Tú Cầu Mèo

Chương 4

Phức Mai

05/08/2013

Long Nghiêm chỉ là trợn mắt nhưng làm cho hai chân Hoa Quế đợi ở trong hỉ phòng như nhũn ra, nàng biết rất rõ ràng ý tứ của hắn, chính là muốn nàng cút a!

Nàng rất muốn nhấc chân bỏ chạy, nhưng là, nhưng là nàng nhất định bảo vệ tiểu thư, nàng nhất định. . . . . .

"Đi ra ngoài." Long Nghiêm trầm giọng ra lệnh.

"Nô tỳ. . . . . . nô tỳ. . . . . . muốn phụng bồi. . . . . . phụng bồi Tiểu. . . . . . Tiểu thư. . . . . ." Hoa Quế ngước lên nói, còn kéo dài qua một bước, ngồi ngăn ở mép giường trước người Lam Thư Nguyệt.

"Hoa Quế, em đi ra ngoài trước." Lam Thư Nguyệt cảm giác được không khí căng thẳng, cũng cảm giác được Hoa Quế run như lá rụng mùa thu, tốt bụng lên tiếng giải cứu nàng, tránh cho nàng đem mình hù chết.

"Nhưng là. . . . . . Tiểu thư. . . . . ."

"Không quan trọng, thuận tiện đem tròn trịa ôm ra đi."Tròn trịa đang ngủ trên hỉ giường quen thuộc.

"Vâng, được rồi, tiểu thư, Hoa Quế ở bên ngoài, có chuyện gì, tiểu thư quát to một tiếng, Hoa Quế liền vọt vào." Nàng dũng cảm nói, nhẹ nhàng ôm lấy tròn trịa, rồi lại thở phào nhẹ nhõm rời khỏi tân phòng.

"Nàng ta cho rằng ta sẽ làm gì nàng?" Long Nghiêm hừ lạnh.

Giọng điệu này nghe vào trong tai Lam Thư Nguyệt , để cho nàng không nhịn được khẽ mỉm cười.

Hỉ khăn bất ngờ bị vén lên, nàng ngây cả người, trừng mắt nhìn, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Đợi nhìn thấy rõ vị hôn phu, môi của nàng kinh ngạc khẽ nhếch.

"A, là huynh!" Mặc dù trên mặt có ba vết cào đã kết vẩy, nhưng nàng nhìn một cái liền nhận ra hắn, giống như dung nhan hắn đã khắc sâu trong tâm trí của nàng, cho dù thời gian thấm thoát trôi đi nhưng vẫn nhớ như cũ.

Cái gì gọi là trùng hợp? Khó trách tròn trịa nguyện ý đến gần hắn, thì ra hắn chính là nam tử hai năm trước ở Cảnh Sơn tự cứu bọn họ, thì ra là. . . . . . Hắn chính là Long Nghiêm.

"Là ta." Long Nghiêm ngắm nhìn nữ nhân mỹ lệ mảnh mai trước mắt, nàng nhớ hắn.

Lam Thư Nguyệt vốn là sắc mặt tái nhợt không khỏi dính vào một tầng đỏ bừng, hắn dường như. . . . . . Đột nhiên trở nên thật cao hứng, tại sao?

Long Nghiêm vì nàng cầm lấy mũ phượng, cảm giác nặng nề trên tay làm cho hắn khẽ cau lại lông mày.

"Tại sao thứ này lại nặng như vậy?" Thân thể của nàng khẳng định không chịu nổi, khó trách sắc mặt tái nhợt như thế.

"Ta cũng không biết." Nàng ôn nhu cười yếu ớt, lặng lẽ chuyển động cái cổ cứng ngắc, ngay sau đó kinh ngạc ngừng một lát, nghiêng đầu nhìn về phía Long Nghiêm đột nhiên đưa tay thay nàng xoa bả vai cùng gáy.

"Về sau không cho mang những thứ như thế này nữa." Hắn ra lệnh không cho cự tuyệt.

Lam Thư Nguyệt không nhịn được cười khanh khách.

Long Nghiêm híp mắt ngắm nhìn nàng vui vẻ nở nụ cười, đáy mắt có chút mê hoặc, không biết mình nói cái gì để cho nàng vui vẻ như vậy, nhưng lại có nhiều hơn mê muội, quên đi , nàng cao hứng là tốt rồi.

"Trừ phi ta còn ý định tái giá." Ngừng cười, nàng chậm rãi nói.

"Cái gì?". Tái giá?

"Không cho!" Hắn bắt lấy vai của nàng, đem cả người nàng kéo về phía hắn.

Bộ dáng hắn nghiêm túc làm cho nàng có chút kinh ngạc, mà thái độ của hắn ra vẻ đoạt lấy cũng làm cho nàng cảm thấy bất ngờ, ngoài ý muốn lại vui sướng, đúng vậy, trái tim nàng cực vui sướng.

"Đây là do tròn trịa làm thương ?" Nàng giơ tay lên nhẹ nhàng mơn trớn vết cào đã kết vẩy trên mặt hắn.

"Đúng." Hắn trả lời ngắn gọn, nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, không để cho nàng nói sang chuyện khác."Không cho nàng tái giá." Hắn nhắc lại.

"Mũ phượng là đồ mà mỗi cô nương phải đội khi xuất giá, ta sau này sẽ không đội nữa." Nàng mỉm cười nhìn lại hắn, hắn không thể nào không biết chuyện như vậy."Có đúng hay không?"

Long Nghiêm ngừng một lát, thế mới biết nàng tại sao cười, thật sự lời nói của mình là câu chuyện cười.

"Nàng dĩ nhiên sẽ không đội nữa, tuyệt đối sẽ không!" Hắn nhấn mạnh.

Nghe vậy, nàng dịu dàng cười, nàng cảm thấy hắn tuyệt đối không đáng sợ giống như tin đồn, thậm chí nàng cảm thấy hắn rất. . . . . . đáng yêu .

Nhưng không thể để cho hắn biết, đúng không?

Nàng ngước đôi mắt trong veo nhìn thấy hắn có một chút lúng túng, đem nàng xoay người lại, tiếp tục thay nàng xoa bả vai cứng ngắc.

"Cám ơn chàng." Hai người trầm mặc hồi lâu, nàng đột nhiên nói.

"Ừ." Trả lời một tiếng, động tác trên tay ngừng lại.

"Cám ơn chàng." Lam Thư Nguyệt còn nói.

Long Nghiêm trầm mặc, không hiểu nàng tại sao lại cám ơn.

"Hai năm trước chưa kịp cám ơn chàng." Nàng xoay người."Lúc ấy ta chìm vào hôn mê , vô lực ngăn cản gia đinh đem ta mang đi, không phải là ta không biết có ơn phải đáp." Nàng giải thích."Sau đó ta có xin đại ca giúp ta hỏi thăm, nhưng là không có kết quả."

"Nàng có tìm ta?" Hắn nhướng mày.

"Dĩ nhiên rồi!" Gì? Tại sao hắn lại một có bộ dạng thật cao hứng? Vẻ mặt trên mặt không phải là rất rõ ràng, nhưng nàng vẫn có loại cảm giác này.

Long Nghiêm dừng một chút, gật đầu một cái.

Lại một hồi trầm mặc.

"Chàng. . . . . . Không cần đi ra ngoài mời rượu sao?" Bên ngoài hỉ yến đang náo nhiệt, khách qua lại không dứt, bữa tiệc rượu này dự tính từ giữa trưa cho tới buổi tối.

"Không cần." Tại sao muốn đi ra ngoài mời rượu? Hắn thích ở chỗ này phụng bồi nàng.

Đề tài lại lần nữa cắt đứt.

"Ta. . . . . ." Long Nghiêm mới mở miệng, liền bị một trận ầm ỹ bên ngoài cắt đứt, hắn khó chịu im lặng, trừng mắt hướng cửa phòng.

"Hả? Hình như là thanh âm Nhật ca." Lam Thư Nguyệt lần đầu tiên nghe thấy huynh trưởng gầm thét như vậy, cho nên không dám khẳng định.

"Long Hoa!" Long Nghiêm cũng nghe ra thanh âm người khác, tức giận cau mày, hai người kia tại sao tới nơi này!

"Long Hoa? Đệ đệ của phu quân ?"

"Đúng." Hắn gật đầu."Nàng đợi một chút, ta đi đem bọn họ đuổi đi."

" Đợi chút. . . . . . A!" Lam Thư Nguyệt vội vàng kéo lấy ống tay áo của hắn, lại đi theo bị kéo té xuống giường.

Long Nghiêm cả kinh, thật nhanh xoay người ôm lấy nàng, "Nàng làm gì? Muốn ngã chết ư!" Khẩu khí vô cùng kém.

"Thật xin lỗi." Nàng nói xin lỗi, đối với khẩu khí ác liệt của hắn cũng không phải là quá để ý, bởi vì động tác hắn vẫn rất ôn nhu, để cho nàng biết hắn thật ra chẳng qua là lo lắng.

"Nàng làm sao phải nói xin lỗi?" Hắn khó chịu trừng nàng.

Lam Thư Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng."Không có gì, chàng chờ một chút, ta cùng đi ra ngoài."

Long Nghiêm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, quay đầu lại"trừng" nàng, sau đó không nói một câu đi thẳng đến tủ lấy ra một áo khoác lông chồn, không nói hai lời thay nàng phủ thêm.

"Đây là. . . . . ." Nàng không có loại áo đắt tiền như vậy! Lam gia rất giàu có, nhưng là loại da lông quý hiếm này dù có tiền cũng không mua được.

"Của nàng ." Long Nghiêm nói đơn giản.

"Chàng đưa ta ?" Lúc nào thì bị xếp cho vào trong tủ?

Long Nghiêm không nhìn nàng."Long Hoa nói ta phải có của hồi môn, cho nên ta muốn đệ ấy giúp ta chuẩn bị một chút, ta nghĩ rằng có thể nàng cần dùng đến." Đáng chết, bên ngoài càng lúc càng ồn ào.

"Cám ơn chàng." Lam Thư Nguyệt cười dịu dàng.

Hắn lại mê muội nhìn nàng nở nụ cười xinh đẹp . . . . . .

". . . . . . Lam trang không hoan nghênh ngươi, cút ra ngoài!" Tiếng Lam Thư Nhật gầm thét đến gần tân phòng .

"Ai nha, cần gì khách khí như vậy chứ? Chúng ta bây giờ đều là người nhà. . . . . ."

"Câm mồm, người nào cùng ngươi là người nhà, hỗn trướng!" Lam Thư Nhật ác thanh cắt đứt lời của hắn, hai người tiếp tục cãi nhau.

Đáng giận! Sắc mặt Long Nghiêm tái xanh trừng hướng cửa phòng.

"Phu quân. . . . . ." Lam Thư Nguyệt bắt lấy tay hắn, chỉ sợ hắn nổi giận, xông ra dạy dỗ hai người chọc giận hắn.

Quay đầu trở lại nhìn nàng, trì hoãn sắc mặt xanh mét.

"Đi, nàng không phải là muốn cùng đi ra ngoài?" Tay phải hắn dắt tay trái của nàng, lại "bổ ra" cửa phòng, sau đó hướng đến chỗ hai người gây chuyện, bạo rống, "Hai người tất cả im miệng cho ta!"



Hiện trường bỗng chốc hoàn toàn yên tĩnh.

Lam Thư Nguyệt nhìn Lam Thư Nhật níu lấy áo Long Hoa, Long Hoa kéo cánh tay Lam Thư Nhật, hai người há hốc mồm cứng lưỡi đứng nguyên tại chỗ, tiếp theo "bịch" một tiếng vang thật lớn, Hoa Quế to con trực tiếp té xỉu, những bông tuyết bắn tung toé.

Thân thể Long Nghiêm nhảy qua, đem Lam Thư Nguyệt che chở trong ngực, chặn lại những bông tuyết văng ra, về phần hai người kia phản ứng nhưng không nhanh như vậy.

"Meo meo ô." Tròn trịa kêu một tiếng, tháo chạy.

"Phốc. . . . . ."

Loại tình huống này thật buồn cười, nàng cũng nhịn không được, khì khì một tiếng cười không thể dừng, cười đến khom người tiến sát trong ngực Long Nghiêm.

Long Nghiêm sắc mặt giận dữ dường như biến mất, ôn nhu nắm cả người cười đến toàn thân run lên, cơ hồ muốn đứng không vững, đáy mắt tràn đầy nhu tình.

Lam Thư Nhật chậm rãi buông Long Hoa ra, nhìn chằm chằm muội muội, lại thấy muội muội dựa vào trong ngực nam tử cười duyên, đáy mắt thoáng qua suy nghĩ sâu xa, vỗ vỗ bông tuyết trên người, xoay người rời đi.

"Hả? Ngươi không phải nói muốn tới để. . . . . ." Hạ mã uy** . Lời nói Long Hoa chưa kịp nói xong, Lam Thư Nhật đã đi không thấy bóng dáng đâu, hắn không thể làm gì khác hơn là vội vã xóa đi bông tuyết rên mặt, trên tóc, trước khi đi còn hồ nghi ngắm Long Nghiêm một cái, sau đó cũng theo Lam Thư Nhật rời đi.

**ra oai phủ đầu

Nhưng trong lòng hắn đột ngột nghĩ, bộ dáng đại ca rõ ràng tựa như một đứa ngốc biết yêu, nhưng là. . . . . . Bọn họ không phải là lần đầu tiên gặp mặt sao?

"Đừng cười quá nhiều." Long Nghiêm thấp giọng nói.

"Cám ơn chàng." Lam Thư Nguyệt thở khẽ, giơ tay lên thay hắn lấy đi tuyết trên tóc.

"Tại sao lại cám ơn ta?" Nàng nhìn hắn nói cảm tạ làm hắn cảm thấy áy náy.

Nàng cười."Cám ơn chàng thay ta chặn lại bông tuyết nha!"

"Không có gì." Đó là động tác phản xạ.

"Giúp ta đem Hoa Quế mang vào phòng được không?"

Long Nghiêm liếc hướng tỳ nữ thân thể cùng lá gan tỷ lệ ngược với nhau, có chút không vui.

"Nàng ta thường xuyên té xỉu như vậy sao? Như vậy hầu hạ nàng, bảo vệ nàng thế nào?"

"Không có, lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoa Quế té xỉu." Lam Thư Nguyệt cười khẽ, hơn nữa còn là bị hắn doạ sợ."Phu quân, cầu xin chàng ." Nàng nhẹ nhàng nhìn hắn.

"Nàng vào phòng trước đi." Long Nghiêm không cách nào cự tuyệt yêu cầu của nàng, thay nàng khép chặt áo khoác, trước đưa nàng vào phòng, lại trở lại viện, dễ dàng đem thân thể Hoa Quế to con ôm, đi vào trong nhà.

Lam Thư Nguyệt có chút kinh hãi nhìn Hoa Quế bị nhấc lên, thật lo lắng hắn sẽ không cẩn thận để cho đầu nàng ấy đụng cái bàn, cái ghế .

"Phu quân, phiền toái chàng đem Hoa Quế thả vào trên giường nàng." Dẫn hắn đi tới gian phòng nhỏ phía sau giường của nàng."A, nhẹ. . . . . . Một chút." Không còn kịp rồi.

"Bịch" một tiếng, Long Nghiêm đã đem Hoa Quế vứt xuống trên giường.

Lam Thư Nguyệt co rúm lại một chút, xem ra Hoa Quế muốn ngất lâu hơn.

"Nàng ta ngủ nơi này?" Chân mày hắn nhíu lại.

"Ừ, có cái gì không đúng sao?" Lam Thư Nguyệt nghi vấn. Đây là chỗ ngủ thuộc về thiếp thân tôi tớ, để ngừa ban đêm chủ tử có chuyện gọi đến.

"Không tốt." Hắn nói ngắn gọn.

"Không tốt? Tại sao?"

"Cản trở." Long Nghiêm nói thẳng, không gian riêng tư, hắn không thích có người ngoài xâm nhập.

Hắn đi tới hành lang Tú khinh lâu nhìn một vòng, chỉ vào một gian phòng ngủ ở trong sân cách tân phòng xa nhất.

"Để cho nàng ta ngủ gian phòng kia."

Gian phòng kia là phòng khách, là dành cho bằng hữu tới chơi để ở, chỉ tiếc chưa từng sử dụng qua, bởi vì nàng cũng không có bằng hữu thân mật.

"Vậy theo ý phu quân." Lam Thư Nguyệt có chỗ không hiểu, nhưng cũng không có ý tứ phản đối.

Dù sao gian phòng kia trống không cũng là trống không, hơn nữa cái giường này đối với Hoa Quế mà nói đúng là quá nhỏ, ngủ gian phòng khách có thể thoải mái hơn. Chỉ là. . . . . .

Hoa Quế có thể không dễ dàng đáp ứng như vậy đi!

Quả nhiên, như nàng dự liệu , Hoa Quế sau khi tỉnh lại vừa nghe đến đề nghị của nàng, lập tức kháng nghị mạnh, nàng cùng Lam Thư Nguyệt dây dưa gần nửa canh giờ, cho đến lúc bữa tối kết thúc, vẫn không thể nào làm cho Hoa Quế trung thành tận tâm chuyển chỗ ở.

Đến khi đi ngủ, Hoa Quế giúp nàng thay quần áo rửa mặt xong, cố chấp chuẩn bị trở về gian phòng nhỏ phía sau thì Long Nghiêm biến mất cả buổi chiều đã trở về phòng nhìn thấy nàng ấy vẫn còn, mắt lạnh trừng, rống lên một tiếng"Cút ra ngoài", Hoa Quế mới giật mình tông cửa xông ra, dời đến phòng khách kia.

Khụ! Lam Thư Nguyệt chịu đựng cười, sớm biết vừa bắt đầu nên để cho hắn mở miệng, làm nàng nàng nói xong miệng đắng lưỡi khô. . . . . .

Một chén chất lỏng nóng hổi lập tức xuất hiện ở trước mắt nàng, nàng nghi ngờ nhìn về phía Long Nghiêm.

"Đây là?" Nàng nghi hoặc, hít vào một hớp nhiệt khí, cảm giác có vị ngọt nhàn nhạt.

"Uống nó." Long Nghiêm không có giải thích, ngồi xuống mép giường, đem cái chén đặt trong tay nàng: "Từ từ uống, còn có chút nóng."

Nàng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không cự tuyệt, nâng chén lên, từ từ uống xong, khi chất lỏng ấm áp trượt xuống cổ họng của nàng, lập tức làm cổ họng nàng hết ngứa.

Giương mâu kinh ngạc, nhìn hắn.

"Uống rất ngon." Mùi thơm ngát ngọt lịm, không có bất kỳ mùi thuốc nào.

"Về sau nàng đem nó thay nước trà để uống."

"Được." Lam thư Nguyệt cười nhẹ, không có dị nghị.

"Còn có, cái này cho nàng." Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một bình nhỏ bên ngoài trang trí tinh tế nhã nhặn, cổ bình dùng một dây màu đỏ buộc lại, hắn đem dây đỏ buộc vào cổ của nàng.

"Đây là cái gì?" Vừa mới bái đường thành thân, hắn đưa nàng rất nhiều đồ.

"Đây là đan dược bảo vệ mệnh nàng, nếu như đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, trước tiên có thể uống một hay hai viên, biết không?"

Lam Thư Nguyệt đặt chén trà xuống, cầm bình sứ trước ngực, chẳng lẽ cả buổi chiều hắn bận rộn làm hai chuyện này sao? Hắn vì nàng mà lo lắng như vậy, làm cho nàng cảm thấy trong ngực thật ấm áp.

Xem ra tròn trịa thật sự thay nàng chọn một vị hôn phu tốt!

Từ từ uống chén thuốc vì nàng mà điều chế, uống xong, Long Nghiêm nhận lấy cái chén, đặt lại trên bàn.

Nhìn bóng lưng hắn anh tuấn, Lam Thư Nguyệt mới đột nhiên nghĩ đến, tối nay, là đêm động phòng hoa chúc..

"Sao vậy?" Xoay người, liền tiến đến bên nàng, hai tròng mắt xấu hổ mang e sợ rất mỹ lệ, trái tim Long Nghiêm nóng lên, ở mép giường ngồi xuống, nhẹ nhàng lau miệng nàng bởi vì e lệ mà cúi đầu.

Thẹn đỏ mặt, nàng lắc đầu một cái.

"Nguyệt, nhìn ta." Hắn khêu gợi nói nhỏ, hai tay nhẹ nhàng chạm mặt của nàng, chậm rãi nâng lên.

"Phu quân. . . . . ." Đối với ánh mắt chăm chú của hắn, Lam Thư Nguyệt lại càng đỏ mặt.

"Gọi ta Long Nghiêm." Hắn thật thấp nói ra, hai tay ôn nhu trên mặt nàng không tự chủ khẽ vuốt ve, thật sâu chăm chú nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, nàng toả ra ôn nhu như nước.

". . . . . . Long Nghiêm." Ngượng ngùng khẽ gọi một tiếng, một hơi chưa nhắc tới, môi mỏng liền ngăn lại cánh môi phấn nộn của nàng."Ừm. . . . . ." Than nhẹ một tiếng, nàng e lệ nhắm mắt lại, nụ hôn của hắn có mãnh liệt, nhưng cũng có kiên nhẫn vô cùng, cho đến khi nàng không tự chủ khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nghênh đón hắn cuồng bá xâm lấn.

Hồi lâu, hắn mới không nỡ buông nàng ra, nhẹ mổ mấy cái, thở dài, đè xuống dục vọng dường như muốn nổ tung.

"Còn không được!"

Lam Thư Nguyệt chậm rãi phục hồi lại tinh thần, "Cái gì?"

" Thân thể nàng vẫn không thể chịu đựng hoan ái." Hắn nói thẳng.

Vốn đang ngây ngất sắc mặt nàng lập tức trướng đến đỏ bừng, nàng mắc cỡ thiếu chút nữa nắm chăn bông trùm kín đầu.

Hắn đỡ nàng nằm xuống."Đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi."

"Long Nghiêm. . . . . ." Nàng do dự mở miệng.

"Ừ?" Ở bên cạnh nàng nằm xuống, hắn chăm chú nhìn nàng.

"Tại sao chàng muốn cưới ta?"



"Nghe Long Hoa nói, ta phải『 gả 』 cho nàng."

"Tại sao chàng nguyện ý?" Nàng thật không hiểu, mà vốn là không sao cả, nàng lại đột nhiên rất muốn biết.

"Rất đơn giản, bởi vì ta muốn, cho nên ta làm như vậy."

Hôm sau, Long Nghiêm cầm đơn dược giao cho Hoa Quế, dặn dò nàng dựa theo đơn bốc thuốc, không tới một khắc, Lam Thư Nhật liền phái người tới mời hắn.

"Có chuyện gì gọi hắn tự mình tới đây." Long Nghiêm lãnh đạm nói, cúi đầu trước án, vận bút viết nhanh.

Lam trang tổng quản Lam Hồng ngớ ngẩn, không biết như thế nào cho phải. Nhưng nếu hôm nay cô gia chỉ là một dân chúng bình thường, hắn sẽ dùng thái độ cứng rắn một chút "mời " hắn đi, nhưng cô gia không phải là người bình thường, thân thể của hắn so với Lam trang hiển hách, mặc dù không hiểu cô gia tại sao lại nguyện ý ở rể, nhưng hắn cũng không dám vô lễ đối với bá chủ Ma thành.

"Cô gia, nhưng thiếu gia. . . . . ." Lam Hồng có chút không biết làm sao, hắn không dám đắc tội cô gia, nhưng thiếu gia tính khí từ hôm qua mới bắt đầu vô cùng nóng nảy, sáng nay hỏa khí so với hôm qua càng thêm chỉ có hơn chứ không kém, hắn cũng không dám cãi lời mệnh lệnh của thiếu gia!

"Ta bề bộn nhiều việc, đi ra ngoài."

Một câu nói rất đơn giản, nhưng Long Nghiêm khí thế không giận mà uy để cho cả người Lam Hồng run lên, dường như muốn nhấc chân đi.

"Nhưng, nhưng là. . . . . ." Tận trung cương vị công tác Lam Hồng cưỡng ép mình không thể trốn.

Long Nghiêm đột nhiên đứng lên, nghiêm mắt trừng hắn, dọa hắn sợ đến nỗi lạnh cả người, chợt lui về phía sau hai bước. Cô gia hắn. . . . . . Hắn muốn làm gì?

Khẩn trương run rẩy, không nghĩ tới Long Nghiêm chỉ là trừng hắn một cái, liền xoay người đi vào phía trong, ngay sau đó, hắn nghe được cô gia cùng tiểu thư nói chuyện, lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra là cô gia nghe được âm thanh tiểu thư tỉnh lại.

"Trời còn sớm, ngủ tiếp một lát." Long Nghiêm đem Lam Thư Nguyệt đang muốn đứng dậy nhẹ nhàng đè xuống giường, sắc mặt của nàng vẫn rất yếu ớt, hắn biết đêm qua nàng ngủ không an giấc.

"Ta nghe thấy âm thanh của Hồng thúc, có phải là có chuyện gì hay không?" Nàng hỏi. Đêm qua cả đêm trằn trọc chưa chợp mắt, để cho nàng trở nên có chút suy yếu.

"Không sao." Long Nghiêm phủ nhận.

Có rồi có rồi, hắn có chuyện a! Lam Hồng ở đáy lòng kêu.

"Hồng thúc không có gì làm sao sẽ tới?" Nàng mới không tin.

"Là ta gọi ông ấy tới, có chuyện giao phó ông ấy đi làm." Long Nghiêm nói."Nàng ngủ tiếp một lát, chớ đứng dậy, đợi lát nữa đồ ăn sáng chuẩn bị xong, ta lại gọi nàng dậy dùng bữa."

Lam Thư Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, mặc dù ngữ khí của hắn lãnh đạm, nhưng cử chỉ của hắn là rất quan tâm.

"Thật xin lỗi." Mệt mỏi nhắm mắt lại, nàng bây giờ không phải là một thê tử lý tưởng, nàng thật lo lắng. . . . . .

"Đừng nói xin lỗi với ta nữa." Thanh âm của hắn mang theo điểm tức giận. Nàng luôn nói xin lỗi hắn, mà hắn căn bản không biết tại sao, nghe được ba chữ "Thật xin lỗi" từ trong miệng nàng nói ra, hắn đã cảm thấy không khỏi tức giận.

Mở mắt ra, nhìn thấy trên mặt hắn không vui, trực giác há mồm muốn nói xin lỗi, lại nói không nên lời, trừ nói xin lỗi, nàng còn có thể làm cái gì đây?

"Ngủ tiếp một lát." Hắn lại nói, đứng dậy rời đi.

Lam Hồng vừa thấy hắn ra ngoài, lập tức tiến lên, "Cô gia. . . . . ."

"Đây là tờ danh sách, tìm người đi mua đủ tất cả thức ăn cùng dược liệu, còn tờ này là sách dạy nấu ăn, cầm đi cho Lam trang đầu bếp, hôm nay ba bữa cơm nấu theo sách dạy nấu ăn ta viết rồi mang tới đây, tư liệu cùng phương pháp ta cũng viết rất rõ ràng, nhất định phải theo như ta viết mà đi làm." Long Nghiêm cắt đứt lời hắn, đem tờ giấy vừa viết gì đó giao cho hắn."Sau nửa canh giờ đem đồ ăn sáng bưng tới đây, về sau mỗi ngày buổi tối ta sẽ viết ra hôm sau phải theo sách dạy nấu ăn, nhớ phái người tới đây cầm."

"A, phải" Lam Hồng cung kính, sau khi nhận lấy mới đột nhiên nhớ tới mục đích mình tới đây ."Cô gia, thiếu gia đang chờ ngài. . . . . ."

"Chờ Hoa Quế trở lại." Long Nghiêm cắt đứt lời của hắn.

A? Thiếu gia tìm cô gia, liên quan gì đến chuyện Hoa Quế ? Lam Hồng nghi ngờ.

"Nhưng không thể để cho thiếu gia chờ lâu!"

Long Nghiêm có chút không kiên nhẫn liếc xéo hắn một cái."Ta sẽ không để cho Thư Nguyệt ngồi một mình."

A! Thì ra là như vậy! Nhận ra sơ sót của mình, hắn không nhịn được có chút cảm động, không nghĩ tới cô gia như thế này mà coi trọng tiểu thư, thật sự là quá tốt.

"Cô gia nói đúng, lão đây trở về đi bẩm báo thiếu gia." Lam Hồng lập tức lui ra.

Kết quả, hai khắc sau, Lam Thư Nhật liền tự mình tới.

"Ngươi hiểu y thuật?" Không có dư thừa nói nhảm, Lam Thư Nhật đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Ừ." Long Nghiêm lãnh đạm đáp lại.

Hắn kinh ngạc cực kỳ, không có lời đồn đãi bá chủ Ma thành là người hiểu y thuật a!

"Phương thuốc này có thể trị bệnh Thư Nguyệt?"

"Nàng không phải là bị bệnh, chẳng qua là trời sinh thể chất chênh lệch, cho nên dễ dàng nhiễm bệnh, bệnh đã lâu, thân thể liền tổn hại, chỉ cần điều dưỡng thật tốt một thời gian sẽ cải thiện, chỉ là không cách nào cải thiện giống như người bình thường, nhưng ít nhất sẽ tốt hơn bảy tám phần."

"Ngươi nghĩ rằng chúng ta không có giúp nàng điều dưỡng sao? Bao nhiêu dược liệu trân quý cùng nhân sâm, linh chi trăm năm, Lam trang đều không tiếc tiền thu mua, đáng tiếc toàn bộ không thấy hiệu quả!"

"Những thứ đó không thích hợp với thân thể của nàng, chỉ biết càng điều dưỡng càng kém, nàng còn có thể sống được đơn giản là dựa vào may mắn!" Long Nghiêm cau mày.

"Nhưng những thứ kia cũng là đại phu dặn dò ."Long Nghiêm đến tột cùng có phải thật hiểu y thuật hay không? Nhân sâm, linh chi trân quý là vật phẩm dưỡng sinh, sao có thể càng ngày càng kém?

"Đại phu kia nếu như không phải là cùng Lam gia có cừu oán, chính là nhất danh lang băm!" Hắn phiết môi, "Về sau thân thể Thư Nguyệt do ta phụ trách, các ngươi chỉ cần theo ta phân phó làm là được." Giọng không che dấu chút khí phách nào.

Theo. . . . . . Theo phân phó của hắn? ! Rốt cuộc ai mới là người làm chủ hả!

"Lam Thư Nhật, dược liệu ta cần thiết mau sớm mua đủ giao cho ta."

Lam Thư Nhật tức giận nhìn chằm chằm hắn."Long Nghiêm, mời làm rõ ràng, ở Lam trang người làm chủ là ta!"

"Lam trang người nào làm chủ cùng ta không liên quan." Hắn không kiên nhẫn nói, "Ta đang nói chuyện về dược liệu với ngươi, ngươi nói sang chuyện khác làm gì? Chẳng lẽ Lam trang không có năng lực mua đủ dược liệu ta cần ?"

"Người nào nói sang chuyện khác, ta muốn ngươi rõ ràng người làm chủ là người nào, muốn sống đừng ra lệnh cho ta."

"Nếu như ngươi không có biện pháp, ta tự mình tới lấy." Long Nghiêm không hiểu tại sao hắn hỏi một đàng trả lời một nẻo.

"Ai nói ta không có biện pháp!" Đơn dược hắn mới vừa nhìn rồi, cũng không phải là dược liệu khó cầu.

"Ngươi có cách lấy đủ?" Vốn là nhận định hắn vẫn nói sang chuyện khác là bởi vì không có năng lực, cho nên không nhịn được hoài nghi.

"Ta đương nhiên là có biện pháp, ít xem thường người!"

"Tốt lắm, ngày mai sáng sớm đem dược liệu chuẩn bị đầy đủ tới cho ta." Hắn hài lòng gật đầu một cái.

"Long Nghiêm, ta nói rồi, muốn sống thì đừng ra lệnh cho ta!" Lam Thư Nhật lại kháng nghị.

Long Nghiêm hồ nghi nhìn hắn một cái."Rốt cuộc người nào đang ở đây ra lệnh cho ngươi?"

"Chính là ngươi!" Đáng chết, còn giả bộ.

"Tự ngươi nói ngươi có biện pháp."

"Ta đương nhiên là có biện pháp."

"Vậy chuẩn bị đầy đủ dược liệ không đưa cho ta, ngươi giữ lại làm gì?"

"Ta lúc nào thì nói muốn giữ lại?"

"Đã như vậy, ta lúc nào thì ra lệnh cho ngươi?"

Lam Thư Nhật ngừng một lát, tức giận trừng hắn một cái, xoay người rời đi, tránh cho mình tức chết.

Long Nghiêm nhìn hắn nổi giận đùng đùng rời đi, không hiểu cau mày, "Hắn rốt cuộc tức cái gì?"

"Meo ô." Tròn trịa đi tới, đảo quanh bên chân hắn, đi theo phía sau nó tiến vào, là một nha hoàn bưng đồ ăn sáng.

"Cô gia, đây là đồ ăn sáng ngài phân phó." Nha hoàn nơm nớp lo sợ nói.

"Đặt lên bàn."

"Dạ, cô gia." Nha hoàn để khay xuống, cung kính lui ra.

Long Nghiêm khom người đem tròn trịa ôm lấy, đặt ở trên đùi."Ngươi biết Lam Thư Nhật hắn rốt cuộc tức cái gì sao?"

"Meo meo." Tròn trịa dùng đầu cọ trước ngực hắn .

"Thật không giải thích được, đúng không!" Hắn nhún nhún vai, xem thời gian, đứng lên, đem tròn trịa hướng trên vai, để cho nó nằm trên bả vai hắn, đi tới bên cạnh bàn bưng đồ ăn sáng lên."Quên đi, mặc kệ hắn, đi thôi, chúng ta đi tìm nữ chủ nhân của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tú Cầu Mèo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook