Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 1

Ma Yên

14/04/2017

CHƯƠNG 0

Minh Sùng Trinh năm thứ mười ba (1640), ven ngoại ô, Sơn Đông, Hà Nam, Sơn Tây, Thiểm Tây hạn hán hoành hành tạo nên thảm kịch “Nhân tương thực.” (Người với người ăn thịt lẫn nhau)

Trong biên giới Hà Nam, tại bên cạnh một thôn trang nhỏ, bởi hạn hán,không nước không thực vật. Cỏ dại, vỏ cây…. Những thứ có thể ăn sớm đã bị dân trong thôn ăn hết, bọn họ không phải không muốnđi, không phải không muốn ly khai, chỉ là,đốingười trong thôn trang nhỏ này mà nói, nguyên bản chỉ có thể miễn cưỡng kiếm ăn qua ngày, làm sao có thể có tiền bạc để rời đi? Không có tiền bạc, không thể đi xa, mà bốn phía đều như nhau, không có thực vật.

Người chết đói mỗi ngày đều có, rốt cục, không biết ai dẫn đầu, mọi người đói đến mê muội quên tất cả, bắt đầu ăn thi thể người đã chết vì đói, ăn xong rồi, ánh mắt liền nhìn về phía đoànngười yếu nhược nhỏ gầy trong thôn.

“Ca ca……”Chiếc cửa gỗ rách nát bị đẩy mạnh, một tiểu cô nương tóc tai bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem bùn đất đã không còn nhìn rõ nét mặt, nhưng vẫn làm cho người khác cảm nhận được nàng đang sợ hãi cùng kinh hoàng.

Một tiểu nam hài chừng bảy tám tuổi khoác trên người một bộ xiêm y làm bằng vải thô rách nát, yên lặng mà xoay người, từ trong một đống rách nát tại góc phòng ——đống hỗn tạp là những vật miễn cưỡng còn có thể gọi là nồi bát, rút ra một thanh thái đao sáng rực —— thanh thái đao bởi thường được sử dụng cùng mài sắc, tuy rằng không có chuôi đao, nhưng sự sắc bén ấy không thể không đề phòng.

Đem tiểu cô nương bốn năm tuổi kia bảo hộ ở sau người, đôi tay nhỏ bé gầy đến như trúc khô của nam hài đang gắt gao cầm lấy chuôi đao quá ngắn kia, yên lặng hướng về phía một trung niên hán tử đang cùng đi vào từ phía sau tiểu cô nương.

Trung niên hán tử nhìn lướt quagian phòng nhỏ cũ nát này, tận cùng bên trong gian nhà,trên một chiếc giường gỗ rách nát duy nhất, là nữ chủ nhân của căn nhà này đang nằm, một phụ nữ trung niên, do nhiều năm cực nhọc cùng đói khát, phụ nhân sinh bệnh, không có tiền, không có thức ăn, thần trí phụ nhân mơ hồ đã được hai ngày….

Trung niên hán tử liếm đôi môi khô khốc, một đôi mắt nhìn chăm chú vào đôi tiểu hài tử trong phòng—— tuy rằng bởi vì đói khát, hai tiểu hài tử gầy chỉ còn da bọc xương, bất quá —— cũng có thể ăn được hai ngày!

“Chung đại thúc, ngươi tới làm gì?”

Thanh âm trẻ con lãnh khốc, kéo về tinh thần của trung niên hán tử kia vì đói quá mà bayxa, vì vậy —— hắn rốt cuộc cũng thấy thanh thái đao sắc bén kia!!!

Tuy rằng không cho rằng một tiểu nam hài bảy tuổi, có thể đốimìnhthế nào, cho dù trong tay y còn nắm chặt một thanh thái đao. Bất quá —— hắn đã ba ngày không ăn thứ gì, trong ba ngày, không ngừng trốn, rất sợ mình sẽ bị tráng niên hán tử khác trong thôn bắt được, trở thành thức ăn trong bụng người khác.

“Tiểu Phong nhi, ngươi cầm đao làm gì? Mấy ngày nay,mọi người bên ngoài điên cả rồi, Chung thúc thúc là sợ các ngươi cô nhi quả phụ, không có khí lực, nếu như bị người bắt đi,sợ rằng sẽ bị mấy người điên kiaăn sống!!” Trung niên hán tử phanh ra khóe miệng, xả ra một tia tươi cười tự nhận là thân thiết, lại không biết khuôn mặt đói khát cùng nhãn thần màu xanh trôi nổi của hắn kia, không có chút sức thuyết phục.

Tiểu Phong —— tiểu nam hài vẫn lạnh lùng nhìn trung niên hán tử, hai mắt để lộ kiên định cùng kiên quyết.

“Đa tạChung thúc thúc, bất quá, nương sắp tỉnh, ngươi cũng biết, nương ta không thích có người đến nhà chúng ta”

Trung niên hán tử, nhìn lướt qua phụ nhân đang hôn mê trên giường kia, tuy rằng biết rõ tiểu Phong đang nói hoảng, nhưng cặp mắt nhỏ kia, lại vẫn khiến cho hắn có chút do dự.

“Tiểu Phong nhi, ngươi hãy nghe ta nói…..” Trung niên hán tử bước một bước về phía trước, chỉ cần để cho hắn tới gần một chút,hắn nắm chắc có thể đoạt được thanh thái đao kia! Sau đó…..

Tiểu Phong một phen đẩy muội muội ra phía sau, không nói một tiếng mà cúi đầu hướng trung niên hán tử phóng tới.

Trung niên hán tử thật không ngờ tiểu hài tử này cư nhiên thực sự dám cầm đao hướnglại đây,hắn vươn tay, muốn đem tiểu Phong đẩy ra, chuyện này với hắn mà nói, là không có vấn đề gì, nhưng,nhất định do hắn đã đói bụng ba ngày, khí lực của tiểu Phong lại lớn ngoài dự đoán,hắn cư nhiên không thể một phen đẩy tiểu hài tử bảy tuổi này ra.

Thái đao, lưỡi hướng bên ngoài, Tiểu Phong gắt gao nắm thái đao, khua vào trong lòng của trung niên hán tử, bởi sự chênh lệch của chiều cao,ổ bụng của trung niên hán tử bị thái đao hung hăng đẩy mạnh.

Trung niên hán tử nguyên bản đã đói đến miễn cưỡng đứng thẳng, kêu thảm dừng không được, ngã ra cửa.

Vịtanh của máu, tiếng kêu thảm thiết sắp chết của con người, rất nhanh đã dẫn đến một đám người. Tiểu Phong cảnh giác nhìn mọi nơi xung quanh, cực nhanh trốn trở về phòng nhỏ của mình,đóng cửa phòng lại.

Đám người kia không kịp nhìn thấy tiểu Phong đóng lại cánh cửa rách nát, nhãn tình của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào trung niên đại hán hữu khí vô lực kêu thảm trên mặt đất.

“A a a……..”

Đã hoàn toàn không còn là tiếng hô của con người, bạo phát từtrong đám người, đoàn người lấy tốc độ nhanh nhất của cuộc đời vọt qua, kéo, cào, cắn…

Khi nhóm người trên mặt đất tản đi, trung niên hán tử trên mặt đất đã không còn tăm hơi, chỉ để lại một bãi máu……

“Ca ca….. Ca ca ta sợ…..” Tiếng khóc của muội muội rất thấp, hiển nhiên nàng cũng biết không thể để cho người bên ngoài phát giác.

Tiểu Phong đem thái đao cẩn thận mà đặt tại nơi thuận lợi cho mình, xoay người lại ômlấy, nhẹ nhàng mà dỗ dành, tay không thể tự khống chế mà run rẩy, kinh hãi cùng lo sợ bao phủ đỉnh đầu y, chỉ là, y biết, y không thể biểu hiện ra ngoài, mẫu thân nằm ở trên giường, muội muội rất cần y.

Cẩn thận màlấy ra từ trong lòng một mảnh thịt lớn còn đẫm máu, xé xuống một miếng nhỏ,đút vào trongmiệng muội muội—— đây là do khi y lẩn trốn về, thuận lợi cắtlấy từ trên đùi đại hán.

Tiểu Phong lại cẩn thận mà xé xuống một miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng, tinh tế nhai nát, leo đến bên đầu mẫu thân, từng chút đút vào trong miệng mẫu thân đang trong hôn mê.

“Binh” một tiếng, cửa phòngrách nát kia rốt cuộc bể thành vụn gỗ.Ánh dương quang lần thứ hai chiếu vào căn phòng nhỏ hắc ám này, cũng chiếu sáng hai tiểu hài tử trên miệng còn dính huyết tinh.

Tiểu Phong cực nhanh mà leo xuống từ trên giường, không nhìn muội muội bên cạnh, lần thứ hai cầm lấy thanh thái đao còn nhuộm đầy máu kia.

Hai đại hán một thân y phục màu xanh bó sát, liếc mắt một cái thấy rõ tất cả trong phòng, hai ngườibất giác nhíu nhíu đầu mày.

Một tiểu nam hài chậm rãi đi đến, trên mặt mang theo một tia tiếu ý lãnh đạm,nhìn tiểu Phong,mặt nhăn mày nhíu,nhưng lại mỉm cười gật gật đầu.

“Thịt người sống không thích hợp cho người bệnh!” Tiểu nam hài một thân hoa lệ mở miệng, thanh âm cùng nét tươi cười trên mặt hắn như nhau, lạnh lạnh,không chút lên xuống.

“Ngươi… là ai?”

Không ai trả lời, tiểu hài tử hoa phục (trang phục hoa lệ)lạnh lùng cười.

Tiểu Phong khẩn trương nhìn bọn họ, ba người này không phải người trong thôn, bởi vì y chưa từng gặp qua bọn họ, bất quá, hai đại hán thanh y kia vừa nhìn liền thấy thân cường thể tráng, tiểu Phong thựcsự tin bản thân không có khả năng khiến cho bọn họ đi ra ngoài. Tuy rằng hai đại hán không chút thay đổi nét mặt, nhưng tiểu Phong vẫn từ trên gương mặt cứng nhắc kia của bọn họ thấy được một tia chán ghét,sắc mặt ba người rất bình thường,cùngmọi người đói đến phát điên trong thôn hoàn toàn không giống. Tiểu hài tử phong mạo cao quý, nhìn hắn trong lòng tiểu Phong nảy sinh tia hy vọng. Tiểu hài tử kia một thân y phục bằng lụa đẹp đẽ quý giá, trong lòng tiểu Phong hiện lên một tia hy vọng —— có lẽ, hắn có thể dẫn bọn y ly khai chốn địa ngục nhân gian này…..

“Thiếu gia!” Tiểu Phong không chút do dự vứt đi thái đao bảo mệnh y, đột nhiên quỳ gối trên mặt đất.“Cầu ngài cứu chúng ta!”

“Dựa vào cái gì?” Tiểu hài tử hoa phục nở nụ cười, trên mặt hài tử không có chút phản ứng ngây thơ, mà là cười lãnh đạm.

“…….” Tiểu phong ngẩn ngơ,nhưng thấy tiểu hài tử kia không lập tức bỏ đi,hy vọng trong lòng như hồng thủy vỡ đê gào thét mà trút ra, không thể, quyếtkhông thể tiếp tục ở lại chỗ này, nếu không,không biết một ngày nào đó,mình cùng muội muội sẽ trở thành thức ăn của kẻ khác, tuy rằng, bọn họ sợ sinh bệnh, sẽ không ăn mẫu thân, nhưng mẫu thân sinh bệnh không ai đút ăn, cũng sẽ không trốn thoát khỏi tử vong.



“Ta, ta có thể đem bản thân bán cho ngài”Tiểu Phong cẩn thận mà quan sát biểu tình của tiểu hài tử kia,“Chỉ cầu ngài, đem mẫu thân cùng muội muội ta rời khỏi nơi này…..”

“Ta, ta biết, yêu cầu của ta thực quá mức, ta biết mua một tôi tớ ở đây chỉ cần vài đồng……” Thấy trên mặt tiểu hài tử hoa phục hiện lên nét cười trào phúng, tiểu Phong vội vàng mà nói,rất sợ một tia hy vọng này sẽ bị chặt đứt“Nhưng, nhưng ta thề, ta quyết sẽ không phản bội ngài, ta……ta……..”

Tiểu Phong đột nhiên thấy thực mờ mịt, bản thân xác thực không có thứ gì có thể đáng giá làm chi phí ly khai, nhưng, mẫu thân cùng muội muội phải làm sao bây giờ? Có lẽ, vị thiếu gia trước mặt này có thể sẽ thu muội muội, nhưng nếu như vậy,mẫu thân phải làm sao bây giờ??? Hi vọng vừa mới dâng lên trong nháy mắt biến mất, tiểu Phong chỉ cảm thấy tuyệt vọng vô hạn.

“Ha hả,” Tiểu hài tử hoa phục mở miệng“Ta có thể đưa cả hai nàng ly khai nơi này, cho các nàng chút bạc, để cho các nàng sống sót…”

Tiểu Phong không thể tin được nhìn phía tiểu hài tử kia.

“Nhưng ngươi!Từ hôm nay trở đi, ngươi là của ta!Ta sẽ cho người mang ngươi đến Tử Điện,bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi phải nhớ kỹ, tất thảy của ngươi đều là của ta, ta không lệnh ngươi chết, ngươi quyết không thể chết.”

Nghe thanh âm hít không khí của hai đại hán thanh ykhi nghe đến Tử Điện, với sự thương hại cùng sợ hãi che giấu không được trong ánh mắt, Tiểu Phong hiểu rõ, Tử Điện kia,nhất định là địa phương rất kinh khủng…

Nhị công tử, Nam Cung Thiên Tà.

Nhìn lướt qua tờ giấy trong tay, Liễu Như Phong hơi nhíu nhíu đầu mày, chỉ một cái chớp mắt, liền tiêu trừ. Mặt không chút thay đổi nhìn về phía những quản sự trên đài cao, đáy lòng không ngừng nghĩ: phân phối chết tiệt, giờ thì tốt rồi, nên tìm Tứ công tử thế nào đây…

“……… Mẹ nó thực chết tiệt……” Tiếng chửi bới thấp trầm vang lên bên cạnh, một niên thiếu không quen biết đang phẫn hận, “Tên Tứ công tử này đã điên ba năm, thế nào mà ta lại đen đủi như thế, rút phải cái phân phó cho hắn?”

Khóe mắt Liễu Như Phong hơi nhảy dựng, điên rồi? Tứ công tử? Tâm tư không tự chủ được quay về thôn trang nhỏ ngày ấy…

“Từ hôm nay trở đi, ngươi là của ta. Ta sẽ cho người mang ngươi đến Tử Điện, bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi phải nhớ kỹ, tất thảy của ngươi đều là của ta, ta không lệnh ngươi chết, ngươi quyết không thể chết!” Khóe miệng tiểu hài tử hoa phục hơi nhếch, lấy thanh âm lãnh khốc hoàn toàn không thích hợp với niên kỷ của hắn tiếp tục nói, “Ta là con thứ tư của cốc chủ Tuyệt Cốc, ngươi phải sống sót từ trong Tử Điện quay về hầu hạ ta, là hạ cấp, thị tòng, nô bộc của ta.”

Thấp giọng chửi bới bên người duy trì liên tục, gọi tâm tư như đi vào cõi thần tiên trở lại, Liễu Như Phong mỉm cười, huých nhẹ thiếu niên vẫn đang tiếp tục oán trời trách đấtkia.

Thiếu niên có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua tờ giấy mà Liễu Như Phong đặt thấp giữa góc áo của hai người, nhanh nhạy mà quét nhìn bốn phía, ngón tay nhẹ nhàng khều, cấp tốc rút lấy tờ giấy viết Nhị công tử trong tay Liễu Như Phong. Đương nhiên, trong tay Liễu Như Phong cũng có tờ giấy viết Tứ công tử…

Thiếu niên mỉm cười mà liếc mắt hướng về phía Liễu Như Phong gật gật đầu, truyền lại ý tứ ta nhớ kỹ ngươi.

Liễu Như Phong thoáng nhìn tờ giấy “Tứ công tử, Nam Cung Thiên Mạc” trong tay. Cười đáp lại thiếu niên, làm ra một bộ biểu tình ung dung lười nhác.

“Chính là ở đây,” Người dẫn đường biểu tình đồng cảm dùng vẻ mặt ngươi không xong rồi nhìn Liễu Như Phong, “Gặp Lễ phu nhân phải cung kính chút, Lễ phu nhân chính là hỉ nộ vô thường có tiếng!”

Liễu Như Phong hơi hơi ngẩn ra, vội vàng gọi lại người dẫn đường chuẩn bị ly khai: “Lễ phu nhân? Xin hỏi, ta là phân cho Tứ công tử a…..?”

Người dẫn đường thở dài, “Tứ công tử ba năm trước đây khi luyện công tẩu hỏa nhập ma, mất thần trí, hiện giờ đương nhiên là Lễ phu nhân ở đây, trong ngoài đại điện này, tất cả đều do Lễ phu nhân quản. Tiểu tử, nhìn ngươi đáng thương, ta nhắc ngươi, vì Tứ công tử mắc bệnh điên, tính tình Lễ phu nhân khó tránh khỏi có chút ức chế như vậy, đi vào, ngàn lần đừng tranh luận, Lễ phu nhân không vui, cái mạng nhỏ của ngươi này sẽ nguy hiểm!” Nói xong, không quản Liễu Như Phong nữa, tự lắc đầu, xoay người đi.

Liễu Như Phong ngơ ngác nửa ngày, chỉ đành gắng gượng da đầu, gõ gõ cánh cửa viện chạm khắc tinh tế kia.

Thủ vệ mở cửa, nhận tờ giấy trong tay Liễu Như Phong, nhìn nhìn, gật đầu nói: “Đi theo ta.” Liền xoay người hướng trong viện mà bước đi.

Thủ vệ kia đemLiễu Như Phong tới ngoài cửa một đại sảnh hoa lệ, liền phân phó y đợi ở đây, tự đi vào bẩm báo.

Liễu Như Phong nhíu mi, rũ đầu xuống, vẫn duy trì tư thế yên lặng đứng, nhưng lại âm thầm điều động công lực toàn thân, thả lỏng tinh thần lắng nghe.

Trong đại sảnh cách một bức tường, tựa hồ có không ít người, nhưng có lẽ vì tính khí của Lễ phu nhân, nhân số trong phòng tuy nhiều, nhưng người người đều nhẹ tay nhẹ chân, đến mức dùng cả khinh công, càng không nói không có người nào dám nói chuyện Trong phòng yên lặng cực kì, người người bế tức trữ khí, rất sợ không cẩn thận một cái, gây ra động tĩnh gì, Lễ phu nhân trên đại sảnh kia quyết sẽ không lưu ý trong hoa viên của nàng sẽ nhiều thêm một chútthịt làm phân bón.

Lễ phu nhân nhẹ nhàng nhu nhu cái trán, thở dài một tiếng, nói: “Lần này là lần thứ tám của Mạc nhi? Lần này có người nào biết vì sao Mạc nhi lại phát bệnh?”

Một trung niên tỳ nữ bên cạnh Lễ phu nhân vội vàng đè thấp thanh âm nói: “Chúng nô tỳ cũng không biết, sáng hôm nay, Tứ công tử còn rất tốt, ăn xong bữa trưa, công tử đột nhiên phát bệnh, lúc ấy Lan nhi Trúc nhi đang ở bên người hầu hạ….. Đợi công tử ngủ xong, chúng tỳ nữ mới dám đi vào nhìn, Lan nhi Trúc nhi sớm đã nằm trên mặt đất, khí tuyệt đã lâu.”

Những người bên dưới đều lặng lẽ cùng cúi thấp đầu, ai cũng không dám tiếp nối câu chuyện này.

Lễ phu nhân nhìn, lại thở dài một tiếng, nói: “Đem thi thể hai tỳ nữ kia an táng, Mạc nhi… Aiz…..”

“Bẩm báo phu nhân!” Thủ vệ dẫn Liễu Như Phong vào kia nhẹ tay nhẹ chân mà đứng tại cửa đại sảnh, không dám bước vào nữa.

“Nói!” Lễ phu nhân có chút mệt mỏi dựa vào chỗ dựa lưng bằng da phía sau, nhắm mắt lại.

“Phu nhân, trong năm nay, quản sự trong cốc phân cho Tứ công tử một người….”

“Nga?” Lễ phu nhân mở mắt, dường như kinh ngạc, dường như trào phúng mà lạnh lùng cười: “Cuối cùng đến giờ mới không còn xem ta như khoảng không?! Gọi hắn tiến vào!”

Liễu Như Phong nghe xong, không đợi thủ vệ kia đến kêu, chậm rãi đi vào.

“Liễu Như Phong, kiến quá Lễ phu nhân.” Nửa quỳ xuống, rồi thi lễ, dịu ngoan mà hơi rũ lông mi, dựa theo quy củ trong cốc. Nhưng ở trong chớp mắt khi vào phòng, đường nhìn đã đảo qua Lễ phu nhân một cái.

Thoạt nhìn Lễ phu nhân kia cũng là mỹ nhân chừng hai bảy, hai tám tuổi, khuôn mặt yêu mị, lúc này hiển lộ ra vài phần ngoan lệ, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Liễu Như Phong. Nhãn thần như vậy, trong lòng Liễu Như Phong biết, Lễ phu nhân này là nhân vật khi đã chỉnh người là dù chết sống cũng khó cầu xin. Càng thu liễm khí tức toàn thân, cung kính mà quỳ gối trong sảnh, mặc cho đôi mắt ngoan lệ kia của Lễ phu nhân chậm rãi đánh giá mình.

Nửa ngày, phía trên sảnh truyền đến thanh âm thanh thúy lành lạnh của Lễ phu nhân.

“Xuất thân từ điện nào?”

Liễu Như Phong vẫn cung cung kính kính mà quỳ,cung cung kính kính mà đáp lời: “Quy củ của Tuyệt Cốc, chủ tử hầu hạ mới có thể biết xuất thân của hạ cấp.”

Lời nói cung cung kính kính này vừa xuất ra, trong đại sảnh tức thì xuất hiện vài tia thanh âm hít lãnh khí, trong nhất thời, toàn bộ đại sảnh một mảnh tĩnh lặng, châm rơi cũng có thể nghe. Mặc dù lời này của Liễu Như Phong nghe thực cung kính, nhưng lại đang nói Lễ phu nhân không có quyền quản chế y. Từ khi Tứ công tử phát điên, tính tình Lễ phu nhân càng ngày càng bạo ngược, chỉ sợ, tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, thực muốn làm phân bón trong vườn hoa của Lễ phu nhân.

Lễ phu nhân biến sắc, âm ngoan dữ tợn mà nhìn thẳng người đang quỳ nhìn như có vẻ cung kính kia, sát khí không chút che giấu mà thẳng hướng mục tiêu.

Thân hình Liễu Như Phong không hề di động, dường như không kinh hãi phát giác ra sát khí bạo ngược kia, lẳng lặng mà cung kính quỳ.

Một lúc lâu, khi mấy tỳ nữ bên người Lễ phu nhân đã sắp chịu không nổi sự băng lãnh này, Lễ phu nhân lại đột nhiên nở nụ cười, sát ý nơi gương mặt tức thì hóa thành cảnh xuân sáng đẹp. Trong khoảng khắc mọi người trong sảnh đều lộ vẻ không thể lý giải.



Lại nghe Lễ phu nhân cười nói “Hảo! Liễu Như Phong đúng không? Bản cung lập tức dẫn ngươi đi gặp Tứ công tử!”

Mọi người đều không hiểu ra sao, thực không rõ Lễ phu nhân thế nào mà một tâm trần đầy sát khí lại hóa thành tiếu ý. Mắt thấyLễ phu nhân rốt cuộc tự mình đứng lên, muốn dẫn Liễu Như Phong kia đi. Mọi người không để ý nhiều nữa, mới đi theo phía sau Lễ phu nhân, lại bị Lễ phu nhân huy phất tay áo hương, ngừng cước bộ.

Liễu Như Phong thầm than một tiếng, cũng hiểu được, Lễ phu nhân này thật đúng là thông minh cơ trí, không hổ là người dưới tình hình nhi tử phát điên, tại trong Tuyệt Cốc chỉ có tranh thủ tình cảm này, có thể an an ổn ổn mà bảo vệ nhi tử sống nhiều năm như vậy.

Lễ phu nhân dẫn theo Liễu Như Phong, tiến vào một viện lạc, vẫy lui đám thủ vệ, hai người một trước một sau tiến vào một căn phòng trúc tinh tế.

Trong phòng trải da lông hoa mỹ, một cẩm y thiếu niên đang lười biếng mà nằm trên mặt đất, thấy Lễ phu nhân bước vào, trong mắt sáng ngời, nhảy dựng lên, kéo lấy một bên tay áo của Lễ phu nhân: “Nương, ngươi đem người xấu bên ngoài giết được không? Bọn họ không cho hài nhi ra ngoài một bước…” Nói xong, cuối cùng khóc rống lên.

Thần tình Lễ phu nhân ôn nhu, vẻ bi ai chợt lóe rồi mất, kéo thiếu niên kia, nhẹ lời mềm giọng: “Mạc nhi chớ khóc, một hồi nương sẽ mang ngươi ra ngoài chơi được không?”

“Thực sự?” Thiếu niên vừa nghe liền mừng rỡ, trên mặt còn vương lệ đã nở nụ cười.

“Bất quá, Mạc nhi phải giúp nương làm chút chuyện nga!” Lễ phu nhân một bên dỗ dành thiếu niên, một bên nhãn thần âm u nhìn về phía Liễu Như Phong từ khi vào phòng liền quỳ gối trên mặt đất.

“Mạc nhi, hỏi hắn một chút, xuất thân từ điện nào?” Lễ phu nhân ôn nhu lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt Nam Cung Thiên Mạc.

Liễu Như Phong thở dài, trong lòng biết không thể tiếp tục chống đối Lễ phu nhân, lấy thủ đoạn trước đây của Lễ phu nhân, chỉ sợ sẽ chỉnh mình đến mức sinh tử lưỡng nan, nàng lại là mẫu thân của Tứ công tử, mình thế nào cũng không thể đối nàng hạ độc thủ.

Không đợi Nam Cung Thiên Mạc đáp, tự mình đã trả lời “Như Phong xuất thân Tử Điện”

Lễ phu nhân đầu tiên là kinh ngạc, sau lại cười lạnh rộ lên: “Lúc này sao ngươi lại đồng ý đáp lời? Tử Điện? Ha hả a, quản sự Tuyệt Cốc từ bao giờ lại nổi lên thứ hảo tâm này? Mười năm nay khó khăn lắm mới có một người ra khỏi Tử Điện lại có thể cấp cho nhi tử đã điên của ta sao?”

Từ khi Nam Cung Thiên Mạc luyện công tẩu hỏa nhập ma nổi điên, Tứ công tử ở Tuyệt Cốc không có nửa điểm địa vị gì đáng nói, hiện giờ các vị công tử đang tranh quyền, nếu không nhờ Lễ phu nhân toàn lực bảo vệ, thêm việc công tử đã nổi điên, chỉ sợ sớm đã biến thành nhúm xương khô. Hiện giờ, rốt cuộc quản sự lại cấp cho Tứ công tử một người, Lễ phu nhân đã vô cùng ngạc nhiên, lại còn là hạ cấp xuất thân Tử Điện, nơi bồi dưỡng ngoan tuyệt nhất trong Tuyệt Cốc, Lễ phu nhân thế nào cũng không thể tin.

Liễu Như Phong thở dài, giải thích nói: “Lúc phân phối vẫn chưa ghi danh, quản sự cũng không biết Như Phong xuất thân từ Tử Điện. Như Phong được phân đến chỗ Tứ công tử là do đổi với người có tên là Trán, còn nữa, Tử Điện vốn không cho phép kiểm chứng, khi phân đến đều tùy các công tử cải danh, trừ khi công tử tự mình báo ra, người khác không thể biết được ai xuất thân nơi nào.” Trong lòng biết Lễ phu nhân đương nhiên nghi ngờ, lời chưa dứt đã tự kéo y phục bên vai trái xuống, để lộ ra một đôi mắt to màu lam.

Các cung Tuyệt Cốc đều có dấu hiệu riêng, mà dấu hiệu của Nam Cung Thiên Mạc là một đôi mắt to màu lam.

Các cung Tuyệt Cốc đều có dấu hiệu riêng, mà dấu hiệu của Nam Cung Thiên Mạc là một đôi mắt to màu lam.

Lễ phu nhân thở ra nhẹ nhõm, sát khí như có như không trong không khí kia cũng tan biến không thấy, lại một lần nữa lên tiếng, trong giọng nói không tự giác mang theo một chút ý mừng: “Mạc nhi từ khi nào cho ngươi vào Tử Điện?”

Nam Cung Thiên Mạc dường như nhìn thấy vật hảo ngoạn, từ bên mình Lễ phu nhân chạy tới, ngồi xổm trước mặt Liễu Như Phong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dấu vết kia, dùng ngón tay đâm đâm chơi.

“Tám năm trước.” Thân hình Liễu Như Phong bất động, nhưng đã không còn vẻ lạnh lùng kia, thân hình cả người trở nên ôn ôn nhu nhu.

Lễ phu nhân thật sâu mà nhìn Liễu Như Phong một cái: “Hiện giờ Mạc nhi như vậy, ta làm nương không khỏi đau xót, chắc ngươi có thể hiểu?”

Trong mắt Liễu Như Phong hiện lên một tia ám quang, trầm mặc không nói.

Lễ phu nhân cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ im lặng đưa mắt nhìn Nam Cung Thiên Mạc đang hiếu kì đi đến phía sau Liễu Như Phong, xem xét dấu vết hình vẽ trên vai y.

Nửa ngày, Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên vỗ tay cười nói: “Lan nhi, sao hơn nửa ngày không đến chơi với ta?” Nói xong, liền từ phía sau duỗi tay ôm chặt cổ y, khi Liễu Như Phong thuận theo mà ngẩng đầu lên, cười nhẹ, một hơi cắn trên chỗ dấu ấn, một sợi đỏ tươi,chảy ra từ khóe môi Nam Cung Thiên Mạc, theo da thịt chảy xống.

Sắc mặc Lễ phu nhân đại biến, đứng lên, hiện giờ ngay cả người bên cạnh NamCung Thiên Mạc cũng không thể nhận ra? Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân mình không khỏi lung lay, vô lực mà ngã ngồi xuống.

Liễu Như Phong vẫn không chút kháng cự, cảm thụ răng nhọn kia cắm vào da thịt, chỉ rũ mặt xuống, thấp giọng nói: “Lan nhi hiểu ý phu nhân, nếu phu nhân có gì phân phó, Lan nhi không dám cự tuyệt, chỉ cầu phu nhân, chấp thuận Lan nhi hầu hạ công tử.”

“Ngươi…” Lễ phu nhân không nói gì, điên ngôn loạn ngữ của Nam Cung Thiên Mạc, người này cũng nhận, tuy rằng nói công tử có quyền cải danh cho hạ cấp, nhưng cái tên của nữ nhân này, căn bản là do bệnh điên của Nam Cung Thiên Mạc nên nhận sai người, Lễ phu nhân vốn không để ý, lại không nghĩ tới nam nhân này lại chấp nhận.

Lại nghe Liễu Như Phong đang cúi đầu cầu xin nói: “Lan nhi biết sai, cầu công tử tha cho lần này.”

Lúc này Nam Cung Thiên Mạc mới buông miệng, đắc ý dào dạt ôm lấy Liễu Như Phong, “Lan nhi bây giờ mới biết học ngoan, xem ngươi về sau còn dám không gặp ta hay không!”

Liễu Như Phong thở dài nói: “Lan nhi không dám nữa.”

Nam Cung Thiên Mạc tâm tình tốt, chỉ hung hăng mà hôn một hơi trên môi Liễu Như Phong, bật cười.

Ánh mắt Liễu Như Phong hơi ám trầm, không nghĩ tới thị nữ Lan nhi cùng công tử là loại quan hệ này, tâm tư hỗn độn nhìn phía Lễ phu nhân. Lại thấy thần sắc Lễ phu nhân phức tạp mà nhìn về phía này, đối mắt, trong nháy mắt lại chuyển về hướng khác.

Lễ phu nhân đứng lên, nói: “Như vậy… Lan nhi ngươi hảo hảo hầu hạ công tử…” Hiển nhiên Nam Cung Thiên Mạc tự đắc tự tiêu khiển ôm Liễu Như Phong không hề phản kháng mà giở trò, dường như đã quên trong phòng còn có mẫu thân của hắn, Lễ phu nhân hai mắt ngấn lệ, quay đầu đi.

Nam Cung Thiên Mạc chuyển thân qua, đi đến trước mặt Liễu Như Phong, khố hạ đã nhô lên, rồi lại không biết làm thế nào cho phải, chỉ đành kéo Liễu Như Phong, ma sát trên thân thể y. Trên tay dụng lực, muốn đem thân thể đang quỳ của Liễu Như Phong ấn xuống, nhưng thần trí hắn đã điên loạn, không biết sử dụng nội lực như thế nào. Rốt cuộc không thể đem Liễu Như Phong áp đảo.

Tâm trạng Liễu Như Phong có chút phức tạp, muốn y hầu hạ dưới thân một người nam nhân, mặc dù ở Tử Điện đã được học qua, nhưng tự thân vẫn không muốn, huống hồ là một thiếu niên thần trí đã hóa điên.

Tâm tư không tự chủ được, lại nhớ tới thôn nhỏ thê lương kia, tiểu hài tử cao ngạo, cao cao tại thượng kia, dùng ánh mắt khinh thường nhìn y, lạnh lùng mà nói: “Ta có thể đưa các nàng rời khỏi nơi này, cấp các nàng một chút bạc, để cho các nàng sống sót… Nhưng ngươi! Từ hôm nay trở đi, ngươi là của ta. Ta sẽ cho người mang ngươi đến Tử Điện, bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi phải nhớ kỹ, hết thảy của ngươi đều là của ta, ta không lệnh cho ngươi chết, ngươi quyết không thể chết!”

Khi đó, mình đã trả lời thế nào? Đúng rồi, khi đó lòng mình tràn đầy cảm kích cùng hết sức chân thành, nặng nề mà hướng hắn dập đầu ba cái, “Tất cả của Liễu Như Phong đều là của công tử, tuyệt không hai lòng.”

“Lan nhi, thật khó chịu….” Tiếng nói Nam Cung Thiên Mạc vì dục vọng mà trở nên khàn khàn, kéo lại tâm tư bay xa của Liễu Như Phong trở về.

Nhìn lên khuôn mặt ửng hồng của Nam Cung Thiên Mạc, Liễu Như Phong khẽ thở dài, buông xuống tôn nghiêm, một thứ với y mà nói là vô cùng xa xỉ.

“Công tử, Lan nhi hầu hạ người được chứ?” Nghiêng người dựa vào phía trước, môi dán trên khố hạ của Nam Cung Thiên Mạc, tận lực mà gần kề nói chuyện, khi môi nhu động nói chuyện tỏa ra nhiệt khí, xuyên qua lớp vải dệt bằng lụa, tác động trực tiếp trên phân thân đã sớm nóng rực như sắt của Nam Cung Thiên Mạc.

Nam Cung Thiên Mạc không khỏi rên rỉ ra tiếng: “Nhanh….”

Liễu Như Phong duỗi tay, cởi ra dải đai lưng màu trắng bên hông Nam Cung Thiên Mạc, trong nháy mắt khi khố lụa rơi xuống, một cỗ nhiệt khí kéo tới, phân thân sưng trướng đã nhảy ra, đánh vào trên mặt y. Liễu Như Phong nhắm mắt, mở miệng, đem nam tính trước mắt ngậm lấy, hơi hơi hồi tưởng lại khẩu kỹ (kỹ năng miệng)học ở Tử Điện, tận lực mút, đem nguyên căn nuốt vào, lại không ngờ tới độ dài phân thân của Nam Cung Thiên Mạc, trực tiếp chạm vào tận yết hầu, để trên niêm mạc non mềm. Bên tai trong dự liệu, truyền đến tiếng rên rỉ sảng khoái thỏa mãn của Nam Cung Thiên Mạc. Cưỡng chế ý muốn nôn vì phân thân mà sản sinh, bắt đầu chậm rãi rồi nhanh hơn phun ra nuốt vào, lưỡi phối hợp tiết tấu, cuốn quấn liếm lộng phân thân trong miệng, hàm răng nhẹ nhàng cắn. Đỉnh đầu, truyền đến tiếng rên rỉ không chút che giấu của Nam Cung Thiên Mạc…….. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook