Có Tình Cảm Với Người Từng Định Cưỡng Bức Mình



Tôi 26 tuổi, làm việc ở một đơn vị nhà nước, thu nhập tạm gọi là ổn định, có thể phụ giúp được gia đình. Bạn trai hơn tôi hai tuổi, chúng tôi quen nhau khoảng 3 năm, nếu không có gì xảy ra thì dự định sang năm sẽ cưới. Chuyện sẽ không có gì nếu không ngày hôm đó. Tôi gặp anh ta, một khách hàng thường xuyên giao dịch ở cơ quan tôi. Tôi biết anh ta cách đây hai năm khi bắt đầu vào làm, có thể nói anh ta là khách hàng VIP bên tôi trong một giai đoạn nào đó. Vài lần anh ta mời tôi đi ăn tối sau giờ làm, tôi từ chối, cũng không có gì ấn tượng đặc biệt. Hôm đó đến giao dịch, anh lại mời tôi đi ăn tối, từ chối nhiều lần cũng ngại, với lại đây là khách hàng lâu năm nên tôi đồng ý tối đó gặp anh ta (khoảng 9h tối, lúc tan giờ học thêm).

Khoảng 21h hôm đó tôi đến địa điểm hẹn, bất ngờ vì đó không phải một bữa ăn tối bình thường mà toàn bạn bè của anh ta, là các giám đốc của các công ty khác. Tôi cố gắng đến 22h thì xin phép ra về. Anh ta một mực đòi lái ô tô đưa tôi về (tôi đi xe máy), vì tin tưởng và cũng sợ mất mặt anh ta nên tôi đồng ý. Anh ta không đưa tôi về như đã hứa mà đưa thẳng lên chung cư nơi anh ta ở, nói lên lấy đồ. Tôi hơi lo lắng nhưng cố nghĩ không có gì và đi theo anh ta. Lên đến nơi tôi bị nhốt trong phòng ngủ và anh ta đòi làm chuyện đó. Tôi thật sự sốc kinh khủng, may mắn chui vào phòng tắm và thoát được. Cả đêm hôm đó (trong thời gian ngồi trong buồng tắm), tôi đã tìm trên mạng mọi thứ liên quan đến việc làm gì khi bị cưỡng hiếp, cũng không thể tin chính mình bị rơi vào hoàn cảnh này. Tôi thấy có lỗi với người mình yêu và gia đình của anh ấy.

Ngày hôm sau, anh ta lại gọi tôi. Chắc anh ta nghĩ mình là người thánh thiện, đi cùng tôi mà không làm việc đó. Sau nhiều lần liên lạc, tôi đồng ý trưa hôm đó gặp anh ta để lấy áo khoác nhưng giờ lại thấy hình ảnh anh ta khác với tối qua. Anh ta chân thành, xin lỗi, nói vì thương tôi nên vậy, muốn cưới tôi. Tối hôm đó, tôi bị mất chìa khóa xe, cứ nghĩ để quên trên xe ô tô của anh ta nên chỉ gọi hỏi, vậy mà vài phút sau anh có mặt ở cơ quan, đưa tôi về gần nhà (tôi không cho biết nơi ở chính xác). Vậy là niềm tin của tôi tăng thêm xíu nữa. Đâu đó trong tôi có tình cảm với anh ta vì đây là người thành đạt, được mọi người rất nể trọng. Tôi cảm thấy mình tự tin khi đi bên cạnh người như thế.

Mấy hôm sau anh ta đi công tác xa 3 ngày, tôi mệt mỏi nghĩ về mọi chuyện, về bạn trai. Bạn trai hiện làm việc cho công ty gia đình, tính hiền lành, vui vẻ và luôn thương yêu tôi, ngay cả sau khi biết tôi xảy ra chuyện anh càng thường yêu tôi hơn. Có điều trong công việc bạn trai tôi mềm yếu, không định hướng được, có lẽ vì được bao bọc từ nhỏ. Vấn đề tôi lo lắng nhất khi tôi và bạn trai cưới nhau, chẳng may công ty nhà anh ấy hoạt động không suôn sẻ, liệu anh có đủ bản lĩnh để lo được cho con của tôi (sau này) không? Tôi không muốn đi vào vết xe đổ của mẹ mình, khi ba làm việc một năm nghỉ 3 tháng, ngừng lao động ở tuổi 45, một mình mẹ phải lo lắng hết mọi chuyện từ lớn tới nhỏ, vừa làm mẹ vừa làm cha.

Còn về người đàn ông kia, tôi lại nghĩ anh ta không biết có yêu mình thật lòng không hay chỉ muốn làm chuyện đó? Tại sao muốn làm chuyện đó không chọn mấy cô gái thân hình nóng bỏng, bốc lửa lại chọn tôi, người trước sau như một? Tôi cũng có một chút lăn tăn nhớ đến anh ta nên khi anh ta về tôi đồng ý chờ gặp, nói hết mọi chuyện, rằng tôi đã có người yêu, cần thời gian để suy nghĩ.

Vậy mà thật thất vọng, khi gặp anh ta ở một quán nhậu cùng bạn bè, tôi lại bị ép lên chung cư, bị đòi làm chuyện đó. Tôi đã cắn anh ta, chuyện đó của anh ta lại bị thất bại. Kể từ đó tôi khẳng định một điều anh ta cần tôi vì tình dục, lý do vì sao lại ham muốn với tôi thì tôi không hiểu. Nhưng cần tình dục thì đòi cưới tôi để làm gì? Có lúc tôi lại nghĩa mình không nên gặp anh ta và bạn trai nữa, thấy bản thân không xứng đáng. Thế mà nghĩ đến ánh mắt của bạn trai, tình cảm bấy lâu nay, những quan tâm và tha thứ bạn trai dành cho mình tôi lại không thể rời xa.

Tôi đã nói chuyện với bạn trai rất nhiều, chỉ cầu xin anh giúp tôi vượt qua thời gian này bằng cách chứng minh cho tôi thấy anh là người đàn ông tôi có thể tựa vai được, anh phải cho tôi thấy anh cố gắng trong công việc, không những vì tôi và vì gia đình anh nữa (ba mẹ anh đã lớn tuổi, không thể để ba mẹ cứ một mình chèo lái công ty hoài được). Tôi đã tạm bỏ số điện thoại cũ, không mạng xã hội để quên hết mọi chuyện. Cả một ngày hôm nay tôi không ra khỏi phòng, chỉ suy nghĩ về những chuyện đã qua, Tôi đắn đo lắm mới viết lên tâm sự này, mong tìm đâu đó sự đồng cảm hoặc những sẻ chia làm tôi suy nghĩ thông suốt thực sự.