Uyên Ương Lệ

Chương 5

Lâu Vũ Tình

21/02/2014

Đêm dài làm say lòng người.

Thu Nhược Trần cởi y phục, đang muốn đi ngủ, bỗng nghe tiếng đập cửa bên ngoài truyền vào.

“Biểu ca, huynh ngủ chưa vậy?”

Linh Nhi? Canh ba nửa đêm, nàng lại muốn làm gì?

Không đợi hắn phản ứng , cái đầu nhỏ liền ngó vào tìm kiếm , tiếp theo, cả người đều nhảy vào bên trong .

“Muội có thể ngủ cùng huynh hay không ?”

“Không được!” Hắn không cần suy nghĩ đã từ chối. Làm ơn đi, nàng nghĩ rằng nàng vẫn là đứa con nít chưa cai sữa năm đó sao?

“Nhưng chúng ta đã có hôn ước ……”

“Hôn ước là hôn ước, thành thân là thành thân, không giống nhau.”

“Nhưng —“ Đường Linh Nhi há to miệng nhỏ, cố ý ra vẻ đáng thương “Nếu muội nói, hôm nay muội bị chuyện trên đường dọa sợ, huynh có chịu an ủi người ta một chút hay không?”

Nha đầu không biết trời cao đất rộng này cũng bị dọa sợ?!

Thu Nhược Trần mím môi không nói, căn bản không tin lời của nàng .

Thấy hắn không nói gì, nàng thầm nghĩ liệu tình hình có biến chuyển được không?

Nhíu mày nhìn vẻ mặt khao khát của nàng, hắn không khỏi bật cười “Mau nuốt hết nước miếng của muội lại đi, ta đồng ý chia sẻ chiếc giường này với muội .”

“Oa! Muội biết huynh là tốt nhất!” Đường Linh Nhi không hiểu cái gì gọi là con gái rụt rè , đắc ý vênh váo đến nhảy dựng lên hoan hô. Sợ hắn đổi ý, nàng lập tức bằng tốc độ nhanh nhất bám lấy người hắn .

“Muội nha! Sẽ không sợ ta mất kiềm chế, nửa đêm xâm phạm muội chứ?” Trong lòng hắn tràn đầy ôn nhu, ôm nàng bước vào phía trong giường, hắn không quên thói ngủ xấu hồi nhỏ của nàng , thường xuyên lăn xuống giường, hôm sau trên người đầy vết xanh tím .

“Sợ cái gì? Dù sao muội nhất định phải gả cho huynh…” Sớm muộn gì cũng là người của hắn , mà nàng cũng mong muốn thuộc về hắn , nếu tiếp tục e dè không phải rất giả tạo sao?

Hắn im lặng “Vì sao… muốn gả cho ta?”

“Bởi vì, theo kí ức lúc còn rất nhỏ, muội chỉ biết huynh nhất định sẽ rất yêu thương, rất yêu thương muội, muội rốt cuộc không tìm thấy người nào tốt với muội hơn huynh, không gả cho huynh thì gả cho ai?” Dựa vào vai hắn , nàng thì thầm thật hạnh phúc.

“Chỉ vì như vậy?”

“Như vậy còn chưa đủ sao?” Nàng đột nhiên trừng mắt nhìn , ngồi thằng người lườm hắn “Sao huynh đột nhiên lại hỏi cái này? Có phải muốn hủy hôn hay không? Muội cảnh cáo huynh, muội tuyệt đối sẽ không đồng ý—”

Thu Nhược Trần khẽ nhéo lên cái mũi nhỏ bé của nàng “Ta không muốn hủy hôn, chỉ là, chỉ là chuyện hôm nay, muội cũng thấy đấy, ta không muốn bắt muội phải mạo hiểm hạnh phúc của bản thân, sợ muội lo lắng, ta sẽ không bức muội…”

“Lo lắng cái gì chứ! Muội không để ý mấy chuyện vớ vẩn đó, dù sao muội chỉ muốn gả cho huynh, chết cũng phải gả……”

“Đừng nói bậy!” hắn vội vàng che miệng của nàng lại.

Có lẽ là do tâm lý, chữ Chết này, làm hắn không khỏi sợ hãi .

“Vậy huynh có cưới hay không?” nàng đắc ý uy hiếp.

Khẽ thở dài thỏa hiệp một tiếng, Thu Nhược Trần ôm nàng thật sâu trong ngực, sát vào trái tim “Muội muốn khi nào thì thành thân?”

“Càng nhanh càng tốt…” Ngại ngùng không dám thổ lộ thêm nữa, cũng không quanh co, nàng hào hứng nói ra tâm nguyện của mình.

“Hiểu rồi, giờ huynh viết thư thỉnh dượng bắt đầu sắp xếp hôn sự của chúng ta, như vậy được chứ?”

“Ừm,” Nhớ tới chủ đề còn dang dở, nàng ngửa đầu hỏi “Cái người hôm nay muốn ám sát huynh là ai?”

Đây không phải điều bí mật gì. Hắn cũng không định giấu diếm nàng.

