Vạn Giới Pháp Thần

Chương 2: Chương 2: Cậu bé chết?

Javatan

28/09/2018

“Nóng quá…”

“Ai đang đốt lửa vậy?”

Cậu bé tỉnh dậy bởi nhiệt độ khủng khiếp xung quanh. Cả người nó đang run rẩy vì đau đớn, chân tay vô lực, lồng ngực như bị một tảng đá đè xuống không thể hít thở được.

Nó ngơ ngác nhìn xung quanh, đập vào mắt nó là ánh sáng vàng chói, từng tia nhiệt vỗ vào khiến da mặt nó nóng ráp.

Trước mặt cậu bé là một biển lửa, không, đó là một con quái vật bằng lửa, cậu phản phất nghe thấy tiếng gào thét, gầm gừ. Con quái vật nuốt chọn mọi thứ bên cạnh mình.

Cổ họng cậu khô ráp, không khí không có một tí độ ẩm nào, cậu cũng không thể ngửi được bất kì mùi gì, mùi vị trong không khí cũng bị đốt cháy. Nhưng cậu cảm giác rõ ràng mùi vị của cái chết đang đến.

“Sẽ chết, mình sẽ chết nếu vẫn ở đây.” Cậu bé lẩm bẩm.

Cậu trở mình, những mẩu gỗ vụn trên cơ thể cậu rơi xuống. Theo bản năng, cậu bé bò ra xa khỏi nguồn nhiệt, nó cố gắng cúi mình thấp nhất có thể.

Cậu nghe thấy những tiếng nổ nhỏ “Bụp bụp” cùng tiếng “rắc rắc” của những thứ đang cháy sụp đổ phía sau. Nó thầm dục mình nhanh hơn.

Những viên gạch vỡ vương vãi khắp nơi, cậu bé đưa bàn tay phải ra, gang bàn tay cậu hạ xuống phía trước. Một thứ gì nhọn hoắt đâm vào lòng bàn tay, cậu bé muốn rút tay lại nhưng cậu đuối lắm rồi. Vật nhọn đấy cứ tiếp tục cắm sâu vào, tay cậu bé đau buốt, theo từng nhịp tim đập, cơn đau buốt lại nhót lên một lần, nước mắt từ khóe mắt cậu chảy ra.

Cậu bé nằm sập xuống, nó cắn răng rút miếng gỗ ra, cơn đau lại ập đến nhưng mạnh gấp mười lần, máu không ngừng chảy ra từ viết thương. Nó nắm chặt tay mong rằng cơn đau sẽ giảm bới.

Cậu muốn dừng lại nhưng bản năng bảo cậu phải tiếp tục nếu không ‘sẽ chết’.

Lần này cậu bé đưa tay dò đường trước, gạt bỏ những mảnh vụn trên đường. Nhưng làm thế nào để thoái ra ngoài, cậu bé đưa mắt nhìn xung quanh.

Nó thấy một ô cửa sổ phía trước, cánh cửa vẫn đóng, chỉ cần mở cái chốt là có thể ra ngoài và điều quan trọng là ngoài đó không có lửa.

Cậu bé trườn mình tới bên cái ghế, nó trèo lên đó, run rẩy đưa tay với lên cái bàn. Tay nó nắm chặt cạnh bàn. Nó đu mình mong cái chân phải vắt lên mặt bàn nhưng không may đầu gối nó đập vào cạnh bàn, vị trí va chạm lại đúng lớp dây chằng, sụn giữa xương bánh chè và xương chày.

Một cơn đau nhức từ trong xương dâng trào khiến cậu đổ mồ hôi lạnh, cái chân phải cậu tê dần, vô lực. Cậu mím môi cố không phát ra tiếng rên đau đớn.

Mất đà chân cậu đá đổ cái ghế, cái ghế đổ tạo ra một tiếng “Ầm…” Hai chân cậu bây giờ lủng lẳng giữa khoảng không.

Bỗng nhiên:

“GRÀOOO … ÀOO… OO.”

Con quái vật lửa phía sau như nghe tiếng động, nó gào lên một tiếng, rồi nhào tới vị trí cậu bé.

Một cơn hoảng hốt sôi sục mãnh liệt xuất hiện, cậu cảm thấy nhiệt độ sau lưng tăng vọt.

“Nhanh lên.”

Cậu thầm dục, nhịp tim cậu đập mạnh, cơn đau cũng mạnh lên theo. Cậu cố đu chân còn lại lên một lần nữa, một lần nữa rồi một lần nữa. Cuối cùng cậu cũng với chân tới cạnh bàn, cậu vươn người bò lên mặt bàn.

Một chân đã mất đi cảm giác, cậu lê gối về ô cửa sổ nhanh nhất có thể.



“Mình phải sống, phải sống.”

Con quái vật đang càng tiến dần, cái bàn rung lên vì sức nóng, nó sủi bọt nước.

“Nhanh lên.”

Mặc cho lớp da tay cùng đầu gối dính lại trên bàn, cậu cố giữ cho đầu mình tỉnh táo.

Cuối cùng, cậu đã tới bên cạnh cánh cửa sổ.

Và con quái vật cũng đã tới.

Lần này, cậu bé nhẹ nhàng đưa tay lắm cái chốt cửa, đầu cậu quay lại nói với con quái vật:

“Tạm biệt con quái vật xấu xí.”

Chốt cửa sổ mở.

“BÙM MMMMMMM”

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Nếu có người ở đây, họ sẽ thấy một cột lửa to phun ra từ cửa sổ chiếu rọi cả một khoảng trời.

Một cái bóng nhỏ bé bay ra từ cửa sổ, nó bay ra xa khoảng 20 mét rồi rơi xuống đống tuyết.

Cậu bé cảm thấy như bị một bàn tay khổng lồ đánh bay, cậu bay trên không trung chỉ khoảng nửa giây. cậu nhìn thấy con quái vật đang hướng về phía mình gào thét. Cậu bé lẩm bẩm:

“Bây giờ mày không thể bắt được tao rồi.”

Cậu rơi xuống đống tuyết êm ái. Cậu bé nằm ngửa trên đống tuyết, tuyết bắt tiếp tục rơi. Cậu cảm nhận được từng bông tuyết rơi trên da mặt. Một bên khuôn mặt đỏ rực vì vết bỏng, bông tuyết xoa dịu đi cơn đau ráp trên đó.

Cậu nhìn thấy những vì sao lấp lánh. Cả người cậu thoát lực, cơn mệt mỏi bao trùm toàn cơ thể, cơn đau từ đầu gối và bàn tay bắt đầu hò hét.

Hai mắt nặng trĩu, cậu cảm thấy buồn ngủ.

“Mình đang chết ư.”

“Cha mẹ cũng đã chết.”

Cậu nhớ tới lễ tang của bà nội nửa năm trước, ai cũng khóc. Khi cậu hỏi tại sao mọi người lại khóc thì mẹ cậu nói rằng:

“Con người ai cũng phải chết, nhưng khi sống họ cũng sống một phần trong người khác và khi họ chết thì những người đó cảm thấy mất đi một phần trong mình nên họ khóc.”

Cậu nghĩ tới cha mẹ mình cũng đã chết, trái tim thật là đau, cậu bây giờ mới rõ cái cảm mất mất đi một thứ gì đó, nước mặt cậu lại chảy ra. Cậu bé mếu máo:

“Hu... hu... Tại sao lại như vậy?”



"Bọn người kia là ai... Chúng tại sao giết ba mẹ.... hức... hức..."

Cậu bé muốn hét lên nhưng không đủ sức nói ra lời, cả người cậu run lên vì tức giận, chính mắt cậu thấy rõ cha mẹ bị bọn người áo đen giết chết.

Thật hận.

=====

"Con trai à, con phải kiên cường lên, một đứa con trai nhà Karling không nên suốt ngày khóc như vậy!"

"Nhưng bà nội chết rồi... hu... hu..."

"Con nhớ bà nội phải không, nếu vậy con hãy nhìn lên bầu trời, bà là một trọng nhũng ngôi sao đó. Có thể bà đang mỉm cười với con, bà cũng không muốn con khóc nhiều như vầy...."

"Sau này ba mẹ chết đi cũng biến thành ngôi sao ạ?"

"Không, ba mẹ luôn ở bên con..."

=====

Cậu bé ngửa mặt lên trời, cơn bão tuyết qua đi, bầu trời bây giờ không một gợn mây. Trên đó có rất nhiều ngôi sao, không biết đâu là ba mẹ, đâu là bà nội....

Bỗng nhiên, một ngôi sao băng xuất hiện, nó bay thật chậm không như những ngôi sao băng khác. Nó có màu trắng sáng tinh khiết và dịu dàng, làm cho mọi người nhìn thấy một cảm giác thanh tịnh.

“Ít nhất bây giờ mình có thể gặp được họ, có lẽ bố mẹ đang ở bên cạnh nhìn mình.”

Cậu bé bình ổn lại, cậu nhìn xung quanh như mong muốn nhìn thấy ai đó.

“Mình đang chết.”

“Một ngôi sao băng xuất hiện.”

“Nó khiến mình cảm thấy thật thỏa mái.”

Bỏ qua nỗi đau sự mệt mỏi, cậu bé đắm chìm trong cảm giác thư thái đó.

Cậu nhắm mắt lại, nhịp thở cậu chậm dần.

Ít nhất cậu bé ra đi không đau đớn.

============================

“Lạnh quá…”

“Ta là ai? Ta đang ở đâu?’

Bên cạnh phế tích một căn nhà cháy đen…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Giới Pháp Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook