Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi

Chương 67: Chương 4.2

Ma Ngục Lãnh Dạ

17/11/2017

"Làm sao vậy?” Lãnh Tứ Hàn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phong Vân Ngạo lúc tiến vào tiểu viện, mang theo lo lắng hỏi.

"Người của Vân Lâu Nhất tộc xuất hiện, rõ ràng là vì Vân Hạo mà đến.” Phong Vân Ngạo cũng không vòng vo, nói thẳng trọng điểm.

"Vân Lâu Nhất tộc? Chẳng lẽ có quan hệ với tiệc đại thọ lần này?” Lãnh Tứ Hàn biến sắc, trong mắt mang theo một chút coi trọng.

"Đại thọ? Ngươi nói là có quan hệ với Tư Đồ Ninh? Ngày mai chính là đại thọ của lão bà kia, hôm nay người Vân Lâu Nhất tộc liền xuất hiện.” Ánh mắt Phong Vân Ngạo lóe lên. Hơn nữa mẫu phi của Lãnh Tứ Hàn chính là người của Vân Lâu Nhất tộc nha. Nhu phi, tên thật là Vân Mộng Dao, nguyên nhân cái chết của nàng có lẽ chỉ có mình Lãnh Tứ Hàn biết rõ.

"Ngạo nhi, không được rời khỏi ta!" Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn không còn chút lạnh lùng nào, chỉ còn lo lắng cùng sợ hãi. Hắn ôm chặt lấy Phong Vân Ngạo, giọng nói mang theo sợ hãi.

Thân thể Phong Vân Ngạo cứng đờ, ánh mắt lại hiện lên một chút sợ hãi, rời khỏi? Khóe miệng lộ ra một tia trào phúng vui vẻ, thì ra nàng còn chưa tin tưởng hắn. “Hàn, thực xin lỗi, từ hôm nay trở đi, Lãnh Tứ Hàn ngươi chính là của Phong Vân Ngạo ta, của một mình Phong Vân Ngạo.” Trong nội tâm đã có hắn, vì cớ gì còn muốn tự lừa gạt mình, như vậy yêu liền yêu.

"Nàng nguyện ý tiếp nhận ta?” Lãnh Tứ Hàn cũng biết chuyện ngoài ý muốn rơi xuống vực vừa rồi kia làm cho hai người gần nhau thêm một chút, chính là vẫn còn chưa đánh vỡ được tầng băng bảo vệ hai người tự dựng nên. Hôm nay, nội tâm liền sáng tỏ, đã yêu, bọn họ sẽ không che giấu, chặt chẽ giữ lấy nhau, không cần tự tra tấn nhau nữa.

"Không nghe thấy? Thôi vậy!" Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, trên mặt làm bộ không vui nói.

"Ưm. . . . . . Ưm!" Lãnh Tứ Hàn không nói hai lời, trực tiếp tiến lên, mặc kệ vật cản chính giữa, nghênh ngang hôn lên môi nàng. Phong Vân Ngạo mở to hai mắt nhìn, mặt đỏ lên, nhưng không có đẩy hắn ra.

"Hu hu hu . . . . . Xấu xa. . . . . . Bại hoại!" Trong lúc bất chợt, giữa hai người truyền đến vài tiếng kêu đau đớn. Cả hai liền tách ra, chỉ nghe thấy tiếng trẻ con hu hu khóc, một bên lau nước mắt, một bên trừng mắt Lãnh Tứ Hàn.

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Phong Vân Ngạo mang theo vui vẻ, lại quên mất Vân Hạo trong ngực. Vừa nhìn khuôn mặt đen thui của Lãnh Tứ Hàn, càng thêm vui vẻ cười, “Ha ha ha ha…..”

Lãnh Tứ Hàn nhìn sinh vật giống đực trong ngực nương tử nhỏ, còn không để hắn tiếp cận, thấy thế nào cũng cảm thấy thật đáng giận, thật chướng mắt. Chính là, CMN, hắn vừa đến gần thắng nhóc thúi kia liền khóc không ngừng, ai cũng không ngăn được.

Cặp mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, từ bên cạnh ôm chằm lấy Phong Vân Ngạo, hai người liền ngồi ở trên cây. Vân Hạo nhe răng trợn mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn, Lãnh Tứ Hàn lại không động đậy gì, trong mắt mang theo nồng đậm bi thương: “Ngạo nhi, nàng biết mẫu phi của ta sao?”

Phong Vân Ngạo cũng không có trả lời, lúc này nàng chỉ cần lắng nghe hắn nói là được.

"Bà dịu dàng nhưng cũng không phải rất thiện lương, nhưng tuyệt đối không chủ động trêu chọc ai, càng không làm hại bất kỳ người nào. Ta nhớ được mẫu phi đã từng nói, người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng mà tất cả mọi người đều muốn hại bà. Vốn theo tính cách của bà, bà sẽ phản kích, sẽ giết chết toàn bộ. Nhưng mà bà không có, bởi vì bà yêu trượng phu của mình. Vì trượng phu, bà thỏa hiệp, cũng nhường nhịn. Nhưng đáng tiếc bọn họ không nhìn tới. Cuối cùng, ta chỉ nhớ rõ lão thái bà kia dẫn theo người đến, ta bị mang đi, chờ thời điểm ta trở lại, mẫu phi đã chết rồi. Bên cạnh không có bất kỳ người nào, chỉ có thi thể lạnh như băng của mẫu phi.” Lãnh Tứ Hàn dựa đầu vào bả vai của Phong Vân Ngạo.

"Hàn, thật ra thì, ta cảm thấy cho dù ở một khắc trước khi mẫu phi chết, bà đều không có hận.” Bởi vì bà vì yêu mà cố gắng, có lẽ đã được đến. Chỉ là, “Ta nghĩ nếu như mẫu phi có thể sống lại lần nữa, bà sẽ không chọn tiến vào hoàng cung, hoặc dù có tiến vào hoàng cung, bà cũng sẽ trả lại gấp trăm lần cho bọn họ, cuối cùng sống cùng một chỗ với trượng phu của mình.”

"Không! Mẫu phi sẽ không tha thứ cho ông ta! Tại sao ngay cả người mình yêu ông ta cũng không bảo vệ được? Vì sao? Vì sao?” Lãnh Tứ Hàn hét ra tất cả bi phẫn cùng khát vọng trong lòng. Hắn khát vọng mẫu thân cùng phụ thân yêu thương nhau. Bi phẫn vì phụ thân mình đã hủy hoại tất cả.

"Hàn, thù của mẫu phi chúng ta nhất định sẽ báo. Chúng ta cũng sẽ tìm lão hoàng đế lên tiếng hỏi rõ ràng mọi chuyện năm đó.” Phong Vân Ngạo thả Vân Hạo xuống đất, hai tay vòng qua hông Lãnh Tứ Hàn, mang theo phẫn hận cùng lãnh ý mà nói.

"Cuộc đời này của ta may mắn quen biết nàng, càng may mắn khi có được nàng.” Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn thoát xuống lạnh lùng, phần xa cách biến mất, chỉ còn lại nhàn nhạt thỏa mãn.

"Muốn nghe chuyện xưa của ta không?” Phong Vân Ngạo nhìn bầu trời xanh lam ở phương xa, giọng nói có chút rời rạc, tiếp tục lên tiếng: “Ta phải nói cho ngươi rõ, ta không thuộc về thế giới này…..” Phong Vân Ngạo kể lại chuyện trước khi nàng xuyên qua, cùng chuyện sau khi nàng xuyên qua sống cùng với Phong Thanh Dương cho Lãnh Tứ Hàn. “Ta đã thề nhất định sẽ để gia gia được nở mày nở mặt nghênh đón trở về.”

"Hàn, cuộc đời này gia gia vì Sở Vân quốc mà kính dâng tất cả, kể cả nãi nãi. Nhưng mà kết quả của ông lại chết ở nơi sơn gian, không người hay biết. Ta không cam lòng. Ta càng hận bản thân cái gì cũng không làm được. Ta thề trong vòng 5 năm sẽ làm được, nhưng hôm nay đã qua 5 năm rồi.” Trên mặt Phong Vân Ngạo tràn đầy phẫn nộ cùng hận ý, càng mang theo nồng đậm tự trách.



"Nàng sẽ trở về sao?” Bàn tay Lãnh Tứ Hàn ôm thật chặt Phong Vân Ngạo, sau nửa ngày mới sâu kín nói.

Phong Vân Ngạo nhìn thẳng vào Lãnh Tứ Hàn, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của hắn: “Ngươi tin tưởng những lời ta nói không?” Loại chuyện này quá mức quỷ dị, các loại xuyên không giống như trên TV hoặc tiểu thuyết viết, thế mà lại xảy ra trên người nàng, hơn nữa là một loại bất đắc dĩ cùng thần bí.

"Tiểu ngốc, lời của Ngạo nhi ta đương nhiên tin!" Lãnh Tứ Hàn nhếch miệng quyến rũ ra một nụ cười, nói.

"Yêu nghiệt!" Phong Vân Ngạo không nhịn được thốt lên. Nam nhân này đẹp đến không giống người rồi.

Hai người nói xong, giữa hai người đã hoàn toàn thấu hiểu, nhìn nhau, không cần dùng ngôn ngứ cũng hiểu được đối phương nghĩ gì. Cuộc đời này thật là may mắn.

Vân Hạo nhìn thấy không ai để ý tới mình, hai người chỉ biết đến sự tồn tại lẫn nhau, bĩu môi, bất đắc dĩ, nhấc cặp chân ngắn nhỏ lên, tự mình đi chơi. Cùng với các thúc thúc trong bóng tối kia chơi, bóng dáng nhỏ chậm rãi lắc lư đi vào trong một góc tối……

Phong Vân Ngạo cùng Lãnh Tứ Hàn chú ý đến từng động tác của Vân Hạo, nhìn thấy tiểu tử kia đi về phía hai người Tả Phong cùng Quý Mộc liền có chút kinh ngạc. Tiểu tử kia biết rõ chỗ đó có người? Nhưng mà cả hai cũng yên tâm, liền không có động tác gì.

"Ngạo nhi, chuyện của nàng ta điều tra ra rồi, nàng” Lãnh Tứ Hàn có chút do dự, những chuyện này đủ để Phong Vân Ngạo mất đi lý trí.

"Chuyện của ta? Tra ra được? Có ý tứ gì?" Trong lòng Phong Vân Ngạo có chút ý nghĩ, nhưng mà nàng không nghĩ tới tự mình làm thất vọng, có chút chờ đợi nhìn hắn, là chuyện của gia gia sao?

"Như nàng suy nghĩ!" Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo, cũng không lừa nàng, "Nhưng mà, nàng phải tỉnh táo!"

Phong Vân Ngạo nhìn nét mặt Lãnh Tứ Hàn, ánh mắt hiện lên một tia ảm đạm, vẫn gật đầu. “Yên tâm, ta còn không phải không biết tốt xấu như vậy.”

Kết quả Lãnh Tứ Hàn đưa vật gì đó trong tay ra, chăm chú nhìn, càng nhìn, sắc mặt Phong Vân Ngạo càng lạnh. Cuối cùng trên mặt tràn đầy sát ý cùng phẫn hận. Siết tin tức trong tay thành một nhúm, vành mắt đỏ bừng, cắn răng, không để cho mình khóc lên.

Gia gia! Gia gia quả nhiên là bị Phong Chiến Quân làm tức chết. Thật là, vì cái gì? Vì cái gì? Đều là trung với dân, vì sao phải làm tức chết phụ thân ruột của chính mình?

Năm đó, sở dĩ sau khi tiên hoàng băng hà, vì hoàng hậu Tư Đồ Ninh căn bản không có nhi tử, cho nên mới để cho Lãnh Doanh tính tình nhu nhược lên ngôi. Mà tiên hoàng đã sớm dự kiến đến sự việc như vậy, trước khi chết giao lệnh bài 36 cấm vệ quân cho Phong Thanh Dương. Thay thế tiên hoàng thực hiện quyền lợi chém giết gian thần, vì thế kinh động Tư Đồ Ninh. Vì vậy 10 năm trước liền trình diễn một màn, trong một đêm mưa, tề tụ Phong phủ, Tư Đồ Ninh tự ép hỏi lệnh bài 36 cấm vệ quân. Mà Phong Chiến Quân lại một mực bao vây Phong phủ, ai cũng không thể thoát.

Thà chết chứ không chịu khuất phục, Phong Thanh Dương liều chết thoát đi Phong phủ mang theo Phong Vân Ngạo ở lại Thiên Vân Sơn. Thân thể của ông vì tức giận công tâm, thương tâm gần chết, căn bản là giống như chết già, vô lực xoay chuyển thế cục.

Lãnh Tứ Hàn nhìn tin tức trên tay Phong Vân Ngạo, không rõ tin tức hướng đi cuối cùng của Phong Thanh Dương. Cái này cũng khó trách, ngoại trừ nàng, không ai biết rõ Phong Thanh Dương đang ở đâu.

"Ngươi nói trong này còn có phủ Thừa Tướng?" Phong Vân Ngạo nhìn dòng chữ cuối cùng trong tài liệu, mang theo một tia hận thấu xương.

Lãnh Tứ Hàn ôm chặt Phong Vân Ngạo, “Có, phủ Thừa Tương liên hợp phủ Thượng Thư sắp xấp Loan Như vào Phong phủ. Năm đó chính là bà ta báo tin, mới tập họp mọi người vây công gia gia.” Gian thần! Ban đầu Phong phủ làm cho người ta hâm mộ, làm cho người ta hướng tới. Mà ngay cả dân chúng bình thường đều có thể thường xuyên tiến vào trong phủ, tự động vì họ nấu cơm, nói chuyện với bọn họ, chân chính là thần dân cùng một chỗ. Nhưng mà hiện tại thì sao? Trực tiếp tránh đi rất xa.

"Ta muốn tiêu diệt hết phủ Thừa Tướng! Ta muốn giết chết lão thất phu Tư Đồ Dương!” Phong Vân Ngạo cắn răng nghiến lợi nói.

"Ngạo nhi, chỉ một phủ Thừa Tướng ta có thể tiêu diệt. Nhưng mà thế lực của ông ta không phải dựa vào võ công cùng quyền tước, mà là nhân mạch. Là một đám đệ tử trải rộng cả Sở Vân quốc, thậm chí các quốc gia khác cũng có, ta sợ bứt dây động rừng.” Lãnh Tứ Hàn không phải là không nghĩ tới tiêu diệt phủ Thừa Tướng. Như vậy Tư Đồ Ninh không còn hậu thuẫn càng dễ đối phó hơn. Nhưng mà, hắn không thể, không thể không để ý đến dân chúng, không quan tâm tới Sở Vân quốc.

"A a a a. . . . . ." Phong Vân Ngạo nằm trên vai Lãnh Tứ Hàn, trực tiếp hét lớn một tiếng. Nàng không phải không biết rõ chuyện này, nhưng mà lúc nào mới có thể để cho gia gia trở về?

"Ngạo nhi, hét ra đi! Kêu ra đi, sẽ thoải mái một chút.” Tư Đồ gia, các người đều đáng chết! Hại chết mẫu phi của hắn, hiện tại lại biết được các người còn hại chết gia gia của Ngạo nhi. Thù này, chúng ta sẽ từ từ báo. Tư Đồ Ninh, Tư Đồ Dương, Lãnh Tứ Hàn ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn ngươi!



Kẻ thù đang ở trước mặt bọn họ, mà bọn họ còn phải chúc thọ, vì lão thái bà kia cầu phúc.

Chúc thọ? Được, ta sẽ chúc thọ lão thái bà ngươi. Cho ngươi thọ ngủ mà chết! Tôn nhi của nhà người sẽ chôn chung với ngươi! Trên mặt Phong Vân Ngạo che giấu hận ý, nhưng phẫn hận trong lòng thì càng lúc càng sâu. Ngày mai chính là đại thọ 50 của Tư Đồ Ninh, nàng sẽ chuẩn bị thật tốt lễ vật cho lão thái bà kia.

………

"Tại sao không xuống tay?” Bên trong một căn phòng trong Phiêu Hương Lâu, đôi nam nữ vừa rồi, thì ra là Vân Nguyệt Dung cùng Vân Mặc. Vân Mặc đứng trước cửa, nhìn về phía Vân Nguyệt Dung đứng trước cửa sổ đang suy nghĩ sâu xa, mở miệng giễu cợt.

"Ngươi có thể xuống tay sao?” Vân Nguyệt Dung không có trả lời, chỉ là ánh mắt lóe lên, quay đầu hỏi Vân Mặc.

"Tại sao lại không thể xuống tay?” Trên mặt Vân Mặc hơi âm u, tràn đầy ác độc, mang theo một tia tính toán hung ác. Nàng cảm giác bản thân dường như chưa từng quen biết người nam nhân trước mặt, hắn thiện lương trước kia đâu? "Hắn vẫn còn là một đứa nhỏ!"

"Đứa nhỏ? Đây không phải là đứa nhỏ của nữ nhân kia hay sao? Không phải là tôn tử của nam nhân kia hay sao? Bọn họ đều có thể cười xuống tay, ngươi cần gì phải không thể xuống tay chứ.” Vân Mặc biến sắc, mang theo một chút oán niệm, một chút trào phúng, nói.

"Ngươi nên biết người nữ nhân kia yêu là ngươi! Từ đầu đến cuối cũng không có thay đổi. Cho nên đối với đứa nhỏ này, nàng chán ghét, lại oán hận.” Vân Nguyệt Dung có chút mệt mỏi. Những năm này nàng đang làm gì? Vì người mình yêu, những năm này đến tột cùng là nàng đã làm gì? Hắn thì sao? Chuyện năm đó giết bao nhiêu người? Hại bao nhiêu người?

"Có quan hệ gì với ta đâu. Nếu không phải bọn họ, Dao nhi làm sao có thể rời đi? LÀm sao có thể không minh bạch mà chết?” Trên mặt Vân Mặc ngoại trừ hận ý vẫn là hận ý, trong mắt tràn đầy thống khổ cùng tưởng niệm.

Vân Nguyệt Dung nhìn Vân Mặc như vậy, trong nội tâm đột nhiên đau xót. Không biết vì sao, nàng không muốn nhìn thấy Vân Mặc như vậy, lắc đầu, đè ép cảm giác này xuống.

"Nếu đã như vậy, chúng ta liền đi Vương phủ, mang Vân Hạo đi.” Vân Nguyệt Dung quay đầu lại, không nghĩ lại nhìn Vân Mặc. “Ưm……Ưm….” Lại đột nhiên bị Vân Mặc ôm lấy, một bàn tay linh hoạt cách y phục trêu đùa, trong miệng Vân Nguyệt Dung không nhịn được rên rỉ ra tiếng.

"Đừng, đừng làm rộn! Mặc!" Trong lúc bất chợt Vân Nguyệt Dung cảm giác trong nội tâm tràn đầy, rất thoải mái.

"Dung nhi, thật mềm, . . . . Thật là đẹp!" Vân Mặc nhẹ giọng khiêu khích bên tai Vân Nguyệt Dung, hơi thở nóng hổi tập kích vành tai nàng, làm cho trong nháy mắt Vân Nguyệt Dung không còn khí lực, chỉ còn lại tiếng rên rỉ ưm a ư a a a……..

Ban đêm yên tĩnh.

"Ngạo Ngạo, mệt chết lão nương. Ngươi cũng không biết cái tên Tiếu Diện Hổ kia chỉ biết chơi ta, để ta tự mình làm. Hu hu hu…. Tay đau chết.” Rất xa liền nghe thấy tiếng Nguyệt Tát kêu la.

Phong Vân Ngạo ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, gắp một viên thịt viên liền bỏ vào chén Vân Hạo, đáng tiếc, “Hu huh u… Xấu xa đoạt của Hạo Hạo. Hu hu…. Thịt thịt…. Hu hu…. Không còn nữa….. “Vừa định giơ tay cầm lên, đáng tiếc, nam nhân thích uống dấm chua nào đó nhanh tay hơn, cầm lấy chiếc đũa, kẹp một cái bỏ vào trong miệng, còn có chút đắc ý nhìn Vân Hạo, “xột xoạt” nhai.

Trên mặt Phong Vân Ngạo chảy xuống vài vạch đen, mà Lãnh Dịch bên cạnh cùng hai người trong bóng tối đồng thời mở to hai mắt nhìn. Cái này là chủ tử của bọn hắn sao? Vì sao lại không bình thường như vậy?

Vậy mà lại giành ăn cùng một đứa nhỏ! Má ơi, để một tia sét tới đánh chết bọn họ đi. Cái này cũng quá kinh hãi rồi. Ngươi xem một chút, trên mặt chủ tử còn tràn đầy đắc ý. Vứt đi! Vứt đi! Giành thịt cùng một đứa nhỏ còn rất đắc ý?

"Khụ khụ. . . . . . Đi!" Ánh mắt Lãnh Dịch chợt lóe lên, khóe miệng co rút, dắt tay Nguyệt Tát đang nhìn chằm chằm Vương gia, trực tiếp đi ra bên ngoài. Mà Nguyệt Tát cũng không có phản bác, khóe miệng nhếch lên, đi theo phía sau.

"Mất mặt!" Vân Hạo bĩu môi, khinh thường liếc mắt Lãnh Tứ Hàn một cái, duỗi bàn tay nhỏ ra tự lấy một viên thịt khác. Căn bản không thèm để ý đến người nào đó, làm cho Lãnh Tứ Hàn có chút nghiến răng nghiến lợi, phát điên không thôi.

Đột nhiệt, ánh mắt Lãnh Tứ Hàn cùng Phong Vân Hạo đồng thời nhìn về một phía. Lãnh Tứ Hàn ôm lấy Vân Hạo, nhét hắn vào trong ngực Phong Vân Ngạo, cảnh giác nhìn về phía cửa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook