The Violinists - Những Nghệ Sĩ Vĩ Cầm (Phần 3)



Phải, đó là khi mẹ phát hiện ra hành động của chúng tôi.

.

Trong cơn sốt mê man toàn thân không thể cử động, tôi chợt nghe thấy có tiếng gì đó nhốn nháo ở ngoài cửa nhà. Những tiếng "chát" nghe thật chói tai, kèm theo là những câu chửi rủa như một cơn cuồng phong gầm rú điên cuồng của mẹ tôi.

.

Thấy thế, tôi liền ngồi vụt dậy mà nhòm qua khung cửa sổ. Mẹ tôi... đúng là mẹ rồi, nhưng bà ấy đang dùng bàn tay gầy guộc toàn gân xanh đỏ của mình, liên tiếp giáng những cú trời đánh vào đôi gò má của anh ấy. Càng nghe tiếng đánh, tiếng chửi, tôi càng không thể nào ngăn được dòng nước mắt của mình. Tôi đập vào ô cửa kính trong sự vô vọng, với hy vọng sao, họ có thể nghe thấy lời tôi muốn nói.

.

"Mẹ ơi...Mẹ..." – Tôi ho lần 1 – "Con xin mẹ!" – Tôi ho lần 2 – "Mẹđừng đánh anh ấy mà..." – Tôi ho lần 3 – "Anh ấy không thể... nói được..."

Tôi cảm thấy thật xót xa sao khi anh ấy vẫn chỉ im như pho tượng đá. Biết bao những cú tát nảy lửa của mẹ tôi giáng xuống, vậy mà anh ấy vẫn âm thầm chịu đựng thế này... Thật sự... Cảnh tượng này càng khiến trái tim tôi lúc đó như bị ai đó bóp nghẹt.

Không thể chịu đựng nổi, tôi cố lết người ra khỏi tấm chân mềm mà vội vã chạy ra ngoài. Thế nhưng mà... Thế nhưng mà... tôi không ngờ được rằng, mẹ tôi đã khóa trái cửa nhà, không cho tôi ra ngoài!!

- Mày liệu mà đừng có gặp con bé nữa!!!!

Đó là buổi đêm tệ nhất trong cuộc đời của tôi.

Từ sau đêm đó, tôi không còn được ra khỏi nhà để gặp anh ấy nữa...

***flash back***

- Cô... cô không sao chứ?

Anh sinh viên bất ngờ phát hiện những viên ngọc lấp lánh lăn dài trên đôi gò má hồng hào của cô nghệ sĩ. Cậu luống cuống, lấy trong chiếc cặp làm việc của mình một bọc khăn giấy khô, đưa cho cô ấy.

- Không sao, tôi ổn mà... - Cô gái nghệ sĩ khẽ nấc lên, lau đi từng giọt lệ còn đọng lại trên khoé mắt.

***flash white***

Vài ngày sau, ở bên ngoài, tôi lại nghe thấy một đoạn hội thoại từ ngoài khung cửa sổ. Một sự thật khiến tôi không khỏi bàng hoàng đó chính là... người ta muốn chặt một số cây phong để lấy gỗ và mở đường giao thông. Đáng sợ hơn, một trong số các cây phong sắp sửa bị đốn chặt, lại chính là cái cây anh ấy thường hay ngồi dưới đó để chờ đợi tôi. Mẹ tôi cũng có mặt ở đó, và bà đã ký đồng ý cho phép họ chặt cái cây đó đi...

Bỗng nhiên, trong lòng tôi không thể không cay đắng nổi.

Tôi phải làm sao ? Tôi phải làm sao đây ?? Tôi không muốn khung cảnh kỷ niệm giữa chúng tôi phải biến mất như thế này được !!

Tôi bất lực, gục xuống trước cửa nhà bị khóa mà khóc không ra nước mắt, vì không thể được gặp anh lần cuối cùng trước buối tối này. Thế nhưng, bên khung cửa sổ, có tiếng lách cách văng vẳng trông vô cùng gấp gáp. Đó là khung cửa sổ nơi tôi luôn nhìn thấy anh đầu tiên vào lúc hoàng hôn ! Theo quán tính, tôi vụt chạy đến nơi đó, để tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh lần đầu tiên dưới ánh sáng, để tôi có thểđược tận hưởng được nhịp đập rực lửa nhưng đang bùng cháy không bao giờ dứt trong trái tim của tôi.

Tôi cố lết người đến khung cửa sổ đó. Trước mắt tôi giờ đây, đúng là anh. Nhưng điều khiến tôi a lên phát hoảng, trên bụng của anh có xuất hiện một vũng màu đỏ tươi bám lên trên chiếc áo sơ mi mùa hè. Chúng ngày một lan rộng, rồi nhỏ xuống nền gỗ mái hiên nhà tôi thành từng giọt. Trong khi đằng sau anh, chính là hình ảnh cây phong – nơi tình yêu của chúng tôi bắt đầu đã sắp sửa bị ngã gục trước lưỡi cưa của những người họ.

"Anh...anh chính là cây phong đó ???"

« Nửa đúng nửa không. » - Anh buồn rầu ra dấu tay để trả lời tôi.

« Sao anh không ngăn họ lại?? Họ đang cố giết anh kia mà!!! Nhưng mà, sao từ đầu anh không nói cho em biết ?? »

Đôi mắt màu đỏ của lá phong của anh bỗng rưng rưng, long lanh như hai hòn ngọc. Bàn tay của anh dần dà biến thành những nhánh cây nhỏ, luồn lách khe cửa sổ mà lau đi hai hàng nước mắt trên má tôi. Những nhánh cây còn lại của anh lập tức lấy một cây bút lông chim và một tờ giấy trên bàn của tôi, vẽ ra một cái cây thật lớn.

Tôi đoán, anh đang vẽ chính bản thân anh - cây phong. Nét bút của anh sau đó chuyển sang vẽ nền đất đầy tuyết rơi, rồi một đứa trẻ đang nằm chôn sâu trong lòng đất, ngay dưới cái cây ấy...

Đôi bàn tay run rẩy của tôi nhìn tác phẩm của anh. Tôi vẫn chưa hiểu ý của anh, khi tôi định hỏi anh thì nét bút của anh nguệch ngoạc một cái gì đó, ngay sát kế bên cậu bé bị chôn ấy... « Richard Anderson ».

"Richard... Anderson... Không thể nào..."

***

"Cậu thích chơi đàn violin à?"

"Ừ, nó như một phần của cuộc đời tớ vậy."

"Sau này, cậu phải chỉ tớ cách chơi đấy! Nếu cậu làm được, tớ sẽ làm cô dâu của cậu !!"

"Tớ hứa mà."

***

"Sao mà khó quá vậy nè??"

"Rồi cậu sẽ quen thôi, Lina. Cậu mới chỉ tập được nửa tiếng mà."

"Chán ngắt! Tớ bỏ cuộc!! Tớ không thèm học nữa!!"

"Lina, tớ..."

***

"Chạy... chạy đi!!! Lina!!!! Bọn bắt cóc tụi mình sắp đuổi theo đến nơi rồi!!! "

"Richie!!! Tớ sợ!!!! Chúng có cả chó săn nữa này!!! "

"Cố lên!! Ra khỏi khu rừng phong này là chúng ta thoát rồi!!!!"

***

PHẬP !!!!

"Gya!!!!!!!!!!!!!!!"

"Richie???!!! Tớ sẽ quay lại..."

"ĐỪNG!!! Cậu đừng quay lại!!! Chạy!!! Chạy đi!!!!!!!!!! Tớ hứa!!! Thoát khỏi được đám chó săn này, nhất định tớ sẽ trở về để tiếp tục dạy violin cho cậu!! Giờ tiếp tục chạy đi, Lina!!! Nghe tớ đi!!!!!"

***

Bấy giờ cuối cùng tôi mới hiểu ra... Lý do vì sao anh ấy có sở thích chơi đàn dành cho trẻ con. Đúng vậy, cuốn sách đó từng là của Richard. Hơn nữa, không một lý nào người ta lại có những hành động thân mật với một người xa lạ ngay lần đầu gặp nhau...

"Richie..." – Bàn tay nóng ran của tôi chạm vào tấm kính lạnh toát nơi phản chiếu gương mặt của người mà tôi cứ ngỡ... là người con của khu rừng phong – "Tớđã không nhận ra cậu. Suốt 10 năm kể từ ngày đó, cậu đã không trở về với tớ..."

Tiếng ồn của lưỡi cưa vẫn dồn dập vang lên. Nhưng Richard chỉ có thể nở nụ cười trìu mến với tôi. Anh tiếp tục viết trên mảnh giấy ấy.

"Tớ đã tặng cơ thể mình để nuôi dưỡng cây phong này. Để đền ơn, Ngài đã cho tớ thực hiện được ước nguyện cuối cùng mà tớ chưa thể thực hiện được, chỉ cần sự hòa nguyện linh hồn vào những chiếc lá phong này." – Rồi anh nhìn về phía cây phong – "Cảm ơn Ngài, Ngài đã ban tặng cho tôi một cuộc sống dài 10 năm. Và trên hết, tôi cũng đã đạt được thứ mà tưởng chừng như không thể..."

Rồi Richard lấy ra cây đàn violin, đặt lên vai trái của anh. Mãi đến lúc này, điều khiến tôi phải nức nở, sao tôi không thể nhận ra điều đó sớm hơn được chứ?? Cây đàn này... ngày bé Richard đã dùng nó để dạy đàn cho tôi!!!

Anh chậm rãi kéo dây đàn và trình bày bài CANON – khúc nhạc mà tôi hằng thích nhất từ bấy lâu nay. Tôi không hề hay biết, giọt nước mắt tôi vẫn lăn đều trên má... Tôi nhìn anh, còn anh thì vẫn tiếp tục chơi dù cho thân thể anh đã thấm ướt màu đỏ của máu, vết thương lúc này, đã bắt đầu chạy thẳng lên khuôn mặt tinh tú của anh.

....

....

Lưỡi cưa cuối cùng đã xuyên thấu tấm thân lực lưỡng của gốc cây phong, cũng là lúc đôi mắt của Richard khẽ nhắm lại. Bất ngờ, anh nhìn về phía tôi, thốt lên câu nói.

"Sa...yo...na...ra... Lina." (Tạm biệt, Lina)

"Richard!!!!"

CẠCH!!!

Thế nhưng, hình bóng của anh đã tan biến trong không khí. Chỉ còn sót cây đàn violin – kỷ niệm của chúng tôi lập tức rơi xuống nền tuyết...

Cảm giác này... như một sự trống rỗng, như một sự nhói đau cả ngàn cân đang đè nặng lên tim, và đáng sợ hơn là sự tuyệt vọng.

"Aaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

***flash white***

Anh sinh viên nhìn về cô nghệ sĩ, thẫn thờ như người mất hồn...

- Xin lỗi, tôi đã bắt cô gợi ra chuyện không vui.

- Không sao đâu. Dù gì, sống chết là lẽ tự nhiên của cuộc đời này. Với cả, nhờ có chiếc vĩ cầm này, tôi có cảm giác như Richard vẫn ở bên cạnh cùng chơi đàn với tôi. Tôi đã hiểu vì sao ngày ấy chỉ có sự ấm áp của cây violin đang che chở cho tôi trong cái giá lạnh, đó chính là hơi ấm – tàn dư trong kýức ngày xưa của hai chúng tôi.

Bàn tay thướt tha của cô nghệ sĩ lướt nhẹ trên cây vĩ cầm cô đặt trên đùi.

Càng chạm vào, tâm hồn cô như đang trở về ngày ấy, ngày cô được người bạn thời thơ ấu Richard bắt đầu tiếp xúc với khái niệm của nhạc vĩ cầm, ngày cô cùng anh ngồi dưới gốc cây phong, dưới màn tuyết mùa đông lạnh giá rét đặc trưng của miền Canada.

Và rồi, tâm trạng cô như ngày một hứng khởi cùng sự quyết tâm của cuộc đời, tiếp tục sự nghiệp nghệ sĩ vĩ cầm của Richard. Bởi vì, cô mang nặng trong tim mình một lời thề...

...

...

...

- Vâng, tôi thật sự cảm ơn cô rất nhiều. Và xin thứ lỗi vì đã khiến cô mất thời gian vì tôi.

***

Cuối mùa đông năm này, sâu thẳm trong khu rừng phong trống hoác như chẳng còn sức sống, có vang lên âm thanh buồn sầu não của bản nhạc Canon. Tiếng đàn xuất phát từ bóng hình một cô gái đứng im suốt thời gian dài từ suốt thâu đêm. Trên vai cô gái, đó chính là chiếc đàn vĩ cầm.

Trước mặt cô, đó chính là tấm bia mộ của Richard Anderson được đặt nằm ngay bên đường – nơi từng tồn tại của một cây phong chứa chan biết bao kỷ niệm của ngày nào. Cô chơi đàn mãi. Dường như, cô đang chờ đợi một thứ gìđó.

- A ! Sau lưng mình, hơi ấm này.... Richard!!!!!!!!!!

- Tớ vui rồi Lina... Giờ đây dù không có tớ bên cạnh, cậu đã có thể tiếp tục chơi đàn violin rồi...

Cô bất giác quay người lại, thì ra đó chỉ là do ánh nắng vào ngày đầu tiên của mùa xuân...

Nhưng cùng lúc này, có một thứ gìđó khiến cô phải a lên rồi nở nụ cười trong làn nước mắt nóng hổi. Cuối cùng, cô đã có thể thấy được...

- Richard, mừng cậu quay trở lại.

...một chiếc mầm non của cây phong đã nhú lên cạnh ngôi mộ từ khi nào...

" Cảm ơn các bạn đã đọc truyện The violinists của Chronus,Hy vọng sẽ nhận được sự ủng hộ của các bạn trong những bộ truyện kế tiếp =D "