Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 26: Woa...Đông Vui Vậy Sao?

pTx

28/03/2019

Một vùng biển xanh biết nhẹ nhàng, hơi này hoàn toàn khác với những nơi khác trong Hoang Nguyên, mặt đất nơi này từng hạt nhỏ li ti trắng mịm, sóng biển chậpp chờn chạy theo làn gió nhẹ xô vào bờ. Những tán cây tươi tốt mọc trãi dài trên bờ, du dương đu đưa theo gió. Khung cảnh cực kỳ thanh tĩnh ưu nhã.

Nhưng hiện tại nơi này, mặt đất đã in đầy giấu dày, người người đông đảo ngang dọc qua lại thay đỗi sự thanh tĩnh thành bầu không khí náo nhiệt, tu sĩ của ba thế giới trao đỗi, luận bàn và bàn tán nghị luận các sư kiện vừa qua..

Trong đó có hai cái tên được nhắc đến nhiều nhất, và làm họ nghiến răng nghiến lợi nhiều nhất la hai tên Thánh trộm cướp.

Một tên thì luôn mồm tự xưng mình là bản Thái Tử Sùng Văn gì gì đó, hắn suốt ngày cưởi trên lưng một con Rùa biến thái tốc độ giống như điện xẹt, chạy loạn khắp nơi cướp bóc...

Còn một tên thì gọi là Phan Thanh Xương( đặy cũng là nhân vật chính trong bộ truyện Lãng Khách Dị Thế ta đang biên soạn).... Kẻ này đặc biệt quái dị, trên vai hắn lúc nào cũng vác một thứ, trông giống như trái Hồ Lô bị cắt dẹp, ở ngay phần chính giữa còn bị khoét một cái lỗ to bằng bàn tay, cuốn Hồ Lô thì thẳng tưng thô to dài bảy - tám tất, trên cuốn còn móc sáu sợi dây tơ kích thước to nhỏ khác nhau. Điều kỳ lạ là cái Hồ Lô dẹp này có thể phát ra âm thanh trong trẻo du dương, nge rất êm tai.

Hắn một đầu tóc ngắn lởm chởm, áo thì trơn nhẳn, có ống tay dài, không có nút thắt hay đai lưng( áo thun tay dài). Quần thì ngắn ngang đầu gối, được may bằng vãi thô cứng( quần cộc). Dưới chân hắn cũng không phải mang dày, mà là một đôi gần giống như dày, chỉ có điều thứ nà chỉ có mỗi cái đế và một cái mạng che thũng lỗ chổ ở ngay mu bàn chân( dép tổ ong)

Nhưng khi có người lên tiếng chê bai thì, hắn chỉ tức giận nói một câu mà chẳng ai hiểu..." các ngươi có biết cái gì gọi là mốt Thời Trang không vậy?

Bởi vì những đặc điểm đặc biệt quái dị này mà hắn rất dể bị nhận diện..

Hai tên khốn kiếp này, kẻ nào cũng là hạng tài cao gan lớn, thường ngày đánh cướp của các tu sĩ thực lực thấp hơn thì đã đành đi.... Đằng này hai tên này lòng tham vô tận, ngay cả hang ổ của Siêu Cấp Oán Linh cũng giám nhòm ngó tới, ra tay vơ vét sách sẽ...

Cũng nhờ vậy mà những ngày gần đây hai kẻ này liên tục bị hai ba con Siêu Cấp Oán Linh đuổi theo sau lưng mà chạy trối chết, nên không có thời giang đánh cướp bọn họ, làm cho họ dễ thở một chút mà kiếm ăn.

Người đến càng lúc cang đông, đang lúc mọi người đang bàn tán sôi nỗi thì, ngoài mặt biển xa bỗng dưng ầm ầm dậy sóng.

Mọi người đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy nơi đó cột nước đội lên cao, hai cái trụ màu trắng to lớn mang theo một tấm bảng trồi lên khỏi mặt nước.

Họ nhìn sáu chữ viết to lớn toả ra khí thế cường đại.." Lăng Mộ Thánh Hoàng Tần Viên.."

- -- Lăn mộ... Là lăng mộ không phải Bí Cảnh...! Có người kinh hô lên.

- -- Lăng mộ được trang bị còn nguy hiểm hơn Bí Cảnh.... Nên trong đó đồ tốt chắc sẽ rất nhiều a...! Đám người xì xào bàn tán.

Lúc này chích giữa hai cái trụ kia đã hình thành một cánh cử không giang truyền tống.



Không gian hoàn toàn mở ra, nguyên một đám người từ Tam Linh cảnh ( Ma Pháp Sư tứ tinh) ( Hợp Tam cảnh)trở lên tất cả đều pphóng lên trời, lăng không bay về hướng cánh cổng kia.

Nhưng khi cả đám người chỉ mới bay được nữa đường thì cảm giác, phía trước không giang bỗng dưng đông cứng lại, hình thành hàng nghìn mũi kiếm khí chỉ về phía họ, lại có thêm một đám lôi điện chằng chịt chạy xoè xoẹt chắn ngang, buộc họ phải dừng lại... Cùng lúc đó phía đằng sau xa xa vang lên hai giọng nói càn rở thách thức...

- -- Hahaha... Đông vui như vậy sao có thể thiếu bản Thái Tử.... Các vị ai muốn nếm thử " Tù Lung Kiếm Pháp" của ta thì cứ thử bước lên thêm một bước.... Các vị cứ tự nhiên đi, đừng ngại... Hoàn toàn miễn phí a....! Sùng Văn mặt mày hớn hở tươi cưới nói...

- -- Nào nào...."Lôi Đình Động Thiên" của ta cũng muốn nhờ các vị kiểm chứng xem uy lực thế nào a... Ta cũng hoàn toàn miễn phí nha... Mong các vị giúp cho... Khà khà! Phan Thanh Xương cũng lăng không bay tới cười cười nói...

Đám ngươi ngoảnh mặt nhìn lại, liền thấy hai thiếu niên đang chậm rãi tiến đến.... Một kẻ thì phong trần tuấn lãng, toàn thân trên dưới đều toả ra đậm đặc khí chất Tôn Quý, bên cạnh hắn còn có một mỹ nhân tuyệt sắc, nàng khoát trên mình một bộ váy màu đen ngắn ngang đầu gối, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, váy áo sít sát ôm lấy thân thể thanh xuân nhỏ nhắn của nàng, trông rất kiều diễm va hấp dẫn... Hai người chân đạp trên lưng một con Rùa vàng to lớn, nó đang dùng tốc độ truyền thừa bao đời nay của loài rùa mà chậm chạp tiến đến.

Nhìn cảnh này, tất cả mọi người đều quăng cho con Rùa này một cái ánh mắt khinh bỉ..." Con bà nó chứ.... Con Rùa biến thái này cũng thật biết diễn kịch a.."

Mọi người lại nhìn lướt qua thiếu niên còn lại, hắn một thân trang phục quái dị, chỉ thấy hắn đaang đứng lơ lững trên không trung, một tay vắt trên cuốn của cái Hồ Lô dẹp, một tay thì xỏ vào mảnh vãi khuyết bên hông quần, vẽ mặt nghênh ngang cười cười nhìn bọn họ...

- -- Haha.... Tam Thái Tử nge danh đã lâu... Hôm nay gặp mặt quả nhiên là khí độ phi phàm a...! Phan Thanh Xương mặt kệ đám người kia, quay sang gật đầu với Sùng Văn, cười haha nói...

- -- Hìhì.... Phan đạo hữu cũng không tệ nha... Tai tiếng khắp Hoang Nguyên....! Sùng Văn cũng cười cười đáp lễ nói...

- -- Hắc hắc... Đều là người trong nghề cả mà...! Phan Thanh Xương đáp..

- -- Đạo hữu đánh cướp nhiều như vậy, nếu có cảm thấy nặng không mang nỗi thì cứ nói với ta.... Ta rất trọng nghĩa khí, nên nhất định sẽ chia sẽ gánh nặng với đạo hữu...! Sùng Văn nở nụ cười tà dị ẩn ẩn nói...

- -- Ách... Này thì không cần lắm đâu a.... Ta là đại diện cho chính nghĩa... Chuyên cướp nhà giàu không cướp nhà nghèo... Nên các hạ yên tâm, ta đã chuẩn bị rất đầy đủ... Sẽ không phiền đến các hạ giúp ta chia sẽ gánh nặng đâu.... Hàhà..! Phan Thành Xương vỗ ngực dỏng dạt nói to, làm cho một đám người tức ngứa răng...

..." Ngươi nói không cướp nhà nghèo... Vậy bọn ta đều là nhà giàu chắt... Phiiiii... Ta khinh..."

- -- Thật sự là không cần sao? Ài vậy thì thôi vậy...! Sùng Văn nhún nhún vai ra vẽ tiết núi nói.

Mọi người xung quanh thấy hai tên ghê tởm này ngang nhiên nói chuyện phiếm, cói người nhất thời nhịn không được bước ra nói..

- -- Hừ.... Chỉ là một tên Hợp Tam cảnh và một tên Ma Pháp sư tứ tinh mà cũng muốn giả thần giả quỷ...



Đám người trên không trung quan sát nãy giờ, hiển nhiên là nhìn ra được tu vi của hai tên thiếu niên này chỉ mới là Hợp Tam cảnh và Ma Pháp Sư tứ tinh. Bởi vậy mới can đảm khinh bỉ hai người họ...

Nhưng trong đám người này, hiện đang có mười mấy người la không tỏ thái độ gì, họ chỉ yên lặng quan sát hai thiếu niên kia.... Tuy nhiên họ cũng không ngu ngốc cho rằng hai kẻ này chỉ có nhiêu đó thực lực, hai chiêu cường đại đang giăng ra bên kia, không phải kẻ chỉ có bao nhiêu đó thực lực là có thể làm được...

- -- Hai vị đồng đạo... Muốn vào thì cũng có thể vào chung... Hà cớ gì phải làm tổn thương hoà khí như vậy..! Lúc này lại có thêm một Ma Pháp Sư ngủ Tinh đứng ra lên tiếng, nhưng hắn cũng là người thông minh, nhìn ra đươc hai người phía trước không hề đơn giản nên lời nói cũng khiêm nhường rất nhiều...

- -- Chỉ là hai tên nhãi ranh chưa đến mười tám tuổi.... Có được bao nhiêu bổn sự... Cấn gì phải khách khí với chúng.... Để gia gia lên trước đập nát cái đống lộn xộn này rồi tính sổ với các ngươi....! Người lúc đầu lên tiếng đã nóng nãy không nhịn được nữa, hắn nói xong thì phóng người lao lên.

Nhưng khi hắn vừa bước vào phạm vi của kiếm khí bao phủ thì lập tức kinh hãi, toàn thân như bị đông cứng lại, không nhúc nhích nỗi... Hắn chỉ biết trợn mắt nhìn một loạt kiếm khí chi chít lao tới, chỉ trong vài cái hô hấp đã đem một người lành lặn cắt thành một đống thịt vụn... Rồi còn chưa kịp rơi xuống nước thì đã bị một cơn sét quét qua, đem toàn bộ máu thịt xương cốt đánh thành tro bụi, tiêu tán trong không trung.

Toàn thể người dưới đất hay trên không trung, thấy một màng này. Người nào người nấy cảm thấy tâm hồn tê tái, sống lưng lạnh buốt, chỉ trong nháy mắt đem một cường giả Tam Linh cảnh hậu kỳ ra mạt sát hoan toàn biến mất khỏi thế gian, ngay cả cặn bã cũng không còn..." Mẹ ơi... Hai tên thiếu niên này là quái vật sao? Phát chiêu Khủng Bố như vậy..?" có người nhịn không được thì thầm lẩm bẩm.

Trong mười mấy người ẩn mình yên lặng kia, ai nấy cũng thầm giật mình, lông mày nhăn lại.... Họ cảm giác mình vẫn còn đánh giá quá thấp hai kẻ hay cười cười nói nói này..... Cuối cùng một người trong đó cũng quyết định đứng ra lên tiếng, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì trong không trung đã vang lên tiếng...... Rầmmm.... Rầmmm...... Con mẹ nó... Không gian nơi này sao cứng vậy..... Hừ... Muốn vằy lão tử trong này sao.... Không có cửa đâu...!

Tất cả mọi người đều nhìn quanh nhìn quất, nhưng không ai biết âm thanh và tiếng nói kia phát ra từ đâu... Duy chỉ có Cẩm Linh đang đứng cạnh Sùng Văn thì tinh thần run lên kích động.

- -- Hắn.... Là hắn.... Hắn cũng đến rồi....! Cẩm Linh vui sướng nở nụ cười rồi lẩm bẩm.

Sùng Văn thấy nàng cười vui vẽ như vậy thì đứng nhìn ngơ ngẩn, trong lòng thầm hỏi thăm nhà Tôn Dương không biết bao nhiêu đời...." moá... Cực phẩm như vậy lại bị tên kia cuổm mất.... Ngươi tốt nhất không nên vô dụng a... Nếu không đừng trách ta cướp luôn cô nàng này... Haha.."

Phan Thanh Xương và Sùng Văn hai mắt nhìn nhau, cả hai từ trong mắt đối phương đều thấy được sự nghiền ngẩm cùng thú vị..... Hai người đưa mắt nhìn về phía không giang đang chấn động, làm cho kiếm khí và lôi điện run lên bần bật kia, lẳn lặn chờ đợi.

...... Rầmmm.... Rầmmmm.... Rầmmm...... Rắc.... Rắc..... Xoảng.......!

Một đám người tập trung nhìn về phía không giang đang vang lên từng đợt rầm rầm kia, cuối cùng dưới sự trùng kích cường đại nào đó... Không giang chổ kiếm khí và lôi điện bao phủ, hiện ra từng vết nứt rồi Xoảng một tiếng như tiếng kính vở, đập bay toàn bộ kiếm khí và lôi điện, hiện ra một lổ hổng không gian.

Từ trong đó một bóng người lao ra, đứng lơ lững giữa không trung trên tay hắn cầm một cây Búa hư ảnh do năng lượng tạo thành.... Hắn vừa lao ra đã đứng giữa không trung mắn một câu khiến toàn trường phải trợn ngược mắt...

..." Mẹ kiếp.... Huyền Đế cùng lắm cũng chỉ đến thế là cùng.... Mở một cái không giang thôi mà cũng móp méo như vậy...!

Tôn Dương đứng giữa không trung, mắn to một câu cho sản khoải, rồi lúc này mới chú ý tới điều gì đó... Quay mặt nhìn lại hắn nhất thời giật mình...." Woa... Đông vui vậy sao..?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Thế Phàm Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook