Không Thể Sống Bình Yên Bên Vợ Dù Là Người Đàn Ông Đảm



Tôi không thích nhậu nhẹt, cũng chưa bao giờ đi làm rồi biệt tăm không về nhà trước 6h tối chứ đừng nói 7h, công việc của tôi rất nhẹ nhàng, lại không tốn thời gian nên phần lớn dành thời gian ở nhà. Tôi cũng chẳng cờ bạc, không cá độ, cũng chẳng phì phèo thuốc lá, vẫn phụ vợ giặt đồ hàng ngày, phụ vợ nhặt rau, rửa chén; việc nấu ăn tôi không bằng vợ nên vợ đảm nhận. Tính tôi luôn biết ơn những điều tốt đẹp dù nhỏ nhặt nhất mà bất kỳ ai dành cho mình. Tôi luôn nói cảm ơn người sửa xe, bày tỏ sự biết ơn với người phục vụ nhà hàng khi ăn uống ở đó.

Với vợ tôi cũng thế, luôn bày tỏ sự biết ơn chân thành với cô ấy khi thâm tâm cảm thấy thế: “Cảm ơn em vì bữa sáng rất ngon, cảm ơn bà xã vì bữa cơm ngon tuyệt”. Tôi cũng luôn lắng nghe vợ tâm sự, dành thời gian đưa vợ đi dạo, cùng xem phim. Tôi chẳng phải thánh để mà hoàn hảo, cũng có tật xấu, đó là không bao giờ bỏ xem đội bóng mình hâm mộ đá vào mỗi cuối tuần, mê thể thao.

Cưới vợ xong tôi ra khỏi câu lạc bộ cầu lông sau khi thuyết phục vợ chơi cầu lông không được, từ đó thay vì chơi cầu lông vào 5h sáng hàng ngày tôi chuyển sang rủ vợ đi bộ. Chỉ được vài bữa, vợ tôi kêu lười dậy nhưng khoản đá bóng tôi vẫn mỗi buổi chiều thứ 2, 4, 6 tham gia từ 17h đến 18h. Nếu nói tôi tuyệt nhiên không nhậu thì lại không đúng, lúc ngày lễ, cơ quan tổ chức nhậu tổng kết, hay lúc tất niên, đám giỗ, đám cưới tôi vẫn uống, nhưng chỉ uống vừa đủ để không bị xỉn. Tôi nhớ mãi hồi tết năm ngoái, những gia đình trong xóm mời đi dự tất niên, 18h chiều tôi đi, 21h30 về, khi về nhà thấy chén đũa bể tan tành và vợ bỏ về nhà ngoại.

Tôi lại không quen hàng ngày lúc nào cũng phải hỏi thăm “Cục cưng ăn cơm chưa”, “Vợ ơi đang làm gì đó”, “Anh nhớ em”… khi vợ tôi nghỉ sinh ở nhà ngoại, thế nên luôn bị vợ giận hờn vì vụ này, những gì tôi dành cho vợ lại khá thô ráp. Tôi cũng khá lạnh lùng trong những lúc vợ sai, rồi khi tôi cố tìm cách đối thoại với vợ không được thì sẽ chẳng để tâm đến vợ, mặc kệ muốn làm gì thì làm, những lúc đó tôi bỏ mặc vợ.

Đó là con người tôi, tôi cần phải làm gì đây khi vợ luôn cằn nhằn, tỏ thái độ không hài lòng về tôi? Tôi đi xem bóng đá cũng nơm nớp sợ khi về nhà nhìn thấy vợ mặt mày hậm hực, thỉnh thoảng đi cà phê cũng cảm thấy bất an, vợ luôn tìm cách bóng gió tỏ ý không hài lòng. Có lần chỉ vì một buổi trưa tôi nhắn tin cho vợ muộn so với giờ ăn cơm (khi vợ đang ở nhà ngoại) cũng bị vợ cho là không quan tâm, không biết vợ hôm nay ăn gì, có ăn cơm được không.

Tóm lại vợ không hài lòng về tôi đủ điều, vì tôi mê bóng đá, đá bóng, vì hôm nay tôi không xuống nhà ngoại với vợ, dù chỉ một ngày. Có phải tôi xấu xa lắm không các chị em, có phải tôi là loại đàn ông tệ bạc không? Tại sao mong muốn có cuộc sống bình yên, có bữa ăn êm ấm, được ríu rít chơi với con, được đưa vợ đi dạo, được cảm nhận không khí thoải mái yên vui trong gia đình của tôi mãi chỉ là hy vọng?