“Đúng vậy, hắn tên là Cung Chí Nghiêu. Muội có tin được không? Cái người này, nguyên là một thư sinh yếu đuối, giao tình với huynh bình thường, có điều từ nhỏ đã đính ước. Vị hôn thê là thanh mai trúc mã của hắn. Nhưng ông trời lại trêu đùa lòng người. Nhạc phụ tương lai của hắn thường lui tới cùng huynh bàn công việc. Đương nhiên, huynh cũng gặp mặt qua vị hôn thê của hắn vài lần, cũng không hiểu tại sao, người kia vốn tính dịu dàng trầm tĩnh, đầy phẩm cách của một thiên kim khuê tú, đối với huynh trong lòng lại âm thầm chấp nhận.”

“Ái nữ của Hứa lão gia sốt ruột , mấy lần hướng huynh đề cập qua hôn sự, hunh không đồng ý. Thẳng đến có một ngày, Hứa cô nương tự mình tìm tới cửa, thân tố tình trung (bày tỏ tấm chân tình) , cho là huynh ngại nàng đã có hôn ước, lại không biết xấu hổ mà yêu. Đầu tiên là kiên quyết từ bỏ hôn sự, sau đó mới nói cho huynh biết, bởi vì huynh xuất hiện, nàng mới phát hiện nàng chưa bao giờ yêu vị hôn phu của nàng, nên nàng không thể tiếp tục thực hiện di ngôn chỉ định cái hôn ước này …”

“Huynh không biết huynh rốt cục đã làm cái gì khiến cho nàng có ảo tưởng như vậy. Huynh biết, dù cho nàng không có hôn ước, thì huynh cũng không đồng ý hôn sự , bởi vì huynh đang đợi một cô gái khác, một người đã hứa hôn với huynh từ rất lâu trước đây. Vì thế, huynh từ chối nàng, không nghĩ tới…… Có lẽ là do huynh chối từ không thoả đáng đi! Từ chối đêm đó , nàng liền xấu hổ không chịu nổi, treo cổ tự tử .”

Linh Nhi kinh hoảng. Kia…… Kia nàng……

“Đúng vậy, hương tiêu ngọc tổn. Cũng bởi vì như vậy , Cung Chí Nghiêu hận huynh thấu xương tủy. Hắn thương vị hôn thê của hắn sâu sắc vô cùng, cho nên miễn cưỡng thoái lui, thành toàn tất cả những yêu cầu của nàng , không oán huynh mượn đao đoạt ái, chỉ cần huynh đối xử tử tế với nàng, khiến cho nàng hạnh phúc. Nhưng mà, sự tình lại diễn biến thành như vậy. Muội tưởng, hắn có thể hiểu cho huynh được sao? Không, không có khả năng . Hắn sớm nghĩ là ta dụ dỗ vị hôn thê của hắn, lại bội tình bạc nghĩa, làm cho nàng giận dữ mà tự sát, hắn sao có thể có thể buông tha huynh?

Một thiếu niên hào hoa phong nhã, giữa đêm vì bị hận thù không chế ,bắt đầu luyện võ nghiên cứu độc dược. Chính là muốn tự tay đâm huynh – kẻ tình lang bội bạc này, đưa huynh đi gặp vị hôn thê của hắn, làm cho nàng dưới cửu tuyền có thể yên nghỉ” . Hắn tự mình cười khổ, tiếp tục nói: “Nhường nhịn hắn đến tận giờ cũng là vì trong lòng hổ thẹn. Ta không giết người tốt , nhưng người tốt lại vì ta mà chết. Trách nhiệm đạo đức này, huynh trốn không thoát. Nếu không tại vì huynh,có lẽ hôm nay, bọn họ đã là một đôi vợ chồng ân ái.”

“Không thể nói như vậy! Hứa cô nương kia không thương vị hôn phu của nàng , hôm nay cho dù không có huynh, sớm muộn gì họ cũng là một đôi vợ chồng bất hoà. Lại nói , là Hứa cô nương kia chính mình tâm không đủ kiên định, lại không có dũng khí gánh vác hậu quả, sao có thể trách huynh? Nếu đổi thành muội, cùng lắm lau sạch lệ, sẽ tìm một nam nhân tốt hơn để ngóc đầu trở lại thôi, ai bảo nàng ngốc đến nỗi đi treo cổ ?”

“Linh Nhi, đừng quá cay nghiệt. Người ta đã chết, cho nàng ta một chút danh dự đi.” Hắn biết rõ Linh Nhi bản tính lương thiện, chẳng qua mồm miệng hơi tùy hứng thôi.

“Huynh chẳng qua là đau lòng cho nàng ta thôi, nói gì đều không được.” nàng buồn buồn lẩm bẩm.

Nghe giống cái gì , hắn ngoài ý muốn nhìn nàng. “Nàng…… Đang ghen?”

“Huynh quản muội? Muội sẽ bưng bình dấm chua mà cuồng phun, chua chết huynh! Như thế nào?” nàng quật cường cãi lại.

Trong lòng đầy phiền muộn, nhưng tất cả bị tiểu nha đầu – kẻ nũng nịu thông mình này làm cho tiêu tán. “Thế nào đúng không ?” hắn ôn nhu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhẹ nhàng hạ dấu môi son xuống: “ ta sẽ như vậy.”

Đêm khuya kiều diễm hữu tình , im lặng không tiếng động .

Ngày cưới đã định, Linh Nhi bị đóng gói gửi về. Vận mệnh là trốn không thoát , tuy rằng nàng ngày thường có thói quen làm mất mặt xấu hổ , nhưng đón dâu một chuyện vẫn phải theo truyền thống , để tránh làm trò cười cho mọi người .

Cho nên, tân nương này là nàng, ngoan ngoãn về nhà chờ tân lang của nàng đến cưới. Hiện tại trước tiên, hai người tạm thời là không thể gặp .

Thừa dịp trước khi về nhà , Linh Nhi nắm bắt cơ hội cuối cùng hai người bên nhau , trình độ bám người quả thật là thái quá , hàng đêm đồng giường cộng chẩm, quấn chặt lấy, cũng chỉ còn thiếu nước động phòng thôi.

Vì trấn an nàng sắp phải tịch mịch, Thu Nhược Trần tìm một ngày, tìm thời gian cùng nàng đi thăm các danh lam thắng cảnh ở khắp Phần Dương , lấy cảm tình của tiểu thê của hắn .

Đến một ngôi mộ cổ ở sườn đồi , Linh Nhi tò mò hỏi: “Di? Huynh dẫn muội đến hành lễ a ?

Thu Nhược Trần mỉm cười: “Nơi này thật ra là có kỷ niệm, là nơi cha mẹ ta gặp nhau lần đầu tiên, cũng là ở trong này, bọn họ đã sinh ra ta .

“Gì?” Đường Linh Nhi nghe thấy, sợ hãi không ngừng. Lần đầu tiên gặp đã làm chuyện kia a?! Dù sao đây vẫn là ở trong miếu nha , vẫn là biết thái độ hành xử bất chấp, có chút điên điên của cậu, nhưng việc này cũng không tránh khỏi rất kinh hãi , rất dọa người…… Ách, khâm phục !

Trái lại với vị hôn phu khiêm tốn dè dặt này của nàng , ngay cả chạm vào một ngón tay của nàng đều phải lo lắng nửa ngày…… Ai, người so với người thật sự làm tức chết người , mợ thật hạnh phúc aaaaaaaaa!

Thu Nhược Trần tùy tiện nhìn thoáng qua cũng biết nàng đang nghĩ cái gì .

“Muội… tiểu đầu dưa này !” Hắn tức giận gõ nàng một cái .

Hai người thản nhiên chầm chậm bước, đi tới rừng trúc phía sau đền thờ .

Hắn chỉ chỉ ngôi nhà gỗ phía trước đồi. “Hmm, nghiêm khắc mà nói , hẳn là không tính trong miếu, cũng không mạo phạm thần linh mà ?

Linh Nhi ha ha ngây ngô cười. “Nơi này khung cảnh thực thanh u, cũng không có người sẽ đến quấy rầy, khó trách cậu nhịn không được, như vậy biểu ca a, chúng ta muốn hay không —”

“Không cần.” hắn không hề nghĩ ngợi, dẹp bỏ ngay cái ý nghĩ lung tung trong đầu của nàng , Đường Linh Nhi.



Cái gì mà lung tung ? Nối dõi tông đường là một việc thật thiêng liêng nha!

Biểu ca thật kém cỏi ! Người ta là một người con gái , nàng cũng không có ngại ngùng mở miệng , hắn cư nhiên từ chối nàng, còn từ chối rõ ràng như vậy ! Đây là thái độ đối đãi với thục nữ kiêm vị hôn thê sao ?

Muội chỉ là hỏi huynh muốn hay không đi dạo nhiều một chút , không cần phải một mực chết bảo vệ bộ dạng trinh tiết” . nàng hừ nhẹ.

Thu Nhược Trần buồn cười. Tiểu nha đầu này , hắn còn không hiểu rõ nàng sao?

“Đừng quá tò mò, sẽ có cơ hội cho muội tìm hiểu , nhưng không phải là hiện tại. Giữ cho chính mình đẹp nhất , tạm gác lại đêm tân hôn hoàn tất xong xuôi rồi phó thác lẫn nhau. Đây là huynh quý trọng phẩm cách của muội.” Hắn ôm chầm nàng, ôn tồn cẩn thận hôn, nhẹ nhàng dừng ở mày liễu, cánh mũi, sống môi, tràn đầy sự ân sủng ôn nhu .

Ân — nàng khẽ ngân nga , say mê nhắm mắt lại, tùy ý tình lang.

Ở trong lòng hắn , nàng nhũn ra thành nước. Đôi môi ôn nhu lướt nhẹ qua má hồng , lướt tới cái cổ trắng ngần và giữa vành tai, vừa như trêu đùa vừa bỏ ra nhiều điểm ôn tồn.

Sau tai nàng , cũng có một vết chu sa nhỏ , rất là mê người, ngày thường để tóc dài che phủ , người bên ngoài khó có thể phát hiện, ngoại trừ thân mật như hắn.

Hắn đây độc hưởng lợi ích , tiểu khả nhân trong lòng thuộc về hắn – không cách nào thỏa mãn suy nghĩ trong lòng .

Ấm áp lưỡi xoát quá điểm đỏ sẫm này , khiến nàng mẫn cảm run rẩy, hắn cúi đầu cười khẽ, càng thêm ôm sát nàng. “Huynh đã bắt đầu luyến tiếc thả muội trở về.”

Ngô — hiện tại mới luyến tiếc? Không có lương tâm, nàng từ rất sớm đã gây dựng tình cảm lưu luyến xa rời a !

“Thu Nhược Trần, ngươi đáng chết!”

Một luồng sát khí theo phi đao sắc bén bắn vào giữa bọn họ, Thu Nhược Trần cảm thấy hết hồn , phản ứng nhanh chóng đẩy ra nàng.

Ai a! đau chết người! Biểu ca không thể nhẹ chút sao ?

Linh Nhi xoa xoa cái mông nhỏ ngã đau , vẻ mặt oán giận .

“Linh Nhi, muội có khỏe không?” nhớ đến cái đao độc nguy hiểm lần hai , hắn chú ý nhìn nàng .

“Không tốt, không tốt, cái mông của người ta đau quá nga ! Huynh phải xoa xoa cho người ta”

Thu Nhược Trần thật sự là không biết nên khóc hay nên cười. Đã là lúc nào rồi, tiểu nha đầu này lại còn làm nũng .

“Cung Chí Nghiêu, ngươi lần nữa quấy nhiễu cuộc sống yên ổn của ta , ta không nghĩ là so đo, nhưng là vị hôn thê của ta ở trong này , xin đừng dọa nàng, có cái gì ân oán, chúng ta tự mình chấm dứt.” Hắn giương mắt nhìn về phía nam nhân đằng trước thần sắc âm u , ý tứ nói đúng là: Hy vọng đừng có lần nữa làm cho hắn vì cái mông nhỏ của ai đó bị đau mà phải chịu trách nhiệm cho việc đó .

“Vị hôn thê?!” Cung Chí Nghiêu thần sắc thay đổi , trầm giọng nói: “Ngươi đã muốn quên Tiên nhi ?”

“Ta không quên. Nhưng, ta không nghĩ rằng ta vì việc này mà phải chịu ủy khuất cả đời .”

“Vì sao không?” Ngay cả hắn đều đã bồi thường rồi, người này làm cho Tiên nhi yêu đến nỗi vứt bỏ tánh mạng của mình , dựa vào cái gì mà không cho là đúng, vừa xoay đầu đã lại vân đạm phong khinh ôm nữ tử khác ?!

“Ngươi có biết Tiên nhi yêu ngươi bao nhiêu không ? Vì ngươi, nàng thà rằng làm cho ta oán hận, cũng muốn kiên quyết lui hôn sự ! Nàng là một nữ nhân dịu dàng hiền thục như vậy , chưa bao giờ hiểu được cái gì gọi là phản kháng , nhưng bởi vì ngươi, nàng lần đầu tuyệt thực chống đối , không tiếc cùng mọi người tranh luận , vì chính là cùng một chỗ với ngươi ! Nữ nhân tình thâm nghĩa trong như thế , ngươi có thể nào phụ nàng, có thể nào?!” Hắn càng rống càng cuồng, trảo công nhanh chóng tấn công hướng Thu Nhược Trần, chiêu chiêu độc tàn, chiêu lấy mạng.

“Ta…… Đợi chút, hãy nghe ta nói……” Thu Nhược Trần chật vật tránh , không muốn đả thương hắn, cho nên đều nhường, không có phản kích.

Hắn rốt cục biết Hứa Tiên Nhi vì sao lại quyết định đi tiếp mà không quay lai như thế , bởi vì nàng thật sự làm hết thảy , căn bản là không để chừa đường quay lại. như vậy một người được giáo dục từ nhỏ , biết lễ thủ lễ của thiên kim khuê tú, lần đầu trái với lễ giáo , bạo dạn thực hiện hạnh phúc của chính mình , mà hắn lại không muốn nàng, nàng căn bản đã không còn mặt mũi nào mà sống .

Là hắn không tốt, không thể cùng nàng nói rõ sớm một chút .

“Cần gì bàn bạc !” Cung Chí Nghiêu cũng chưa cho hắn đường giải thích

“Hắn đáng giận! Hắn đáng chết!” Cung Chí Nghiêu không thể tha thứ nam nhân bạc tình bạc nghĩa này , càng không thể tùy ý để hắn cùng nữ nhân khác song túc song tê!

Hắn phải trả giá vì cái chết của Tiên Nhi , hôm nay, hắn sẽ giết tên tình lang bạc bẽo này , lấy máu tế linh hồn trên trời của Tiên Nhi .

“Dừng tay! Ngươi rất kỳ quái nha! Hứa Tiên nhi chết thì liên quan gì đến biểu ca ta ! Chính ngươi không bản lĩnh làm cho vị hôn thê đối với ngươi khăng khăng một lòng , còn đổ lỗi cho người khác . Bộ dạng đẹp trai cũng không phải là chính biểu ca ta tự mình nguyện ý, người muốn thương huynh ấy, thương đến chết đi sống lại, huynh ấy làm như thế nào ngăn cản a! Nói tới nói lui, chỉ là muốn trách ngươi quá thất bại, ngươi còn có mặt mũi mà lớn tiếng như vậy, không thấy xấu hổ, không cảm thấy thẹn a !” Không thể nhịn được việc xem vị hôn phu nhân hậu bị bắt nạt , Linh Nhi thở phì phì rống lên một tràng .

“Linh Nhi, muội im miệng” Thu Nhược Trần tránh đi một chiêu hiểm ác, một chưởng sắc bén chém lên trên thân trúc , âm thanh thét lên, vài gốc lục trúc rồi ngã xuống

Vốn dĩ chính là đây ! Không sợ người ta nói .

“Ngươi –” bị đâm vào giữa nên đau nhức , Cung Chí Nghiêu dấy lên cuồng nộ, cáu giận hướng nàng đưa đi một chưởng.

Oa –thiệt là một nam nhân đáng xấu hổ, nói bất quá người ta tiếp chiêu này

Linh Nhi sợ tới mức oa oa kêu. Nói về công phu miệng , nàng đương nhiên thành thạo, nhưng muốn so với bản lĩnh – ngượng ngùng, nàng chỉ là hạng ba .

“Dừng tay, có chuyện gì cứ hướng về phía ta.” Thu Nhược Trần xoay người lại đón nhận , đổi đi nguy cơ.

“Ngươi không được động đậy , ta sẽ cho nữ nhân này chết. Nữ nhân này chiếm đi hết thảy mọi vốn thứ thuộc về Tiên Nhi, một mạng bồi một mạng mới có thiên lý, để hắn hiểu được Tiên nhi chết rất thê lương .”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Linh Nhi là người ngoài cuộc, đừng hại vô tội!” Thu Nhược Trần kinh hoàng phản bác, phát giác người này đã làm cho cừu hận chiếm đoạt tâm linh, mù quáng mà thầm nghĩ trả thù.

“Vô tội? Chẳng lẽ Tiên nhi sẽ không vô tội sao? Thay thế Tiên nhi nên có hạnh phúc, nàng sẽ không là người ngoài cuộc! Nàng dựa vào cái gì cười đến ngọt ngào hạnh phúc như vậy ?” Tiên nhi của hắn vốn cũng nên như thế, vì sao bị nữ nhân này chiếm đi? Hắn hận!

Lấy tốc độ nhanh như chớp , hắn bất ngờ lấy tay hướng nàng tung ra một loại bột trắng , Thu Nhược Trần thấy thế kinh hãi, không kịp suy nghĩ dùng thân ngăn cản , thay nàng nhận lấy cái tai nạn không biết kia .

Ngô — rất nhanh , hắn liền phát hiện đó là kịch độc can trường rất mạnh .

“Biểu ca!” Linh Nhi thần sắc biến đổi, từ sàn đất giãy dụa bò đến phía hắn , ôm thân người của hắn ngã xuống .

Giữ tay hắn để kiểm tra mạch tượng , nàng không dám tin, trừng mắt hướng “Cung Chí Nghiêu. ngươi cư nhiên làm độc !”

Cung Chí Nghiêu hừ lạnh. “Hắn đáng bị trừng tội .”

“Ngươi –”

“Linh — Linh Nhi –”

“Ta ở trong này, biểu ca, huynh thế nào ?” Nàng vội vàng lao đến nắm lấy tay Thu Nhược Trần

Hắn đau đớn thở hổn hển , máu tươi tự trong miệng nôn ra. “Muội không — không có việc gì — đi?”

“Đừng nói gì, cầu xin huynh trước tiên đừng nói !” nàng liều mình lau cái miệng đang tuôn ra máu loãng của hắn , nhưng là vô dụng, máu tươi không ngừng chảy ra , như là không có ngừng , thấm đỏ một mảng quần áo của nàng …… “Giao giải dược ra , có nghe hay không!?” nàng chưa bao giờ có vẻ mặt như vậy , đó là hết thảy trò chơi may rủi , không tiếc lấy mệnh kích động điên cuồng liều .

Nàng cũng không có chế độc, nhưng không có nghĩa là sẽ không, biểu ca nếu thực sự có gì xảy ra , nàng tuyệt không sẽ bỏ qua cho Cung Chí Nghiêu!

“Không biết!” Cung Chí Nghiêu khinh thường cười giễu , mục đích dĩ nhiên đạt được , hắn cũng không tính toán cùng nữ nhân ngu xuẩn này, vươn người nhảy, biến mất ở mảng rừng xanh phía ngoài .

“Uy! Ngươi cho ta quay về –” Linh Nhi muốn đuổi theo, lại không bỏ xuống được Thu Nhược Trần bản thân đang bị trọng thương …… “Biểu ca, ngươi kìm chế chút, muội sẽ nghĩ biện pháp cứu huynh ! nhìn xuống trái phải xung quanh , Linh Nhi thật lòng nâng dậy hắn, cắn chặt khớp hàm, cố hết sức đi từng bước một đến căn nhà gỗ kia .

Toàn tâm đau đớn , hầu như chiếm hết toàn bộ cảm giác của Thu Nhược Trần , vô lực mở nhẹ mắt , đem khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh cố chấp của thu vào tầm mắt , hắn thắt ruột im lặng thở dài .

Nha đầu ngốc này … “Biểu ca, biểu ca! Ngươi tỉnh tỉnh! Nghe thấy ta nói chuyện không ?”

“Linh…… Linh Nhi……” âm thanh không thể nghe thấy nỉ non phát ra từ miệng , ngón tay hơi hơi co rúm, Linh Nhi liền vội vàng nắm lấy hắn .

“Ta ở trong này! Biểu ca, huynh hiện cảm thấy thế nào?”

“Còn có thể như thế nào? Đương nhiên là đau vô cùng .”



Hắn chua xót cười. “Muội không có việc gì…… Thì tốt rồi…… Nếu không…… Huynh thật không biết…… Như thế nào giải thích với cô cô ……

“Ai nói muội không sao? Lòng muội đau đến sắp chết rồi !” Thật khó khắn máu mới ngừng chảy , nhưng hắn yếu đến chỉ còn một chút sức lực , phảng phất bất cứ lúc nào biến thành một u hồn tan biến đi, nàng hoảng sợ ôm chặt hắn, rất sợ hắn ngay sau đó sẽ biến mất trong cuộc đời của nàng .

“Này…… Ta chỉ sợ……không đủ sức ……”

“Muội mặc kệ, tất cả việc này đều là huynh làm hại, huynh phải phụ trách , bằng không muội sẽ đau quá, đau quá! Đau đến chết với huynh ……

“Đừng…… Tùy hứng…… Huynh…… Huynh…… Nếu không có cách nào…… ở bên cạnh bảo vệ muội …… bản thân muội…… phải trưởng thành …… hiểu biết một chút …, hảo hảo…… Chiếu cố chính mình, đừng…… Đừng luôn…… Làm cho người ta lo lắng…… Này…… Như vậy huynh……

“Không nghe, không nghe! Muội vì sao phải trưởng thành hiểu chuyện ? Vì vì sao phải chiếu cố chính mình? Dù sao huynh phải bao dung , phải chiếu cố muội thôi ! Là huynh tự tay lấy ngọc uyên ương gắn liền với hôn nhân chúng ta , muội sẽ không cho phép huynh đổi ý, có nghe hay không!”

“Muội…… cần gì mà phải…? Nếu huynh chết ……”

Linh Nhi nhất quyết , không chút do dự cúi đầu hôn lên môi của hắn , không cho hắn nói ra càng nhiều từ nàng không còn sức chống đỡ .

Sẽ không , hắn sẽ không chết, nàng tuyệt sẽ không làm hắn chết ! Nàng muốn hắn còn sống bình an , làm bạn cả đời của nàng .

Linh Nhi ngại… cô gái yêu mến của hắn …… Thu Nhược Trần nhắm mắt lại, tiếp tục cơn đau đớn triền miên này .

Cho đến giờ phút này, hắn mới phát giác, hắn là yêu nàng đến đau lòng như thế nào , không phải chiến thắng vì ước định hôn sự , cũng không ngại vì thanh mai trúc mã hợp ý, mà là chỉ cần một phần nam nhân đối nữ nhân thâm tình tình cảm chân thành…… Nhưng mà, những lời này, hắn rốt cuộc nói không nên lời , càng nhiều tiếc nuối , sẽ chỉ làm nàng càng khó qua , tiểu Linh Nhi của hắn , chỉ thích hợp cười vui không lo lắng , nàng không phải khiến nàng rơi lệ…… Nếu có thể, hắn tình nguyện cùng nàng chỉ dưới mối quan hệ bà con , buộc phải bất đắc dĩ chấp nhận hôn sự , không có tình cảm ràng buộc sâu đậm , nàng hẳn có thể buông được đi ?

“Hãy nghe ta nói, Linh Nhi –” Hắn bắt buộc chính mình dời tâm tư phiền toái kia . “Chúng ta — giải trừ hôn ước đi! Nhất định có nam nhân rất tốt …… Xứng đáng với muội …… thành tâm đối đãi , mà huynh…… Cũng là biểu ca của muội …… cũng chỉ có thể là biểu ca ……” Ở trong thời gian có hạn , hắn còn phải để nàng tự do …… Hắn biết rõ, hắn trúng sở độc, kì quái vô cùng, tất nhiên khó giải, cho dù giết Cung Chí Nghiêu, cũng thay đổi không được cái gì .

Hắn phải xác định nàng thật tốt , mới có thể yên tâm rời đi, hắn tuyệt không thể làm hại nàng.

“Không thể…… huynh lại muốn vứt bỏ muội …… Ô…… Muôi chỉ biết, Huynh thích muội nhất định không nhiều bằng muội thích huynh, mới có thể nắm lấy cơ hội , liền liều mình muốn đem muội bỏ qua …… Ô…… Muội biết muội không ngoan, muội rất phiền toái, muội làm cho người ta đau đầu, muội động một tí liền gây chuyện. Muội không phải là cô gái tốt , nhưng muội sẽ sửa thôi! Chỉ cần huynh khẳng định là cho ta ở bên cạnh huynh , muội về sau sẽ không lại nghịch ngợm gây sự. Huynh muốn muội làm cái gì, thì muội làm cái đó, muội sẽ thật ngoan ngoãn nghe lời huynh nói, được không……?” Cũng không biết chuyện của nàng đau khổ làm sao , lần đầu thất thanh khóc lóc nức nở , nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống, mãi đến nước chảy đến thành sông , cuối cùng chỉnh đốn không được ……

“Linh Nhi……” nghe vậy, sao không khiến người ta ruột gan đứt từng khúc ?

Cổ họng hắn nghẹn đắng, khó có thể thốt nên lời.

“Nghe…… Nghe lời, Linh Nhi! Đừng làm cho huynh…… đi mà không an tâm …..”

“Ai muốn đi ? Muội không cho huynh đi!” nàng liều mình ôm chặt hắn, khóc không tha . “Muội ai cũng không cần, chính là chỉ cần huynh thôi! Bởi vì, không còn có huynh , sẽ có ai so với huynh đối với muội thật tốt , nếu ngay cả huynh đều không cần muội, kia — còn có ai sẽ giống huynh đau đớn muội, sủng muội, bao dung muội như vậy –”

Hắn khép hạ mắt, xót xa khổ thán. nếu……hắn không thương nàng? “Thương muội, sủng muội, bao dung muội, chỉ vì muội là vị hôn thê đã định từ nhỏ của ta , kia…… Chính là ý thức trách nhiệm, huynh bảo vệ cho hôn ước, mà không phải muội…… Như vậy, muội còn muốn ta sao?”

“Ta đây cũng không quản, dù sao muội muốn gả cho huynh, muội sẽ dụ dỗ khi nào huynh nguyện ý thổ lộ tình cảm mới thôi. Đó là chính huynh đồng ý với ta, chúng ta còn muốn cùng nhau làm. Muội còn nghĩ sinh cho huynh 1 tiểu oa nhi thông minh , nhưng là chúng ta nghiên cứu trước , hắn rốt cuộc muốn họ Thu hay vẫn là họ Cốc, còn…… Còn có, muội còn thiếu huynh 1 nồi nhân sâm gà , ngày đó huynh chưa ăn chưa được , muội hứa , lần tới nhất định phải thành công …… Biểu ca, biểu ca! Huynh rốt cuộc có nghe hay không……?”

Nghe…… được…… Hắn thật sự có nghe được, lại phát không ra tiếng .

Thật là một viễn cảnh tốt đẹp …… Hắn còn muốn nói cho nàng, đó cũng là nguyện vọng chân thành của hắn ! Chưa từng có một cô gái xâm nhập nội tâm yên tĩnh của hắn , làm hắn nhớ nhung quan tâm như vậy , nhưng là, có thể sao? Có thể sao? Hắn còn có cơ hội sao?

Cảm thấy nhất thời yếu ớt , hắn cấp bách muốn nắm lấy cái gì, nhưng lại đặt ở trong 1 làn sương khói bên trong , khuôn mặt có giọt nước ấm , một viên lại một viên, thanh thanh ai thiết kêu gào , xa xôi giống như là đến từ thế giới kia, hắn muốn đáp lại, lại không có biện pháp.

Linh Nhi, Linh Nhi…… Là muội sao? Là nước mắt của muội , của muội kêu gọi sao? Đừng khóc a…… Huynh rốt cuộc không thể cho muội rơi lệ , muội phải kiên cường chút a, đừng làm cho huynh quan tâm…… “Biểu ca, huynh tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh a! Linh Nhi sẽ cùng với huynh nói chuyện , huynh làm sao có thể không để ý tới muội! Biểu ca……” đôi mắt của hắn , lại không lại nhìn nàng liếc mắt một cái, ngay cả nước mắt của nàng , đều đập bất tỉnh hắn.

“ô…… Biểu ca…… Đừng bỏ muội nha…… Muội vừa rồi là bậy bạ . Muội không có chán ghét ngươi, muội rất yêu, rất yêu huynh, huynh có biết hay không …?” Đây mới là nguyên nhân nàng kiên quyết gả cho hắn nga , hắn đối xử nàng tốt , chính là tiếp theo, trọng yếu nhất là, nàng đối tình cảm của hắn , sớm rất sâu , rất đậm !

Không được, nàng không thể để cho hắn chết, nàng nhất định phải nghĩ lại cách !

Hít sâu vài hơi thở , cực lực muốn chính mình tỉnh táo lại, tay run chìa ra kiểm tra mạch tượng của hắn .

Mạch đập mỏng manh cơ hồ không cảm giác, lộn xộn mạch tượng kia , làm nàng bất lực .

Không! Nếu Thu biểu ca đối nàng mà nói quan trọng như vậy , mất đi hắn, nàng cũng sống không nổi nữa. Cho nên, nàng tuyệt không có thể chịu thua như vậy, không tiếc hết thấy giá phải trả , nàng đều nhất định phải bảo đảm sinh mệnh của hắn !

Đột nhiên, nàng sửng sốt.

Giá phải trả ?!

Một tay xoa vạt áo. Sinh mệnh cùng biểu ca, người nào trọng yếu?

Đáp án, gần như là ngay cả lo lắng đều không có hiện lên trong óc.

Đây là biện pháp duy nhất có thể cứu biểu ca , trừ biện pháp đó ra, nàng đã không có con đường thứ hai để đi !

Từ trong thắt lưng lấy ra một cái túi thêu khéo léo , trong đó, rõ ràng là một

hạt đan dược to bằng nửa ngón cái .

Nàng khẽ cắn môi dưới, chợt hạ quyết định quyết tâm, lột cái vỏ cứng , lấy ra quả bạch sáng ở giữa để vào trong miệng , sau khi nhai, xoay người lại hôn lên môi đóng chặt của hắn , cùng nhập trong miệng hắn

Thứ này, có cái tên rất kì quái , kêu yến song phi , là trăm năm khó gặp kì trân dị quả, thế gian kì độc, khó giải thích được .

Một duyên cớ nào đó , nàng cứu lên một ông lão , vì thế đối phương thuận tiện xem như là món quà , đáp tạ ơn cứ mạng của nàng . Vốn nàng là kiên quyết không chịu , nhưng tiên phong đạo cốt ông lão này nói, này coi như là hai người bọn họ hữu duyên, ngày khác, nàng tất lại dùng , nay quả nhiên ứng nghiệm. Nàng tưởng, lão già kia là vị thánh đời ngoại kì nhân địa phương lánh đời nào đó .

Nàng từng nghi hoặc vật ấy vì sao danh gọi yến song phi , cũng là giải độc thánh phẩm, lại vì sao không lấy một chút tên dược bình thường ?

Đường Dật U biết được , có vẻ cực kì kinh ngạc, hơn nữa nói cho nàng: “Vật ấy, chỉ có số ít sách cổ có ghi , nói nó là thánh phẩm giải độc, kỳ thật xác thật bất chính, bởi vì, nó căn bản không thể giải độc, duy nhất tác dụng, chính là đem độc tính chuyển đến một người khác nguyện ý thay thế chịu đựng trên thân thể thôi .”

“Gì? Đây là thứ ma quỷ hại người gì ? Lại cứu không được người, có quỷ dùng? Nói cái gì nàng dùng , phá hư lão bá! Xem nàng tuổi còn nhỏ liền lừa nàng!”

Đường Dật U vẻ mặt phức tạp. “Nếu có người nguyện ý thay người trúng độc chết , vậy hữu dụng.”

“Kia không phải là là hại người?” nàng nhíu nhíu mày, đem cái thứ này quăng trong tay phụ thân . “thứ quỷ này ta không cần.”

“ngươi vẫn là không nghe hiểu ý tứ của ta , ngươi nghĩ , người dạng gì , sẽ bằng lòng gặp tai họa ?”

Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn phụ thân, không chút do dự nói: “Vợ chồng lâu! cha cùng nương yêu nhau sâu đậm, chắc chắn , bọn họ đều nguyện vì đối phương thừa nhận tai kiếp.”

“Cho nên, nó mới kêu yến song phi. Khi những người yêu nhau sâu sắc , không thể chấp nhận một nửa khác ở trước mặt mình gần chết , thì mới có khả năng lựa chọn này . Đổi lại là một thân nhân với thân phận khác , đều tuyệt không khả năng, bởi vì, nó thực sự là phương thức gán tội cho nam nữ ái ân.”

“A?…” nàng sửng sốt thập phần . “Không phải chỉ mất mạng, ngay cả trinh tiết cũng phải dâng?

Bất quá nói lại lần nữa , ngay cả mạng đều cam tâm trả giá , trong sạch là cái gì nha?

“Đây là tâm ý người ta , ngươi vẫn là nhận đi, ta hy vọng ngươi không cần phải, tương lai, liền chuyển tặng cho người hữu duyên đi!” Sau đó, Đường Dật U vẫn là đem vật này trả lại cho nàng.

Nhìn chăm chú Thu Nhược Trần mê man , nàng ôn nhu cười.

Đúng là người tính không bằng trời tính a ! Lúc trước, vô ưu vô lự, không biết được nhân gian cũng sầu , sao lường trước được , nàng cũng sẽ có hôm nay, vì một người nam nhân, lo lắng?

Nàng nguyện ý ! Vì hắn, trả giá sinh mệnh, nàng cũng sẽ không hối hận.

Kéo nhẹ lướt qua gương mặt tái nhợt của hắn , luyến tiếc lưu luyến , quyến luyến rời bỏ , nàng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ lúc này , lúc này nàng kiếp này duy nhất khắc cốt ghi tâm gương mặt yêu này , thiên thượng nhân gian, bận lòng không quên!

Hạ xuống cánh tay nhỏ bé , từ từ nới lỏng thanh sam, giữa vô tri vô giác , hắn không hiểu lộ vẻ run lên , là rét lạnh, hay là duyên cớ khác , nàng không suy nghĩ nhiều, khẽ khàng trút bỏ xiêm y, lộ ra dáng hình kiều diễm ngọc ngà trắng như tuyết, cùng người nam nhân không áo quần triền mien không dứt trên mặt đất lạnh.

Nàng nghiêng nửa thân mình , dán lên thân hình hơi lạnh của hắn , yếu ớt thấp giọng . “Muội không cần huynh phải chết…… Huynh nghe được không ? Muội muốn huynh sống thật tốt, cho dù huynh đối muội chỉ có trách nhiệm hôn ước, cho dù huynh không yêu muội lắm ,muội chỉ còn có thể cho huynh, muội hy vọng ngươi có thể sống lâu hơn so với muội, cho dù — tương lai huynh sẽ cùng với nữ khác cùng với nhau , cũng không là vấn đề…..”

Hôn lên môi của hắn , nhẹ nhàng nhợt nhạt cọ sát , khuynh dục khuynh ra cuối cùng quyến yêu — ân — Thu Nhược Trần than nhẹ một tiếng, không hiểu mà đến tê dại, làm hắn cảm giác cả người khô nóng khó nhịn. “Linh…… Linh Nhi, là muội sao?”

Huynh nói, lần này có tính là đêm động phòng của chúng ta không ?” nàng thấp giọng yêu kiều, nghênh thân nhận lấy hắn, hai tay không hối hận ôm lấy hắn. “Cho nên, huynh phải nhớ kỹ, mặc kệ tương lai huynh sẽ có bao nhiêu nữ nhân, muội coi như là thê của huynh!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Uyên Ương Lệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook