Tướng Minh

Chương 216: Đáng tiếc không mang theo đao (1).

Trí Bạch

22/04/2016

Thời điểm một người sắp chạm đến cái chết, như vậy người này có lẽ sẽ có thể nhận ra nhiều điều mà rất nhiều người bình thường đều không nhận ra. Con người trước khi chết sẽ có đủ loại cảm thán, mà nếu tốc độ tử vong quá nhanh đến cảm thán cũng không kịp thì cái đó không thể nghi ngờ chính là bi ai. Cái chết rất đáng sợ, được sống thật tốt. Đó không phải là một câu vô nghĩa không có chút ý nghĩa nào, bởi vì loại cảm giác đau buồn khổ sở này chỉ có những người đã từng cận lề cái chết may mắn được sống sót mới có thể thật sự hiểu được.

Thời điểm Văn Ngoạt rút chuôi đao hẹp dài sắc bén từ trong cán thương ra đánh bay mũi tên của nàng, lần đầu tiên Diệp Hoài Tụ ngử được mùi vị của tử vong. Thời điểm nàng đối mặt với cái chết trong lòng không có sợ hãi, mà không khỏi nghĩ đến bộ dạng của mình khi bị một đao chém chết liệu có phải là rất xấu hay không?

Nàng là một nữ nhân thích chưng diện đến cực hạn, cũng là một nữ nhân cố chấp. Mười mấy năm trước có người nói với nàng, muội mặc quần áo màu tím rất đẹp, vì thế mười mấy năm qua nàng vẫn mặc một thân áo tím chưa từng thay đổi, cũng không biết là bởi vì người nam nhân kia, hay là bởi vì một câu kia rất đẹp. Mà trước đó không lâu một người đàn ông khác tự chủ trương hơi ngây thơ sau khi đưa cho nàng một bộ váy vàng nhạt, còn không sợ làm phiền người khác giảng giải cho nàng nghe một đạo lý rất nhàm chán.

Nữ nhân không thể quá đơn điệu, nhất là mặc quần áo, hẳn là phải giống như cuộc sống, nhiều màu sắc một chút mới tốt.

Vì thế nàng bị câu nói ngây thơ này đả động, tuy rằng ngẫu nhiên vẫn còn mặc váy tím, chỉ có điều cái ý nghĩ cố chấp trong lòng kia cũng đã lặng lẽ thay đổi. Y phục của nàng bắt đầu trở nên nhiều màu, mà cuộc sống của nàng giống như cũng theo đó thay đổi. Cho tới bây giờ không trung u ám không có một chút màu sắc chợt trở nên xanh thẳm, mà dưới nền trời xanh ấy trên cỏ xanh nở nhiều loài hoa đủ màu sắc, mỗi một đóa hoa đều xinh đẹp mê người như vậy.

Diệp Hoài Tụ vừa mới cảm giác được vẻ đẹp thay đổi của cuộc sống, có lẽ ở trong lòng nghĩ đến bộ dạng lúc chết của mình nhất định sẽ rất xấu đồng thời cũng sẽ tiếc hận, vì sao chính mình lại chết sớm và dễ dàng như vậy?

Chỉ có điều chính nàng cũng không có thời gian để tiếc hận, mà sau này có thời gian rồi lại quên không còn một mảnh.

Không ai nguyện ý nhớ kỹ cảm giác tử vong, nhất là một nữ tử xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Thời điểm nàng cận kề cái chết, một thanh phá giáp chùy không biết từ chỗ nào bay tới. Nàng chưa kịp nhắm mắt cho nên thấy được khoảng cách của thanh chùy kia, trong thoáng chốc đã đến phía trước cổ họng Văn Ngoạt. Giờ khắc này, rốt cục nàng cũng hiểu được hóa ra trước khi chết có thể ngộ ra rất nhiều chuyện.

Tất cả cố chấp, đều có thể buông xuống khi đối mặt với cái chết.

Nàng theo bản năng nhìn về một phía, vì thế nhìn thấy một nam tử tuấn tú mặc áo choàng cưỡi Đại hắc mã tiến đến dưới ánh sáng mặt trời. Không biết vì sao, thậm chí nàng cảm giác mình thấy được sự lo lắng trên khuôn mặt người cưỡi ngựa ô, thấy hai hàng lông mày nhíu chặt và khóe miệng hơi mím của hắn, thấy được trong mắt hắn một loại điên cuồng.

Tại thời khắc này, Diệp Hoài Tụ bỗng nhiên cảm thấy mình là một nữ nhân rất hạnh phúc.

Cho dù chết đi, tối thiểu cũng biết, còn có người không bỏ được mình, mà không phải mình đối với người khác cho tới nay không bỏ xuống được.

Tại sao hắn lại đến?

Tại sao lại đến vào lúc này?

Thời điểm Văn Ngoạt bị một thanh phá giáp chùy bức có thu đao lại để tự vệ hay không, nước mắt Diệp Hoài Tụ theo khóe mắt chảy xuống.

Phản ứng nhanh nhạy của Văn Ngoạt có lẽ trong thiên hạ không mấy người có thể có được, cho nên rõ ràng thời điểm đao trong tay y mắt thấy sẽ đâm thủng cổ họng Diệp Hoài Tụ trong chớp mắt lại quay về trước người y. Đao nhỏ chặn mũi tên kia, lại bị độ mạnh của mũi tên lông vũ kia bức không thể không lui về phía sau một bước. Sau khi lui lại một bước, thanh phá giáp chùy thứ hai lại như bóng với hình bắn về phía y. Văn Ngoạt đánh bay mũi tên lông vũ, lui thêm bước nữa. Sau khi bảy thanh phá giáp chùy liên tiếp bắn ra, Văn Ngoạt liên tục lùi về phía sau bảy bước.

Sau đó Đại hắc mã phi tới, nam tử một thân áo xanh từ trên lưng ngựa nhảy xuống che ở trước người Diệp Hoài Tụ.

- Con gia súc này gần đây trở nên cực lười, thúc giục nửa ngày thiếu chút nữa là bị trễ, sau khi trở về ta sẽ nhốt nó lại, không cho ăn cơm!

Lý Nhàn không quay đầu lại, lúc nói chuyện hắn nhìn chằm chằm vào Văn Ngoạt cách đó bảy bước.

Diệp Hoài Tụ không nói gì, nàng mỉm cười, vừa cười vừa khóc, một giọt nước mắt từ cằm chảy xuống. Sau đó nàng cúi người nâng Gia Nhi dậy, sau đó rút thiết thương trên vai Diệp Phúc Vũ ra rồi tìm thuốc trị thương đổ lên vết thương, chỉ có điều miệng vết thương quá lớn, thuốc trị thương ở phía trên đã bị rơi xuống rất nhiều. Khóe miệng Gia Nhi còn tràn đầy máu, lại luống cuống tay chân giúp đỡ Diệp Hoài Tụ cầm máu vết thương cho Diệp Phúc Vũ. Diệp Phiên Vân đứng ở bên cạnh lại nghĩ đến bả vai bị đánh cái gì cũng không giúp được, thời điểm Gia Nhi đang xé vạt áo xuống muốn buộc chặt miệng vết thương cho Diệp Phúc Vũ, Diệp Phúc Vũ cười cười nhìn Diệp Hoài Tụ, ánh mắt không muốn rời xa lại chưa kịp nói câu nào liền nhắm hai mắt lại.

Thiết thương lớn xuyên qua thân thể của y, miệng vết thương kia quá lớn rất nghiêm trọng, thần tiên cũng khó cứu.

Diệp Phúc Vũ chết rồi, cũng không biết cảm xúc trước khi chết của y là cái gì?

Lý Nhàn vẫn không quay đầu lại, nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy được bi thương ở phía sau.

Cho nên hắn không nói gì nữa, mà hít một hơi thật sâu sau đó tùy tay vứt cung cứng trong tay xuống đất, khi hắn chậm rãi rút hắc đao ở sau lưng ra, khí chất cả người hắn đã thay đổi.

- Vì sao ngươi luôn luôn xuất hiện tại nơi không nên xuất hiện?

Văn Ngoạt nhíu mày, sau đó than khẽ.

- Nơi ngươi cho là ta không nên xuất hiện, ta lại hoàn toàn cho rằng đó là nơi ta nên xuất hiện.

Lý Nhàn không vội vã động thủ, hắn hít thở thật sâu sắc mặt dần dần trở nên bình tĩnh. Tại thời khắc này, trong mắt của hắn chỉ có Văn Ngoạt, trong lỗ tai dường như không nghe thấy Gia Nhi khóc nức nở, Diệp Phiên Vân gào khóc, cũng không nghe thấy tiếng nước mắt lướt qua hai má Diệp Hoài Tụ.



- Kỳ thật, mấy năm trước ở Yến Sơn, ta không nên cho ngươi một cơ hội sống sót, chỉ là ta không nghĩ đến, ngươi sẽ xuất sắc như thế. Thế cho nên mỗi khi ta nhớ lại chuyện trên Yến Sơn, đều hối hận. Một năm trước ở Liêu Thủy, ta cũng có thể giết ngươi, chỉ có điều nhất thời mềm lòng nghĩ ngươi thật sự muốn ra sức vì nước, mới có những chuyện đau đầu ngươi làm ra sau này.

Văn Ngoạt cau mày, thoạt nhìn giống như thật sự rất đau đầu.

Lý Nhàn cười cười nói:

- Nếu ngươi sống cũng đủ lâu, chuyện ngươi hối hận sẽ ngày càng nhiều.

Văn Ngoạt thở dài:

- Ngươi bây giờ, và ngươi năm đó trên Yến Sơn hoàn toàn bất đồng.

Lý Nhàn không phản bác mà là thoạt nhìn không chút nào khiêm tốn gật đầu nói:

- Thời điểm trên Yến Sơn đứng ở sau lưng ngươi đánh lén, trong lòng bàn tay ta đều là mồ hôi. Hiện tại ta và ngươi đứng đối mặt, nhưng ta không có ý tưởng muốn xoay người bỏ chạy. Hoàn toàn bất đồng như lời ngươi nói, có lẽ chính là loại thay đổi này.

Văn Ngoạt quay đầu nhìn xa xa, sau đó chăm chú hỏi:

- Lấy sự hiểu biết của ta đối với ngươi, ngươi sẽ không đến một mình.

Lý Nhàn ừ một tiếng nói:

- Ngựa của ta nhanh, cho nên tới trước.

Hắn nhìn Văn Ngoạt cười cười nói:

- Cho nên ngươi còn thời gian để trốn.

Thời điểm mấy năm trước ở trên Yến Sơn, Văn Ngoạt nhất định không thể tưởng tượng được thiếu niên lúc ấy bị mình đuổi giết phải chật vật chạy trốn, một ngày kia sẽ mặt đối mặt đứng trước mặt mình nói, ngươi hẳn là nên chạy trốn.

Đối với Văn Ngoạt mà nói, đây là một loại sỉ nhục.

Cho nên y tính toán đoạt lại khí thế, vừa rồi bảy mũi tên khiến y lui lại bảy bước, đối diện với những lời nói đối chọi gay gắt của Lý Nhàn y cũng ở thế hạ phong, Văn Ngoạt cảm thấy mình không chiếm được chút tiện nghi nào về khí thế, thậm chí trong lúc mơ hồ sự thản nhiên và tự tiên của thiếu niên kia đã ảnh hưởng đến dòng suy nghĩ của mình.

- Ngươi lầm rồi.

Văn Ngoạt nhìn Lý Nhàn nói:

- Trước khi đồng bọn của ngươi còn chưa đuổi tới, ta còn có thời gian giết ngươi.

Lý Nhàn nhún vai nói:

- Thời gian của ngươi cũng không nhiều.

- Giết ngươi...

Văn Ngoạt chậm rãi nâng cằm lên, tầm mắt linh hoạt, sắc bén:

- Không cần dùng nhiều thời gian.

Lý Nhàn cười cười nói:

- Ngươi giết ta đã bốn năm, nhưng vẫn chưa giết được ta.

Hắn nhìn lướt qua Thanh Diên và Hoàng Loan ở phía sau Văn Ngoạt, nhìn lướt qua Cẩm Y Thị Vệ đứng ở bên cạnh rừng cây:

- Nếu tự tin của ngươi nằm ở chỗ người đông thế mạnh, nhưng vậy thì ngươi đã trở nên đáng thương không ít. Đều nói kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau phải lau mắt mà nhìn, hóa ra ta phải nhìn hoạn quan ba năm trước với cặp mắt khác xưa, chỉ có điều càng nhìn càng không chịu nổi.

Diệp Hoài Tụ buông thi thể của Diệp Phúc Vũ ra, nhặt một thanh hoành đao trên mặt đất lên đi đến đứng bên người Lý Nhàn. Nàng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Văn Ngoạt.



Lý Nhàn không quay đầu lại cũng không nhìn nàng, như là lầm bầm lầu bầu nói:

- Thời điểm nam nhân liều mạng, nữ nhân tốt nhất vẫn nên cách xa một chút.

Diệp Hoài Tụ ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Nhàn.

Vừa lúc đó, trong giây lát Lý Nhàn đã vọt tới chỗ Văn Ngoạt, lúc trước thời điểm Lý Nhàn đối mặt với Văn Ngoạt chỉ có trốn tránh, liều mạng chạy trốn mới có thể sống sót. Vài năm sau, thời điểm hai người lại một lần nữa gặp lại, hắn vẫn liều mạng, nhưng không phải là chạy trốn.

Hắc đao vẽ ra một đường, chém về phía cổ họng Văn Ngoạt nhanh như chớp.

Ánh mắt Văn Ngoạt run run, trường đao trong tay giơ lên phía trước vừa đúng chắn ở phía trước hắc đao, hai đao đụng nhau tạo ra đốm lửa. Ngay tại lúc hai đao tiếp xúc, Lý Nhàn dùng kỹ xảo lật hắc đao theo trường đao của Văn Ngoạt chém xuống phía dưới, lần chuyển biến này xảy ra cực nhanh, đến Văn Ngoạt cũng không khỏi nhìn Lý Nhàn với cặp mắt khác xưa. Cổ tay y đưa về phía trước, trường đao đánh trúng đẩy hắc đao của Lý Nhàn ra, sau đó thuận thế một đao chém về phía cổ họng Lý Nhàn.

Lý Nhàn vặn người lên, hắc đao hung hăng chém từ trên xuống.

Chân Văn Ngoạt lùi về phía sau một chút, hắc đao sáng lóa dưới ánh mặt trời mũi đao lướt qua vạt áo phía trước của y.

- Bắt Chu Nhất Thạch!

Lúc lùi về phía sau, Văn Ngoạt nói một câu.

Theo mệnh lệnh của y, Thanh Diên và Hoàng Loan mạnh mẽ vọt về phía trước. Diệp Hoài Tụ xoay tròn hoành đao, một mình chặn Thanh Diên và Hoàng Loan. Trong tay Thanh Diên và Hoàng Loan không có binh khí, lại bị Diệp Hoài Tụ chắn ở trước mặt một bước cũng không thể tiến về phía trước!

Cẩm Y Thị Vệ ở bên rừng cây cũng đều vọt lên, nhưng vừa lúc đó từ xa xa truyền đến thanh âm ầm ầm, rất nhanh, một đoàn quân như làn sóng triều màu vàng lao qua. Sắc mặt Văn Ngoạt rốt cục cũng thay đổi, bởi vì hôm nay Lý Nhàn lại một lần nữa khiến y giật mình, y thật không ngờ Lý Nhàn có thể lộ liễu mang theo một đoàn kỵ binh như thế, sau khi y nhìn thấy số trên áo quần màu vàng có số trên người kỵ binh mới có phản ứng.

Tốc độ của kỵ binh quá nhanh, mới hiện ra trong tầm mắt không bao lâu đã đi đến ngoài trăm bước, tướng lĩnh dẫn đầu ra lệnh một tiếng, mấy trăm mũi tên lông vũ giống như mưa bay về phía Long Đình Vệ đang xông về phía trước. Trên người Long Đình Vệ không có áo giáp, cho dù bọn họ có tinh nhuệ hơn nữa cũng không phải đối thủ của năm trăm tinh kỵ binh bày trận xung phong!

Trong khoảnh khắc đã có hơn trăm tên Cẩm Y Thị Vệ bị bắn nằm trên mặt đất, sau hai đợt mưa tên, Cẩm Y Thị Vệ ngay lập tức bị bức lui về ven rừng. Ngay sau đó, hàng loạt đầu thương nhiều không đếm nổi được ném qua, hung hăng đóng đinh hơn trăm tên Cẩm Y Thị Vệ trên mặt đất.

- Mau lui!

Văn Ngoạt một mặt ngăn cản Lý Nhàn vừa dùng đao tấn công một mặt hạ lệnh. Thanh Diên và Hoàng Loan liên kết bức lui Diệp Hoài Tụ rồi lập tức xoay người rời đi, Hoàng Loan huýt một tiếng sáo vang dội, Long Đình Vệ đóng giữ trong rừng cây lập tức dắt ngựa chạy ra.

Lý Nhàn một đao so với một đao, hắn hoàn toàn không thủ mà điên cuồng tấn công. Huấn luyện trường kỳ và chém giết trên chiến trường đã khiến hắn có thể khống chế hắc đao đến cực hạn, giờ khắc này, tính tình Lý Nhàn bỗng nhiên đại biến, hoàn toàn là một đấu pháp tam lang liều mệnh không muốn sống. Trên thực tế, luận đao pháp Lý Nhàn không phải đối thủ của Văn Ngoạt, luận kinh nghiệm đối địch Lý Nhàn cũng không chiếm ưu thế chút nào, nhưng dù vậy, bộ pháp liều mệnh không muốn sống này cũng làm cho Văn Ngoạt lùi về phía sau liên tiếp.

Rốt cục, Văn Ngoạt thối lui đến bên cạnh một cây đại thụ, dựa vào đại thụ ngăn cản một đao đem Lý Nhàn bức lui.

- Ngươi quả thật làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa!

Văn Ngoạt khen:

- Tuy nhiên lấy tu vi của ngươi, vẫn không phải đối thủ của ta. Chỉ cần ngươi dùng đao, cũng đừng mong dùng đao giết chết ta.

Nếu nói những lời tự phụ như thế..., y có tư cách này!

- Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng đao giết ngươi.

Lý Nhàn bỗng nhiên cười cười, không hiểu ra sao cả.

Trong lòng Văn Ngoạt bỗng nhiên căng thẳng, từ lúc chào đời đến nay lần đầu tiên y cảm thấy sự uy hiếp của cái chết.

- Bành!

Một cây thiết côn hung hăng nện vào lưng Văn Ngoạt, lực của một gậy này không ngờ đánh Văn Ngoạt bay về một hướng. Văn Ngoạt bay giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi lớn, thậm chí y có thể cảm giác được sương sườn của mình bị chặt đứt không chỉ một cái! Nhưng dù vậy, giữa không trung y vẫn có thể một đao bức lui Lý Nhàn nhân cơ hội đánh tới, sau đó điều chỉnh thân hình hai chân đặt xuống đất, chỉ có điều một gậy này quá nặng! Y vẫn lảo đảo vài cái té ngã trên mặt đất.

Hùng Khoát Hải từ phía sau đại thụ vòng ra, nhìn nhìn thiết côn tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc, ta không mang mạch đao đến!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook