Chồng Điên



Như là một nhân viên công sở được mọi người yêu mến. Cô yêu và kết hôn với Hoàng Quân - một anh chàng rất bảnh, cởi mở và vui tính, ai cũng nói vậy chứ không phải cô tự xưng. Cuộc sống của hai vợ chồng mới cưới diễn ra một cách êm đềm. Đến cả những người hàng xóm khó tính nhất cũng phải ngầm công nhận: Họ sinh ra...là dành cho nhau. Không lâu sau, cô có thai. Niềm vui lại được dâng lên gấp bội. Mang trong mình một sinh linh máu mủ cùng một người bạn đời suốt ngày túc trực bên cạnh, lo lắng tới từng miếng ăn giấc ngủ của hai mẹ con, đối với cô, thế đã là quá đủ. Như không còn mong gì hơn là hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi.

Sau bữa ăn tối tại nhà ấm cúng, Quân bỏ đũa xuống, áp má vào bụng vợ. Mặt anh mừng rỡ khi nghe được tiếng đập của cả hai trái tim.

- Cầu mong cho nó được khỏe mạnh - Cô cười hiền, tay vuốt nhẹ mái tóc đen của anh.

- Dĩ nhiên rồi! Ngốc à! Nó là con của anh đấy!

Cuối tuần, Như ra phố để mua một ít quần áo cho bé Ly - con cô. Thật ra còn vài tháng nữa con bé mới ra đời nhưng vì sự nôn nóng của bậc làm cha làm mẹ, hai vợ chồng đã chuẩn bị tất cả để chào đón thiên thần bé nhỏ của họ ra đời. Một căn phòng mới, một núi đồ chơi, vài bộ quần áo và cả một cái tên thật ý nghĩa - Phạm Ngọc Ly, tất cả đều được chuẩn bị sẵn. Vừa chọn đồ, Như vừa xoa nhẹ bụng rồi thầm nghĩ " Con phải lớn nhanh này, xinh đẹp này, học giỏi này. Còn mẹ, mẹ sẽ chơi cùng con, dạy con học, dạy con đánh đàn, đưa con đi học, họp phụ huynh cho con...mẹ sẽ làm một người mẹ tốt nhất! Mẹ hứa đấy!".

Những suy nghĩ tới tương lai cứ thế theo cô suốt chặng đường về nhà. Đôi lúc, Như còn ngân nga vài điệu nhạc vui. Xong cô lại tự hỏi " Con bé...liệu có hát hay không nhỉ?

- Tránh đường! Tránh đường.

Một chiếc xe motô vì không muốn chen nên lấn lề đường, lảo đảo một lúc rồi hắn tông phải cô. Tiếng "Oạch" đánh động khiến mọi người xung quanh xúm lại, người gọi cấp cứu, người đỡ, người hỏi han...Như nằm bệt xuống đường, cơn chấn động đột ngột khiến toàn thân cô tê tái. Hơi thở bắt đầu nhanh dần. Trước lúc nhắm mắt, cô chỉ nhớ đã nhìn thấy máu. Máu loang lổ ở mặt đường, trên người và cả trên những bộ đồ của trẻ nhỏ.

Tỉnh dậy trong một căn phòng trắng, phảng phất mùi thuốc sát trùng. Đầu cô đau như búa bổ và chẳng thể nào tỉnh táo ngay được. Đúng lúc đó, Hoàng Quân bước vào. Cô thoáng thấy nét mặt u buồn của anh. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt ấy, anh tươi tỉnh.

- Em tỉnh rồi à? Còn đau không? - Anh nói, bước tới gần.

- Em không sao. - Như cười đáp.

Nhưng rồi chợt nhớ tới bé Ly, cô run rẩy. Mồ hôi bắt đầu chảy ra từ hai bên thái dương, ướt đẫm.

- Con bé...con bé không sao chứ?

Anh không trả lời. Cúi mặt xuống đất và không cười nữa. Động tác của anh càng làm cô thêm bất an. Ngồi bật dậy, túm chặt áo anh, cô nói gần như hét:

- Em hỏi anh con bé sao rồi?

- Chấn thương quá mạnh....

Tay cô buông thõng. Nước mắt chảy ra nóng rát hai gò má. Ruột gan cô thắt lại, đầu nặng trịch.

Quân ôm cô, giọng nói thấm buồn đầy sự che chở, hình như anh cũng đang khóc:

- Xin lỗi...vì lúc đó...anh không thể...không thể bên em...

Nằm gục trong lòng anh, cô cứ khóc, khóc mãi. Mộng tưởng bao lâu nay, mong ước bao lâu nay, chờ đợi bao lâu nay vậy mà...vậy mà...vậy mà cuối cùng cái hạnh phúc trọn vẹn đó cũng không tới. Không bao giờ tới. Chỉ trong vài giờ thôi, ấy vậy mà những tuyệt vọng, đau đớn thay chỗ cho ấm êm hạnh phúc bao lâu nay.

Khi về nhà, cô lững thững bước vào căn phòng mới. Nhìn ngắm những thứ đã mua cho con bé mà đáng ra... nó sẽ được chạm vào, sẽ được cầm nắm... cô không ngừng được nước mắt. " Mẹ xin lỗi.....". Ngồi thụp xuống đất, Như ngỡ ngàng nhìn cái bụng nhẹ tênh vô cảm. Rồi cô tự trách mình, trách cả những điều mà mình đã tin tưởng.

Hoàng Quân đứng ngoài cửa, anh thương vợ lắm nhưng cũng chẳng thể làm gì lúc này.

Nhưng sóng gió không chỉ có vậy. Một năm sau, hai vợ chồng cô biết được một sự thật. Sai khi thụ thai được bé Ly - đứa con đầu tiên thì Hoàng Quân bị vô sinh. Cả thế giới như sụp đổ trong mắt cô. Và tệ hơn là chồng cô. Khi biết sự thật đó anh hoàn toàn suy sụp. Đạp phá đồ đạc một lúc, kiệt sức, anh bất tỉnh. Đưa anh vào bệnh viện, ngồi bên giường bệnh của anh, lúc này cô mới dám khóc. Vì cô biết anh còn đau gấp trăm lần cô. Xót xa, cay đắng quá. Đặt tay lên gò má anh, cô thương sót. Bỗng chợt anh mở mắt, cô quay đi lau nước mắt. Quay lại cô bắt gặp nụ cười của anh. Nụ cười hồn nhiên làm cô rợn tóc gáy. Nhịp tim đập nhanh, môi run rẩy, cô chạy một mạch đi tìm bác sĩ. Khám cho anh một hồi, ông quay ra lắc đầu, vẻ tri thức, ông nói:

- Do cơn sốc vừa rồi, thần kinh của cậu ấy bị dối loạn....

Hình như ông ấy còn nói gì nữa nhưng cô không nghe rõ. Nói đúng hơn là thính giác của cô không còn hoạt động. Ngã khuỵ xuống sàn, cô ôm mặt khóc. Ông ta nói chồng cô bị tâm thần, chồng cô điên. Ông ta nói vậy đấy.....

Kể từ hôm đó căn nhà có hai người. Hai vợ chồng vẫn sống với nhau nhưng thay vì xem cô là vợ, Hoàng Quân lại nghĩ cô là ....tỷ tỷ của anh. Anh ở trong nhà suốt. Lúc nào cô cũng thấy anh tha thẩn chơi đồ hàng. Nước mắt lúc nào cũng chực trào ra khoé mắt, cô chỉ biết lao đầu vào công việc để quên đi chuyện gia đình. Cô phải mạnh mẽ lên! Nếu bây giờ mà đổ gục, ai sẽ lo cho anh?

5 năm sau, cô cảm thấy quen với cuộc sống này. Nhưng bản năng của người phụ nữ lại thật sự chán ghét. Cô bắt đầu một trò chơi mà người ta hay gọi là Ngoại Tình.

Như quen một anh đồng nghiệp tên Tú. Họ thường xuyên đi ăn, đi coi phim, công viên hay sở thú... nhưng tất cả chỉ có vậy. Rồi một ngày anh đề nghị tới nhà cô chơi. Thoạt đầu cô phản đối vì chồng mình đang ở nhà nhưng một lúc sau bị anh thuyết phục, cô cũng miễn cưỡng đồng ý. Oái om thay chồng cô lại gọi người tình của cô là ca ca. Cảm giác hụt hẫng khiến cô chợt nghĩ :" Thôi kệ! Điên rồi thì biết gì?". Thế là việc đưa bạn trai về ra mắt chồng diễn ra thường xuyên. Nhưng không giống những người phụ nữ khác, cô ngoại tình không phải vì " ham muốn cái chuyện ấy". Đơn giản, cô chỉ tìm một người để bản thân có thể dựa dẫm và hơn hết, để đắp đầy khoảng trống trong trái tim cô. Cô nghĩ vậy nhưng Tú lại không nghĩ vậy.

Một hôm hai người đang coi ti vi - Như và Tú. Còn chồng cô thì đang chơi đồ hàng trong phòng. Bỗng nhiên, Tú ôm chầm lấy cô.

- Anh là gì vậy? Buông em ra!

Nhưng những hành động đó vẫn không dừng lại. Cô cố vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi anh. Cô hét lớn:

- Buông tôi ra!

Như không nghe thấy, Tú vẫn tiếp tục "công việc "của anh

Trong lúc sợ hãi, Như chợt hét:

- Chồng ơi! Cứu em!

Cô thấy mình ác quá, trơ trẽn quá. Tất cả chuyện này đều do cô tự trút lấy. Cô hận bản thân mình kinh khủng. Nước mắt ứa ra, cô chỉ biết khóc

- Buông vợ tao ra!

Cái giọng mạnh mẽ đầy uy lực mà đã lâu cô không nghe thấy phát ra. Là anh - Hoàng Quân. Tú dừng lại, cười lớn như một gã bệnh:

- Nhóc em vào nhà chơi đi, chuyện người lớn, mày xem vào làm gì?

Anh không đáp, thay vào đó là một cú đấm trời giáng khiến Tú té bổ nhào, chảy cả máu mũi.

- Mày làm gì vậy thằng điên - Hắn ta hét lên

- Vợ tao đã nói không muốn! Cút

Nói rồi anh túm cổ áo tên Tú ném hắn bay ra cổng. Vừa đứng dậy được, gã sở khanh đó đã nhanh chân chạy biến. Đứng đó một lúc, Hoàng Quân quay lại

- Tỷ tỷ hơm sao chớ? - Anh cười

- Đừng gọi em là tỷ tỷ nữa - Cô hét lên. - Ngay từ đầu....ngay từ đầu anh đã không bị điên rồi phải không?

- Em ... biết rồi à? - Anh thở dài đáp

- Tại sao....tại sao anh lại làm vậy? Tại sao anh phải chịu đựng tất cả chuyện này?

- Anh muốn thả em đi. Anh không muốn em bị gò bó bởi anh. Anh muốn em tìm một người khác tốt hơn anh, cùng họ ...sinh những đứa con và có một hạnh phúc thực sự..

- Đồ ngốc! Làm sao em có thể....làm sao em có thể hạnh phúc cùng một người khác? Anh.... anh ngốc lắm.

- Anh xin lỗi!

- Không. Anh không có lỗi. Tất cả là tại em. Để anh chịu đựng tất cả chuyện này....để anh cô đơn... để anh buồn...tất cả là tại em. Chồng ơi! Em sai rồi...tha lỗi cho em....

- Ừm. Đương nhiên! Lời của vợ sao anh dám cãi!

Cô cười, nụ cười tưởng chừng không bao giờ suất hiện nữa.

- Đừng rời xa em...chồng nhé!

- Là em nói đấy nhé! Từ giờ có bị đáng chết anh cũng không buông em ra đâu!

Nói rồi anh bế bổng cô lên, chạy xung quanh nhà. Cô thì cứ khóc mãi nhưng khoé môi vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

- Có người chồng như anh....em là người phụ nữ hạnh phúc nhất đấy! Chồng nhỉ?