Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi

Chương 55: Chọn lựa của Vân Hạo

Ma Ngục Lãnh Dạ

19/10/2016

"Ai ui, cái mông của ta! Lãnh Dịch, chỉ có ngươi là tốt nhất! Bọn họ đều là những tên khốn kiếp!" Cả người không có mấy miếng vải, trên mặt quấn một vòng lại một vòng, con mắt biến thành gấu mèo, giọng nói cũng thay đổi.

"Du Phong? Là ngươi?" Lãnh Dịch nhìn lên nhìn xuống đánh giá một chút, "Khụ khụ. . . . . . Quả nhiên rất cường hãn!"

"Sư huynh ta hận ngươi! Đây là nước tiểu ngục đồng!" Vừa nói xong liền biến mất. Lãnh Dịch nhìn cái lọ nước bốc mùi trong tay, khóe miệng co rút, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng.

Phong Vân Ngạo cầm thuốc dẫn giải độc cho Vân Ngạo, mọi người đều ngừng hô hấp. Nhưng mà giải độc cũng không phải dễ dàng như vậy, cổ trùng trong cơ thể phải chậm rãi lấy máu làm dẫn, để chúng nó chậm rãi dẫn ra khỏi cơ thể. Lúc này Vân Hạo “hu hu” khóc nức nở, vì quá trình này không đau, nhưng sẽ ngứa, ngứa đến trong lòng.

Mãi cho đến buổi tối, mới lấy hết toàn bộ cổ trùng ra khỏi cơ thể. Mà lúc này sắc mặt Vân Hạo cũng cực kỳ tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào.

"Hạo Hạo……. Không……. Không đi, tỷ tỷ đừng đuổi Hạo Hạo đi được không?” Trong mắt Vân Hạo mang theo khẩn cầu. Tuy hắn không hiểu chuyện nhưng lại cực kỳ mẫn cảm. Một khi giải độc xong, sẽ bị người mang đi. Hắn không muốn! Không cần! Trên người tỷ tỷ thật là thoải mái.

Phong Vân Ngạo không trả lời, ngược lại nhìn về phía Du Phong. Du Phong cũng biết, nhìn Vân Hạo, hỏi: “Hạo Hạo không muốn đi?”

"Hạo Hạo không muốn rời khỏi tỷ tỷ! Không cần phải rời khỏi tỷ tỷ có được không?” Phong Vân Ngạo nhìn thấy mí mắt Vân Ngạo nặng trịch, lại cố chống không muốn ngủ, sợ hắn vừa ngủ nàng liền rời đi.

"Sư tẩu, Vân Hạo ở lại chỗ này, mọi người đều biết thì phải làm thế nào? Nhưng mà hắn lại không muốn rời khỏi, sư tẩu có thể bảo vệ hắn không?” Trên mặt Du Phong không có vẻ vui đùa, nghiêm túc nhìn Phong Vân Ngạo.

"Hỏi ta làm cái gì? Hỏi ư huynh của ngươi đi! Ta chỉ là một Vương phi nho nhỏ mà thôi, không có quyền lực lớn như vậy.” Phong Vân Ngạo ôm Vân Hạo, trong mắt tràn đầy ôn nhu. Khóe miệng Vân Hạo dần dần giương lên nụ cười, chậm rãi ngủ. Cảm giác của đứa nhỏ thật mẫn cảm, có lẽ hắn biết Phong Vân Ngạo sẽ không rời khỏi hắn nên an tâm rồi.

"Sư huynh?"

"Ngươi đi đi!" Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, lạnh như băng nói.

"Khụ khụ. . . . . . Này này, sư huynh, làm sao ngươi có thể như vậy à? Ta còn chưa muốn đi!" Lại dám đuổi ta đi! Du Phong tức giận kêu lên, đối với gương mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn tràn đầy bất mãn.

"Om sòm!" Lãnh Tứ Hàn lườm Du Phong một cái, hai tay ôm lấy Phong Vân Ngạo cùng Vân Hạo, xoay người liền rời đi.

"Oa oa. . . . . . Thế nhưng lại chạy trốn! Chạy trốn!"

Xa xa nghe được tiếng gào rống của Du Phong, khóe miệng Lãnh Tứ Hàn hơi nâng lên, xem ra tâm tình rất tốt, nhìn Phong Vân Ngạo trong ngực "Cảm giác không tệ!"



Khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, người này sao lại vô lại như thế. Nàng cố tránh nhưng lại tránh không thoát, thoải mái cái rắm! Bất quá ánh mắt Phong Vân Ngạo không có sắc bén như vậy, loại cảm giác này quả thật không tệ! Cảm giác thật thoải mái, thật an toàn.

Trong màn đêm hai người đều không phát hiện, đứa nhỏ trong lòng đang mở to hai mắt cảnh giác nhìn bốn phía. Bàn tay nhỏ bé túm y phục Phong Vân Ngạo ngày càng chặt, đôi mắt như ngọc châu xoay vòng không ngừng động đậy.

"Ngươi nói cái gì?” Trong bóng tối, gương mặt tức giận của nữ nhân trở nên có chút ửng đỏ “Vân Mặc, ngươi nói cái gì? Ngươi lại làm mất hắn? Bọn họ có biết hắn có ý nghĩa như thế nào đối với bộ tộc chúng ta hay không?”

"Vân Nguyệt, chuyện này trong tộc cực kỳ coi trọng, muốn chúng ta cần phải tìm trở về. Còn nói” Hắc y nam tử Vân Mặc cũng là nam tử ở ngoài Bách Hương Lâu ngày đó, có chút muốn nói lại thôi.

"Còn nói cái gì? Vô luận sống chết sao?” Trên mặt Vân Nguyệt không biết là tức giận hay là hưng phấn, trong mắt lại có chút bi thương, không còn sự sắc bén ở ngoài Bách Hương Lâu ngày đó “Vân Mặc, ta không thổ xuống tay với Vân Hạo được. Nếu để cho ta giết bất kỳ kẻ nào, Vân Nguyệt ta sẽ không nương tay, nhưng đứa nhỏ này ta không làm được.”

Vân Mặc nhìn nữ nhân rúc vào trong người mình, trong mắt chợt lóe, khóe miệng mang theo một tia trào phúng “Còn có chuyện ngươi không dám làm?”

"Trong mắt ngươi ta chính là vô tình như vậy sao?” Bi ai thoáng qua khuôn mặt Vân Nguyệt. Nàng yêu là Nguyệt Lâm. Nhưng đối mặt với trào phúng của Vân Mặc, trong lòng rất khó chịu, lắc lắc đầu “Chuyện của ta ngươi có tư cách gì quản? Làm tốt chuyện của bản thân đi!” Đẩy Vân Mặc ra, khôi phục ánh mắt lạnh như băng, vẻ mặt ửng hồng xinh đẹp.

"Tra rõ hướng đi của Vân Hạo, nếu không đừng đến tìm ta!" Nói xong, xoay người không để ý tới hắn nữa.

"Ta có chuyện muốn ngươi biết!" Khóe miệng Vân Mặc nhếch lên, trong mắt mang theo lãnh ý “Người trong mộng của ngươi hiện tại đang ở La Thành.”

"Ngươi nói cái gì? Nguyệt Lâm đang ở đây?” Trong lòng Vân Nguyệt vui vẻ, trên mặt cũng mang theo dáng vẻ vui mừng, nhanh như tia chớp đến bên người Vân Mặc, bắt lấy hắn hỏi.

"Thế nào? Còn nghĩ đến hắn? Ngươi là người của ta, còn nghĩ đến nam nhân khác, ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi hay sao?” Vân Mặc biến sắc, xoay người rời đi.

Trong đêm tối, Vân Mặc nhìn về hướng hoàng cung. Lãnh Doanh, Vân Mặc ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi! Là ngươi phản bội Dao Nhi, là ngươi hại chết nàng. Ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi! Vân Nguyệt? Mi tâm Vân Mặc chợt lóe, không! Hắn chỉ lợi dụng nàng ta mà thôi!

Nhưng đến cuối cùng, Vân Mặc phát hiện sai lầm nhất đời này của hắn không phải là chuyện Dao Nhi chết, mà là lợi dụng cùng sự vô tình đối với Vân Nguyệt. Nhưng cũng mang theo một loại vui mừng.

Bên kia, trong căn phòng rách nát, ánh nến mơ hồ có thể nhìn thấy, trong ánh sáng, một khuôn mặt tuấn mỹ hé lộ “Đã tìm được chưa?”

"Chủ tử, Huyết Linh Ngọc căn bản không có ở La Thành. Không có tin tức gì.”

"Huyết Linh Ngọc! Khụ khụ khụ. . . . . ."



"Chủ tử, thân thể của người?"

"Không có việc gì, chỉ là có chút cảm lạnh mà thôi!"

"Mặc thiếu chủ đưa linh chi tới, người không có ăn sao?"

"Đừng tiếp tục nói về hắn với ta!"

Thượng Quan Tử Lâm ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt, trong mắt mang theo một tia hận ý, vung tay lên chưởng nam tử đang quỳ trên đất văng đến bên tường, khóe miệng mang theo vết máu, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu “Thuộc hạ biết sai!"

Tế tế nghe qua cũng biết đây là giọng của nữ nhân!

Thượng Quan Tử Lâm, nhị hoàng tử của Yến Ngữ quốc, là người độc miệng gian trá, lại có danh xưng Tài Tử Phong Lưu, cùng với Hiền Vương Lãnh Thiên Lạc Sở Vân quốc cùng là loại phong lưu đa tình.

"Ta nói rồi, đừng nhắc hắn trước mặt ta, ngươi đi đi!" Thượng Quan Tử Lâm vung tay lên, ý bảo nàng rời đi.

Hắc y nữ tử có chút run run, vội vàng nói: “Chủ tử, xin cho Hắc Y một cơ hội, đừng bắt Hắc Y rời đi.” Giữa mi tâm ẩn ẩn hiện ra tình ý, nhưng nháy mắt lại biến mất.

"Chủ tử, một khi Hắc Y rời đi, thân thể của người phải làm sao?"

"Lần này ngươi hãy nhớ cho kỹ, nếu như lại phạm sai lầm, ta sẽ không dễ dãi đâu.” Thượng Quan Tử Lâm thở dài một hơi, trong mắt tràn đầy thương cảm “Cái chết của nàng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.” Bộ dáng khi đó của Thanh Nhi hắn không bao giờ quên, sẽ không quên!

"Thuộc hạ có câu này dù có bị trách phạt vẫn muốn nói ra. Chủ tử, đã thật lâu, nghẹn ở trong lòng thuộc hạ đã thật lâu.” Hắc Y nhìn Thượng Qun Tử Lâm, nói: “Lúc đó không phải là Mặc thiếu chủ mang Thanh Nhi cô nương rời đi, mà là Thanh Nhi cô nương cầm hoa thược dược đến.”

"Ngươi nói cái gì? Khụ khụ. . . . . . Không phải! Không phải vậy! Hắc Y. . . . . . Ngươi. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ." Thượng Quan Tử Lâm nhìn Hắc Y, bộ mặt không thể tin, "Không phải vậy!"

"Chủ tử, Thanh Nhi cô nương hại chết sư muội của Mặc thiếu chủ, Mặc thiếu chủ xem phân lượng của chủ tử mà không có giết nàng, mà nàng……” Hắc Y không tiếp tục nói.

Chuyện này rất rõ ràng, Thanh Nhi yêu Thượng Quan Tử Mặc, nhưng mà Thượng Quan Tử Mặc không yêu nàng. Thanh Nhi cho rằng Thượng Quan Tử Mặc không yêu nàng là vì sư muội của hắn, cho nên mới ngụy trang giết sư muội hắn, nhưng đổi lại là sự tuyệt tình của Thượng Quan Tử Mặc. Vì yêu sinh hận, nàng làm chuyện tuyệt tình nhất, lợi dụng tình yêu của Thượng Quan Tử Lâm làm cho hắn hận người ca ca hắn yêu thương nhất, Thượng Quan Tử Mặc.

Thượng Quan Tử Mặc không nói một câu oán hận, nhiều năm như vậy hắn đều im lặng chịu đựng sự đối địch của Thượng Quan Tử Lâm, yên lặng vì hắn trả giá. Hắc Y thật sự nhịn không được rốt cục nói ra chân tướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook