm.

Sùng Bá vẫn rảo bước, mỗi bước năm trượng. Trông như thuận theo gò đồi mà nhảy.

Cách mấy chục dặm sau lưng họ có một tiểu thôn trang.

"Sao lại đến chỗ quỷ quái này?” Giang Sĩ Ngọc lẩm bẩm.

Lcả hai đi không lâu thì trong rừng vang tiếng ràn rạt, một bụi cây cao bằng thân người ngả ra, như có vật gì đó to lớn đang chạy tới!

Đột nhiên tiếng động quái dị tan biến.

Yên lặng một chốc rồi một bóng trắng từ trong cây cối nhảy ra.

Chát!

Bạch sắc lang trảo ấn lên gò đất, dấu rất sâu.

Trên gò đất có dấu chân Sùng Bá.

Cái miệng nhỏ dãi ghé lại ngửi, cổ họng gầm khẽ!

Cự thú ngẩng lên nhìn, qua mấy đỉnh núi là một gian nhà gỗ nhỏ...

Tôn Lập hôn mê mấy ngày, tất cả đốn cây làm nhà, tuy đơn giản nhưng khi họ tu luyện đích thì không bị quấy nhiễu.

Gã và Sùng Dần xuống núi, Sùng Bá và Giang Sĩ Ngọc bơ phờ quay về.

Giang Sĩ Ngọc đang rửa mặt, thấy Tôn Lập tì mặc kệ dính nhước, nhảy lên ôm: "Ha ha, ngươi tỉnh lại rồi!"

Nước bắn tứ tán, trông như con chó mới từ dưới nước lên.

Tôn Lập cười ha hả: "Yên tâm, ta không chết được đâu, ha ha ha!"

Sùng Bá mỉm cười, dù vết thương phá đi mỹ cảm, nhưng nụ cười vẫn rất ấm áp.

"Thế nào, biết đây là đâu chưa?" Sùng Dần hỏi.

Giang Sĩ Ngọc đưa tay, Đông Phương Phù lập tức đưa trà nóng tới, Tôn Lập ghen tị, mọi người khác đều thế.

Tôn Lập tính xem có nên tìm một thị nữ?

Yêu Yêu Lục cách nghìn vạn dặm không hiểu được mong muốn của gã, vẫn cưỡi bạch miêu tìm loạn xạ trong Đại Tùy, hi vọng tìm được gã.

"Nơi này quả nhiên không phải Đại Tùy, họ gọi là Ô Hoàn quốc."

Tôn Lập hiếu kỳ, hỏi: "La tổ, lẽ nào con cháu của lão nhân gia?"

La Hoàn hừ lạnh: "Chúng cũng xứng hả?!"

Tôn Lập thề: "Tiểu tử nhất định nỗ lực thành cao thủ chí cao vô thượng như lão nhân gia để sau này nói thế nào cũng được!"

"Xú tiểu tử có tin bản tọa sau này không chỉ dẫn cho ngươi nữa không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Giới Vĩnh Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook