Ủng Bão (Cái Ôm)

Chương 8

Chức Vân

04/04/2018

“Ngươi làm cái gì, mau thả bỏ ra!” gói to trong tay Quý Ngữ Phàm rơi xuống, khi hắn từ chối, vật trong tay kia cũng rơi vào tay Diêm Cung Thiên.

“Tôi nói rồi, tôi muốn đáp án.”Diêm Cung Thiên không chút động đậy nói.

Khi hắn muốn càng tiến thêm một bước ôm lấy cậu, lại thấy có đông tây dừng nằm giữa hai người. Hắn buông một bàn tay nắm thứ kia lên, phát hiện bên trong đó có một con Tiểu Miêu chính đang thoải mái nằm nghỉ.

“Ngươi kiểm một con miêu trở về?”Hắn khơi mi, cười mà không cười nhìn Quý Ngữ Phàm. Hắn nhớ rõ một tháng trước hỏi cậu có nghĩ muốn dưỡng sủng vật không, cậu trả lại một câu không có hứng thú.

“Trả lại cho tôi!”Quý Ngữ Phàm đương nhiên rõ ràng hắn nhớ tới sự tình gì, xấu hổ buồn bực thừa dịp hắn không phòng bị khi thân thủ tặng hắn một cùi chỏ.

Diêm Cung Thiên đau đến nhíu mi, lập tức buông hắn ra.

Sách! Hắn thế nhưng nhất thời quên Ngữ Phàm chính là người thích nhẹ nhàng.

“Bắt nó đưa tôi.”Quý Ngữ Phàm thối lui đến bên tường cách hắn xa nhất,nhìn con mèo trên tay hắn.

“Không được, trừ phi ngươi đáp ứng theo ta nói chuyện.”Có mèo trong tay, tại sao có thể không hảo hảo lợi dụng?

Quý Ngữ Phàm cắn trứ môi, buồn bực trừng hắn.”Không có gì hay để nói, dựa vào cái gì quản tôi nhiều như vậy?”

“Lần này mặc kệ em nói cái gì, tôi cũng sẽ không đi.”Diêm Cung Thiên dù bận vẫn ung dung ngồi bên bàn ăn, một bộ dáng tính toán không đi.

Quý Ngữ Phàmcũng bướng bỉnh đứng lên, ngồi phía phòng khách, sinh hờn dỗi, không chịu nói.

Diêm Cung Thiên nhìn hắn thân mình tế lui tại ghế dựa nội, trong lòng thương tiếc mặc dù khiến cho hắn mềm lòng, nhưng cũng không muốn đem chuyện ngày hôm nay làm như không phát sinh quá. Bởi vì nếu không thể vượt qua một cửa này, hắn có lẽ cứ như vậy mạc danh kỳ diệu bại chiến xuống dưới.

Hai người cứ như vậy giằng co, ai cũng không chịu mở miệng trước.

Một tiếng mèo kêu vang lên trong không gian, Quý Ngữ Phàmphút chốc ngẩng đầu nhìn hướng Diêm Cung Thiên.

Nghe nó gọi không ngừng, hẳn là đói bụng đi? Hắn nhớ rõ tủ lạnh còn có chút nãi, vừa vặn có thể lấy đến uy nó. Nhưng là muốn đi phòng bếp, hắn nhất định phải muốn đi qua Diêm Cung Thiên, càng miễn bàn mèo còn tại trong lòng ngực của hắn.

“Nó giống như đã đói bụng.”Diêm Cung Thiên thản nhiên mở miệng, trong mắt lại mang trứ ý cười.

Hắn thấy Quý Ngữ Phàm để ý con mèo này, còn có lo lắng, muốn tiếp cận rồi lại bướng bỉnh không chịu tới gần hắn.

“Ngươi không đến uy nó?”Hắn khơi một bên mi, tuyên bố Quý Ngữ Phàm không đến, hắn liền tính toán làm cho con Tiểu Miêu này tiếp tục đói bụng.

“Ngươi…”Đê tiện! Thế nhưng áp chế hắn! Quý Ngữ Phàm tức giận đến nói cũng nói không xong chỉnh, chỉ có thể trừng hắn.



Diêm Cung Thiên trứ mê nhìn hắn, liên lúc này hắn vẫn là cảm thấy được bộ dáng tức giận của Quý Ngữ Phàm cực kỳ xinh đẹp. đôi mắt bình thường bình tĩnh đạm mạc, hiện giờ chợt lóe chợt lóe sáng lên sáng bóng, mà mặt có chút tái nhợt khi buồn bực khi nổi lên đỏ ửng, hơn nữa hắn giận sẽ không tự giác cắn mỗi, mỗi khi đem môi cắn đến đỏ tươi ướt át càng thêm mê người.

“Ngươi nóng giận càng đẹp mắt.”Hắn không tự giác dùng ngữ điệu như là lời tâm: “Thật sự rất đẹp.”

thình lình nghe thấy câu này, Quý Ngữ Phàm kinh ngạc ngây người, cái loại biểu hiện này tại tình ý trong lời nói làm cho mặt của hắn giáp càng thêm đỏ tươi, liên tim đập cũng nhanh hơn. Hắn không khỏi buồn bực về chính mình, có chuyện gì vì một câu ca ngợi sớm nghe quán mà tim đập gia tốc.

Nhìn hai má hắn đỏ bừng, Diêm Cung Thiên thầm nghĩ, nếu là mình không có phong độ quân tử, hiện tại nhất định liều lĩnh địa đi đến trước mặt hắn, mặc kệ hắn có thể kháng cự hay không hôn lên đôi môi khát vọng đã lâu, tham lam địa hấp thu ngọt ngào trong đôi môi đó.

Chỉ là muốn, hắn là có thể cảm giác được cả người như có sâu, cực muốn phó mặc hành động của chính mình. Nhưng nghĩ đến cậu đang phòng bị, ai! Bây giờ không đúng thời điểm.

“Ngươi lại đây uy nó đi, tôi cam đoan sẽ không làm gì em.”Diêm Cung Thiên cưỡng chế dục niệm rục rịch trong lòng, hai tay giơ lên chỉ thề.

Bằng không làm sao bây giờ, lại tiếp tục háo đi xuống sao? Hắn là không sao cả, nhưng là hắn đột nhiên nhớ tới vừa rồi cậu đi ra cửa mua đồ, nói cách khác hắn còn không có ăn cơm đâu?

Quý Ngữ Phàmliếc hắn một cái, lại như trước không hề động chỉ.

” không phải còn không có ăn cơm sao? Tôi lộng điểm đông tây cho em ăn.”

“vì sao tốt với tôi như vậy.”Quý Ngữ Phàm ảo não thấp giọng lẩm bẩm. Rõ ràng mình nói vậy muốn khôi phục sinh hoạt một người, nhưng khi nói những lời này xong, hắn vẫn là đối với mình tốt như vậy, làm cho tâm tư cậu lại buông lỏng!

“Tôi muốn đối tốt với em.”Diêm Cung Thiên ôn nhu nói.

“Tôi không thích như vậy, tôi không cần…”Hắn nói còn chưa dứt lời đột nhiên câm mồm.

Mình không cần hắn làm cái gì? Không cần hắn thích không cần hắn tham gia vào cuộc sống, không cần ỷ lại hắn… Những lời này hắn không có biện pháp nói ra, bởi vì một khi nói ra miệng, liền giống như thừa nhận hắn đã có phân lượng ở trong lòng hắn, mà hắn không nghĩ như vậy.

“Chờ ngươi cơm nước xong chúng Ta bàn lại.”Diêm Cung Thiên mỉm cười, đứng lên đem miêu mễ đặt lên bàn, liền ngồi xổm người xuống tìm thứ có thể nấu được, rồi mới tự đi đến bếp làm đồ ăn. Một phần là làm cho dục vọng của mình bình ổn, một phần làm cho Quý Ngữ Phàm hạ quyết tâm đề phòng yên tĩnh một chút.

***

Đợi cho Diêm Cung Thiên bê hai chén mì nước rời phòng bếp, Quý Ngữ Phàm đã vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở bàn ăn bên, mà mèo con thì bám lấy đầu vai cậu, vui sướng để cậu vuốt ve, Diêm Cung Thiên xuất ra một cái bát, sữa đã hâm nóng, ý bảo cậu buông mèo ra.

Quý Ngữ Phàm không nói gì nhẹ nhàng phủng hạ mèo con trên vai đưa đến bát, mèo con ngửi ngửi, liền đợi không kịp uống sữa.

“Ăn đi.”Hắn nói, dẫn đầu cầm lấy bát đữa, mới nhìn thấy cậu động bát đũa.

Ăn xong Diêm Cung Thiên nhìn hắn không yên lòng ăn, cảm thấy không phải không có cảm thán.

Không biết là người nào nói qua trước người mình yêu chỉ có thể yên lặng, giờ hắn đã cảm nhận được. Nếu người nào biết hắn mà thấy hắn thế này chắc sẽ bất ngờ.

Hắn ôn ngôn mềm giọng, vừa đấm vừa xoa, hỏi han ân cần, chu đáo, chỉ vì Quý Ngữ Phàm.



” sau khi nhặt mèo phát sinh chuyện gì?”Hắn thử hỏi, nhìn tay Quý Ngữ Phàm càng khẳng định ý nghĩ của mình.

Bởi vì lấy cá tính Ngữ Phàm, nếu không phải sau khi nhìn thấy hắn không lâu phát sinh chuyện nào đó, vừa rồi gặp hắn khi sẽ không nhanh chóng phản ứng như vậy, mà là sẽ giống buổi sáng bị hắn không ngừng ép hỏi sau đó mới có thể như thế. Mà nếu là ngay say khi xuất môn đã gặp chuyện gì, cậu liền sẽ không đi chú ý tới mèo con, lại càng không có thể kiểm con miêu này trở về.

Cho nên hắn suy đoán, là nhặt được sau khi trở lại nơi trên đường có chuyện gì xảy ra, cậu mới có nhất thời không khống chế được phản ứng xuất hiện.

“Tôi…”Quý Ngữ Phàm mở miệng, lại như là không biết nói như thế nào lại ngậm miệng.”Không có gì.”

vẫn là đáp án giống nhau. Diêm Cung Thiên tự nói với mình phải có kiên nhẫn, bởi vì hắn sớm chỉ biết muốn giải trừ tâm phòng của Quý Ngữ Phàm cũng không phải một ngày hai ngày là có thể đạt thành, hắn sớm đã có chuẩn bị trường kỳ kháng chiến.

Nhưng rốt cuộc là vì cái gì tạo thành tính cách Ngữ Phàm hôm nay? Vì sao hắn sắp sợ đám đông, sắp xếp từ chối không tiếp xúc, tránh đi mọi người, mà dùng một mặt nạ ôn nhu để bảo vệ mình.Hắn muốn biết nên nhất thiết qua lại, nhưng lại không muốn lén điều tra hắn, sợ sẽ chạm đến chuyện cậu không muốn nói, tạo nên sự kháng cự lớn hơn. Hắn chỉ có thể chờ, cũng quyết tâm chờ, đợi một ngày cậu mở rộng trái tim mình.

“Không có khả năng không có chuyện gì, nói cho tôi biết được không?”Hắn ôn nhu hỏi, như nước mềm nhẹ.”Tôi thật sự lo lắng, cũng quan tâm em.”

“Anh… Tôi không biết nói như thế nào…”Quý Ngữ Phàm giật mình, ngữ điệu Diêm Cung Thiên ôn nhu cùng ánh mắt làm cho hắn có chút sợ hãi mờ mịt, cũng có chút khiếp sợ. Hắn đối mình tốt làm cho cậu sợ hãi, không biết cho nên sợ hãi.

Đột nhiên, tiếng chuông cửa đánh gãy lặng im, Quý Ngữ Phàm dường như trốn tránh đứng dậy, nhìn người tới mới mở cửa.

“Phương Ngà, các ngươi có chuyện gì không?”Thấy người tới là vợ chồng chủ cho thuê nhà, Quý Ngữ Phàm lễ phép hỏi,cảm thấy cũng thấy kỳ quái, có chuyện gì cần vợ chồng bọn họ cùng đi?

” ngài Quý, cái kia…”Bị thê tử đẩy, chủ cho thuê nhà có chút do dự mở miệng: “Có chút việc muốn nói cho ngươi một tiếng.”

“Ân, mời nói.”

” kia…”Chủ cho thuê nhà đang nhìn đến người phía sau Quý Ngữ Phàm giật mình, tiếp theo nhanh chóng nói: “Tôi nghĩ mời ngươi chuyển nhà.”

“Chuyển nhà?”Quý Ngữ Phàm không khỏi sửng sốt, “Vì cái gì?”

“Bởi vì cái kia…”Hắn nói quanh co này từ, sau một lúc lâu mới nói: “Bởi vì muốn bán gian phòng.”

“Nhưng chúng ta có hợp đồng a.”Quý Ngữ Phàm thoáng cảm thấy kỳ quái, còn muốn muốn theo cố gắng, Diêm Cung Thiên đi lại bên cạnh cậu.

“Sao lại thế này?”Diêm Cung Thiên mắt nhìn vợ chồng chủ cho thuê nhà, cúi đầu hỏi.

“Bọn họ nói…”Quý Ngữ Phàm vừa mới mở miệng liền dừng lại, bởi vì hắn tinh tường thấy vẻ mặt vợ chồng chủ cho thuê nhà nhìn chính mình cùng Diêm Cung Thiên.

Nguyên lai là vì việc này.

” tiền đặt cọc chúng tôi sẽ trả lại, tóm lại mời ngươi cuối tuần liền chuyển nhà.”Mở miệng chính là vợ chủ cho thuê nhà. Nàng nói xong làm như xem thường nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nhanh chóng kéo trượng phu đi rồi. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ủng Bão (Cái Ôm)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook